[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ lục chương

Bức màng che được vén lên, Ngô Diệc Phàm cùng Hoàng Tử Thao liền hướng mắt về thân ảnh trước mặt, trong lòng là thập phần lo lắng. Đứa nhỏ này trước nay chưa từng như vậy. Thế Huân, ngươi có chuyện gì sao?

- Ca, Tử Thao, ta không việc gì. Chỉ là đi đường có chút mệt mỏi nên tâm tình không hảo mà thôi.

Ngô Thế Huân, ngươi làm được mà. Điều khiển khuôn miệng nhếch lên, đánh bộp vào vai Tử Thao, Thế Huân liền hống.

- Các ngươi làm gì mà nghiêm trọng vậy? Ta cũng không phải mắc bệnh nan y.

Hoàng Tử Thao tay ôm chỗ bị đánh, hai mắt long sòng sọc.

- Ngô Thế Huân! Tiểu tử thối! Ngươi nói thôi không cần đánh ta nha. Ngươi rảnh rỗi quá không có gì làm nên chọc điên ta à? Hôm nay lão tử ta phải hảo hảo dạy dỗ phôi tiểu tử nhà ngươi!

Vừa nói vừa bày ra bộ dáng vung quyền, Hoàng Tử Thao vô cùng có hảo ý muốn giúp đỡ ni.

Ngô Thế Huân đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Thôi xong, ta lại tự chuốc họa vào thân. Ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách. Nghĩ là làm, Ngô Thế Huân nhanh chân phóng người xuống xe.

Hoàng Tử Thao đã sớm nhìn ra người kia muốn đào tẩu. Ngô Thế Huân đang chuẩn bị nhảy thì bị túm áo lôi lại, cái cổ nhanh chóng bị hai cánh tay kẹp lấy. Đau a! Hoàng Tử Thao ngươi thật độc ác!

- Ha hả, ngươi nghĩ muốn chạy? Không có khả năng. Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi cứ việc hảo hảo hưởng thụ sự giáo huấn của Hoàng lão tử ta.

Cánh tay trên cổ kẹp chặt hơn một chút. Ngạch. Tử Thao, ngươi không phải muốn lấy mạng ta đi!?

- Ui! Hoàng gia gia, Hoàng đại nhân, Hoàng công tử, Phiêu kị tướng quân, tha mạng a. Tiểu nhân thật có mắt như mù mà, tha cho tiểu nhân đi. Ca ca, cứu mạng...

Ngô Thế Huân bộ dạng thương tâm, mắt long lanh nhìn Ngô Diệc Phàm cầu cứu. Ai da... Thật giống một tiểu cẩu làm nũng mà!

Ngô Diệc Phàm bưng đầu bi thán. Lại nữa...Hai tên tiểu tử này, chúng rốt cuộc có biết chính mình đang đi đâu hay không.

- Tử Thao, buông tha hắn đi.

- Sao dễ dàng thế được. Ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi. Lúc trước toàn bị hắn trêu tức thôi. Hôm nay ta phải chăm sóc cho cái mông của hắn thật tốt mới được.

Hoàng Tử Thao cười ranh mãnh, buông một tay vỗ bộp vào mông Thế Huân. Hắc hắc, tiểu tử, hưởng thụ cho tốt nha.

- Ca ca, cứu ta. Tử Thao chết tiệt! Ta không phải tiểu hài tử để ngươi khi dễ.

Ngô Thế Huân ai oán. Trời ạ, còn đâu là mặt mũi của ta.

Ngô Diệc Phàm bất lực nhìn hai tên tiểu tử đấu đá, không nhịn được mà phì cười.

"___"

Vừa rồi là cái gì? Ánh mắt đó...Thế Huân...ngươi...

Ngô Diệc Phàm trầm mặc. Thế Huân, ngươi là có chuyện gì đang giấu ta?

Ánh mắt Thế Huân khiến Diệc Phàm không thôi nghĩ ngợi. Ngốc tử này chưa bao giờ giấu giếm cái gì. Mà thôi, nếu đã không muốn nói thì không cần truy cứu, đến thời điểm ắt sẽ nói ra.

Đôi mắt xa xăm quay lại trên người hai đứa ngốc đang làm loạn kia bất lực. Thế Huân a, ngươi cứ lúc thì trưởng thành, lúc lại như hài tử là thế nào hử!? Nhìn đôi mắt cong cong như vành trăng vì cười nhưng mang theo một tia ảm đạm, Ngô Diệc Phàm giật mình. Tiểu đệ mà ta sủng nhất, xin ngươi đừng xuất ra ánh mắt đó có được hay không!? Thế Huân, ngươi đừng như vậy, ta sẽ vì ngươi mà đau lòng. Ngươi cần gì cứ nói với ta, ta nhất định sẽ cho ngươi.

----------------

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên giữa những vách núi dựng đứng, nam nhân ngồi trên lưng ngựa mang nụ cười chói mắt.

- Diệc Phàm, Thế Huân nhanh lên. Phía trước là Thành Tây rồi.

Hoàng Tử Thao bừng bừng khí thế quất ngựa, hại Diệc Phàm, Thế Huân phía sau đen mặt. Có cần hưng phấn đến thế không? Ngô Diệc Phàm lắc đầu.

Đồ ngốc, đến rồi người ta sẽ mở cổng thành cho ngươi chắc? Ngô Thế Huân khinh bỉ.

Chỉ tội cho đoàn người theo sau đang câm nín mà tự khóc thương cho đôi chân mình. Phiêu kị tướng quân à, chúng tôi là đi bằng hai chân nha! Ôi, phận làm lính là như thế này đây!

Ba con ngựa nhanh chóng dừng lại trước cổng thành cao lớn.

"ẦM"

Cổng thành mở ra trước mắt. Một đoàn người tiến ra cung kính cúi chào.

- Cung nghênh Long Chính vương, Nam Phong vương cùng Phiêu kị tướng quân.

Lão nhân gia mái đầu hoa râm cung kính nói. Theo sau đó là tiếng nói vang như sấm của đoàn người ra nghênh đón.

Ngô Diệc Phàm khoát khoát tay ý bảo miễn lễ. Mỉm cười hòa nhã.

- Vị đây có phải là Trần tướng quân - Trần Hoàn?

Lão nhân ngẩng đầu đáp.

- Ân, chính là thần. Đường xá xa xôi. Mời Long Chính vương vào nghỉ ngơi. Còn lại cứ để thần an bài.

Ngô Diệc Phàm gật đầu, quay sang nhìn Tử Thao và Thế Huân bên cạnh nhướn mày. Quay người phân phó cho Triệu tướng quân - Triệu Hoài n rồi quay vào xe ngựa.

Ngồi trên lưng ngựa Trần Hoàn âm thầm đánh giá bọn người Ngô Diệc Phàm.

Long Chính vương dung mạo tuấn mỹ băng lãnh cùng đôi nhãn thần tử sắc sâu thẳm. Nam Phong vương tuấn lãng phi thường, phong lưu tiêu sái. Phiêu kị tướng quân kia ngũ quan anh tuấn, thần thái tươi sáng nhu hòa. Tất cả đều mang phong thái vương giả, quen sống trong nhung lụa, không có chút bộ dáng nào của vị chủ soái đa mưu, quyết đoán.

Đôi mắt ánh lên tia xem thường. Bộ dạng công tử thế này sẽ chịu được khắc nghiệt trên xa trường sao? An nguy của quốc gia này, liệu có đặt nhằm chỗ? Trần tướng quân thở hắt ra. Cơ thái hậu đưa bọn họ cho ta, chính là muốn tuyệt luôn con đường sống của ta mà. Nữ nhân này đang làm cái sự gì đây?

Ánh nhìn của Thế Huân dừng lại trên thân ảnh Trần Hoàn đang cưỡi ngựa, mái tóc hoa râm, khuôn mặt mang nếp nhăn nhưng thần thái vẫn toát lên sự uy dũng thường thấy của một tướng quân.

- Trần Hoàn, sinh ra và lớn lên tại Vụ Chân. Gia đình xuất phát từ bần nông nhưng tinh thông võ nghệ. Năm mười sáu thông qua tuyển chọn được đưa vào binh trường. Năm hai mươi lăm tuổi đã là phó tướng mang phẩm hàm bậc ngũ. Lập được nhiều công lớn. Ba năm trước được phụ hoàng đưa ra trấn giữ Thành Tây vì lí do bảo vệ.

Ngô Thế Huân nói, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ không giấu giiếm.

- Xem ra ông ta cũng là một người bị Cơ Thái hậu loại bỏ, cũng thật nhanh tay nha.

Tử Thao khinh thường hừ giọng.

Ngô Diệc Phàm đưa mắt nhìn ra cửa xe vô tình chạm phải ánh mắt của Trần Hoàn. Là ánh mắt của sự nghi hoặc cùng bất phục. Xem ra thời gian tới sẽ không ít sóng gió a, chưa đánh mà đã thua thấy rõ rồi. Đánh trận, nguy hiểm nhất không phải là kẻ địch, mà là lục đục bên trong chính đội binh của mình.

Đệ lục chương hoàn

Chú thích:

- Hảo hảo: tốt
- A, ni: là những từ dùng để tạo ngữ điệu cho câu, được sử dụng giống như từ: nha, nhé...
- Phôi tiểu tử: nhóc con hư hỏng
- Lão nhân hay lão nhân :người đã có tuổi, người già.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro