[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta, chính là dẫu có chết cũng phải bảo trụ các ngươi an toàn."

Đệ thất chương

Trầm ngâm đứng trên tường thành nhìn xuống. Ngoại bào phiêu trong gió, hắc mâu sâu thẳm không đoán được ý định. - Ta biết ngươi sẽ ra đây mà. Mắt cong vành bán nguyệt đong đầy tự đắc. Ngô Thế Huân nâng vạt áo ngồi vắt vẻo trên tường thành.

- Ca, chuyện đàm phán. Ta muốn đi.

Ngô Diệc Phàm thở dài. Hai đứa nhóc này, vì sao cái gì cũng có thể giành nhau vậy? Lúc nãy trong hội nghị cũng không thèm xem đến thân phận mà cãi nhau một trận.

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Hội nghị - Ba thân ảnh chú mục lên tấm da dê treo trước mặt, yên lặng nghe Trần tướng quân phân tích tình hình lúc bấy giờ. Thành Tây cách biên giới năm dặm. Dài hai mươi dặm ôm lấy mặt Tây của Ngô Phù. Biên giới hai nước chính là lấy dãy núi Hồng Cư làm ranh giới. Mỗi nước trấn thủ một bên. Mà lần này Tề Quốc là dấy binh muốn lấy núi Hồng Cư. Núi Hồng Cư chính là tấm tường ngăn vững chắc giữa hai nước. Có ngu mới giao ra, lấy được cả ngọn núi không phải là chiếm được thành Tây hay sao!? Ngô Phù không sợ chiến tranh, chỉ là hai bên núi còn có rất nhiều bá tánh sinh sống, nếu thực sự đánh nhau thì khổ sở nhất không ai khác chính là bá tánh cả hai nước.

- Ta nghĩ, chúng ta nên cử người đi giảng hòa trước xem sao.

Sau một hồi trầm mặc Ngô Thế Huân đột ngột lên tiếng. Thế Huân nói không sai, để cứu lấy bá tánh thì chỉ còn cách thương lượng. Trước tiên phải nhún nhường một chút.

- Thần đã cử người đi, chính xác là ba người. Một cái xác, một kẻ bị đánh đến tàn phế và một người chưa được trả về. Cả hội nghị rùng mình, không khí ngưng trọng đến đáng sợ.

- Thái tử Tề Quốc là kẻ ngu muội, chắc chắc phải có kẻ đứng sau bày mưu cho hắn. Kẻ đó ắt không phải hạng tầm thường mới dám ngông cuồng nghênh chiến không thương thuyết như vậy.

Người vừa lên tiếng là Trịnh Công Hoan - tham mưu của Trần tướng Quân.

- Chúng ta đã gửi khá nhiều thư hòa hoãn nhưng đều được đáp trả với lời lẽ đầy khéo léo nhưng không giấu được ý muốn khai chiến. Người đi đàm phán trở về cũng nói kẻ đứng sau Tề Thái tử không đơn giản.

Mới lần đầu xuất quân đã gặp phải chuyện tốt rồi! Tử Thao nhướn mày với Thế Huân bên cạnh.

Hai tiểu tử này, xem ra càng khó khăn càng phấn khích. Ngô Diệc Phàm đọc thấy trong mắt Tử Thao cùng Thế Huân là sự phấn khích không kìm nén. Bất giác lại thở dài. Thật là, đầu óc chúng chứa cái gì vậy?

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

- Đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai. Thế Huân, ngươi là muốn ta sinh khí(*) đi? Ngô Diệc Phàm nhăn mi, không muốn nghe đến vấn đề này nữa.

- Nhưng...

- Diệc Phàm đừng như vậy. Ta biết ngươi lo lắng cho bọn ta nhưng xin ngươi cũng nên lấy đại cục làm trọng. Những tướng sĩ xung phong đi đàm phán cũng không từ nan hi sinh tính mạng thì thân là Phiêu Kị tướng quân như ta, há lại sợ hãi mà làm con rùa rụt cổ. Hơn nữa, ta tự tin có thể giữ được cái đầu trên cổ mà quay về gặp ngươi, ngươi cứ yên tâm.

Hoàng Tử Thao thấy trong người bức bối định tìm chỗ cao cao hưởng chút gió. Đây là thói quen được Diệc Phàm dưỡng từ nhỏ, ngày bé cứ có chuyện cả ba huynh đệ lại tìm nơi gần bầu trời nhất để ngồi. Cảm giác lúc đó thật bình yên. Lúc này đây, có lẽ như vậy sẽ suy nghĩ thông suốt hơn chăng? Nào ngờ vừa nhảy lên nơi này liền nghe được Thế Huân đối Diệc Phàm đưa khẩn cầu.

Thế Huân, ngươi định một mình chiếm tiện nghi nha, ta cũng muốn! (Hì hì...đi chỗ chết mà tiện nghi quá cơ >< bó cánh :v )

Không đợi nghe biện giải, Tử Thao liền từ phía sau đánh gãy lời Thế Huân, ánh mắt đầy nhuệ khí nhìn chằm chằm Diệc Phàm. Tâm của Diệc Phàm bây giờ chính là một đống hỗn độn. Phải, trên chiến trường không nể tình thân. Nhưng ta, chính là dẫu có chết cũng phải bảo trụ các ngươi an toàn. Cớ sao cứ đòi làm chuyện nguy hiểm như vậy!?

- Ca, ngươi muốn bảo trụ bọn ta. Thì ta cũng muốn bảo trụ ngươi cùng Tử Thao. Hai ngươi gặp chuyện, ta cũng không muốn sống. Vậy nên, ta muốn đi. Ngươi biết cái miệng này có bao nhiêu lẻo mép mà.

Ngô Thế Huân đưa tay mân mê làn môi mỏng. Xong lại chống hông vênh mặt.

- Còn có, Ngô Thế Huân ta ai chứ? Thiên hạ này xét về trí tuệ, nếu nói ta là đệ nhị thì có ai dám xưng đệ nhất chứ !

Vừa nãy còn có bao nhiêu nghiêm túc, bây giờ lại bày ra cái dáng cợt nhả đặc trưng. Thế Huân a, mặt cũng song song với trời rồi nga!

A!

Ngô Thế Huân đang ngoác mồm dương dương tự đắc thì bỗng thấy có gì nhoi nhói ở bụng. Chết tiệt! Tiểu tử thối, ngươi lại thừa nước đục thả câu a! Thế Huân ủy ủy khuất khuất ôm bụng nhìn Tử Thao thu lại một quyền vừa hạ xuống. Kẻ vừa hạ thủ vô cùng hả hê, khinh bỉ liếc xéo.

- Cho chết! Chừa cái tật tự cao đi nha. Ta mới là người được đi.

Tử Thao kiên định nói. Thế Huân hết quác mắt trừng Tử Thao lại quay sang thăm dò Ngô Diệc Phàm. Được rồi, thật ra nếu phải đi, Ngô Diệc Phàm đã sớm có đáp án, chỉ là không muốn nhắc tới. Không cần phải nói ra bất cứ lời nào, chỉ cần thông qua ánh mắt bọn họ đã có thể thông suốt đối phương muốn gì. Chính là thế, ba người họ rõ ràng là ba thể xác riêng biệt nhưng lại có thể tâm trí tương thông. Chỉ có huynh đệ cùng tri âm đích thực mới có thể làm được như vậy. Đúng thế, là huynh đệ, là tri âm.

- Hứ!!! Ta không thèm tranh với ngươi.

Đọc được đáp án không như mong muốn, Ngô Thế Huân hậm hực ngồi phịch xuống. Người ca chọn chắc chắn là Tử Thao. Chuyện đã ngã ngủ, Tử Thao là Phiêu kị tướng, mặc dù chưa chỉ huy quân bao giờ nhưng cũng đã từng đánh trận, học được bao nhiêu kinh nghiệm trinh chiến cùng với các thống soái đại nhân a. Còn ta, binh pháp gì gì đấy. Mặc dù nhắm mắt cũng đọc được, nhưng là không có kinh nghiệm. Mà lần này, không phải trò chơi. Vận mệnh quốc gia giao vào tay bọn ta, xem ra...ai da...phỉ phui (**) cái mồm.

- Ha hả. Huân nhi cũng là rất thông minh đi. Để ca ca đây chiêm ngưỡng dung nhan của thiên hạ đệ nhất thông minh nào!

Ngô Diệc Phàm mỉm cười ngồi xuống cạnh Thế Huân, bẹo lấy hai cái má nộn nộn. Xem ra, ở nơi gần bầu trời quả thật sẽ thông suốt không ít. Tử Thao nhanh chóng gia nhập, nhàn nhã nằm xuống cạnh Diệc Phàm. Một mạt gió thổi qua, mang theo cánh hoa tử đằng chấp chới trong đêm. Tử đằng hoa, Ngô Phù chính là nơi nơi đều có. Bắt lấy cánh hoa rơi, đùa giỡn trong lòng bàn tay, đôi mắt sáng hướng lên bầu trời đêm. Ngô Thế Huân vành mắt cong cong kéo lấy tay Diệc Phàm nằm xuống. Chuyện gì cũng bỏ qua đi. Bây giờ, bọn họ thật gần bầu trời. Ba thiếu niên như trở lại ngày còn là những đứa trẻ ngây ngô. Chính là leo đến nơi cao nhất của hoàng cung, cùng nằm ngắm bầu trời đêm. Bỏ qua công khóa lão sư giao, hay nghi lễ bình thường nơi cung cấm, hưởng thụ cánh tay gió mơn man qua cơ thể. Dịu dàng và thật bình yên.

-----------

Sáng sớm hôm sau mọi người đều nhận được tin Phiêu kị tướng quân sẽ nhận nhiệm vụ đi đàm phán với bên Tề Quốc. Thư mời đàm phán cũng được gửi đi rồi. Trịnh Công Hoan ngồi trầm ngâm bên chum trà đã nguội ngắt. Mày nhíu lại.

- Ngươi mới sáng sao lại chạy đến chỗ ta rồi.

Trịnh Công Hoan nghe tiếng vội vã hành lễ.

- Trần tướng quân. Ta chỉ là không an tâm. Phiêu kị tướng dù sao cũng là con của Hoàng thừa tướng. Chuyện đàm phán lại...

- Ta biết ngươi nghĩ gì. Nhưng đây là chiến trận. Huống hồ cũng là do y tự chọn. Ngươi, có lẽ nên đến chỗ Phiêu kị tướng một chuyến.

Phất phất tay ý bảo Trịnh Công Hoan lui ra, Trần Hoàn xoay người đi vào trong. Đứa trẻ này, không biết nên nói là dũng cảm hay ngu ngốc đây. Ta thực hy vọng sau này Ngô Phù sẽ có được thêm một tướng tài. Ngươi nhất định phải hảo hảo bảo trọng nha. Hoàng Tử Thao.

-------------

Vó ngựa vang lên trong đêm đen tĩnh mịch, thư báo đang về. Ngô Diệc Phàm tay đập mạnh xuống bàn. Cả hội nghị liền nổi lên mạt xôn xao. Thái tử Tề Quốc muốn đàm phán tại nước hắn. Chính là bắt Tử Thao đi qua khỏi núi Hồng Cư. Rõ ràng là ép người quá đáng mà! Chiếu theo luật bang giao, đàm phán trong chiến tranh sẽ diễn ra tại biên giới, chính là ngay trên núi Hồng Cư, đằng này hắn ta lại muốn phải qua tận bên kia. Xem ra, sắp có chuyện chẳng lành.

Đệ thất chương hoàn

Chú thích:

- (*) sinh khí: tức giận

- (**) phỉ phui: tiếng thốt ra nhằm xóa đi lời coi là nói gở ngay trước đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro