Chap 60*Mém H* =)))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng trôi qua, cậu đã bước qua tuổi 28 - tuổi không còn nhiệt huyết muốn đấu tranh về điều gì nữa. Đã được khoảng 9 tháng cậu ở đây, cậu không được xem TV, không được đọc báo, không được nói chuyện điện thoại , cứ như thể cậu đã bị giam cầm ở đây. Vết thương nhanh chóng khỏi cậu rất muốn về nước để gặp lại người thân của mình, gặp anh Tuấn Miên, gặp anh Nghệ Hưng, mẹ và... Lộc Hàm...

Cậu đi xuống dưới, chơi đùa với 3 chú mèo ba tư trong vườn. Cậu đi đến chỗ xích đu, ngồi xuống, đón lấy ánh mặt trời nhè nhẹ của buổi chiều đang chíu xuống. Bỗng từ đằng sau, có một bàn tay cứng cáp mạnh mẽ ôm lấy hai mắt của cậu, cậu im lặng hồi lâu rồi bỉu môi chế giễu :

- Anh không thấy mình sến suá khi chơi trò này à?

- Yaaa, cưng làm tôi mất hứng đấy - Người kia hơi bực, đi đến ngồi kế bên cậu.

Mẫn Thạc nhích người cho Thế Hào ngồi. Hôm nay cậu có chuyện muốn nói chuyện với anh.

Thế Hào nhanh chóng ngồi xuống, hai tay vòng ôm lấy cậu, kéo cậu vào trong lòng mình, môi khẽ cắn lên đôi tai mẫn cảm của cậu khiến cậu rung nhẹ :

- Thế Hào, tôi có chuyện muốn nói...

- Hửm? - Thế Hào còn đang chìm đắm bởi mùi hương sửa quyến rũ anh.

- Tôi muốn trở về Trung Quốc

Thế Hào dừng động tác của mình lại, nhưng tay thì siết chặt cậu hơn. Không... Anh không muốn cậu đi, nhất quyết không muốn.

- Nếu tôi nói không thì sao ?

- Anh !!!

Cậu hơi tức giận lớn tiếng với anh. Đôi lúc cậu thấy rằng, anh không thích sự hiện diện của cậu trong ngôi nhà này, cậu đi khỏi đây là sớm hay muộn thôi.

- Em không muốn ở đây sao? - Thế Hào mím môi, siết chặt cậu khiến cậu khó chịu.

- Tôi... Người thân của tôi sẽ rất lo lắng cho tôi. Tôi rất biết ơn anh đã cho tôi ở lại đây ...

Lúc này, Thế Hào không thể chịu nổi nữa, cầm lấy cằm của cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn áp đặt, vô hồn không cảm xúc gì. Mẫn Thạc mở to mắt ra hoảng hốt, tay dùng hết sức công lực để đây anh ra. Nhưng sức nhỏ của cậu làm sao đẩy được một người cao lớn gấp mấy lần cậu.

Thế Hào không nhịn nổi nữa, bế cậu lên hôn nồng nhiệt khiến cậu choáng váng mặt mày. Sau khi cảm nhận được cậu không còn hơi thở nào nữa đành luyến tiếc thả cánh môi đang sưng đó do anh quá nồng nhiệt gây ra, đồng thời kéo ra những sợi chỉ bạc.

Sau nụ hôn vừa rồi, Mẫn Thạc như không còn sức lực nào nữa vì hơi thở của cậu đã bị Thế Hào lấy mất. Thế Hào bế cậu lên phòng, thả cậu lên giường rồi ôm chầm lấy thân thể cậu hít lấy mùi hương quen thuộc.

Thế Hào lúc này không chịu đựng được nữa,1 năm qua đã quá đủ đối với anh, môi anh chui rút vào hỏm cổ trắng ngần quyến rũ mời gọi kia của cậu, hôn nhẹ lên, chỉ di chuyển trong khoảng đó, đôi khi còn cắn nhẹ vì sự không nghe lời của cậu.

- Đừng.. mà. Ngừng lại đi Thế Hào.

Bỏ ngoài tai lời cầu xin của cậu, anh tiếp tục công việc của mình. Tay cũng không thể yên phận, rê xuống áo mở từng cúc áo sơ mi của cậu. Tay cậu lúc này đã bị một tay khác của anh khóa chặc lại. Nhưng thân thể cậu cứ né tránh những cái hôn của anh khiến anh càng nổi thú tính hơn nữa.

Thế Hào biết rằng, mình không thể chỉ dùng một tay được. Anh rời khỏi cổ trắng ngần của cậu trong luyến tiếc, cậu cứ nghĩ rằng anh đã buông tha cậu...

Nhưng thật sự cậu đã lầm...

Thế Hào thuận tay lấy trong hộc bàn hai cái còng số 8. Màu ánh bạc của nó khiến cậu sợ hãi, cậu lùi lùi xuống cạnh giường. Thế Hào chỉ nhếch miệng, trong phút chốc đã còng được hai tay của cậu vào hai góc của giường.

- Đừng mà...Xin anh đừng mà...

Thế Hào nuốt tiếng kêu của cậu, hai tay lúc này tự do thoát y cho cậu mà không có vấn đề gì. Cả thân thể trắng nõn mịn màng phơi bày trước mặt của anh. Đúng là bao lâu nay mình nuôi rất tốt a.

Buông xuôi môi của cậu, môi anh đi xuống dưới hai điểm phiếm hồng đang từ từ cương cứng không vì lý do gì. Thế Hào phủ một tầng nước bọt ấm lên nó, nhắm mắt lại thưởng thức như một món ăn ngon. Tay anh rơi xuống đủng quần của cậu, thuận tay gỡ luôn quần nhỏ của cậu, dùng tay xoa nắn nó. Mẫn Thạc chỉ biết nhắm tịt mắt lại, chịu đựng những khoái cảm từ từ tăng lên trong cậu. 

- Đừng..

- Em không chân thật như thân thể em, nhưng tôi rất thích.

Thế Hào cười biến thái, miệng rời khỏi hai phiếm hồng đang được chăm sóc từ nãy đến giờ, xuống phần dưới đang trướng của cậu, ngậm cự vật đang mời gọi của cậu, thưởng thức một món ăn khác.

Cậu bây giờ chỉ biết rên lên những tiếng kêu vô nghĩa kích thích anh làm nhanh hơn. Anh hiện tại rất khoái chí nhìn cậu sung sướng trong đau khổ như vậy. Một tay anh xoa nắn điểm hồng phía trên, một tay thì thám hiểm cúc huyệt nhỏ của cậu. Nhưng khi đưa tay vào, anh cảm nhận được, cậu đã từng "làm" một lần. Anh tức giận, cho hẳn 3 tay vào khuếch trương cậu làm cậu phải hét lên trong đau đớn. Miệng anh thì dùng răng cạ cự vật của cậu giống như đang trừng phạt cậu. Cậu không thể chịu nổi nữa bắn hết vào miệng của anh. Anh cười nhẹ nuốt hết những gì cậu đã cho anh. Cậu đỏ mặt..mình vừa làm gì vậy ?

Cự vật của Thế Hào đã trướng đến đau, thoát y của mình, nằm lên người của cậu, banh hai đùi của cậu ra. Nói những lời như rót mật vào tai cậu :

- Sẽ không đau, thả lỏng ra nào...

- Đừng mà... tôi xin anh.. - Mẫn Thạc đau khổ, nức nở mà không biết làm gì khi 2 tay mình bị còng.

Một lần nữa, anh áp môi mình vào miệng cậu, chuẩn bị đưa của mình vào cậu thì ..

*ring ring

- Shit!

Thế Hào chửi thề một tiếng, nhấc máy lên nghe. Anh bây giờ còn tức giận hơn. Lấy quần áo trong tủ đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Trước khi đi ra khỏi phòng, đến bên giường đắp chăn kỹ cho cậu, tháo một cái còng ở một tay để cậu dễ chịu. Trước khi đi, hôn lên má cậu cùng với lời dặn.

- Ngoan ngoãn đợi tôi về.

Có lẽ vì do quá mệt mỏi, Thế Hào vừa đi không lâu thì cậu lại nổi lên cơn buồn ngủ.

Trong phòng từ từ tối đen như mực, cậu đang ngủ thì nhất thời bị một cỗ lực hết sức mạnh mẽ đè lên cậu kéo vào trong một lồng ngưc ấm áp, cậu lập tức muốn tránh thoát, lại không ngờ môi của cậu lập tức bị một vật thể nóng rực đè ép lên, eo cũng bị ôm càng ngày càng chặt, giống như muốn đem cậu hòa vào trong cốt tủy.

Cho đến khi nhận ra được hơi thở quen thuộc đã lâu không gặp, Mẫn Thạc ngưng phản kháng, tay từ từ đưa về phía cổ người kia ôm lấy, không lưu loát đáp lại nụ hôn nóng bỏng của người đó, hơi thở cả hai càng ngày càng hỗn loạn, nụ hôn bá đạo vừa rồi của đối phương cũng từ từ trở nên triền miên.  

  Môi lưỡi tùy ý dây dưa, từ khẽ mở của hàm răng ngọc tiến vào, cường hãn công thành đoạt đất. Mút lấy cái lưỡi của cậu, đổi lấy là sự đáp lại vụng về, môi lưỡi dây dưa, lửa dục dần dần thiêu hủy lý trí.

Là của anh! Là của anh! Rốt cuộc lại ôm vào trong lòng, phải, vĩnh viễn vĩnh viễn ôm vào trong ngực, chết cũng sẽ không buông ra!

- Ư...
Bản thân cậu bất lực rên ra tiếng, cánh tay dây dưa ôm càng chặt hơn.

Giây phút này Lộc Hàm hiểu được, mất đi cậu, anh căn bản là không có cách nào sống tiếp, điên cuồng muốn, cái gì cũng đè nén không được. Chỉ cần có thể đem người trong ngực giữ ở bên người, cho dù xuống Địa ngục, anh cũng không chối từ.

Thật tốt, giờ phút này cậu đang ở trong ngực của anh, anh không biêt có phải mình đang mơ không, chỉ biêt mút thỏa thích hương vị ngọt ngào của cậu, tim của anh mới ngập tràn vui mừng như điên.

Hồi lâu sau, Lộc Hàm mới buông Mẫn Thạc đang thở hổn hển ra, ôm thật chặt cậu vào trong ngực, tay phải vuốt ve lưng của cậu, giúp cậu điều hòa hơi thở.

-Bảo bối, anh rốt cuộc tìm được em rồi, anh nhớ em đến sắp phát điên rồi, về sau không được rời khỏi anh nữa, có được hay không? - Lộc Hàm cười tươi, hơi ấm phả vào tai cậu

- Hàm Hàm làm sao anh biết em ở đây? Mà anh vào đây bằng cách nào vậy?

- Dù em ở đâu, anh cũng sẽ tìm ra em. Mà tại sao em lại không mặc quần áo mà ngủ thế, không may cảm lạnh thì sao? - Lộc Hàm ngồi dậy, cởi áo khoác cho mình khoác cho cậu

- Anh này, có cái chìa khoá còng tay trên bàn, anh mau mở còng cho em đi. - Mẫn Thạc cúi đầu nói nhỏ.

Lộc Hàm tức giận, lúc này mới để ý tay của cậu bị còng còng một cái.

- Chuyện này dài lắm ạ.

Thấy cậu khó xử, Lộc Hàm cũng không muốn làm khó cậu. Mở còng xong, Lộc Hàm đưa quần áo có sẵn trong phòng cho cậu mặc rồi bế cậu nhảy qua cửa sổ trốn thoát. Trước khi đi, cậu có viết một số điều rồi để lên bàn lại cho Thế Hào. Trong lòng vừa biết ơn vừa cảm thấy có lỗi.

------------ to be continued----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro