[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không sợ lạnh giá cũng không ngại gian khổ, vượt qua hết thảy bi thương, chỉ nguyện cùng nắm tay nhau, ngược gió mà đi."

Đệ tứ chương

Vừa sớm Ngô Diệc Phàm liền tỉnh, ngồi trên giường suy nghĩ mông lung. Không biết ngày mai sẽ ra sao, ta cùng Tử Thao, Thế Huân li khai, trong cung chỉ còn mỗi mẫu hậu.

Ngô Diệc Phàm thực không yên lòng, Thái hậu không ngừng tính cách bức ta, phỏng chừng cũng đang tìm kế bức luôn cả mẫu hậu. Nữ nhân này lòng dạ thực khó lường.

- Tuyệt ảnh.

Đột nhiên Ngô Diệc Phàm nhẹ truyền ra một cái tên, một bóng người lập tức xuất hiện.

- Chủ tử.

Người vừa đến toàn thân hắc y, khuôn mặt che khuất sau mảnh vải chỉ để lộ đôi mắt sáng.

Đứng lên nhẹ rút một phong thư dấu trong chồng sách trên giá đưa đến trước mặt hắc y nhân, Ngô Diệc Phàm trầm giọng.

- Mang đến giao cho hắn. Còn nữa, ngươi cùng Vô ảnh giờ phút này trở thành ảnh vệ của Trương thái phi, ở bất kỳ tình huống nào đều lấy an toàn của Trương thái phi làm trọng, có chuyện gì bất ổn, lập tức báo cho ta.

- Tuyệt ảnh nghe lệnh.

Hắc y nhân gật đầu rồi nhẹ nhàng biến mất vô tung vô ảnh. Tuyệt ảnh vừa li khai thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

- Khởi bẩm chủ tử. Đã đến giờ vào triều. Thỉnh chủ tử rời giường.

- Đến.

Xoay người ngồi lại trên giường, Ngô Diệc Phàm cho truyền thị nhân. Cửa mở ra, nha hoàn tay bê chậu và y phục tiến vào.

-----------

- Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Tề Quốc cậy thế hiếp người, bất hòa với Ngô Phù từ lâu. Nay lại dựng cờ khởi chiến, trẫm không tày nào khoanh tay đứng nhìn. Nếu không dẹp yên chiến sự, e rằng trời đất khó dung. Trẫm đem an nguy của đất nước hết thảy đặt vào tay Long Chính Vương, thay trẫm đánh tan cừu địch. Sớm ngày khải hoàn trở về, trẫm sẽ không quên tưởng thưởng. Long Chính Vương khâm thử.

Tiếng tổng quản thái giám vừa tuyên dứt, một mạt xôn xao nổi lên nơi thính điện rộng lớn. Hoàng thượng muốn Long Chính Vương đi trấn áp biên cương sao? Giao cho một vương gia trẻ tuổi như vậy, e rằng sự bất thành a.

- Vi thần lĩnh chỉ. Hoàng thượng, người an tâm. Long Chính Vương ta sẽ không để người thất vọng.

Giọng nói cất lên mang theo khí thế bức người. Ánh mắt không nhanh không chậm xẹt qua thân ảnh ngự tọa trên long ỷ.

- Hiền đệ. Trẫm chờ ngươi khải hoàn trở về.

Ngô Hạo Thiên tươi cười đối Diệc Phàm nói.

- Lần này đi còn có phiêu kị tướng Hoàng Tử Thao cùng Nam Phong Vương theo bồi. Trẫm nghĩ không việc gì cần lo lắng.

Nụ cười mang theo giả tạo cùng đắc ý làm Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao không khỏi khinh miệt . Hừ, thôi đi. Định diễn tuồng đến bao giờ ni.

- Hảo. Quá ngọ thì có thể xuất phát.

Ngô Diệc Phàm không nói gì chỉ cung kính nhận lấy ấn phù điều khiển đại binh.

- Cung chúc Long Chính Vương, Nam Phong Vương, Phiêu kị tướng mã đáo thành công.

Bá quan văn võ một lời nói ra. Nhưng không biết có bao nhiêu là chân thực cùng giả dối.

-----------

Giờ ngọ.

Trước cổng hoàng cung, người cùng ngựa đứng thành một đoàn. Giáp y được trang bị kĩ lưỡng.

Ngô Diệc Phàm toàn thân toát ra phong thái đại tướng, dẫn đầu binh sĩ, theo sau là Ngô Thế Huân cùng Hoàng Tử Thao.

- Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Trương phi nương nương, Lam phi nương nương giá lâm.

Toàn bộ quân binh đồng loạt cung kính hành lễ.

- Miễn lễ.

Ngô Hạo Thiên cầm lấy chén rượu tổng quản thái giám đưa đến, trịnh trọng nói.

- Lần này ra đi không biết đến khi nào gặp lại. Trẫm kính các ngươi một chén.

Quân binh cũng đón lấy rượu mời. Đồng thanh đáp lễ, một hơi cạn sạch tỏ rõ khí thế.

- Đội ơn thánh thượng.

Ngô Hạo Thiên nhếch môi. Hướng bọn Ngô Diệc Phàm nâng lên chén rượu thứ 2.

- Hiền đệ, cực khổ cho ngươi rồi.

- Hoàng thượng, đó là trọng trách của vi thần, sao có thể coi là khổ cực. Người long thể suy nhược, còn không ngại nhọc công ra tiễn vi thần, thực cảm động a.

Ngô Diệc Phàm ánh mắt châm ý.

- Hiền đệ phải ra trinh chiến sa trường, nguy hiểm khôn cùng. Hoàng huynh ta bỏ ra chút nhọc công này thì có xá gì.

Ngô Hạo Thiên nét cười càng đậm.

Hai chén rượu giao nhau. Hai ánh mắt cùng tỏa ra thâm ý.

"Ngô Diệc Phàm, lần này đi cũng đừng nên trở về nữa a. Trận đấu này không phải đã phân rõ thắng thua rồi sao."

"Ngô Hạo Thiên, ngươi đừng vội đắc ý. Muốn trừ khử Ngô Diệc Phàm này, năng lực của ngươi vẫn còn chưa đủ."

Ngô Hạo Thiên cũng không khác gì Cơ thái hậu. Thậm chí còn có phần hơn chứ không kém. Ngoài mặt nam nhân nhưng lòng dạ còn hiểm độc hơn cả đàn bà. Năm đó, 14 tuổi bước lên kế vị, Ngô Hạo Thiên không hề mang dáng dấp của một tiểu tử hỉ mũi chưa sạch mà là phong thái của một đế vương trải sự. Ngô Hạo Thiên một tay che trời, huyết tẩy toàn bộ những kẻ đối nghịch, đưa người của Cơ thái hậu lên nắm giữ triều chính, cho tăng thuế khóa, bắt thanh niên trai tráng vào trại huấn luyện đội quân chiến đấu vì tham vọng mở rộng bờ cõi. Ngô Hạo Thiên này, rốt cuộc có bao nhiêu cường bạo.

Ngô Diệc Phàm trừng Ngô Hạo Thiên đến đỏ mắt. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Ngô Hạo Thiên hẳn là bị giết chết không biết bao nhiêu lần. Thứ giả nhân giả nghĩa như ngươi thật làm người khác cảm thấy buồn nôn.

Trương thái phi lẳng lặng đứng nhìn ba người Diệc Phàm, Thế Huân, Tử Thao. Ánh mắt vô cùng thương tâm.

Ngô Hạo Thiên trông thấy, nở nụ cười trấn an.

- Trương thái phi. Người không cần quá lo lắng. Đệ đệ của trẫm tài giỏi ra sao trẫm còn không rõ ràng.

"Hừ, không cần phải giả tạo thế đâu." - Ngô Thế Huân len lén bỉu môi.
- Huân nhi, ngươi bây giờ từ bỏ vẫn còn kịp a. Mạng của ngươi là do mẫu hậu ngươi đem chính thân mình đánh đổi với diêm la vương mới chuộc về được. Ngươi nghĩ lãng phí nó vậy sao?

Lam thái phi lần nữa thấp giọng khuyên nhủ Ngô Thế Huân.

- Di mẫu, ta đã nói rồi. Ta tuyệt không hối hận. Ta tin chắc mẫu hậu trên trời có linh thiêng cũng sẽ ủng hộ ta.

Ánh mắt vô cùng kiên định. Di mẫu a. Ta biết người đau ta. Nhưng ta không thể bỏ mặc huynh đệ mình xông pha chiến trận mà ngồi yên được.

Lam thái phi diện vô biểu tình nhìn đoàn người ngày một xa dần. Tỷ tỷ, không phải muội muội đây bất hứa, chỉ trách hài tử của ngươi quá ương bướng.

Cửa hoàng cung nặng nề mở ra. Hoàng thừa tướng đã đứng đợi tự lúc nào. Phụ thân đã có tuổi, lần này lại phải khiến người thực hao tâm rồi.

Theo phụ thân kiểm tra đoàn người. Lần này đi mang theo một ít thị quân chăm lo lượng thực cùng y dược, còn có một trăm đội binh bảo vệ, cộng thêm mười hai vạn đội binh Cơ thái hậu giao cho Diệc Phàm. Vẫn là chẳng được bao nhiêu.

Hoàng Tử Thao khẽ đánh cái thở dài.

- Đã đến lúc, chúng ta nhanh đi thôi.

-----------

- Từ kinh thành đến thành Tây phải đi qua Mộc Lương và Cao Thành, hai huyện lớn và phồn hoa chỉ sau kinh thành. Nhanh cũng mất đến hai tuần mới đến nơi. Khác với Mộc Lương và Cao Thành, Thành Tây là một vùng đất khá khô cằn, nhưng người ta vẫn thường nói "Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài" đó thôi, bá tánh ở đây cũng tìm ra biện pháp thích nghi nên có thể tạm chấp nhận sống qua ngày. Tuy sinh hoạt ở Thành Tây có chút khó khăn nhưng được cái địa hình rất đặc biệt. Ngay bên sườn là các dãy núi cao phù hợp cho phòng thủ và tập kích.

Đang thao thao bất tuyệt thì Tử Thao bỗng im bặt vì cả Thế Huân lẫn Diệc Phàm đều tập trung ra ngoài cửa sổ nhỏ trên xe.

- Có chuyện gì sao?

Tử Thao không nhịn được hỏi.

- Ngươi nhìn xem.

Thế Huân lùi lại để Tử Thao nhìn qua cửa sổ. Không phải chứ, nơi này là Mộc Lương nổi tiếng phồn hoa sao?

Cảnh sắc tiêu điều, ảm đạm mặc dù xe ngựa đang chạy qua con đường lớn nhất Mộc Lương. Ban ngày mà sao lại như thế này, hàng quán cũng không có, chỉ thấy rất nhiều hành khất.

- Ta đã từng tới đây. Rõ ràng không phải thế này. Đây sao có thể là cùng một nơi.

Nghe Tử Thao nói, hai đôi mi lập tức nhíu chặt. Đã xảy ra chuyện gì?

- Dừng xe.

Ngô Diệc Phàm hạ lệnh.

UY!

Phu xe hô một tiếng kéo ngựa dừng lại.

-Chúng ta đi một vòng xem sao!

Diệc Phàm quay qua nói với Thế Huân cùng Tử Thao rồi nhảy ra khỏi xe ngựa.

-----------

- Ta không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

Thế Huân nghiến răng nói. Hận không để đâu cho hết.

Ban nãy cả ba vừa mới cứu một thiếu niên đang bị quan binh đánh đập, sau đó được thuật lại nguyên nhân Mộc Lương thành biến thành như vậy là do bách tính không nộp nổi siêu thuế, đã vậy bọn quan lại còn tham ô vô độ, tìm mọi cách moi khoét từng đồng của dân chúng.

- Các huynh xem, lương thảo thu được năm phần thì lấy mất bốn phần, bọn ta biết lấy gì mà sống đây. Thực không còn nhân tính mà.

Nghe lời than oán từ thiếu niên kia mà Diệc Phàm thật không biết làm sao. Nỗi nhục nhã dâng lên trong lòng. Ngô Hạo Thiên rốt cuộc đã làm Ngô Phù phồn thịnh này ra cái dạng gì rồi?
Một mảng trầm mặc ngự trị. Xem ra, con đường mà cả ba người họ - Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân, Hoàng Tử Thao cùng vạch ra phải dùng đến rồi.

Ngô Diệc Phàm hiểu rõ, bước vào con đường này có bao nhiêu gian khổ.

Nhưng ta không phải chỉ có một mình, bên cạnh là huynh đệ chân chính, là tri kỷ tri âm. Không sợ lạnh giá cũng không ngại gian khổ, vượt qua hết thảy bi thương, chỉ nguyện cùng nắm tay nhau, ngược gió mà đi.

Đệ tứ chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro