[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ cửu chương

- ĐI! ĐI MAU!

Ngô Thế Huân hô to một tiếng, nhanh chóng quay người nhảy vào phía trong lùm cây hướng theo đường Hoàng Tử Thao đi mà chạy tới.

Nhưng mà, xem ra thân thủ Ngô Thế Huân tốt thì thân thủ của bọn hắc y nhân này cũng không tồi. Vừa được vài bước đã bị chặn lại.

Kẻ địch đông hơn ta gấp bội lại vô cùng lợi hại. Hiện tại chỉ có thể giữ nguyên vị trí, liên tục đánh mới mong bảo toàn được tánh mạng, muốn rút quân lui về là chuyện không thể. Bọn chúng là hạ quyết tâm muốn ta bỏ mạng tại rừng trúc này.

Ánh mặt trời gay gắt, xuyên thấu qua từng phiến lá trúc, chiếu rọi lên những giọt mồ hội mặn chát khiến chúng trở nên lấp lánh. Ngô Thế Huân một thân ướt đẫm thất thần bất động nhìn về phía cuộc hỗn chiến, đao liếm trong tay rỉ từng giọt máu điên cuồng chém giết về phía đối phương.

Huyết tươi thấm ướt y phục, nhưng đôi mắt ai cũng mang đầy kiên định cùng ý chí. Nhất nhất đều mang một ý nghĩ "Bảo vệ Nam Phong vương".

Hơn chục binh sĩ đứng chặn trước mặt Ngô Thế Huân, tay vung cao chém vào quân địch. Ngô Thế Huân cũng sóng vai quyết chiến, có bao nhiêu lao vào thì giết bấy nhiêu, cũng hạ được vài người. Một hắc y nhân cầm kiếm đâm thẳng vào người của binh sĩ phòng vệ bên trái của Thế Huân. Người kia liều mạng giữ lấy cánh tay kẻ đang cầm hung khí đâm mình, một hơi thu lại khoảng cách, mũi kiếm giờ đã xuyên qua tận sống lưng.

Binh sĩ nọ ôm lấy hắc y nhân, nắm chặt thanh kiếm vẫn luôn cầm trong tay, một nhát từ phía sau xuyên thủng kẻ thù cùng chính mình, trên gương mặt là nụ cười thống khoái hướng về phía Ngô Thế Huân.

- Nam Phong vương gia, thần đi trước một bước.

Hai thân người cùng ngã xuống, Ngô Thế Huân nghe được tiếng hét xoáy tâm can. Lần đầu tiên chứng kiến người khác vì mình hi sinh, chứng kiến nhiệt khí của một của một người có bao nhiêu thiêng liêng cao cả, Ngô Thế Huân không tự giác thấy tay mình run lên. Run lên không phải vì sợ hãi, mà là khát khao muốn được báo đáp, khát hao muốn báo thù.

Thanh kiếm trong tay như được giải chú, nó thèm khát được uống máu, được tưới lên mình những giọt máu của địch nhân. Ngô Thế Huân nhắm lại đôi mắt rồi nhanh chóng mở ra. Siết chặt chuôi kiếm, sát khí dự tợn bắn ra tứ phía.

Được lắm, các người được lắm, người của Ngô Phù ta há lại như cỏ rác cho các ngươi thử đao sao?

- SÁTTTT!!!!!

Ngô Thế Huân chỉa kiếm về phía trước hét lên, lập tức lao vào biển máu tanh nồng vung đao. Nhìn Ngô Thế Huân lao mình giết địch, trong mắt hàm nhiệt lệ, mười chín con người còn lại càng điên cuồng xả kiếm.

Phòng tuyến nhanh chóng được lập ra. Năm người đứng thành vòng tròn nhỏ, lưng đâu vào nhau. Hắc y nhân nhanh chóng áp sát, chém giết không ngừng. Toán binh sĩ còn lại nhanh nhẹn bao vây, đánh từ phía sau. Vòng tròn nhỏ mở rộng vòng tròn lớn lại áp sát. Cuối cùng chính là đâm xuyên qua người nhau mà gục ngã. Huynh đệ, ngươi hãy yên nghỉ, bọn ta dẫu có chết cũng nhất định lấy máu bọn chúng tắm mộ cho ngươi.

Không một chiêu thức đẹp mắt, đơn giản chỉ là giơ tay chém xuống, một kiếm là một mạng, tựa như lưỡi hái tử thần mang đi sinh mệnh, tất cả đều tĩnh lặng không tiếng động, Ngô Thế Huân giữa một đoàn chém giết này đặc biệt quỷ dị.

Ngô Thế Huân bây giờ chỉ có sát khí, sát khí dày đặc, sâu trong đáy mắt bốc lên cuồng nộ làm cho linh hồn cũng phải khiếp sợ.

Tống phó tướng chứng kiến một màn quỷ dị, hai mắt mở to, chỉ là lần đầu tiên thấy Nam Phong vương cuồng bạo giết người như vậy, một vương gia cao quý còn rất trẻ tuổi lộ ra thiết huyết đến đáng sợ, ra tay ngắn gọn và rất lợi hại. Vô tình, lạnh lẽo, không thừa thãi một động tác nào.

Nam Phong vương Ngô Thế Huân, con trai Thục thái phi, mang trong mình dòng máu tộc Chân Vương. Tộc người chuyên về ám sát. Phải chính là ám sát, không khoa trương, không kĩ thuật, cái mà Chân Vương tộc giỏi nhất chính là một kích một mạng.

Đám người tập kích nhất thời ngây người, trong một khắc quay qua tấn công Ngô Thế Huân. Kiếm khí xẹt qua, sắc bén mà điên cuồng. Trời xanh nhuộm máu, mặt đất đầy xác người.

Máu theo trường kiếm nhỏ giọt xuống đất, dù cho có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa thì lấy ít sao địch lại nhiều.

Ngô Thế Huân cầm cự nắm lấy bả vai đối phương rút ra kiếm vừa đâm vào, lúc đẩy người ra vô tình từ chỗ vết rách do bị chém trên áo xé toạt, trên xương quai xanh là một hình xăm độc xà lớn.

Độc xà! Đây chẳng phải là biểu tượng của đội quân bảo vệ hoàng thất của Tề Quốc. Chẳng trách bọn chúng lại lợi hại như vậy!

Xung quanh từng người từng người của mình khụy xuống, bọn họ sắp cầm cự không nỗi. Binh sĩ trước khi tử trận đều cùng chọn cho mình chung một ý niệm. Đó là ta chết thì ngươi cũng phải chết, ngươi đâm ta một kiếm, ta trả lại ngươi một kiếm.

Tống Thiên Thiên bây giờ chính là bị ép tới vách núi, cả người xơ xác, tóc đen tán loạn, trên người máu loang lổ, ngân kiếm trong tay phút chúc biến thành huyết kiếm, bên người cũng có hai binh sĩ gắt gao bảo hộ, hai bên chính là chém giết kịch liệt.

Chỉ còn lại vỏn vẹn bảy người kể cả chính mình, quân địch cũng còn lại mười ba tên, Ngô Thế Huân âm thầm tính toán. Ta đều đã kiệt sức, bọn chúng cũng chẳng hơn. Lúc này, kẻ nào liều thì kẻ đó thắng thôi.

- Nam Phong vương gia, người hãy tự bảo trọng. Nhất định phải thay chúng tướng đòi lại món nợ máu này!

- Ân? (*)

Ngô Thế Huân nhìn sang binh sĩ vừa lên tiếng, chỉ thấy trong mắt không những của người đó mà cả hai người còn lại là sự phó thác, tín nhiệm, cùng kiên định. Lại quay sang nhìn bọn người Tống Thiên Thiên nơi vách núi cũng đồng dạng.

Chẳng lẽ...KHÔNG ĐƯỢC!!!

- Nam Phong vương gia! Chúng tướng hôm nay được sát cánh chiến đấu cùng người cũng lấy làm hãnh diện đi. Tuy là lần đầu ra trận nhưng lại còn lợi hại hơn chúng tướng gấp bội. Quả không hổ là con cháu tộc Chân Vương. Được chết vì người cũng đáng. Vương gia bảo trọng.

Tống Thiên Thiên thay mặt binh sĩ nói ra lời trong lòng rồi đồng loạt bọn họ cung tay hướng Ngô Thế Huân kính.

- CHẬM ĐÃ! KHÔNG ĐƯỢC!!!!! Ngô Thế Huân thất thanh gào thét, chỉ thấy ba bóng người lướt qua vung kiếm cố tình dồn ép bảy tên hắc y nhân về phía vách núi chỗ Tống Thiên Thiên, mặc kệ cho trên người là huyết nhục lẫn lộn cũng kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn người Tống Thiên Thiên cũng cùng lúc liều mạng níu lấy sáu tên còn lại lao xuống vực sâu vạn trượng.

Đôi chân run rẩy, dòng lệ lúc này không cầm được nữa mà tuôn trào. Ngô Thế Huân tiến đến thềm bờ vực quỳ xuống, không nói gì chỉ im lặng dập đầu ba cái, lúc ngước lên có dòng máu đỏ ngầu giữa trán chảy xuống. Ba cái dập đầu là bản thánh ca đưa tiễn người ra đi cũng là nỗi đau của người ở lại.

Bọn họ chưa quen biết nhau được bao lâu. Ta cũng chưa làm được gì để xứng đáng nhận sự hi sinh này.

Quay lại phía rừng trúc nơi thi thể những binh sĩ khác đang nằm, Ngô Thế Huân nén đau thương, tay không moi đất đắp thành núm mộ nhỏ. Máu tươi từ đầu ngón tay không ngừng rỉ ra nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn. Từng nhúm đất được đắp lên cũng chính là tấm lòng mà Thế Huân muốn bày tỏ, là tôn kính, là biết ơn, là khắc cốt ghi tâm.

Ngô Thế Huân đứng lên chọn lấy một thân trúc vụn, dùng kiếm chẻ đôi nó ra. Rút ra đoản đao bên hông, Ngô Thế Huân khắc lên câu đối: "Trăm năm bia đá cũng mòn Vạn năm bia miệng vẫn còn khắc ghi."

Cắm lên núm mộ. Ngô Thế Huân giơ tay tuyên thệ.

- Ta, Ngô Thế Huân xin thề có trời đất chứng giám. Một ngày Ngô Thế Huân này còn sống, thì gia luyến binh sĩ đã bỏ mạng vì ta còn ấm no, Tề Quốc lấy của ta bao nhiêu mạng, thì ta đòi lại bấy nhiêu mạng. Xin hãy an tâm mà nhắm mắt.

Nói xong lại quỳ gối dập đầu ba lạy. Đứng lên cố hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình. Trước mắt phải nhanh chóng quay về báo tin. Tử Thao bây giờ không biết sống chết ra sao. Chỉ mong ngàn vạn lần đừng lâm vào tình huống xấu nhất. Nếu không...ta thật sự sẽ phát điên lên mất.

Trước mắt như tối đi, Ngô Thế Huân thực sự không dám tưởng tượng nếu Tử Thao gặp chuyện. Liền nhớ tới Trịnh tham mưu từng nói, một kẻ bị giết chết, một người bị đánh đến tàn phế. Nếu như..Tử Thao thực sự....Đau đớn nhanh chóng xâm lấn tứ chi, trái tim điên cuồng gào thét.

Nếu như Tề Lưu ngươi dám đụng vào một cọng tóc của Tử Thao. Ta thề, chính tay ta sẽ móc mắt ngươi, lóc da ngươi, còn có chặt đầu ngươi cho binh sĩ đi giải vào, để vạn kiếp lưu hương.

Tử Thao, ta ngàn vạn lần cầu xin ngươi, đừng gặp phải chuyện gì. Ngươi, không phải rất thông minh sao? Phải bảo trụ được mạng mình đến lúc ta đưa ngươi ra khỏi đó.

Tử Thao....Tử Thao...ta thực sự không thể mất ngươi. Ta còn chưa nói ra chân tình của ta cho nên trước khi được ta cho phép ngươi không được gặp chuyện biết không!?

Thế Huân tâm tâm niệm niệm khẩn cầu. Trái tim co thắt dữ dội, đầu đau như có ai dùng chùi đục lỗ vậy, Ngô Thế Huân cuối cùng chịu không được mà khụy xuống ho ra một bụm máu.

Ngô Thế Huân là Nam Phong vương gia, uy phong là thế nhưng đến đường cùng chỉ là một thiếu niên chưa tròn hai mươi. Liên tiếp chịu đã kích cùng kiệt quệ như vậy, muốn không thổ huyết cũng uổng. Quệt đi vết máu nơi miệng, Ngô Thế Huân lần nữa xốc lại tinh thần, phải bình tĩnh lại...bình tĩnh lại, đứng đậy hướng chân núi Hồng Cư cũng là Tây thành vội vã tiến bước.

--------------

Nam nhân tọa trên long đài cao cao bật cười ha hả, Tiếng cười mang đầy cuồng tiếu cùng cao ngạo. Đôi mắt sắc lẻm liếc qua người bị trói tay nằm dưới đất khinh bỉ. Muốn chống lại chúng ta, không tự lượng sức mình đi.

- Lại mang ơn ngươi nữa rồi. Thật, ngươi không cần phần thưởng gì ư?

Nam nhân hướng đôi mắt mang đầy sùng bái về phía thân bạch y nhỏ bé đứng ngay bên cạnh.

- Điện hạ quá lời rồi. Thần có làm được gì đâu.

Đệ cửu chương hoàn

Chú thích:

- (*) Ân: có dấu chấm hỏi phía sau nên "ân" ở đây nghĩ là cái gì, gì cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro