[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị chương


Ngô vương Ngô Minh Hoàng đam mê tửu sắc, chìm đắm trong thất tình lục dục, bỏ bê quốc sự, đích quân vương nhu nhược.

Cơ hoàng hậu Cơ Thục Quyên dựa vào nhan sắc khuynh thành mê hoặc quân vương, dùng hết mọi tâm kế khiến Ngô vương giao ra ngọc ấn, đem hết quyền lực đặt lên người nữ nhân này.

Hậu cung không cần tranh đấu, vô cùng dễ dàng sở hữu trong tay, quốc sự triều đình cũng do một tay sắp đặt. Cơ hoàng hậu - nữ nhân này rốt cuộc còn định đi đến mức nào đây?

Mẫu thân là mẫu nghi thiên hạ, là nữ nhân làm điên đảo cung nhân. Hiển nhiên cương vị Thái tử không ai khác chính là Ngô Hạo Thiên - nhi tử của Cơ hoàng hậu.

Nhưng lòng tham của con người vốn không có đáy. Lòng dạ nữ nhân thì càng thâm sâu khó lường. Đã có rồi thì càng muốn có thêm. Mà đã có được thì đương nhiên cũng không muốn kẻ nào có thể cướp đoạt. Ngự trên ngai vị dưới một người trên vạn người, Cơ hoàng hậu vẫn luôn mưu tính loại bỏ địch nhân, âm thầm nhận định mục tiêu tựa như loài dã thú xác định con mồi.

"Trương quý phi, ngày nào ngươi còn sống, ngày đó ta thật không yên lòng. Còn có, tên nhi tử của ngươi cùng ả Thục quý phi nằm dưới mồ kia. Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân, dù chỉ một giây, một khắc các ngươi còn sống trên cõi đời này, còn đứng cùng ta dưới một bầu trời, còn hít thở cùng ta dưới một bầu khí quyển. Ta còn không an giấc a. Sự tồn tại của hai ngươi chính là mối đe dọa đến ta và Thiên nhi. Ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến chính mình, càng không cho phép kẻ nào tổn hại đến Thiên nhi. Bất luận là kẻ nào, cũng đều phải chết."

Mùa thu Ngô Phù một năm sau, Ngô vương Ngô Minh Hoàng băng hà. Thái tử Ngô Hạo Thiên kế vị. Ngô Phù bước sang đời thứ hai mươi ba.

---------------------

- Ha ha... Ngô Thế Huân, lần này chắc chắn ngươi sẽ bại dưới tay ta a.

Hoàng Tử Thao một thân lam sắc tay cầm nhuyễn kiếm chỉ vào người trước mặt cười cực kì đắc ý. Ngô Thế Huân tất nhiên không cam lòng liền nâng kiếm lên trảm tới.

- Ngươi đừng vội mừng a. Còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu..

- Hai tên nhóc này. Không đánh nhau thực không chịu được sao?

Khóe môi xinh đẹp nhếch lên, cả người Ngô Diệc Phàm tựa vào gốc tử đằng bên cạnh đấu trường ngắm nhìn hai con người có lớn xác mà mà tâm chả chịu trưởng thành kia. Gió thốc tới thổi tung những cánh tử đằng, nhuộm hồng một mảng không trung.

- Ca...ngươi xem. Tử Thao lại ăn hiếp ta a. Rõ ràng là ta thắng mà...

Ngô Thế Huân oán giận nhìn Ngô Diệc Phàm.

- Diệc Phàm, không đúng, là ta thắng ni.

Bắt lấy cánh hoa tử đằng bay trong gió, cho vào miệng. Hoàng Tử Thao cũng tranh phần.

- Tử Thao, ngươi lại ăn chúng a, không cảm thấy khó nuốt sao?

Ngô Diệc Phàm sủng nịch nhìn Tử Thao.

- Ta cảm thấy vị cũng không tồi ni.

Tử Thao nheo nheo mắt tận hưởng hương vị trong miệng.

Cất bước về phía hai đứa trẻ đang náo loạn, Ngô Diệc Phàm xoa xoa mi tâm. "Thực là, lần nào nháo xong cũng đều mang ta ra phân xử. Thực đau đầu muốn chết. Một bên là thân đệ đệ, một bên là người tối quan trọng, các ngươi muốn ta làm sao đây a?"

- Tam vương gia, Tứ vương gia, Hoàng tướng quân. Trương phi nương nương mời các ngài đến dùng thiện.

Lý công công xuất hiện bên cạnh ba người, cúi đầu nói. Ngô Diệc Phàm như mở cờ trong bụng, mẫu hậu giải vây thật đúng lúc. Nghe xong, Ngô Diệc Phàm một tay túm Thế Huân, một tay túm Tử Thao kéo đi. Mặc kệ hai tên ngốc đó đang trừng nhau đến đỏ mắt.

Lý công công đi theo phía sau nhịn cười, còn xa lạ gì với khung cảnh này a. Cả ba con người kia cùng lớn lên bên nhau, tình cảm thực tốt đẹp. Trong cái hoàng cung thật giả bất phân này, thực đáng quý trọng. Chỉ mong sao họ luôn giữ được tấm chân tình này.

Ngô Diệc Phàm là Tam hoàng tử của Ngô Phù, hài tử của Trương quý phi. Ngô Thế Huân là Tứ hoàng tử, ai tử của Thục quý phi .Thục quý phi năm đó sau khi hạ sinh Thế Huân do mất máu quá nhiều mà tử. Thế Huân được giao cho Lam quý phi nuôi dưỡng, cũng chính là di mẫu của Thế Huân.

Vì mất mẫu thân từ nhỏ, Lam quý phi lại không biết bận rộn công sự gì mà bỏ bê, không chăm lo chu đáo, nên Thế Huân từ bé đã quấn lấy Diệc Phàm gọi ca ca. Ca ca đi đâu cũng đòi theo, ca ca làm gì cũng bắt chước. Thế Huân thực thích vị ca ca này a.

Ngô Thế Huân thực sự là tôn Ngô Diệc Phàm lên làm thần luôn rồi. Ước muốn lớn nhất của tiểu tử ngày đó là lớn lên sẽ giống như ca ca, thực tài giỏi. Nhưng mà, Ngô Thế Huân lại không biết được sau này vì một người mà chính mình lại mang oán hận với vị ca ca yêu nhất này.

Ngô Diệc Phàm cũng cực kì sủng ái đứa nhỏ trắng trắng, nộn nộn đáng yêu này. Có lẽ Ngô Thế Huân sẽ là tiểu đệ đệ mà Diệc Phàm yêu thương nhất, cho đến lúc gặp được người kia.

~oOo~oOo~oOo~oOo~oOo~oOo~oOo~

- Ai da! Ngươi là ai? Sao dám chọi ta?

Ngô Thế Huân năm đó bảy tuổi ôm đầu, oán giận nhìn lên cái cây bên cạnh. Trong đám lá um tùm một cái đầu nhô ra, đôi mắt hoa đào chớp động.

Ngô Thế Huân nhìn đôi mắt trong như nước kia đến thần cả người ra. Quên cả hỏi người kia là ai.

- Hi Hi....Đau không?

Một lời kéo Thế Huân về thực tại. Tiểu hài tử nhảy xuống khỏi cái cây chìa trái táo đỏ mọng trước mặt Thế Huân cười đến xán lạn.

- Thực có lỗi, ta không biết ngươi ở dưới. Cho ngươi để tạ tội này.

Cầm lấy trái táo đỏ, Thế Huân tò mò nhìn người trước mặt. Hắn là ai vậy? Sao chưa từng thấy a?

Đang định hỏi xem người từ đâu tới thì sau lưng xuất hiện một giọng trầm ấm.

- Huân nhi!! Đệ đây rồi. Lại dám trốn học chạy ra ngoài này tắm mưa? Hôm nay ca ca sẽ hảo hảo chăm sóc cái mông của đệ a.

Ngô Diệc Phàm xuất hiện, gõ cóc một cái xuống cái đầu nhỏ. Thế Huân mắt ngập nước núp sau lưng Tử Thao mếu máo.

- Ngươi là ai? Sao đánh hắn chứ? Đừng nghĩ chúng ta còn nhỏ mà khi dễ.

Đôi mắt hoa đào trừng lên đầy khí thế, hai tay bảo hộ Thế Huân phía sau. Ngô Diệc Phàm giật mình, đứa nhỏ này, thật có khí chất a.

Có tiếng bước chân chạy đến. Ngoảnh lại nhìn thì thấy Hoàng thừa tướng đang thở hổn hển. Ngô Diệc Phàm chưa kịp mở miệng hỏi thì Hoàng thừa tướng đã quỳ xuống trước mặt cung kính nói.

- Tam hoàng tử, xin trách phạt, là vi thần dạy nhi tử không tốt. Tử Thao! Còn không mau quỳ xuống thỉnh tội.

Đứa nhỏ trước mặt bất phục bị phụ thân kéo quỳ rạp xuống, khe khẽ mở miệng.

- Phụ thân!

Nguyên lai là nhi tử của Hoàng thừa tướng a. Tử Thao... Hoàng Tử Thao...

~oOo~oOo~oOo~oOo~oOo~oOo~oOo~

Cánh môi lại không tự chủ được mà khẽ nhếch. Ngô Diệc Phàm nhớ lại năm ấy gặp được Tử Thao dưới làn mưa phùn mùa hạ. Về sau, Thế Huân cứ nằng nặc đòi Tử Thao làm thư đồng cho mình, còn hứa chỉ cần như thế thì sẽ không trốn học, rồi còn làm đầy đủ công khóa lão sư giao cho.

Khi ấy nhìn hai tên tiểu tử ngoan ngoãn ngồi làm công khóa, Ngô Diệc Phàm thực cảm thấy sống trên đời chỉ cần như vậy là đủ rồi.

- Bẩm Tam vương gia. Thái hậu nương nương cho triệu kiến ngài.

Tiếng cung nhân bẩm báo bên ngoài đập tan hồi tưởng của Ngô Diệc Phàm.

- Thật là, trời đánh còn tránh bữa ăn. Cơ thái hậu này thật là có ý tứ a.

Trương thái phi có chút sinh khí.

Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân, Hoàng Tử Thao không hẹn mà cùng nhíu chặt mi tâm.

Thái hậu? Không phải nữ nhân này chưa bao giờ để bọn họ vào mắt ư?

------------

Hoàn đệ nhị chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro