[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập ngũ chương

- CẨN THẬN CÓ ĐỘC!!!

- BẢO VỆ THÁI TỬ!!!

Trong màn khói trắng bao phủ, bọn lính bắt đầu nháo nhào giục nhau tìm kiếm thân ảnh Tề Lưu, cũng không quên cảnh giác mà đình chỉ hô hấp tránh cho bị trúng độc.

- THÁI TỬ! Người cẩn thận, coi chừng trúng độc!

- CHẾT TIỆT! TRÚNG ĐỘC CÁI RẮM! Còn không mau truy lùng tung tích bọn chúng! ĐÚNG LÀ MỘT LŨ ĂN HẠI!

Nhìn khoảng không chỗ trước đó có một hắc y nhân, nay đến cả một sợi tóc cũng không còn. Tề Lưu nổi điên quát tháo, hai tay không ngừng xua xua làn khói trắng trước mặt. Khốn khiếp! Miếng ăn trước mặt rồi, cư nhiên lại để cho xổng mất! A A A!!!! Phủ của ta! Lũ tiện nhân to gan, dám lợi dụng lúc ta đi vắng phóng hỏa đốt kho lương của ta, còn có khu phủ phía Tây tổn thất nặng nề. Lại còn dám hành thích Tề Lưu này! Giỏi lắm! Các ngươi giỏi lắm!

- Thái tử tha tội! Thuộc hạ sẽ cho người đi tìm ngay.

Tên trưởng thị vệ nhìn sắc mặt biến hóa không ngừng từ đỏ sang xanh, rồi bây giờ là một màu đen sậm của Tề Lưu mà hốt hoảng. Không xong! Thích khách xổng mất nên không có chỗ giải tỏa, hắn nhất định là phát điên. Đêm nay lại có người chết nữa rồi. Mỗi lần hắn nổi điên đều đem người phát tiết cho đến hư (1) luôn. Phải mau mau rời khỏi đây mới được, không khéo chốc nữa hắn thấy chướng mắt mà lấy mạng ta nha!

Nói xong không đợi Tề Lưu trả lời, gã lập tức thức thời dẫn người chạy biến. Tề Lưu gân xanh nổi đầy đầu vẫn nhìn chằm chằm một chỗ nãy giờ.

- Chủ tử, thỉnh bớt giận. Thuộc hạ sẽ phái thêm đội sát thủ kết hợp với thị vệ truy lùng bọn chúng. Phía Tây phủ và kho lương thuộc hạ cũng sẽ nhanh chóng giải quyết. Người trước cứ nghỉ ngơi đi ạ.

Thận trọng quan sát Tề Lưu, Sửu quản sự cẩn thận lên tiếng. Sửu quản sự - Sửu Khanh, được coi là cánh tay trái của Tề Lưu, được việc, rất biết ý chủ, là một con chó trung thành.

- Chuẩn bị người.

Vẫn là im lặng không trả lời, mãi một lúc sau mới bỏ lại 3 chữ rồi quay người đi. Sửu Khanh hiểu ý nhanh chóng dặn người dọn dẹp lại căn phòng của Tề Lưu, cùng lúc phân phó người tìm đến vài tên kĩ nam, rồi mới vội vã đuổi theo Tề Lưu dẫn đường đến một căn phòng ngủ khác.

Suốt đêm đó, Tề phủ không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ cùng tiếng la hét thảm thiết cầu xin. Từng người được đưa vào phòng của Tề Lưu, khi trở ra chỉ còn lại một cái xác tàn tạ.

Vạt áo trắng tung bay phấp phới trong cơn gió Tây cuồng nộ mang theo lửa đỏ liếm qua không khí tàn sát tất thảy, mùi cháy khét lẩn quất xung quanh. Bạch y nam tử trầm mặc lặng yên nhìn cảnh hoang tàn trước mắt.

Miên nhi, đây coi như là ta trả nợ cho ngươi. Ta chỉ có thể giúp ngươi làm đến đây thôi, toán quân sát thủ của ta đã sớm rút về nên người của ngươi cũng không có tổn thất gì. Nhưng mà mạng của Tề Lưu, ta chưa thể để cho ngươi lấy đi được. Ta còn có món đồ muốn từ hắn đoạt đi. Miên nhi...ngươi chờ ta. Ta sẽ nhanh chóng quay về bên ngươi.

--------------

Mệt mỏi trở về, nhưng trên mặt ai nấy cũng đều là một vẻ hả hê. Diệc Phàm có điểm khẩn trương tiến đến phòng Tử Thao. Vừa mở cửa liền thấy ngay thân ảnh đơn bạc bất động trên giường, nam nô vốn đang giúp Tử Thao lau người thấy Diệc Phàm xông vào vội vã lui về một góc, cuối đầu hành lễ. Thở ra một hơi, Diệc Phàm nhẹ nhàng tiến lại bên giường ngồi xuống, trầm tư đặt tầm mắt lên người Tử Thao.

Tử Thao, ngươi nếu tỉnh dậy có phải hay không cũng sẽ hành xử như ta. Thâm tâm Diệc Phàm bất chợt rối loạn. Có phải hay không ta quá ấu trĩ??? Ta làm chuyện này vì cái gì, cảnh cáo Tề Lưu, vì muốn đòi lại mặt mũi cho Ngô Phù... Hay đơn giản là vì... trả thù cho ngươi. Bất quá, ta nguyện gạt đi tất thảy chỉ để thỏa mãn cơn cuồng nộ trong cơ thể.

- Nam Phong vương đâu?

Vuốt vuốt gò má vẫn là không có thêm tí thịt nào của Tử Thao, Diệc Phàm hỏi.

- Này... Vương gia xin tha tội cho nô tài! Nô tài... nô tài là bất đắc dĩ...

- Ân?

Ngô Diệc Phàm nhíu mày, lập tức nhận ra bất ổn.

- Vương gia...Nam...Nam Phong vương không có ở trong phủ.

- Không ở trong phủ? Vậy y ở đâu? Ai cho phép y tự ý ra ngoài!? Chẳng phải ta đã hạ lệnh canh giữ y rồi sao? Bất cứ kẻ nào cũng không được phép cho y ra khỏi phủ. Vậy thì giờ người đâu!? Hửm?

Trừng mắt nhìn nam nô, Ngô Diệc Phàm nóng giận.

- Nô tài thật sự không biết. Vương gia...nô tài là bị ép buộc. Nam Phong vương ngài ấy điểm huyệt đạo của nô tài, rồi đem tính mạng của gia phụ nô tài ra uy hiếp nô tài phải giữ kín chuyện ngài ấy rời phủ. Nô tài...nô tài thật không còn cách nào khác. Vương gia, thỉnh tha tội cho nô tài.

Nam nô nước mắt rơi lã chã, quỳ gối, dập đầu không ngừng cầu xin tha thứ.

Ngô Diệc Phàm thở hắt ra, buồn bực nhắm lại tử mâu (2).

- Đừng dập đầu nữa. Suy cho cùng, đây cũng không phải là lỗi của ngươi. Y lúc nào rời khỏi?

- Bẩm vương gia, là ngay sau khi người dẫn quân đi.

- CÁI GÌ?

Ngô Diệc Phàm quát lớn. Nam nô kia liền đánh cái giật mình, đầu còn cúi thấp hơn trước, tựa như muốn đem nó sáp nhập cùng với nền đất. Chết tiệt! Thế Huân, ngươi không phải là theo ta chứ!?

- Truyền lệnh của ta, lập tức cho người trở lại Tề phủ thám thính tung tích Nam Phong vương. Tìm cả xung quanh khu vực đó nữa.

- ...

- Quỳ ở đó làm gì? Còn không mau đi!

- A...nô...nô tài tuân lệnh.

Thanh âm cao độ lúc này của Diệc Phàm kéo nam nô đang run cầm cập quay về với thực tại. Ban nãy tiếng quát của Diệc Phàm làm cho nam nô này sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, mồ hôi lạnh tuôn ra ào ào.

Vội vàng thối lui trả lại khoảng không tràn ngập khí tức như dã thú của Diệc Phàm. Nam nô đóng lại cửa, đôi chân đứng không vững xiu vẹo chạy đi truyền lệnh.

Ngô Diệc Phàm siết chặt nắm tay tự trách. Chính mình cũng quên mất tiểu đệ này có bao nhiêu bốc đồng. Chín phần là Thế Huân đi tìm tên Tề Lưu kia.

Lửa giận bùng lên không kiềm chế cùng với lo lắng bủa vây. Đứa nhỏ này càng lớn càng không nghe lời. Vết thương chưa khỏi hẳn, Tề Lưu cũng không phải muốn đụng liền đụng. Nhỡ gặp chuyện thì biết phải làm sao??

Mày chau lại, ánh mắt quay trở lại trên người Tử Thao, nháy mắt đau đớn cùng bất lực liền đánh ập tới. Trái tim vốn không yên tĩnh càng trở nên nặng nề.

- Tử Thao, vì sao đến giờ ngươi vẫn chưa tỉnh lại? Ngươi thật sự muốn nằm thế này mãi sao? Định bỏ mặc ta mà chìm đắm vào cái thế giới mộng mị đó của ngươi sao? Ngươi xem, ta đã thay ngươi cho tên cẩu nhân Tề Lưu kia một bài học rồi. Tính cách của ngươi ta còn lạ lẫm gì nữa. Mau ngồi dậy mà tự tay mình báo thù đi chứ! Ngươi để yên cho hắn vậy sao!?

Tử Thao...mau tỉnh lại được không...ta CẦU XIN NGƯƠI...

Từng lời nói vẫn chìm vào không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Ánh mắt Diệc Phàm mang theo mất mát nhớ lại lời thái y nói.

/Hoàng tướng quân là mang tâm lí ám ảnh quá nặng nề nên vô thức giam cầm ý thức để chạy trốn thực tại. Tiểu nhân cũng không thể làm được gì. Chuyện này cũng chỉ còn chờ vào ý chí của y. Vương gia, ngươi nên thường xuyên trò chuyện tác động đến y. Như thế có lẽ Hoàng tướng quân có thể sẽ tỉnh lại./

- Ngươi biết không, Thế Huân càng lớn càng không chịu nghe lời ta. Hắn dám cãi lại lệnh của ta, tự ý rời phủ. Là đi tìm Tề Lưu... Tử Thao, ngươi mau ngồi dậy giúp ta giáo huấn hắn đi. Không có ngươi ngày ngày đấu khẩu, Thế Huân hắn buồn chán nên bỏ đi tìm Tề Lưu ngoạn rồi. Ngồi dậy mà gọi hắn về đi chứ, ngươi muốn hắn ngoạn đến chết sao? Cái thân xác sứt mẻ đấy của hắn không giây phút nào thôi tự trách, giờ lại lôi đi dâng cho Tề Lưu.
.
.
.
.
- Hắn lúc mất dấu ngươi liền phát điên. Lúc trở về người không ra người, quỷ không ra quỷ. Làn da trắng sứ ngươi hay ghen tị ấy bị nhuộm thành màu đỏ hòa với bùn đất. Ngươi mà ở đó khẳng định sẽ cười hắn dữ lắm. Thế Huân, hắn cứ như con heo cuộn trong bùn ấy.
.
.
.
.
- Ha ha....

Ngô Diệc Phàm cười lớn nhưng đôi mắt lại ngập nước. Bàn tay nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt làm rách da, máu theo vết thương nhuộm ướt bàn tay.

- Ngươi biết lửa có bao nhiêu xinh đẹp không? Đốm lửa nhỏ xíu đó chẳng mấy chốc hóa thành con rồng lớn nuốt chửng tất cả. Đẹp đến nao lòng....ngươi ở đó thì tốt quá rồi. Cảnh đẹp như thế ta muốn cùng ngươi ngắm. Ngọn lửa đó ta tặng cho ngươi đó Tử Thao, chỉ tiếc ngươi lại không thể nhìn thấy. Chậc. Đáng tiếc thật.
.
.
.
.
- Hai người các ngươi. Kẻ thì nằm mãi không tỉnh, kẻ thì đã thân tàn ma dại còn muốn đi tìm cái chết. Các ngươi muốn bỏ rơi ta đến vậy sao? Thật muốn để ta lại bơ vơ một mình sao? Nếu đã thế, ta cũng muốn đi theo bọn ngươi. Thật mệt mỏi, nằm nghỉ như ngươi cũng tốt...cũng tốt...

Diệc Phàm càng nói càng nhỏ tiếng, giờ đây tựa sát vào tai Tử Thao thì thầm từng chữ từng chữ nỉ non cùng trách cứ. Đôi mắt này, khi nào mới lại nhìn ta.

-------------------

Nam tử thân hình mảnh khảnh dìu Thế Huân vào một ngôi miếu hoang. Nhẹ nhàng đặt người xuống đống rơm rồi mới xuất ra dược trong người giúp Thế Huân tiếp tục cầm máu. Cởi ra y phục trên người Thế Huân chữa trị, nam tử thuần thục băng bó vết thương.

Ánh trăng chiếu rọi vào thân ảnh hai người bên trong ngôi miếu. Một tiêu soái phong trần, thụy nhan lãnh đạm, nước da có phần xanh xao do mất máu. Một lại thanh tú tiêu hồn nếu không muốn nói là mỹ miều, làn da trắng mịn, cánh mũi thon nhỏ, đôi môi đỏ mọng. Đặc biệt là đôi mắt to long lanh kia, cứ như có muôn vàn tinh tú lấp lánh trong con ngươi, đẹp đến tội lỗi.

Bọn họ chạy trốn đã ba ngày nay rồi, toán sát thủ bám dai như đỉa đói. Mỗi lần đều chật vật lắm mới thoát được. Nam tử đưa tay chạm vào trán Thế Huân, cảm nhận nhiệt độ không quá nóng hực như mấy ngày trước mới thở phào nhẹ nhõm. Cởi ngoại bào đắp lên người Thế Huân, nam tử bắt đầu tìm củi nhóm lửa, lại tìm một chút nước sạch đổ đầy ống trúc. Nam tử lúc này mới yên tĩnh ngồi bên cạnh Thế Huân.

Ánh mắt dán chặt lên người Thế Huân, bên trong còn nhìn ra chút dao động kì quái, còn có một chút mong đợi cùng nhớ nhung.

Thế Huân...Ngươi có còn nhớ được ta?

Mệt mỏi cả một ngày, nam tử nặng nề tựa vào đầu vào tường chợp mắt. Tiếng lửa tí tách cháy thiêu trụi thời gian.

- Ưm...Nươ...Nước...Nước...

Cảm giác khô rát từ cổ họng truyền đến khiến Thế Huân từ trong mê man tỉnh lại, đôi môi nứt nẻ mấp máy. Đột nhiên cơ thể rơi vào hương vị quen thuộc, sau lưng là xúc cảm mềm mại, dòng chất lỏng mát rượi nhanh chóng chảy vào thanh quản. Ngô Thế Huân chết khát ừng ực nuốt vào.

Qua cơn nguy kịch, lúc này Thế Huân mời chột dạ nhận định tình thế, vội vàng ngồi thẳng dậy lùi về sau cảnh giác.

- Ngươi là ai?

Nhìn nam tử nhỏ nhắn trước mặt, Ngô Thế Huân trong lòng tự nhiên cảm thấy thanh tĩnh. Nam tử này mang đến cảm giác thật an toàn. Còn có mùi hương kia, thật quen thuộc. Nhưng rõ ràng đây là lần đầu ta gặp y. Sao lại có cảm giác này!?

- Bái kiến Nam Phong vương gia. thuộc hạ gọi là Lộc Hàm. Là ảnh vệ Lam thài phi phái đến bảo hộ người. Đây là lệnh bài của thái phi.

Lộc Hàm cung tay hành lễ, tay dâng lên lệnh bài, trong lòng mang mất mác, Không sao, chẳng phải ngươi cũng đã đoán trước chuyện này rồi sao. Y sao có thể còn nhớ mình.

- Lộc Hàm. Ân. Đã biết.

Thu vào toàn bộ thân ảnh Lộc Hàm trong mắt, nhìn nhìn lệnh bài thân thuộc kia, Thế Huân gật gật đầu. Là người của di mẫu.

- Ngươi ngồi xuống đi, không cần đa lễ. Ta còn chưa đa tạ ngươi cứu ta một mạng.

- Vương gia, thuộc hạ không dám. Bảo vệ vương gia chính là trách nhiệm của thuộc hạ.

Lộc Hàm lại cung tay cúi thấp đầu, biểu hiện khẩn trương vô cùng đáng yêu.

- Ân. Vất vả cho ngươi.

Thế Huân vươn tay vỗ vỗ vai Lộc Hàm. Hảo (3) khả ái (4), thật muốn khiến y khó xử một chút nha.

- Vương gia, thỉnh đừng nói vậy. Tuyệt không có vất vả.

Không ngoài dự đoán, Lộc Hàm lại càng khẩn trương hơn nữa. Hai tay đã muốn xoắn cả lại.

- Ha ha...Được rồi, không vất vả, tuyệt đối không vất vả. Ngươi làm tốt lắm. Ai da, chỉ có vậy mà đã ngươi khẩn trương rồi, tiểu tử ngốc.

Tự nhiên mà ngắt lấy cái mũi nhỏ của Lộc Hàm. Một loạt lời nói cùng hành động dọa tâm Lộc Hàm nhảy dựng. Y không phải là còn nhớ chứ!?

Thấy Lộc Hàm nghệt mặt ra nhìn mình chằm chằm, Thế Huân khó hiểu chau mày. Không phải là bị ai bắt mất hồn chứ? Bất quá bộ dạng này cũng thật khả ái. Thật giống tiểu lộc ngơ ngác đội mão nha.

- Này này ngươi không sao chứ?

Hảo tâm lay tỉnh con nai nhỏ, Thế Huân nhịn cười đến độ sắp nội thương rồi.

- A...không...không có gì. Vương gia, vừa rồi thuộc hạ thất lễ.

- Ân. Đúng thế, thật thất lễ.

Ngô Thế Huân đùa dai hùa theo. Con nai nhỏ lạ bị người xoay mòng.

- Thuộc hạ biết tội. Thỉnh vương gia trách phạt.

Lộc Hàm lần này thẳng tắp quỳ gối hướng Thế Huân. Biểu tình hết sức nghiêm trọng.

Biết mình đã quá lố, Thế Huân vội chồm người muốn đỡ Lộc Hàm. Nhưng do vết thương chưa lành, lại bị động đến, đau nhức tức thời đánh lại.

- A!

Ngô Thế Huân ôm bả vai, mặt mày nhăn nhó như hầu tử (5) ăn phải ớt. Hảo đáng thương.

- Vương gia, người không sao chứ?

Lộc Hàm lo lắng hỏi, vội đỡ Thế Huân nằm xuống. Thở hổn hển nhẫn xuống cơn đau, Thế Huân cũng không có quên lời định nói.

- Lộc Hàm, ta không có ý trách ngươi. Vừa rồi ta chỉ đùa thôi, ngươi hiểu chứ?

Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Lộc Hàm, Thế Huân giải thích. Ánh mắt thật tốt, thật sạch sẽ, tựa như làn nước mùa thu, ấm áp, dễ chịu. Mũi hít lấy hương cỏ dại thoáng qua trên người Lộc Hàm. Lộc Hàm, có phải hay không chúng ta từng gặp mặt? Cơn buồn ngủ tìm đến, Thế Huân không có hứng động não nghĩ nghĩ, liền tự cho mình cái hưởng thụ, thư thái nhắm lại đôi mắt, đau đớn cũng giảm đi nhiều.

- Ân. Thuộc hạ rõ. Vương gia, người yên tâm nghỉ ngơi, thuộc hạ ở đây canh chừng.

Giúp Thế Huân nằm ổn, Lộc Hàm lại quay về chỗ của mình. Lặng lẽ nhìn Thế Huân. Còn tưởng ngươi vẫn nhớ nên mới đối với ta như vậy. Lộc Hàm, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!

- Ân.

Giọng mũi lười biếng, Thế Huân thoải mái chìm vào giấc mộng. Hôm nay có chút vui vẻ. Cũng nhờ ngươi đó Lộc Hàm. Đa tạ ngươi.

-----------------

>> Tử Thao <<

- Ân. Lại nữa!

>> Tử Thao <<

- Phiền chết được! Đừng gọi nữa!

Thiếu niên khó chịu cựa nguậy thân mình đang nằm trên cỏ, hai tay bưng chặt lỗ tai.

TÁCH!

Có chất lỏng rơi xuống trên mặt thiếu niên.

- Hửm???

Nghi vấn sờ sờ lên mặt, giơ ra ngón tay mang ẩm ướt, đôi mắt trong suốt của thiếu niên liền mở thật lớn. Đỏ! Là máu sao? Máu!!??

>> Tử Thao <<

Tiếng gọi lần này là dồn dập bên tai, thiếu niên hoảng hốt ngồi dậy, tròng mắt đảo loạn xung quanh. Đừng gọi! Ta không muốn!

Di? (6) Từ trong màn sương mù dày đặc, bóng đen đang dần dần xuất hiện. Là ai? Ai đang tiến lại về phía ta? Thiếu niên nhăn mi, cố gắng mở to mắt nhìn.

>> Tử Thao <<

Bóng đen giờ đã ngay trước mắt, trên thân người toàn bộ là huyết tinh, nhiều vết cắt trên da thịt sâu đến nỗi ló cả xương. Thiếu niên hơi thở dồn dập, kinh hách (7) không dám nhìn. Tầm mắt vội chuyển lên vị trí khác, vừa lúc cơn gió thổi qua làm bay đi mái tóc dài che khuất gương mặt của bóng đen. Thiếu niên lúc này như chết sững.

- Diệc Phàm!

Tay bưng lấy miệng, thiếu niên cả người run rẩy. Sao lại có thể? Diệc Phàm, ngươi làm sao vậy??

>> Tử Thao <<

Một tiếng gọi từ sau lưng vang lên, thiếu niên vội vã xoay người.

- Thế Huân!

Gọi to tên người trước mặt, thiếu niên hoảng loạn nhìn đến huyết nhục lẫn lộn.

- Hai ngươi sao lại ra nông nỗi này? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Đau đớn nhìn hai thân ảnh bị nhuộm đỏ bởi máu. Thiếu niên sợ hãi muốn tiến đến xem thử. Nhưng đôi chân chưa kịp bước thì cả hai thân ảnh kia bỗng nhiên lùi ra xa, tựa như bị cái gì hút đi. Thiếu niên bối rối nhìn một màn trước mặt biến mất, cơ thể điên cuồng muốn làm gì đó nhưng không rõ mình phải làm gì. Bi thống ôm lấy đầu, hai mắt hoang mang, cổ họng gian nan đấu tranh muốn thốt ra cái gì đó.

Diệc Phàm! Thế Huân! Diệc Phàm! Thế Huân!....

- KHÔNG! ĐỪNG! ĐỪNG RỜI BỎ TA! DIỆC PHÀM, THẾ HUÂN ĐỢI TA!

Thiếu niên đột nhiên thét lên, điên cuồng đưa tay níu giữ vào khoảng không.

Cơ thể vô lực đột nhiên run rẫy, cả thân người ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt nhắm nghiền khe khẽ động. Hàng mi nặng nề mở lên, vốn đĩ chìm trong bóng tối đã lâu nay đột ngột tiếp nhận ánh sáng, có điểm đau đớn. Theo bản năng muốn tránh đi luồn sáng chói mắt, nhưng vừa động liền cảm giác xương cốt tựa như bị đập nát. Cơn đau từng đợt từng đợt đổ xô vào người.

A...

Tử Thao cảm nhận đến rõ ràng cơn đau từ cơ thể, cổ họng bỏng rát như muốn bốc cháy. Tiếng nói phát ra như bị cái gì đó chặn lại, khò khè như cái kèn bị tắt. Chợt nhớ ra chuyện gì, Tử Thao cuống quýt muốn mở miệng gọi, nhưng lời thốt ra chỉ là tiếng thều thào khản đặc.

- Diệc Phàm...Th...Thế Huân...

Tiếng nói như bị không khí nuốt chửng, Tử Thao nén đau đớn xê dịch thân thể thì bất chợt cánh tay động vào vật gì đó. Nghiêng đầu nhìn xem, trường bào đỏ thẫm, khuôn mặt anh tuấn gầy gò, mày kiếm nhíu chặt. Diệc Phàm! Thật là ngươi sao Diệc Phàm!? Ngươi không có bị thương! Thật may quá! Vừa rồi là ác mộng của ta đi.

Ngón tay khó khăn nhấc lên họa lại khuôn mặt như tượng tạc trong không khí. Diệc Phàm, ta nhớ ngươi.

Lòng không tự chủ dấy lên chua xót, bắt lấy từng mảnh kí ức đầy sương dần tan ra, nhiệt thủy lại bắt đầu tràn lên khóe mắt. Tử Thao dồn sức đem hai tay bịt chặt miệng, không muốn đem người kia thức tỉnh. Bộ dạng chật vật này, thật muốn hủy hoại nó đi, thật muốn đem nó biến mất. Dơ bẩn! GHÊ TỞM!!!

Từng tiếng nức nở bị đè nén đánh thức Diệc Phàm ngủ không an tĩnh. Vì sao nghe lại thê lương đến vậy? Tâm trí xẹt qua khuôn mặt đẫm nước của Tử Thao, cơ thể liền bật dậy. đông cứng nhìn Tử Thao gần sát ngay trước mắt, tay bịt miệng nấc lên từng đợt.

Bao nhiêu nhung nhớ không nói thành lời. Tử Thao! Đừng khóc, làm ơn đừng khóc! Ruột gan tựa như bị nghiền nát khi chứng kiến từng giọt lệ tủi thân của Tử Thao. Ánh mắt ủy khuất cùng bi oán của người đang nằm run rẩy kia như ma trảo (8) cào xé tâm can Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm thật muốn hung hăng ôm người kia vào lòng nhưng lại sợ động đến vết thương, rốt cục lại biến thành tiểu hài tử loay hoay mãi không biết nên làm gì. Tay chân thực thừa thãi!

- Tử Thao!

Một tiếng gọi chất chứa tất cả, tiếng gọi đánh vỡ mọi nổ lực nãy giờ của Tử Thao, không nhịn được nữa liền òa khóc. Bàn tay vươn ra bị Diệc Phàm nắm lấy, hai thân ảnh liền kề sát. Bỏ qua đau đớn nơi cơ thể, Tử Thao gắt gao ôm chặt lấy Diệc Phàm. Bao uất ức, nhục nhã theo nước mắt phát tiết ra ngoài. Ngô Diệc Phàm đồng dạng chặt chẽ khảm nhập thân thể đã muốn bị phá hư này vào trong lồng ngực, khóe mắt cũng đồng thời chảy ra nhiệt lệ.

Đệ thập ngũ chương hoàn

Chú thích:

(1) hư: không còn xài được nữa = tàn tạ hoặc chết
(2) tử mâu: đôi mắt màu tím
(3) hảo: thật, vô cùng
(4) khả ái: đáng yêu
(5) hầu tử: khỉ con
(6) di: cái gì, gì đây
(7) kinh hách: giật mình
(8) trảo: móng vuốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro