Chap 61*H*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Mẫn Thạc được Lộc Hàm giải cứu trở về, anh bế cậu đến một căn biệt thự ở một ngọn đồi nổi tiếng ở Đài Loan, thấy cậu ngủ trong yên bình, chui rúc trong ngực anh tìm hơi ấm quen thuộc, môi anh không ngừng nở nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng, anh và cậu cũng được đoàn tụ.

Lộc Hàm đặt cậu lên giường kingsize, sau đó đi ra ngoài lấy điện thoại gọi điện cho Tuấn Miên :

- Anh, em tìm thấy Mẫn Thạc rồi.

- Thật chứ? - Tuấn Miên đang rất mệt mỏi khi đang có rất nhiều giấy tờ chờ mình giải quyết thì câu nói của Lộc Hàm như làm tan đi hết.

- Thật, khi nào em ấy tỉnh, em sẽ cho Mẫn Mẫn gọi lại anh. - Lộc Hàm ở đầu dây bên kia không ngừng thích thú.

Cuộc nói chuyện chỉ diễn ra rất ngắn nhưng có thể cảm nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc vô bờ bến của họ. Sau một năm đầy sóng gió đã giải quyết xong xuôi thì bây giờ như một niềm vui khác đến với Tuấn Miên. Tuấn Miên ngay lập tức thông báo cho Chung Đại và Nghệ Hưng biết, họ không ngừng la hét đủ điều, còn bỏ dở cả công việc quan trọng để phóng đến nhà Tuấn Miên hỏi cho ra lẽ.

--------------------------------------------------

Mẫn Thạc hơi khó chịu chuyển người, cảm thấy ánh sáng cứ chiếu vào mặt mình khó chịu. Rồi cậu cảm nhận được, khi cậu nhắm mắt lại không muốn mở mắt nữa thì có một thứ gì đó ấm ấm chạm lên mắt cậu. Cậu dễ chịu hưởng thụ cái cảm giác ấy.

- Định ngủ đến bao giờ ? Hửm?

Lộc Hàm hôn lên bọng mắt của cậu, vì anh vừa mới tắm xong thì nhìn thấy Mẫn Thạc đang trở mình muốn tỉnh dậy. Tuy vậy, Lộc Hàm vừa mới tắm xong nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt ấy, không kiềm nổi nữa mà đè lên cậu, muốn làm cho cậu tỉnh dậy.

Cảm thấy người như có hơi khó chịu vì có ai nằm đè lên. Cậu tỉnh hẳn, tay đặt lên trước ngực đẩy người đàn ông kia . Rồi ánh mắt của cậu và anh chạm nhau. Cậu thì căng to con mắt, người trước mắt mình, một người hết sức quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ. Vậy chuyện đêm qua không phải là mơ. Lộc Hàm đã đến đón cậu là sự thật.

Ánh mắt Lộc Hàm từ từ di chuyển, đó là một loại khiêu khích không tiếng động. Mắt cá chân mảnh khảnh, chân thon dài thẳng tắp, mông tròn căng đầy. Hai điểm đỏ hồng bởi vì anh nhìn chăm chú mà run rẩy, sau đó dựng thẳng đứng vì ngượng ngùng.

- Lâu ngày không gặp, em càng biết câu dẫn hơn

Mẫn Thạc không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết rằng cả thân hình của mình đang bị nhìn muốn cháy đen. Rồi lúc này cậu mới nhận ra, thân thể cậu, không còn một mảnh vải nào nữa.

 Tự đáy lòng anh than nhẹ, sau đó thân mình cúi xuống, bắt đầu từ cổ ngọc trắng như tuyết của cậu, ấn xuống từng cái từng cái hôn mà không để cậu định được tình hình của mình.

Ở trên cổ cậu không ngừng liếm hôn, mút vào, lưu lại vô số ấn ký màu đỏ. Anh cảm thấy thân thể của cậu trở nên lửa nóng, nhẹ nhàng run rẩy. Một đường xuống phía dưới, anh rốt cuộc đã đi đến trước ngực của cậu, dừng lại.

Ôi, hai điểm hồng này đang căng tức lên mời gọi anh, khiến cho thân thể anh căng thẳng đến đau đớn.

- Mẫn Mẫn, nhìn anh...

Lộc Hàm dịu dàng nói, đối diện với đôi mắt của cậu, một tay anh đặt lên ngực phải cậu, nhẹ nhàng vuốt ve điểm phấn hồng, sau đó tà tà mỉm cười, vừa nhìn cậu, vừa ngậm bên ngực trái vào trong miệng, khẽ cắn.

-Ah..a, Lộc Hàm? Anh..?

 Mẫn Thạc bắt đầu có kích thích của thân thể mình và rên lên những tiếng kêu vô nghĩa,anh trêu đùa cậu trêu đùa như vậy, phát ra một tiếng rên rỉ đầy nhục dục, khoái cảm mãnh liệt khiến cả thân thể cậu phải cong lên.

- Lộc Hàm aaa... - Mẫn Thạc phải kêu lên một tiếng to

- Mẫn Mẫn ...- Lộc Hàm tạm buông tha đầu nhỏ đang mời gọi kia, cất tiếng gọi cậu.

- Ư?

- Anh đói lắm, anh ăn chay 3 4 năm nay, em thương anh lắm mà đúng không? - Lộc Hàm hôn nhẹ lên má phấn nộn của cậu an ủi.

Mẫn Thạc im lặng hồi lâu, cậu vừa mới tỉnh dậy nhưng tại sao không như cậu tưởng tượng chứ? Mím chặt môi trả lời :

- Nhưng... nhẹ thôi đó - Mẫn Thạc đỏ mặt nói lí nhí trong miệng.

Nhận được sự chấp nhận của cậu, anh có vẻ hăng hơn nữa. Môi anh vẫn quan tâm đến hai điểm hồng của cậu, nhưng tay lại hư hỏng xoa cự vật đang dần trướng lên của cậu, đều đặn lên xuống.

Cảm giác này thật khó chịu, cậu muốn anh dừng lại, nhưng dường như lại cảm thấy như trống rỗng, cần anh tới lấp đầy. Cậu không biết nên làm sao nữa, trong lúc vô tình lại nhẹ nhàng khóc sụt sùi.

Anh nghe thấy cậu khóc thút thít, lại hôn lên môi của cậu, nhưng tay ở phía dưới đang chòng ghẹo một chút cũng không có một dấu hiệu dừng lại nào

-Ngoan, đừng sợ -Anh khẽ cắn vành tai của cậu, thuận thế liếm láp

- Nhưng..

Bàn tay trái thì bận "xoa nắn" tiểu Mẫn Mẫn. Tay phải thì cho từng ngón tay nhẹ nhàng cắm vào giữa hai chân cậu, dịu dàng nhưng kiên quyết tách hai chân cậu ra. Bàn tay có chút thô vỗ về chơi đùa . Cậu cảm thấy mình ướt át, cảm giác xa lạ lại kỳ dị khiến cậu mất tự chủ nhẹ nhàng uốn éo thân mình.

Sau khi chán chê hai điểm hồng đã bị anh làm cho sưng tấy, đầu anh bắt đầu di chuyển đến nơi mật, cái lưỡi ấm nóng hư hỏng kèm theo nước bọt làm sảng khoái cúc huyệt cậu. Cậu ở phía trên chỉ biết ngửa cổ ra thở gấp hưởng thụ, rên lên những tiếng kêu ma mị khiến anh càng hứng hơn. Nhưng sự kết hợp hoàn hảo giữa cơ miệng và tay của anh đã khiến tiểu Mẫn Mẫn không chịu nổi nữa phải tuôn trào.

- Ngoan

 Anh thở dốc thật sâu, bởi vì cọ sát với đôi môi anh đào của cậu, nên câu nói thốt ra cũng không được rõ ràng. 

Anh muốn cậu! Muốn đi vào cậu! Anh cũng không nhịn được nữa!

Cơ hồ là có chút thô bạo đem lấy hai chân của cậu mở rộng thêm, anh đặt thân mình ở giữa hai chân cậu, lửa nóng kia, thẳng đứng chống đỡ chỗ tư mật hết sức chặt chẽ kia của cậu.

- Lần này, anh sẽ hết sức nhẹ nhàng, sẽ không như lần trước...

- Được..

Cậu đưa tay nắm ở trên cổ của anh, run rẩy đáp lại anh. Nhưng là cậu nói dối, cậu đang rất sợ, cái hình ảnh đêm hôm đó vẫn còn ám ảnh trong cậu

Lộc Hàm rốt cuộc không thể nhẫn nại hơn nữa, đem sắp bạo phát xâm nhập vào trong cơ thể cậu, quá chặt!

Cậu nhỏ hẹp căn bản không cách nào dung nạp anh, lối vào thật chặt khít bóp chặt lấy anh. Cậu cũng đã bắt đầu có cảm giác rồi, cắn chặt môi mỏng của mình chịu cái cảm giác đang dần xâm chiếm lấy cậu.

- Thả lỏng nào, nếu đau quá thì cắn anh.

 Anh gấp đến sắp thốt không nên lời rồi, ngón tay ở phần eo của cậu không ngừng xoa nắn giúp cậu thả lỏng. Nhưng anh vẫn không nhịn được nữa, những cú thúc rất mạnh đang ra vào trong huyệt nhỏ của cậu, tiếng da thịt va chạm nhau vang cả căn phòng ám muội. Cậu khó nhọc, hơi thở gấp gáp cùng những tiếng rên rĩ cứ thỏ thẻ vang lên bên tai khiến anh càng hưng phấn hơn nữa. Tiếng va chạm nhau càng ngày càng mạnh, cậu cũng dần dần thích nghi được, không còn cảm thấy đau nữa mà lại cảm thấy thoải mái lạ thường.

- Mạnh..Mạnh thêm nữa..Hàm Hàm..Thao...em..

Lộc Hàm như không còn tin vào tai mình nữa, Mẫn Thạc bây giờ không còn ngại ngùng sợ hãi như lúc nãy, thay vào đó là những câu nói câu dẫn người khác. 

Lộc Hàm hôm nay trúng lớn, vừa tìm được Mẫn Thạc, vừa lại được thưởng thức cậu mà không bị phản kháng mà còn mời gọi cậu.

Trải qua một buổi sáng mệt mỏi. Mặc dù anh còn muốn ăn thêm lần nữa, nhưng trước hết vẫn là để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt đi đã, về sau, bọn họ còn có thời gian cả đời.

------------------------to be continued---------------------

Thật sự chưa có ai viết H nó cứ lủng củng và nhạt như tui =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro