[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập thất chương

Phòng hội nghị Trần phủ, Ngô Diệc Phàm mệt mỏi ngả lưng trên ghế lớn. Mấy ngày nay liên tục phải giải quyết rắc rối của Tề Lưu, còn có áp lực chuyện Thế Huân vẫn chưa tìm được làm Diệc Phàm gần như kiệt sức. Tay phải xoa bóp cái trán đau nhức, Ngô Diệc Phàm nhắm mắt định thần.

Một lúc sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, tiếp theo đó là tiếng gõ cửa thiếu kiên nhẫn.

- Vương gia, thuộc hạ có chuyện gấp cần bẩm báo.

- Vào đi.

Cánh cửa bị đẩy ra vội vã.

- Bẩm Vương gia. Người của ta báo lại đã tìm ra tung tích của Nam Phong Vương gia.

- Tìm được rồi sao!? Tốt lắm! Y đang ở đâu? Mau dẫn ta đến đó!

Ngô Diệc Phàm cả người liền bật dậy. Ngô Thế Huân, tìm được đệ rồi! Tìm được rồi!

- Vương gia khoan hãy vội, thật ra bây giờ người của ta còn đang lần theo dấu vết của Nam Phong Vương gia. Vì phải trốn bọn sát thủ nên hành tung của ngài ấy cứ lúc ẩn lúc hiện. Ngài ấy lẩn tránh bọn chúng cũng đồng thời khiến người của ta khó mà dò ra được tung tích. Vậy nên bây giờ vẫn đang xác định vị trí của ngài ấy.

Ngô Diệc Phàm nghe thấy có chút thất vọng, nhưng tảng đá trong lòng cũng đã nhẹ bớt đi nhiều. Ít ra Thế Huân vẫn không sao. Thật tốt quá.

- Được rồi. Dù sao cũng đã có chút manh mối. Nếu như tìm thấy y thì phải báo cho ta ngay lập tức. Ngươi lui đi.

- Vâng, Vương gia. Thuộc hạ cáo lui.

Hít sâu vào rồi lại một hơi thở ra, Ngô Diệc Phàm định quay trở lại ghế ngồi thì tầm mắt bị hình ảnh một nam tử mỏng manh ngoài cửa chặn lại.

- Diệc Phàm, ta muốn đi.

Ngô Diệc Phàm giật mình, Hoàng Tử Thao!

- Ngươi sao giờ này còn ra ngoài!? Còn ăn mặc phong phanh như thế này!

Ngô Diệc Phàm lo lắng đi đến, cởi ngoại bào ủ ấm cho Tử Thao. Trời đêm trở lạnh khiến hai má xanh xao của Tử Thao hơi nhiễm đỏ, nhìn như muốn tan ra.

- Diệc Phàm, ta muốn đi tìm Thế Huân.

- Vào trong ngồi đi, ngoài này gió lớn, không tốt cho sức khỏe của ngươi.

Vờ như không nghe thấy.

- Diệc Phàm, ta khỏe lên nhiều rồi, ta muốn cùng đi tìm Thế Huân.

- Thân thể ngươi vừa mới khỏe lại, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.

Vẫn là vờ như không nghe thấy.

- Ngô Diệc Phàm! Ngươi đừng có lờ đi nữa. Ta muốn đi tìm Thế Huân về!

Hoàng Tử Thao hết kiên nhẫn nắm lấy vai Diệc Phàm hét lớn, hai mắt trừng trừng nhìn thẳng đối phương. Ngô Diệc Phàm lần này hết đường trốn đành gạt ra tay Tử Thao, quay mặt nhìn về hướng khác.

- Không được, chuyện này để người của ta làm là được rồi. Ngươi chỉ mới hồi phục, có đi cũng làm vướng chân mà thôi. Vả lại ta không muốn lại thêm một lần lo lắng nào nữa. Quá đủ rồi, ta chịu không nỗi nữa đâu.

Ngô Diệc Phàm nói xong, hai hàm răng cắn chặt, biểu hiện đang cố kiềm chế.

- Diệc Phàm, ta sẽ không sao đâu. Ta sẽ an toàn mang Thế Huân trở về. Hiện giờ đã có chút tin tức, chỉ cần lần theo là được. Ta muốn đi tìm hắn, ta muốn nhìn xem thương tích của hắn. Hắn...hắn đã vì ta mà liều mạng. Ta muốn tìm hắn về. Thế Huân hắn, ta lo cho hắn quá!

Ngô Diệc Phàm mắt tối sầm, ngón tay bị nắm đến trắng bệch. Nơi cổ dâng lên một trận ganh tị. Ngô Diệc Phàm, dừng lại, ngươi quá phận rồi.

- Ta nói không được là không được! Hoàng Tử Thao, bây giờ ta dùng tư cách là chủ tướng ra lệnh cho ngươi. Ngươi không được đi. Đây là quân lệnh!

...

Quay trở về phòng, Hoàng Tử Thao an tĩnh nằm trên giường, mắt vô định nhìn lên trần nhà cười khổ. Xin lỗi ngươi, Diệc Phàm, lần này ta không thể nghe theo lời ngươi, cho dù có là quân lệnh cũng không thể. Ta đi rồi sẽ về chịu phạt.

Bóng đêm dày đặc bao phủ, một tiếng động thật nhẹ cũng đủ để phá vỡ sự yên ắng nơi đây. Hoàng Tử Thao nhẹ nhàng mở cửa sổ, gọn ghẽ nhảy lên nóc nhà. Thật an tĩnh mà vượt ra khỏi bờ tường thật cao.Hoàng Tử Thao rời đi mà không biết bóng lưng mình từ lúc bắt đầu đã bị người khác theo dõi. Trên cây đại cổ thụ phủ đệ, Ngô Diệc Phàm đứng đó, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn bóng lưng người rời đi.Ngô Diệc Phàm biết, Hoàng Tử Thao sẽ không nghe lời. Ngô Thế Huân có bao nhiêu phân nặng nhẹ trong lòng Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm này biết. Hoàng Tử Thao có bao nhiêu cố chấp, Ngô Diệc Phàm này cũng biết rất rõ. Nhưng Ngô Diệc Phàm này có bao nhiêu phân nặng nhẹ trong lòng Hoàng Tử Thao, câu hỏi này, Ngô Diệc Phàm không thể giải đáp.Phải, Ngô Diệc Phàm dường như đang ghen tị với sự quan tâm mà Tử Thao dành cho Thế Huân. Ngô Diệc Phàm, xem ra gần đây không khống chế được tâm tư của mình nữa. Chỉ cần việc đó liên quan đến Hoàng Tử Thao, Ngô Diệc Phàm sẽ tựa như mất hết lí trí!Rời khỏi cành cây, Diệc Phàm bóp trán đi vào thư phòng, chuyện của người dân vẫn còn cần ta giải quyết.

Vừa ngồi xuống liền có người chạy đền.

- Bẩm Vương gia, đã cho người bám theo Hoàng tướng quân.

Ngô Diệc Phàm dựa vào lưng ghế nhàn nhạt nói.

- Tốt! Tiếp tục bám sát, đừng để mất dấu.

- Vâng, vương gia.

----------------

Ngô Thế Huân thở hỗn hển, mồ hôi thấm đẫm cơ thể chạy dọc vào miệng vết thương khiến chúng nhói lên từng hồi. Nhìn sang bên cạnh liền thấy Lộc Hàm chỉ có hơn chứ không kém! Mồ hôi nhễ nhại, đai lưng ướt đẫm máu. Xem ra vết thương bị nứt rộng rồi.

Ngô Thế Huân giận dữ đỡ một đường kiếm đánh lén sau lưng Lộc Hàm. Từ lúc giao chiến đến giờ cái người này luôn đem bản thân ra làm lá chắn, không để kẻ nào có thể tiếp cận ta, dù có phải chịu bao nhiêu vết thương đi chăng nữa, vẫn cứ một mực đứng trước chịu đòn. Lộc Hàm, ngươi thật cứng đầu! Ta đã bảo tự mình có thể lo liệu. Sao ngươi lại cố chấp vậy hả!?

Ngô Thế Huân ta chỉ là bị thương nhẹ, cũng không phải phế nhân! Lửa nóng dâng lên hầm hập khi chứng kiến từng nhát kiếm lướt qua da thịt trắng nõn của Lộc Hàm, để lại những tia máu đỏ rực nhức mắt. Ngô Thế Huân lòng ngứa ngáy khó chịu lao lên trước.

- Mau tránh ra!

Lại nữa! Lộc Hàm lại lần nữa đứng chắn trước mặt, Ngô Thế Huân mày kiếm chau lại.

Lộc Hàm xoay người, ánh mắt mang theo kiên định, dù có chết cũng không để Ngô Thế Huân bị thương. Vì lơ đễnh, một đường kiếm liền sượt qua, máu tươi theo vai áo thấm ra ngoài.

Chưa bao giờ Ngô Thế Huân cảm thấy mình vô dụng như lúc này, mình thế nhưng lại phải để cho người khác bảo hộ!

Vết thương trên người cứ thế nứt toác ra nhưng Lộc Hàm lại chẳng hề cảm thấy đau đớn. Tâm đều đặt tại ý niệm bảo vệ Thế Huân an toàn. Mãi chém giết Lộc Hàm quên mất y phục trên người vốn một màu xanh thẫm tươi sáng nay đã biến thành một mảng vải nhiễm sắc đỏ ghê người. Lộc Hàm có thể không cảm thấy đau, nhưng cơ thể cũng không chịu được nữa. Toàn bộ chiêu thức trên người lúc này là hoàn toàn trông chờ vào ý chí cầm cự.

Ngô Thế Huân hoảng hốt nhìn động tác của Lộc Hàm dần chậm lại.

KHÔNG ĐƯỢC!

Trước khi Thế Huân kịp lao đến, thì một ánh chớp bạc đã lóe lên.

PHẬP!

Gã sát thủ một giây trước còn hung hăng vung đao, giờ đã nằm bất động trên vũng máu, hai mắt trợn ngược. Liền sau đó hai tên nữa cũng ngã xuống. Đám sát thủ cảnh giác nhìn xung quanh, Thế Huân và Lộc Hàm cũng nín thở quan sát thế trận. Kẻ đến cực kì lợi hại, nếu như là bạn thì không nói, còn lỡ như là thù...!!

U.....uuuuuu......

Loạt âm thanh trầm thấp vang lên cùng tiếng vó ngựa gấp gáp. Ngô Thế Huân đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, cầm lấy bội tiên treo nơi chuôi kiếm kề lên môi.

U......uuuuuu......

Y hệt! Thanh âm Thế Huân tạo ra cùng với loạt âm thanh kia là một! Cứu binh đến rồi. Đám sát thủ bị tiếng động làm tỉnh, giật mình tấn công. Cứu binh đến thì cứ đến, bất quá người vẫn phải giết!

Một màn đao kiếm va chạm đến điếc tai. Từ phía không xa lắm, có thể thấy được một tốp người ngựa đang kéo đến.
Quả nhiên chưa đầy một nén nhang sau, sáu tên sát thủ còn lại đã la liệt trên mặt đất.

- Tử Thao!

Ngô Thế Huân không giấu nỗi nét cười trên mặt, giẫm lên thi thể đầy máu chạy về phía Hoàng Tử Thao đang đứng.

- Thế Huân!

Hoàng Tử Thao đồng dạng vui mừng dang tay đón nhận cái ôm của Thế Huân. Lúc va chạm có động đến chỗ vết thương còn chưa lành hẳn, nhưng không sao cả, tảng đá trên ngực đã bị vứt đi. Thế Huân không sao, hắn không thương tổn gì. Tạ ơn trời đất!

Nước mắt cũng không biết khi nào đã bắt đầu rơi xuống. Cả Hoàng Tử Thao cùng Ngô Thế Huân tựa như đứa trẻ ôm nhau khóc lớn. Tử Thao khóc vì tủi nhục, vì hoảng sợ, vì bản thân rốt cuộc cũng làm tốt được một việc. Ngô Thế Huân khóc vì đau thương, vì hối hận, vì hạnh phúc, người hắn yêu đã trở lại trong tầm mắt hắn.

Bóng dáng Thế Huân lướt qua để lại Lộc Hàm đứng đó, cả người mang theo màu máu giữa đám xác chết tanh tưởi mà đau lòng. Hóa ra đó là người mà Thế Huân yêu. Hóa ra trong mắt Ngô Thế Huân, Lộc Hàm ta chẳng là ai cả. Nực cười thật đấy Lộc Hàm. Còn giả vờ như bây giờ ngươi mới nhận ra sao!? Màn kịch này vốn dĩ ngay từ đầu, vai chính đã không thuộc về ngươi. Ngươi vốn chả là gì cả, ngươi chỉ là một tên ảnh vệ thấp hèn mà thôi. Sao có thể quên đi thân phận của mình chứ hả? Lộc Hàm, ngươi đáng bị trừng phạt! Đáng bị trừng phạt!

Tâm một trận co thắt dữ dội, cơn đau ập tới như triều dâng, vết thương ào ạt máu tươi, trái tim tựa như bị ai đó bóp nát. Đau! Ta những tưởng bản thân đã không biết đau là gì.

Đôi mắt sáng như sao dần dần mờ đi, tiêu cự cũng không rõ ràng. Thế Huân, liệu còn có thể nhìn đến ta hay không? Tiểu Lộc đang ở đây, Huân Huân. Ngươi còn có thể nhìn ta lần nữa không? Huân Huân... Miệng mở ra nhưng tiếng gọi như mắc nghẹn nơi cuống họng. Trước mắt tối sầm lại, Lộc Hàm ngã xuống lâm vào mê man.

- Tử Thao. Ta rất nhớ ngươi.

Ngô Thế Huân thâm tình cầm lấy bàn tay Tử Thao nói, mắt cười cong thành vành trăng.

- Ta cũng rất nhớ ngươi. Ta rất lo lắng cho ngươi. Tên ngốc này! Vì sao lại chạy đi tìm kẻ kia mà làm gì? Ngươi thật không muốn sống nữa sao!?

- Ngươi nghĩ Thế Huân ta dễ chết như vậy à? Ngươi xem, chẳng phải vẫn sống sờ sờ ra đấy. Ta số lớn mạng lớn nha.

Tử Thao mỉm cười, ngốc tử này liền vui vẻ trở lại, cũng an lòng. Nhưng mà hình như có cái gì không đúng.

- Thế Huân! Không phải có người đi cùng ngươi sao?

Ngô Thế Huân hoảng hồn. Phải Lộc Hàm!?

Hoảng hốt xoay người tìm kiếm thân ảnh nam tử nhỏ nhắn linh hoạt kia, nhưng mãi vẫn chỉ thấy đống thây người đỏ ối máu me. Ngô Thế Huân chạy lại chỗ bọn họ đứng lúc nãy thì chợt nhận thấy ánh sáng lóe lên của song kiếm.

- LỘC HÀM!

Ngô Thế Huân cùng Tử Thao kinh hãi nhìn Lộc Hàm hơi thở yếu ớt nằm trên đống xác chết, áo nhuộm bởi máu nhưng khuôn mặt lại trắng bệch không sức sống!

-------

Ngô Diệc Phàm nhíu mày nhìn hai người trước mặt, bộ dạng nhếch nhác, nhem nhuốc và cái "Xác chết" màu đỏ kia.

- Ca, trước hết khoan nói chuyện, phải cứu Lộc Hàm trước đã.

Ngô Thế Huân bỏ qua cái nhìn lo lắng cùng giận giữ của Diệc Phàm, một đường ôm Lộc Hàm về phòng đặt lên giường.

- Thỉnh mời các vị ra ngoài, tiểu nhân phải kiểm tra thân thể công tử đây.

Vị thái y già ngày đó chữa trị cho Tử Thao cung kính lên tiếng.

Ngô Thế Huân định mở miệng thì bị chặn lại.

- Không cần giải thích. Tốt nhất hai ngươi nhanh đi trị thương, chuyện còn lại sẽ nói sau.

Ngô Diệc Phàm nói rồi liền xoay người đi khỏi.

Cạch!

Cửa phòng đóng lại. Trong phòng Diệc Phàm liền xuất hiện thêm một người.

- Nói đi!

- Bẩm Vương gia. Lúc Nam Phong Vương gia bị sát thủ bao vây cùng vị công tử kia, hình như có người âm thầm bảo vệ bọn họ. Trong lúc nguy cấp thì đột nhiên có phi tiêu phóng ra hỗ trợ. Nhưng bọn thuộc hạ không lần ra được là ai.

Ngô Diệc Phàm nhíu mày. Rốt cuộc là ai mà không thể lộ diện. Hắn ta làm thế là có mục đích gì?

- Được rồi. Ngươi lui xuống đi.

------------

Khuôn viên mướt màu xanh hiện ra trước mắt, nắng vàng bao lấy cơ thể bạc nhược khiến cả người Lộc hàm vốn lạnh lẽo có một chút ấm lên.

- A! Lộc công tử, người đã tỉnh. Mau...mau báo cho Nam Phong vương gia, gọi cả thái y đến.

Nữ tì vừa lên tiếng, vừa dìu Lộc Hàm trở lại giường, nhanh nhẹn bê lên một cốc nước ấm.

- Ta ở đây đã bao lâu rồi.

- Bẩm công tử, từ lúc công tử được Vương gia đưa về cũng đã một tuần rồi ạ.

A, xem ra hôn mê cũng khá lâu rồi.

- Không cần gọi ta công tử, ta cũng chỉ là một ảnh vệ mà thôi. Cứ gọi ta Lộc Hàm là được rồi...

- Lộc Hàm! Ngươi tỉnh rồi. Có thấy khó chịu chỗ nào hay không?

Vừa mới ngồi xuống giường, tiếng của Ngô Thế Huân lập tức truyền từ cửa đến.

- Bẩm Vương gia, chỉ là tiểu thương. Thuộc hạ thật đáng chết, đã không bảo vệ tốt cho Vương gia, lại còn để người phải bận tâm đến. Xin người hãy trách phạt thuộc hạ.

Lộc Hàm vừa nhìn thấy Thế Huân liền đem cả cơ thể mang thương tích quỳ xuống.

Thật là, đang tính trêu tức ai đây!?

Ngô Thế Huân vốn nghe tin Lộc Hàm tỉnh dậy liền không kiềm được vui vẻ. Nào ngờ đâu nháy mắt đã bị người này làm cho mất hứng. Vẫy tay đem thị nữ đuổi ra ngoài, Ngô Thế Huân một đường nhấc Lộc Hàm đang quỳ dưới đất thả lại trên giường.

- Nằm im đó cho ta!

Thấy Lộc Hàm nhúc nhích định ngồi dậy, Ngô Thế Huân sắc mặt ngày càng đen.

- Vương...

- Ngươi này ngu ngốc! Còn định chọc ta nổi điên đến khi nào? Dám trái lệnh ta, tội này của ngươi nên xử thế nào đây!?

- Vương gia, thuộc hạ...

- Ta đã nói gì với ngươi hả? Lộc Hàm!

Lộc Hàm bị thế Huân quát, sợ đến cuống cả người, lại định lật đật ngồi dậy lĩnh tội. Ngô Thế Huân cảm thấy thật nhức đầu. Thật là, con nai nhỏ này, nếu cứ tiếp tục lớn tiếng tức giận như vậy, chỉ e rằng làm chuyện càng tệ hại thêm. Haizzz, Lộc Hàm ơi Lộc Hàm, đến khi nào ngươi mới chịu hiểu đây, đến khi nào ngươi mới đem lời ta nói để vào trong đầu hả!?

Nhẹ nhàng đỡ Lộc Hàm ngồi dậy, hai tay khẽ vịn lấy đôi vai nhỏ gầy, Ngô Thế Huân đem từng lời mà mình từng nói ra, cẩn thận lặp lại lần nữa.

- Lộc Hàm, ta đã từng nói với ngươi những gì hả? Đầu gối này của ngươi sao cứ tùy tiện mà quỳ như thế, cơ thể của ngươi cũng đang còn yếu như vậy! Ngươi đã cứu mạng ta đến hai lần mà lại đi hướng ta cầu tội. Ngươi coi Ngô Thế Huân ta đây là loại người gì chứ!? Ngươi nghĩ ta có thể trách phạt ngươi sao!?

Ta nói là Ngô Thế Huân, không phải là Nam Phong vương gia gì cả. Lộc Hàm ngươi hiểu chứ!? Ta đối với ngươi ngay từ đầu đã không xem là thân phận quân tôi rồi, mà là huynh đệ! Là huynh đệ đó, ngươi có hiểu không!?

Lộc Hàm ngơ ngác, Ngô Thế Huân tức giận là vì chuyện này sao? Hai mắt nai bị làm cho hồ đồ, cứ thế mà chớp chớp, bộ dạng thật khả ái nha!

Ngô Thế Huân hơi thần người, xong lại vô cùng mất tự nhiên khẽ hừ một cái, bắt buộc Lộc Hàm nhìn vào mắt mình.

- Lộc Hàm, ngươi nghe cho kĩ đây. Ta nói lại lần cuối cùng. Sau này, nếu không có lệnh của ta, ngươi không được tùy tiện quỳ xuống, cũng không được phép hạ thấp mình nữa. Đừng có lúc nào cũng "thuộc hạ có tội, thỉnh vương gia trách phạt". Nếu ta còn tiếp tục nghe được những lời đó từ miệng của ngươi, thì cứ chờ xem, ta nhất định sẽ đem cái mông của ngươi đánh cho đến khi nào ngươi nghe lời mới thôi. Đã rõ chưa!?

Hừ, ngươi thử không nghe xem, ta sẽ biến ngươi thành con khỉ đít đỏ, à không, là con nai đít đỏ mới đúng!

Lộc Hàm lần này bị dọa không hề nhẹ, hai má cũng hồng hồng. Ta không phải tiểu hài tử, cũng không cần phải đánh mông ta nha.

- Nghe rõ chưa Lộc Hàm?

Thấy người kia mãi không lên tiếng, Ngô Thế Huân cúi thấp đầu, để mặt mình đối diện với Lộc Hàm, có hảo ý nhắc nhở.

- A! Vương...Vương gia...Thuộc hạ đã nghe rõ.

Lộc Hàm cả kinh hoàn hồn, vội vàng ngả người ra sau né tránh. Không khí đột nhiên có chút ám muội.

CỘC! CỘC! CỘC!

- Bẩm Vương...Vương gia, thái y nói công tử cần thoa thuốc rồi, có thể cho vào chứ ạ?

Tiếng nữ tì bên ngoài vọng vào, Ngô Thế Huân liền đứng dậy đi đến mở cửa, hướng vị thái y già nói.

- Được rồi, đưa thuốc cho ta. Ngươi lui đi.

- Vâng, Vương gia.

Đóng cửa lại, Ngô Thế Huân trở về giường Lộc Hàm, có ý muốn giúp Lộc Hàm cởi y phục.

- Vương gia, thuộc hạ có thể tự...

- Ngồi im đi! Ngươi không thể để ta báo đáp một chút ân tình cho ngươi sao!? Cứ để ta giúp ngươi.

Ngô Thế Huân chặn lại cánh tay Lộc Hàm, bắt đầu cởi bỏ từng lớp y phục trên cơ thể ốm yếu kia.

Chằng chịt! Trên tấm lưng trần, vết thương mới, máu còn chưa khô nằm đè lên những vết sẹo đã mờ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, chứng tỏ khi đó vết thương nặng đến cỡ nào. Lộc Hàm làm gì mà bị thương nặng như vậy? Những vết sẹo này từ đâu mà có!?

Nhẹ chạm tay lên từng vết sẹo, cơ thể Lộc Hàm liền run rẩy. Ngô Thế Huân đau lòng, con người này tưởng chừng như bé nhỏ, yếu đuối, nhưng thật ra đã phải trải qua bao nhiêu chuyện đây? Rốt cuộc đã phải nhận lấy bao nhiêu đau đớn rồi chứ!?

Ngô Thế Huân vừa thổi thổi khí giúp Lộc Hàm giảm đau vừa bôi dược lên vết thương, xong xuôi lại di chuyển đến phía trước Lộc Hàm.

Cái gì đây!? Trời ạ! Ngô Thế Huân mồ hôi lạnh từ trên người tuôn như sấm. Trên ngực phải của Lộc Hàm là một miệng vết thương, vừa nhìn cũng biết là do hung khí hung hăng đâm vào. Tuy vết thương đã cũ nhưng vài vệt máu ẩn ẩn xuất ra xung quanh đã nói lên tất cả. Đây rõ ràng là một vết thương chí mạng!

- Lộc Hàm...

- Vương gia, đến đây là được rồi. Phía trước thuộc hạ có thể tự bôi.

Thế Huân, đừng nhìn nữa. Ta không muốn ngươi nhìn thấy chúng. Thật đáng sợ có đúng không? Nhưng đối với ta, những vết sẹo này, ta rất mang ơn chúng. Đặc biệt là vết sẹo trên ngực phải, ta vẫn luôn thầm cảm tạ nó. Bởi vì, nó là nằm ở trên người ta, không phải trên người ngươi.

- Để ta làm.

Ngô Thế Huân né tránh bàn tay muốn lấy thuốc của Lộc Hàm, lại tiếp tục công việc. Lộc Hàm, không muốn nói cũng không sao. Mỗi người đều có những bí mật riêng của họ. Ta không ép ngươi. Quá khứ đó ngươi cứ giữ lấy đi, bởi vì ta sẽ đem tương lai sắp tới đây chôn vùi nó giúp ngươi. Lộc Hàm, ta cũng không biết là tại sao. Nhưng khi thấy ngươi, ta lại muốn đem những thứ u buồn trong mắt ngươi vứt đi. Dù không biết có giúp được gì cho ngươi hay không, nhưng ta vẫn muốn thử.

- Lộc Hàm, chúng ta kết bái huynh đệ đi.

- Ân? Vương gia, người nói gì vậy!?

Lộc Hàm mở lớn mắt nhìn Thế Huân. Kết bái? Huynh đệ?

- Ta nói, chúng ta kết bái huynh đệ đi.

Ngô Thế Huân ngừng bôi thuốc, con ngươi đen thẳm xoáy sâu vào Lộc Hàm.

- Ta muốn trở thành huynh đệ với ngươi, được không, Lộc Hàm!?

Huynh đệ sao!? Chẳng phải vốn dĩ chúng ta đã là huynh đệ rồi sao!? Cũng phải, ngươi đâu còn nhớ nữa. Nhưng mà Ngô Thế Huân, ngươi biết không!? Hai chữ huynh đệ này của ngươi, bây giờ chính là ranh giới xa nhất mà ngươi đặt ra cho ta. Thậm chí còn xa hơn cả ranh giới giữa chủ tớ. Huynh đệ, ta với ngươi chỉ là huynh đệ. Tiểu Lộc chỉ là huynh đệ của Huân Huân mà thôi...

Đệ thập thất chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro