[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Đôi lời nhắn nhủ trước khi vào chap 3.

Au có thay đổi cách xưng hô một chút nha mọi người. Từ giờ sẽ không gọi Phàm và Huân là Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử nữa mà là Long Chính vương gia và Nam Phong vương gia. Cơ hoàng hậu là Cơ thái hậu. Trương quý phi, Lam quý Phi là Trương thái phi và Lam thái phi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.

~Enjoy~

"Đời này kiếp này chúng ta cùng ràng buộc một chỗ, thiếu đi một người cũng không được, ai cũng không thể phân ra."

Đệ tam chương

- Khởi bẩm thái hậu nương nương, Long Chính vương gia đã đến.

- Cho vào.

Cửa điện được mở ra, tiểu thái giám cung kính hướng Ngô Diệc Phàm thỉnh.

- Long Chính vương gia, mời.

Ngô Diệc Phàm khẽ gật, tiến vào trong hành lễ.

- Vi thần Ngô Diệc Phàm xin vấn an Thái hậu.

- Phàm nhi miễn lễ a. Mau ngồi. Người đâu, châm trà cho vương gia .

Ngô Diệc Phàm tỉ mỉ quan sát Cơ Thái hậu. Nhất định chẳng có chuyện gì tốt lành.

- Tạ ơn thái hậu.

An tọa xong xuôi, bưng lấy tách trà khẽ nhấp, Ngô Diệc Phàm đề phòng hỏi.

- Chẳng hay hôm nay Thái hậu triệu kiến vi thần là có việc gì cần sai bảo?

Nữ nhân tay cầm quạt phe phẩy, dung nhan vẫn diễm lệ như ngày nào, đã thế còn được trang điểm hết sức cầu kì càng làm tăng thêm nét sắc sảo. Cơ thái hậu cười có chút cường điệu nhìn Ngô Diệc Phàm.

- Phải có việc gì thì ta mới được tìm đến Phàm nhi a?

"Chưa gì ngươi đã muốn vào vấn đề chính rồi a. Long Chính vương gia thực nóng vội."

Ngô Diệc Phàm khẽ đánh cái rùng mình. "Không cần cười với ta như vậy a. Thật làm người khác nổi da gà".

- Vi thần không có ý đó, mong Thái hậu thứ lỗi.

"Có gì cứ nói. Ta vốn không ưa lòng vòng."

- Ha ha... Không nên căng thẳng như vậy. Ta là nhớ đến ngươi nên mới cho triệu kiến. Ngươi a, phôi hài tử. Lâu như vậy cũng không đến thăm ta. Ta thiếu chút nữa đã quên mất bộ dáng của ngươi. Ngươi giờ đã là vương gia, sống trong vương phủ tự do tự tại nên cũng đã quên Cơ thái hậu này rồi. Bất quá chỉ là đôi khi ghé thăm mẫu hậu ngươi mà thôi. Ta thực đau lòng a.

Tuy ngoài miệng là nói lời oán trách thâm tình, nhưng ánh mắt là chứa dao găm.

"Sống tốt như thế là đủ rồi, ngươi cũng nên làm chút sự rồi a."

- Vi thần nào dám quên a. Chẳng qua sợ làm phiền đến Thái hậu nên đôi lần muốn diện kiến cũng không có dũng cảm ni.

"Ta cũng đang chờ xem Thái hậu người lại có mưu đồ gì đây."

- Phàm nhi thật biết nói đùa. Ta làm sao có điểm thấy phiền. Nói thế đủ rồi. Hôm nay ta cho triệu ngươi đến quả thật là có chút chuyện.

- Vậy a. Xin thái hậu cứ nói.

"Đã chịu gỡ bỏ mặt nạ rồi sao Cơ thái hậu."

Cơ thái hậu dừng lại ý cười.

- Ngươi đã thế thì ta cũng nói thẳng. Mấy năm nay Tề Quốc và Ngô Phù vốn giao hảo không được tốt. Bọn chúng cho người đứng trên lãnh thổ của ta mà khai quật, không những vậy còn chặn đứng việc buôn bán của ta trên thủy lộ, đánh phá tàu bè, bắt giữ các thương buôn của ta. Nay bọn chúng đã dựng cờ khởi chiến. Hoàng thượng vô cùng bất an dẫn đến ăn ngủ không hảo, thân thể suy nhược. Ta, thân là mẫu hậu thực đau lòng.

"Ngươi là người thông minh, chắc cũng đã hiểu ý định của ta."

Ngô Diệc Phàm cảm thấy nực cười.

- Vi thần cũng đã nghe đến chuyện này, nhưng không ngờ sự lại lớn đến vậy rồi.

"Nguyên lai là muốn đích thân ta ra chiến trận sao. Là muốn diệt ta nhưng không có cơ hội tiếp cận nên nay định mượn tay cừu địch lấy mạng ta sao. Cơ thái hậu, người nắm chắc rằng ta sẽ chết a."

Cơ thái hậu thâm ý nhìn Ngô Diệc Phàm.

- Đúng vậy. Ta cũng là có điểm kinh hách. Thật sự là lo lắng a. Hoàng thượng long thể nhược. Ta lại không an tâm giao phó trọng trách bảo vệ đất nước này vào tay ai. Duy chỉ có ngươi ta là có thể tin tưởng. Phàm nhi, ngươi có nguyện ý vì quốc gia bách tính này mà tử?

"Không hổ danh là Ngô Diệc Phàm a. Nếu như ngươi đã hiểu, ta cũng đỡ phải nhọc công."

Ngô Diệc Phàm đã sớm nhận thức, nhàn nhạt cười. Nữ nhân này là muốn đấu tới cùng a.

- Vi thần đã hiểu. Thỉnh thái hậu an tâm.

"Ta cũng muốn xem trận này rốt cuộc kẻ nào mới là người chiến thắng. Cơ thái hậu, người phải chống mắt lên mà nhìn cho rõ a. Giết Ngô Diệc Phàm này, không phải muốn là được."

- Vậy, ta thay mặt Hoàng thượng trao cho ngươi mười hai vạn đội binh. Sớm ngày trở về. Ta đợi tin thắng trận của ngươi.

"Ta sẽ chờ người khiêng xác ngươi về a."

Cơ thái hậu không hề che giấu sát ý trong ánh mắt. Đối Ngô Diệc Phàm nói lời cậy tin.

- Vi thần nhất định sẽ lập chiến công trở về.

"Mười hai vạn, ta thật biết ơn người đó Cơ thái hậu."

------------

- Ca, ngươi nói sao. Mười hai đội binh. Rõ ràng là muốn bức ngươi đi tìm tử lộ mà. Ca, ngươi đừng đi!

Ngô Thế Huân không kìm nỗi cơn giận dữ. Cơ thái hậu này, thật quá đáng!

- Không được. Thái hậu đã nói thì nên đi, không lại có kẻ dị nghị cho rằng Long Chính Vương ta tham sống sợ chết, há chả phải làm mất mặt ta sao!

- Diệc Phàm, ta đi cùng ngươi.

Hoàng Tử Thao kiên định nhìn Ngô Diệc Phàm. Ý ta đã quyết, ngươi đừng nên ngăn cản.

- Tử Thao, ngươi đừng là khó ta.

Ngô Diệc Phàm hết sức khó xử. Ngô tiểu tử lại đế thêm vào.

- Ca, ta cũng đi.

Chuyện này...Ngô Diệc Phàm nhíu chặt mi tâm, nói.

- Không được.

Hai đôi mắt mở to, miệng cùng đồng thanh.

-Vì sao? Vì sao lại không thể đi a?

- Ca, ta nói ngươi nghe. Cơ thái hậu rõ ràng là muốn mượn tay người ngoài giết ngươi. Thực ra ngươi cũng đâu cần cai nhau vàng rỗng tuếch đó, sao cứ phải gây khó dễ cho ngươi a!? Đúng là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Ngô Thế Huân vừa nói vừa nghiến răng. Nữ nhân này, hảo đáng sợ a. Không lẽ muốn thao túng cả thiên hạ?

- Thế Huân nói đúng, Diệc Phàm ngươi xem, có ta và Thế Huân hỗ trợ không ai có thể hại ngươi.

Thế Huân cùng Tử Thao túm chặt tay Diệc Phàm, ánh mắt hàm chứa kiên ý.

Thở dài một hơi, Ngô Diệc Phàm đưa mắt ra ngoài khoảng sân rộng.

- Chính vì thế nên không thể cho hai ngươi theo cùng. Ở cạnh ta quá nguy hiểm.

Ngô Diệc Phàm thực lo cho hai tiểu nhóc này. Hai ngươi rốt cuộc dùng cái đầu để làm gì ni!? Thứ thái hậu muốn là mạng ta. Đi theo ta không phải theo con đường chết sao.

- Ngươi cho rằng bọn ta là ai chứ? Là kẻ tham sống sợ chết sao? Là kẻ có khoái sự thì cùng phân thường, duy có tai ương là để mình ngươi gánh vác sao? NGÔ DIỆC PHÀM!

Hoàng Tử Thao vô cùng tức giận. Ta biết, ngươi là lo cho bọn ta. Nhưng xin ngươi đừng đẩy ta đi.

Một mạt im ắng nổi lên, cuối cùng người phá vỡ không khí ngưng trọng đó lại là Trương thái phi.

Nhẹ nhàng đứng lên, Trương thái phi nắm lấy tay Diệc Phàm.

- Phàm nhi, nếu ý Thế Huân cùng Tử Thao đã quyết. Ngươi cũng nên cho bọn họ cơ hội cùng ngươi trải qua kiếp nạn này. Có chân chính là huynh đệ hay không, vào thời khắc này, ta mới thực sự sáng tỏ.

Ngô Diệc Phàm khẽ siết lại bàn tay đang nắm lấy tay mình. Trong mắt là ấm áp cùng cảm kích nhìn Ngô Thế Huân và Hoàng Tử Thao.

- Nếu đã vậy, chúng ta cùng đi.

Ba người cứ thế im lặng nhìn nhau, không nói gì. Nhưng tất cả đều biết, tình cảm này, là khắc cốt ghi tâm, là ghi lòng tạc dạ. Ngọn lửa nhiệt huyết đang rực cháy trong tim mỗi người. Đời này kiếp này chúng ta cùng ràng buộc một chỗ, thiếu đi một người cũng không được, ai cũng không thể phân ra.

Trương thái phi thực đau lòng. Nàng cũng không muốn hài tử của mình bị cuốn vào trận phong vân này. Càng không muốn nhìn những đứa nhỏ đáng yêu kia phải đổ máu. Nhưng biết làm sao được, sinh ra đã đứng trên thiên hạ. Chúng ta cũng chỉ có thể cùng bồi thôi.

- Phàm nhi, ngươi phải hết sức cẩn trọng. Thân là huynh trưởng, ngươi phải hảo hảo chăm sóc Thế Huân và Tử Thao. Có biết không?

- Mẫu thân, người yên tâm. Người không nói, ta cũng sẽ làm vậy. Còn nữa, ta không phải tên ngốc để người khác bảo chết là chết. Mẫu thân, bọn ta sẽ trở về an toàn.

Đôi mắt sắc nổi lên một mạt tiếu ý. Cơ thái hậu, nước cờ này thực không tồi đâu.

--------------

- Huân nhi, ngươi điên rồi. Sao lại tìm đường vào chỗ chết chứ. Ngươi có biết, chiến trường là nơi nào không? Là nơi đao kiếm không có mắt. Là nơi một là ngươi sống, hai là ta chết. Không phải là đấu trường hoa lệ của đứa trẻ 19 tuổi như ngươi đâu a. Có chuyện gì thì đừng hối hận.

Lam thái phi vịn trán. Đứa nhỏ này thật vô hậu a. Huân nhi a Huân nhi, gốc tử này. Ta đã chừa cho ngươi một con đường sống. Tại sao ngươi lại không nhận thức mà hảo hảo hưởng thụ, đằng này còn đào mồ tự chôn mình. Nếu không phải mẫu thân ngươi cầu xin ta ngàn vạn lấn không cần giết ngươi, thì ta nào phải hạ mình thỉnh cầu Cơ thái hậu kia để ngươi lại trong cung chứ Xem ra là ngươi tự mình chuốc lấy. Đã vậy thì đừng có xuống ôn tuyền hóa thành đóa bỉ ngạn mà oán hận, chỉ trách ngươi ngu ngốc mà thôi.

- Di mẫu, ý ta đã quyết, tuyệt không hối hận.

------------

Hoàn đệ tam chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro