[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày nào còn có nhau, chỉ mong đừng quá vội."

"Ta không có khả năng hứa rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không bị thương, nhưng rất nhiều năm trước ta đã từng nói qua, ta coi ngươi chính là thân thể của ta, là tâm can của ta. Ngươi đau một thì ta đau vạn lần. Vui sướng của ta sẽ vì ngươi chia sẻ, mà tất cả đau khổ của ngươi sẽ vì ngươi gánh vác. Tương lai vĩnh viễn là như thế."

Đệ ngũ chương

- Ca, ngươi quyết định đi. Ta sẽ theo ngươi.

Trong căn phòng được chiếu sáng bởi ánh nến đỏ rực. Ngô Thế Huân chăm chú nhìn Ngô Diệc Phàm. Ca, chỉ cần ngươi phát động. Ta nguyện ý vì ngươi mà chiến đấu.

Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu nhìn sâu vào con ngươi tinh xảo của Thế Huân. Hảo đệ đệ. Ngô Diệc Phàm này thật không nhìn lầm ngươi.

- Thế Huân, ta biết mọi người đều đang rất phẫn nộ. Ngô Hạo Thiên này muốn nói có bao nhiêu bạo ngược liền có bấy nhiêu. Không những vậy, bên cạnh hắn còn có Cơ thái hậu quỷ kế đa đoan. Hiện tại muốn đánh thực chưa phải lúc. Tuy ngươi có nhiệt huyết nhưng thực lực của ta vẫn còn chưa đủ. Vả lại, Ngô Phù đang bị Tề Quốc dòm ngó. Trước mắt ta cứ nên đánh giặc ngoài đã rồi mới tìm đường tiêu diệt giặc trong.

- Diệc Phàm nói chí phải. Thế Huân, chúng ta ai cũng muốn lấy đầu của Hạo Thiên tế dân. Nhưng vẫn là chưa đến lúc.

Hoàng Tử Thao vỗ nhẹ lên vai Thế Huân, cười dịu dàng.

"Đinh"

Ngô Thế Huân hơi cứng nhắc. Có tiếng của vật thể va chạm. Lại nữa rồi, ta đã bảo ngươi đừng rồi mà, đập mạnh như thế để làm gì!? Trái tim này thật không biết nghe lời! Hoàng Tử Thao, ta cầu xin ngươi đừng cười với ta như thế! Tử Thao...

- Ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Tránh né nụ cười kia, Ngô Thế Huân hướng Ngô Diệc Phàm hỏi.

- Chuyện này có báo lại với Ngô Hạo Thiên cũng vô ích. Trước tiên lệnh cho Hoàng thừa tướng tự túc mở kho cứu tế. Ta cũng sẽ sai người ở phủ giúp một tay. Đợi sau khi ta trở về sẽ làm rõ chuyện này.

Ngô Diệc Phàm tính tính, trong mắt là ý chí kiên định.

----------

Bóng nam tử đổ dài dưới ánh trăng bạc, gió nhẹ thổi như mơn trớn lên khuôn mặt anh tuấn. Mái tóc cùng vạt áo khẽ phiêu dật khiến cho người ta có cảm giác hư hư thật thật.

Nam tử nhìn những nhành liễu đung đưa trong gió, khẽ thở dài.

- Diệc Phàm, ngươi không mệt sao? Thế nào còn chưa ngủ?
- Tử Thao?

Ngô Diệc Phàm thoáng giật mình.

- Ngươi sao lại ra đây? Còn nói ta. Ngươi chẳng phải cũng chưa ngủ ni!

Nhẹ bước về phía Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao cười cười. Ta nói không lại ngươi a. Đáng ghét!

- Là đang lo lắng sao!?

- n, ta đang lo lắng, là lo lắng ngươi sẽ sinh bệnh a. Sao lại ăn mặc phong phanh như thế ra ngoài? Ngươi muốn ta nói bao nhiêu lần nữa đây? Phải biết tự để ý bản thân chứ? Ngươi này, phôi tiểu tử!

Nhìn người trước mặt y phục hời hợt, ngoại bào cũng không thèm khoác, Ngô Diệc Phàm thoắt cái cởi ngoại bào trên người khoác lại cho Hoàng Tử Thao.

- Ngươi thực giống lão thiếu phụ a. Cái bệnh ưa cằn nhằn của ngươi lại tái phát rồi ni!

Hoàng Tử Thao lè lưỡi, vô cùng hưởng thụ nói.

- Là ai khiến ta trở thành như vậy!? Hử?

Ngô Diệc Phàm nhéo nhéo cái mũi bướng bỉnh. Thực hư hỏng, ta phải phạt ngươi.

- Ai da! Ngươi này. Đau ta a.

Xoa xoa cái mũi, Hoàng Tử Thao oán trách, nhưng trong lòng tràn ngập tư vị ấm áp, nhất cử nhất động đều được thu vào con ngươi tử sắc. Ngô Diệc Phàm ánh mắt sâu thẳm kéo Hoàng Tử Thao vào lòng.

- Tử Thao, hứa với ta. Dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng rời xa ta. Ngươi và Ngô Thế Huân, bất luận là ai cũng không được. Ta không cho phép. Theo ta, nhất định các ngươi sẽ không tránh khỏi nguy hiểm. Ta không có khả năng hứa rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không bị thương, nhưng rất nhiều năm trước ta đã từng nói qua, ta coi ngươi chính là thân thể của ta, là tâm can của ta. Ngươi đau một thì ta đau vạn lần. Vui sướng của ta sẽ vì ngươi chia sẻ, mà tất cả đau khổ của ngươi sẽ vì ngươi gánh vác. Tương lai vĩnh viễn là như thế.

Ngô Diệc Phàm càng nói càng siết chặt vòng tay như muốn đem Hoàng Tử Thao khảm vào lồng ngực. Hoàng Tử Thao vươn tay đáp lại cái ôm, xoa nhẹ lên tấm lưng của người đối diện. Diệc Phàm, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta sao có thể rời bỏ ngươi!? Thế Huân lại càng không thể. Diệc Phàm, những lúc thế này ngươi mới chịu bộc lộ sự yếu đuối trong ngươi a. Là áp lực đến mức nào mới bức ngươi thành như vậy? Diệc Phàm, hãy để ta gánh vác cùng ngươi.

- Diệc Phàm, sẽ không có chuyện đó đâu. Ngươi yên tâm. Ta và cả Ngô Thế Huân nữa, sẽ luôn ở cạnh ngươi, ủng hộ ngươi. Ta hứa.

Ngô Diệc Phàm không nói gì nữa, nhắm mắt lại cảm thụ hơi ấm của đối phương. Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, mang lại cho nhau cảm giác bình tâm.

Cảm nhận người kia không còn kích động nữa. Hoàng Tử Thao nhẹ tách ra khỏi cái ôm. Nhón người đặt môi lên vầng trán cao cao của Ngô Diệc Phàm.

- Đây là bảo chứng cho lời hứa của ta.

Hoàng Tử Thao cười đến ấm áp. Ngô Diệc Phàm khẽ chạm vào hơi ấm vẫn còn vương lại, rồi đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt sinh động kia, quan sát hình ảnh chính mình được phản chiếu trong con ngươi tinh tế ấy. Bất chợt cúi người hôn lên con mắt như ngọc lưu ly.

Hoàng Tử Thao ngây người. Hai mắt chớp chớp.

- Còn đây là quà trả lễ của ta.

Ngô Diệc Phàm nhìn đến bộ dáng đáng yêu của Hoàng Tử Thao không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt khả ái ấy. Tiểu ngốc tử!

Nắm chặt lấy tay đối phương, cùng ngước đầu nhìn ngắm bầu trời đêm yên tĩnh. Ngày nào còn có nhau, chỉ mong đừng quá vội.

Trong bóng tối, có trái tim đang bị bóp nghẹn. Đã nói rằng sẽ quên đi, sẽ không để tâm vào nữa, sẽ tôn trọng quyết định của người. Ta là người tha thiết cầu mong ngươi được hạnh phúc hơn bất kì ai khác trên cõi đời này, chỉ có điều khi nghĩ đến niềm hạnh phúc đó không có phần mình, vẫn sẽ cảm thấy rất đau. Tử Thao, vì sao? Vì sao lại như vậy? Rõ ràng là ta nhìn thấy ngươi trước, nhưng tại sao người cuối cùng ngươi nhìn đến lại không phải là ta?

-----------

Sáng sớm hôm sau, đoàn người ngựa lại bắt đầu xuất phát. Xe ngựa lọc cọc chạy ra khỏi thành Mộc Lương tiến vào con đường mòn dẫn vào cánh rừng rộng lớn.

Qua khỏi cánh rừng này sẽ đến Cao Thành, rồi cũng sẽ đến Thành Tây.

Ngô Diệc Phàm trầm ngâm suy tính đối sách khi đến nơi. Lần này, người cầm quân của Tề Quốc là Đại hoàng tử Tề Lưu. Không ai là không biết đến thói ăn chơi vô độ, ham mê tửu sắc của hắn.Tề Lưu này không hổ danh là nỗi hổ thẹn của Tề Quốc. Tề Vương xem ra không nỡ bỏ đứa con này rồi.

Ngô Diệc Phàm cũng chỉ là một vương gia quen sống trong nhung lụa. Từ trước dù có đánh trận cũng sẽ giao cho Nhị vương gia Ngô Phong Diệp, Cơ thái hậu nào giám đưa binh quyền vào tay người có nguy cơ lật đổ ngôi báu chứ.

Nhưng mà xem ra Tề Vương cũng thật sự xem thường Ngô Diệc Phàm này quá rồi. Đừng tưởng hổ không phát uy thì sẽ là mèo con cho các người đùa giỡn.

Đang trầm mặc suy nghĩ thì Diệc Phàm cảm thấy có ai đó nhẹ giật góc tay áo mình. Ngước mặt lên thì thấy Tử Thao chỉ chỉ về phía Thế Huân.

Ngô Thế Huân từ sáng đều mang khuôn mặt thất thần, trầm mặc không nói gì hại Tử Thao chán muốn chết.

Nhưng mà cũng thật kì quái,Thế Huân không phải là người có thể im lặng quá lâu. Lúc bàn chính sự thì nghiêm chỉnh không khác Diệc Phàm là bao, nhưng mà...cũng là quá im lặng rồi.

- Huân nhi!!!

Không có tiếng đáp trả, Diệc Phàm nhíu mày.

- Ngô Thế Huân!! Có chuyện gì sao?

Cầm lấy bàn tay buông thõng Diệc Phàm kéo sự chú ý của Thế Huân từ ngoài cửa sổ về trên người mình.

- Hả?

Thế Huân giật mình quay lại, mắt vẫn mờ sương. Chầm chậm quay người hướng ra cửa sổ, hờ hững buông một câu.

- Ca, không có gì.

Diệc Phàm nghi hoặc nhìn Thế Huân không chớp mắt. Nhích lại gần, đưa bàn tay lên trán y.

- Không có sốt. Có chuyện gì ngươi cứ nói. Đừng giấu ta.

Trong lòng dâng lên một tầng tiếu ý, rồi lại một tầng chua xót. Hừ, không phải vì hai người sao.

- Ta đã nói là không sao.

Giọng Thế Huân cao lên một tông. Đôi mắt lạnh băng xẹt qua người Diệc Phàm cùng Tử Thao. Làm ơn, đừng quan tâm ta nữa. Bàn tay đang nắm tay Thế Huân bị hất mạnh ra.

Cả Diệc Phàm và Tử Thao ngạc nhiên tột độ. Thế Huân chưa bao giờ nổi nóng với bọn họ.

- Dừng xe.

Thế Huân nói vọng ra bên ngoài. Phu xe thắng gấp. Nhảy ra khỏi xe Thế Huân xuất ra nụ cười gượng gạo.

- Ta muốn hóng gió chút.

Nói rồi màn che rơi xuống ngăn lại ánh nhìn của Tử Thao, như Ngô Thế Huân đã ngăn lại mảnh tình cảm trong lòng.

Ngồi trên yên ngựa nhìn Thế Huân thực nhàn nhã, bình lặng nhưng không ai biết trong lòng là đang nổi một con sóng lớn.

Hình ảnh đêm hôm trước ập về. Người đem lòng yêu thương dựa vào lồng ngực người đại ca thân kính nhất. Thật bình yên. Nhẹ nhàng trao cho nhau nụ hôn thật tâm.

Đôi mắt Diệc Phàm nhìn Tử Thao đầy yêu chiều, sủng nịch. Ánh mắt ấy cùng ánh mắt nhìn chính mình là bất đồng. Thế Huân biết ánh mắt ấy, ánh mắt dành cho ái nhân.

Ngô Thế Huân biết điều đó, chính mình cũng đang nhìn Tử Thao như thế. Mọi người nói huynh đệ ta giống nhau, nhưng có cần đến mức này hay không? Cùng đem tâm can giao cho một người. Từ đầu đến cuối, rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào? Ngang trái...ngang trái a...

Ngọn gió đến làm đồng cỏ xanh cao ngất lay động, cũng lay động luôn tâm trạng như tơ vò của Thế Huân.

Đồng cỏ xanh dập dìu trong gió, gió thổi cỏ lau, gió ngừng cỏ ngừng. Có lẽ Thế Huân ta nên dừng lại con gió này rồi.

Một bên là tình thân một bên là người thương, đôi vai đang rất cân bằng không phải sao? Ngô Diệc Phàm hay Hoàng Tử Thao đều là máu thịt ta, mất đi một thứ sẽ không còn Ngô Thế Huân.

Mọi chuyện hãy coi như chưa nghe, chưa thấy, hãy xem như thứ tình cảm này chưa từng bắt đầu.

Ngô Diệc Phàm, Hoàng Tử Thao tấm lòng ta không cần hai người tỏ rõ. Nhưng xin đừng chà đạp lên nó, ta nguyện tin tưởng hai người - huynh đệ.

Đệ ngũ chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro