[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhất chương

Ngô Phù năm thứ mười hai

Ngự thư phòng trong Lưu Vũ điện ánh nến chập chờn, nam nhân xuyên long bào một mạt minh hoàng(*) tựa đầu xuống bàn mơ màng tiến mộng. Hàng mi thanh tú khẽ động. Chân mày nhẹ nhíu thánh chữ xuyên. Bất chợt hàng thủy châu nơi khóe mắt uốn lượn theo sống mũi chảy xuống ôm trọn lấy khuôn mặt tuấn mỹ. Đã bao nhiêu năm rồi, vẫn cứ như vậy. Nam nhân này...đến cả ngủ cũng rất không an phận.

"Tử Thao..."

Không gian yên tĩnh khiến cho thanh âm càng thêm rõ rệt.

"Tử Thao..."

Lúc này là kèm theo tiếng nức nở. Âm thanh mang theo nỗi thê lương réo rắt cất lên. Là đã khổ tâm đến mức nào mới có thể cất lên thứ âm thanh này...

Tiếng gọi cùng tiếng nức nở không những không dừng lại mà càng thêm bi thống. Người nghe cũng kìm lòng không đặng mà rơi lệ. Vội lau giọt nước đang trực trào trong mắt, khẽ lay gọi người đang mơ ngủ kia.

- Hoàng thượng...Hoàng thượng...Người tỉnh...

Nam nhân nghe tiếng gọi mới chậm rãi mở ra đôi mắt có chút mỏi mệt. Di di mi tâm đau nhức, ngón tay khẽ chạm mi mắt. Ẩm ướt...Lại thế sao...Lại dọa đến Lý Phúc rồi a...

- Lý Phúc, trẫm không sao.

Mi tâm Lý Phúc nhăn thành một đoàn. Còn nói không sao. Người gạt được thần sao Hoàng thượng? Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi...Người...vẫn là khổ tâm như thế...

- Hoàng thượng, người nên về phòng nghỉ ngơi. Hảo hảo bảo trọng thân thể. Nếu như y quay về mà thấy người như vậy, nhất định không tránh khỏi đau lòng.

- Ha ha...Trẫm là muốn cầu còn không được a. Lý Phúc, ngươi nói xem trẫm đi đâu mới có thể tìm thấy y đây a...Kiếp này trẫm đã nợ y quá nhiều. Nói không chừng là y đã không còn muốn gặp lại trẫm. Nhưng trẫm vẫn còn hy vọng y có thể thác cho trẫm một giấc mộng, nói cho trẫm biết y hiện tại ở nơi nào, trẫm sẽ đi đón y về... Y ở bên ngoài, trẫm thật không yên lòng. Nếu y không muốn trở về cũng được, trẫm liền đắp cho y chỗ mới ở bên ngoài, cho y có thể an tâm mà ngủ...

- Hoàng thượng, người...

Dứt lời nam nhân đứng dậy hướng Hoài Mộng Các cất bước.

- Hoàng thượng a...

Lý Phúc nén đau thương.

Cước bộ nam nhân bỗng dừng trước giàn hoa tử đằng. Nhìn cánh hoa tử đằng theo gió thổi tới trên mặt, tay nam nhân nắm lấy những cánh hoa, bỏ vào miệng ăn. Vị của nó thật khó nuốt.

- Vẫn là khó ăn như vậy.

TÁCH

Có giọt nước rơi trên ngón tay đang bắt lấy cánh hoa.

"Trời lại mưa a...Ta vẫn còn nhớ khi đó, trời...cũng là mưa như thế này..."

Ngước nhìn làn mưa gắn liền với những hồi ức, hạnh phúc có, bi thương có. Mưa có thể xóa sạch phiên não, ưu tư, nhưng cũng có thể mang đi tất cả những hoài niệm. Bóng lưng tịch mịch giữa phong vũ cố níu lấy một bóng hình...

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

- Thế Huân, ngươi đứng lại cho ta!

Tiểu hài tử một thân lam sắc đuổi theo nam hài vận xiêm y thanh sắc miệng không ngừng oán giận.

- Thế Huân, ta mà tóm được nhất định sẽ không buông tha ngươi a!

- Tử Thao, ngươi dám đe dọa hoàng tử a. Bất quá ta không sợ. Ha ha... Có khả năng thì đến.

Nam hài tên Thế Huân cũng không ngừng khiêu khích.

- Ngô Thế Huân, ngươi...A a a...Ta thật tức chết mà!

Sự chính là ngày đó tại thái học viện Ngô Thế Huân thừa lúc Hoàng Tử Thao đang say giấc nồng trong lời ru của thái phó dùng bút lông vẽ loạn lên mặt y.

Hắc. Hảo ngoạn(**) a.

Thế đã đành chịu, nhưng đằng này Ngô Thế Huân lại hiểm ý đánh bộp vào lưng Tử Thao.

- Tử Thao, tỉnh tỉnh. Thái phó gọi ngươi.

Hoàng Tử Thao vô tội bật dậy.

- Thái phó người gọi ta a. Ta vẫn đang nghe, không có ngủ a.

Miệng liến thoắng biện hộ, mắt được tô điểm thêm hai quầng thâm. Thái phó tức giận rung bộ ria mép nhìn Hoàng Tử Thao.

- Hoàng công tử, ngài thả hồn về đâu a?

Không xong. Thái phó mà sinh khí, hậu quả là chép sách.

Ngó xung quanh thấy ai cũng đang trố mắt nhìn mình, có kẻ còn nén cười. Nhìn sang bên cạnh Ngô Thế Huân đắc ý ôm bụng, cả người run bần bật. Hẳn là ngươi nên chết vì cười đi a. Hoàng Tử Thao biết mình bị chơi xỏ, đành trưng ra bộ mặt ủy khuất.

- Thái phó, người giảng thực xuất thần nhập hóa, đặc sắc tuyệt luân, miệng nói lời hoa mĩ, đệ tử nghe mà mê mẩn, đối thái phó kính ngưỡng vạn phần, âm thầm cảm thấy may mắn, kiếp này được thái phó giảng dạy là phúc khí tu được từ kiếp trước. Thái phó phải dạy học cho chúng đệ tử, thực sự là ủy khuất tài năng của mình, lẽ ra phải ở triều đình tung hoành ngang dọc....

- Ta nói không lại ngài, Hoàng công tử tha ta đi.

Thái phó bất đắc dĩ đầu hàng.

- Hoàng công tử, về nhà chép lại bài giảng hôm nay một lần, nếu như ta phát hiện ngài viết thiếu một từ, ngày mai viết mười lần. Còn bộ mặt này nữa. Ngài muốn cùng gấu trúc kết huynh đệ a!? Ngủ đến trời long đất lở còn không biết thì bị người ngoạn làm sao mà biết được ni. Chứng cớ rành rành, ngài còn dẻo miệng a.

Hoàng Tử Thao hơi giật người ra sau tránh cơn mưa phùn ập đến. Thái phó a. Người có thể đừng phun mưa vào mặt ta không ni!? Mặt ta thì sao chứ? Có cái chi a? Hoàng Tử Thao đưa tay xoa xoa lên mặt. Di! Là mực a. NGÔ THẾ HUÂN! Ngươi dám...!

Hoàng Tử Thao đen mặt nhìn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân lại bày ra bộ mặt vô tội. Kết quả là một trận rượt đuổi này đây.

- Ngô Diệc Phàm! Ngươi còn không mau lại giúp ta đánh hắn!

Nam tử đang ung dung ngồi xem màn kịch náo nhiệt bị gọi tên. Ai... Hai ngươi khi nào thì mới thôi cắn nhau a.

Bóng nguyệt sắc vụt lướt qua. Ngô Diệc Phàm ôm lại Hoàng Tử Thao vào lòng, nhẹ dùng khăn tay lau đi vết mực trên mặt y.

- Ngươi a. Nếu không ngủ gật thì có bị Thế Huân khi dễ không ni.

Hoàng Tử Thao đứng yên hưởng thụ ôn nhu của Ngô Diệc Phàm, nhưng vẫn ủy khuất bĩu môi.

- Nhưng là hắn làm ta phải chép phạt sách. Ta không phục.

Nhìn biểu tình khổ sở muốn khóc của Hoàng Tử Thao. Ngô Diệc Phàm lộ ra tiếu ý, vuốt vuốt mái tóc đen mượt của y, giúp y thoải mái.

- Tử Thao, không phải chỉ là bị thái phó trách phạt thôi sao, không sao cả, về cung ta tìm người chép bài giúp ngươi, không nên khổ sở nữa. Nhưng về sau không nên tái phạm. Ngươi rõ?

Hoàng Tử Thao gật gật. Híp mắt nhìn Ngô Diệc Phàm.

Cách đó không xa, bóng ai lẻ loi đứng nhìn.

Năm đó, Ngô Diệc Phàm mười hai, Ngô Thế Huân lên chín, Hoàng Tử Thao vừa tròn mười tuổi.

------------

Hoàn đệ nhất chương.

(*)Minh hoàng : màu vàng
(**)Ngoạn : chơi đùa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro