[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đệ bát chương

- Tử Thao, ngươi không cần đi nữa. Muốn chiến thì chiến thôi. Bọn chúng đã quá đáng như vậy, chúng ta cần gì phải nói lý với chúng. Cùng lắm là ngươi sống ta chết thế thôi!

Ngô Thế Huân tức giận, bàn tay siết chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.

- Không nên. Thế Huân bình tĩnh đã. Nếu chúng đã muốn thế, như vậy ta càng phải đi. Đây cũng không hẳn là chuyện xấu gì, ngược lại còn giúp ta thăm dò được tình hình bọn chúng. Có thể đổi lấy một chút tin tức, như vậy cũng đáng.

Hoàng Tử Thao ánh mắt lóe lên tia tinh vi. Mọi người trong hội nghị cũng điểm điểm (*) đầu đồng tình.

Ngô Thế Huân nheo mắt. Này cũng không tồi, vậy ta sắp xếp kế hoạch một chút bảo hộ Tử Thao. Khẽ đánh mắt qua Diệc Phàm, nhận được một cái gật đầu, Thế Huân bắt đầu dàn xếp.

- Vậy đi, Phiêu kỵ tướng quân trước cùng Trịnh Công Hoan bước đi, có Trịnh tham mưu đi cùng cũng bớt lo được phần nào trúng kế của địch. Ta cũng sẽ cử một toán quân âm thầm theo sau yểm trợ. Song song sẽ cho một toán quân khác đóng tại chân núi Hồng Cư, mục đích tạo áp lực, bảo vệ cho y. Mọi người thấy được chứ?

Ngô Thế Huân đảo mắt nhìn quanh, thấy được những cái gật đầu như ý muốn.

- Cứ như ý Nam Phong vương gia mà triển khai. Chúng thần nguyện hỗ trợ hết mình.

Trần tướng quân tán đồng, các tướng sĩ có mặt cũng đồng nhất cung tay tỏ rõ chí khí.

"Nam Phong vương này cũng không tồi nha. Đầu óc cũng nhanh nhẹn đó." - Trần Toàn có điểm hài lòng.

- Tốt lắm! Vậy ta cùng đội binh của Trần tướng quân ở lại trấn giữ thành. Nam Phong vương dẫn theo Tống phó tướng cùng hai mươi tướng sĩ chuyên chiến theo sát bảo hộ Phiêu kỵ tướng quân. Còn lại quân của Lưu tướng quân sẽ đóng tại chân núi Hồng Cư. Mọi chuyện cứ y theo kế hoạch mà làm. Ngày mai chúng ta bắt đầu khởi hành.

Ngô Diệc Phàm phân phó xong xuôi thì cho giải tán hội nghị, cũng không quên nhìn qua Trần Hoàn. Diệc Phàm biết, vị Trần tướng quân này vốn coi bọn họ chỉ là loại hoàng thân nhu nhược, nên càng phải hết sức thận trọng, nhất cử nhất động đều phải suy xét thật kỹ tránh cho y càng thêm khinh rẻ mình. Nhất định phải quy phục cho bằng được con người này. Âm thầm hạ quyết tâm, Ngô Diệc Phàm thấy Trần Hoàn nhu hòa vuốt vuốt chòm râu, diện cũng không có ý phản đối, tâm cũng buông xuống được đôi phần.

------------

Đình viện trong Trần phủ, ánh trăng bạc trải dài trên mặt hồ tĩnh lặng. Tiếng thở dài nổi bật trong màn đêm.

Hoàng Tử Thao thân áo đạm bạc, đứng lặng tận hưởng cảm giác khoan khoái của gió trời mang lại không kìm lòng được mà não nề. Linh cảm có chuyện chẳng lành cứ đeo đuổi không buông. Chưa bao giờ tâm lại loạn như lúc này. Bất an quá!

Diệc Phàm, Thế Huân, ta cảm thấy có sự chẳng lành, có gì đó xấu lắm! Diệc Phàm, tự nhiên ta lại lo lắng cho chuyến đi lần này. Ta thật muốn có thể quay về đối mặt với ngươi. Ta...ta còn chưa có nói với ngươi lòng của ta. Ta thật sự rất sợ. Ta sợ nói ra rồi ngươi sẽ không còn xem ta là bằng hữu...sẽ không còn ôn nhu với ta như trước...sẽ xa cách ta. Ta luôn tự hỏi, sự sủng nịch mà ngươi dành cho ta liệu có phải cái mà người ta vẫn thường hay gọi...là ái tình? Ta thật rất muốn biết...

- Này còn làm gì ở đây? Sao chưa đi ngủ?

Ngô Thế Huân từ hành lang dẫn ra đình viện nói vọng vào chặt đứt suy nghĩ của ai kia, tiến đến đứng cạnh Tử Thao, nhìn thấy nét mặt đăm chiêu của đối phương.

- Đang lo lắng sao? Hối hận rồi hử? Đổi ý đi, Ngô lão tử đây sẽ hào phóng đi thay ngươi vậy.

Giọng điệu cợt nhã, khoác tay lên vai Tử Thao, Thế Huân đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên người kia.

Hoàng Tử Thao lại tiện tay nhéo vào eo kẻ đang chiếm tiện nghi mình.

Ai da!

Ngô Thế Huân giật nảy thu người lại, xoa nắn chỗ bị nhéo, vểnh môi bất mãn.

- Tử Thao thối! Ta đã có hảo tâm muốn giúp mà lại bị đối xử thế đây! Ngươi...XẤU XA!

Tử Thao khinh khỉnh cười.

- Là ta nói muốn đổi ý ư? Nãy giờ toàn tự ngươi suy diễn. Mà gì thế kia? Ngươi vừa mắng ta xấu xa á? Lại còn cái giọng...Hắc hắc...Cứ như nữ nhân ấy! Thế Huân, đừng nói là ngươi biến tính chứ!?

Nói xong lại ôm bụng cười đến lăn lộn.

- Cười rồi.

Thế Huân nhỏ giọng. Ánh mắt là trìu mến, là ấm áp, cũng là khát khao.
Đúng vậy. Thế mới là Tử Thao của ta. Ngươi không thích hợp mang bộ mặt sầu não chút nào đâu. Phải luôn cười như thế này, biết không!?

- Hả? Ngươi nói gì?

Hoàng Tử Thao chùi chùi khóe mắt ướt nước vì cười, không nghe rõ hỏi lại.

- Không có gì. Chỉ là ta đang thắc mắc có phải ngươi lại lên cơn động kinh rồi hay không thôi.

Thế Huân xoa cằm tỏ vẻ suy tư liền lãnh trọn một cái cốc vào đầu.

- A! Tử Thao! Ngươi không thể đừng đánh ta có được hay không!? Chết tiệt!

- Cho ngươi chừa. Dám nói ai động kinh hả? Tiểu tử!

Tử Thao nâng lên cánh tay, báo hiệu rất sẵn lòng khuyến mãi thêm một cú.

- Há...Không phải thì thôi, xúc động quá làm gì!? Không đùa nữa, ngươi đang nghĩ gì mà nghiêm trọng vậy?

- Cũng không có việc gì, chỉ là ta có chút bất an.

- Bất an?

- Ân(**), có gì đó kỳ lạ lắm. Nó làm ta tự dưng cũng lo lắng cho chuyến đi lần này.

Cầm lấy miếng ngọc trong tay giơ lên. Hoàng Tử Thao sắc mặt ngưng trọng.

- Đây là ngọc bội hộ thân Trương thái phi cho ta. Nàng nói mang nó theo bên mình cũng như chính nàng luôn ở bên cạnh che chở cho ta vậy. Hôm nay bỗng dưng lại bị đứt. Ta sợ là có chuyện chẳng lành.

Ngô Thế Huân đón lấy miếng ngọc bội, chạm lên hình khắc tinh tế. Sau một hồi trầm mặc mới lên tiếng.

- Không sao đâu. Ngươi cũng bớt lo lắng đi. Bên người Trương thái phi đã có ảnh vệ Diệc Phàm để lại, sẽ không có chuyện gì đâu. Nếu có, ta đã sớm nhận được tin báo.

- Ngươi nói đúng. Có lẽ do ta nhạy cảm quá.

Tử Thao hề hề cười, cố xua đi ý nghĩ không may trong đầu.

- Đừng nói chuyện này cho Diệc Phàm biết, không y lại lo lắng.

- Ân, ta cũng không tính nói...

- Nói gì cơ? Hai ngươi lén lén lút lút giấu ta thì thầm to nhỏ gì ở đây? Hử?

Ngô Diệc Phàm không biết từ đâu xuất hiện từ phía sau vươn hai tay ôm lấy hai cái cổ của hai tên tiểu tử.

- Ca! Bọn ta nào có giấu chuyện gì. Chẳng qua đêm nay trăng thanh gió mát nên muốn tản bộ chút thôi. Tưởng ngươi đã nghỉ ngơi rồi nên bọn ta không có ý làm phiền ngươi.

Tử Thao phụ họa gật gật đầu.

- Là thật sao? Chứ không lén ta ăn món ngon gì chứ!?

Ngô Diệc Phàm cười đùa.

- Đương nhiên rồi! Hề hề!

Thế Huân há mồm híp mắt.

- Được rồi tiểu tử, ngươi cười trông kinh quá! Ngày mai phải theo sát Tử Thao, nếu có gì bất ổn, lập tức quay trở về báo tin, không được phép tự mình hành động. Đây là mệnh lệnh, đã rõ?

Diệc Phàm nhéo cái mũi của Thế Huân rồi nghiêm chỉnh nhìn sâu vào mắt đối phương hạ lệnh. Nói xong tiếp tục hướng Tử Thao căn dặn.

- Tử Thao, ngươi đi nhất định phải hảo hảo nghe lời Trịnh tham mưu. Nhất nhất không được nóng nảy mà manh động.

Lại cúi sát xuống thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy.

- Nhớ kỹ lời hứa với ta. Bất luận có là chuyện gì, cũng không cho phép ngươi rời xa ta.

THÌNH THỊCH!

Luồng khí nóng rực phả vào tai khiến trái tim lỗi nhịp, Tử Thao đưa mắt nhìn Diệc Phàm. Là nụ cười ấm áp, ôn nhu cùng kiên định. Diệc Phàm, ta nhất định sẽ trở về, sẽ không quên lời hứa với ngươi. Khóe miệng cong lên tượng trưng cho lời bảo đảm.

Tất cả những hành động đó Ngô thế Huân không phải là không thấy, mà là giả vờ không thấy, không để vào mắt. Tựa như làm như vậy sẽ không thấy đau nữa. Nhưng sao...vẫn là đau quá.

Cứ thế cả ba đứng lặng yên chờ thời gian trôi qua. Ngày mai ơi, có thể đừng đến hay không?

-----------------

Sáng sớm hôm sau đoàn người bắt đầu xuất phát. Tử Thao và Trịnh Công Hoan kỵ mã dẫn đầu. Ngô Thế Huân cùng đội binh của mình làm nhiệm vụ ẩn thân bám sát, tất cả cùng cải trang làm dân thường hoặc kiếm sĩ, giữ khoảng cách không quá gần để tránh bị phát hiện. Đội của Lưu tướng quân Lưu Hạo Mẫn cũng nhanh chóng theo sau.

Ngô Diệc Phàm dõi mắt nhìn theo cho đến khi những chấm đen cũng không còn nhìn thấy. Trần Hoàn lẳng lặng tỏ ra vô cảm, chỉ là trong mắt thoáng chút lo âu.

-----------------

Rời khỏi Tây thành, băng qua núi Hồng Cư để lại tốp quân như đã định, đi tiếp qua một thị trấn nhỏ, phía trước là cánh rừng trúc. Vượt qua nó là sẽ đến đại phận của Tề Quốc.

___Vút! Phập!

Mũi tên xẹt qua tóc mái của Thế Huân cắm phập vào thân cây phía sau. Không phải nhanh mắt thì có lẽ trán mình đã là đích đến của nó. Thế Huân nhanh chóng lấy lại tinh thần chuẩn bị phòng thủ.

Từ trên cây và hai bên tả hữu, một đám hắc y nhân bao vây lấy bọn người Thế Huân.

XOẸT!

Đội quân hai bên đồng loạt rút kiếm chỉa thẳng vào đối phương.

- Nam Phong vương gia, người dẫn theo một người đi trước đi, chúng tướng sẽ ở đây giữ chân bọn chúng.

Phó tướng Tống Thiên Thiên hướng Thế Huân đề nghị. Ngô Thế Huân gật đầu, cầm chắc kiếm xông lên mở đường máu. Nhưng địch nhân lại có khi nào thuận ý ta. Ngươi tiến thì ta chặn. Đánh mãi nhưng cũng không cách nào qua được, kẻ thù vốn lại đông hơn mình. Mục đích của bọn chúng là không để ta có cơ hội thoát ra. Chắc chắn đám người này là do Tề Lưu phái tới. Nhưng rõ ràng ta hành động rất cẩn thận, sao bọn chúng lại có thể phát hiện được? Nguy rồi! Tử Thao...

Đệ bát chương hoàn

Chú thích:

(*) điểm điểm: gật gật
(**) ân: ừ, đúng, phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro