[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập bát chương

Lộc Hàm tựa đầu lên bậu cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm nhận hương vị nhàn nhạt như có như không của cơn gió thu. Không biết tại sao, Lộc Hàm lại cảm thấy rất giống mùi hương của Ngô Thế Huân, cánh mũi tham lam hấp hấp thật nhiều. Chỉ có thể ở những lúc một mình thế này mà xấu xa bày ra bộ mặt khao khát người đó, ít ra trong lòng cũng cảm thấy an ổn đôi chút. Lộc Hàm cảm thấy hình ảnh trước mặt có chút mờ ảo, mắt hoa lên, cơn đau đầu đột ngột ập đến. Nắn nắn mi tâm (vùng giữa 2 chân mày) để giảm bớt đau đớn, Lộc Hàm cần nghỉ ngơi rồi.

Toan đứng lên quay về giường thì thân ảnh quen thuộc liền đập ngay vào mắt, Ngô Thế Huân cười cười tiến tới chỗ Lộc Hàm. Cũng không hiểu là do Lộc hàm hoa mắt hay do ánh nắng mà người Ngô Thế huân đặc biệt phát sáng, cả khuôn mặt mang theo góc cạnh tinh xảo trở nên mê hoặc dị thường.

Lộc Hàm ngây người đến cả nửa ngày, trái tim hư hỏng lại nhảy loạn trong lồng ngực, cũng trong một khoảnh khắc đó, Lộc Hàm thật muốn Ngô Thế Huân chỉ mãi mãi cười như thế này với một mình mình, thật muốn Ngô Thế Huân mãi mãi chỉ nhìn thấy mình mà thôi.

Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm hai mắt giương to, ngây ngô như chú nai nhỏ liền ngứa ngáy muốn khi dễ người ta. Ai nha, ta biết là mình rất soái (đẹp trai), nhưng mà nhìn đến phát ngốc thế này thì lộ liễu quá a~ Chậc chậc, xem cái miệng còn không chịu khép lại nữa kìa. Cơ mà, bộ dạng này sao mà khả ái nha, thật muốn khiến người ta khi dễ mà! Ngô Thế Huân tà tà giữ nguyên nụ cười mê hoặc chúng nhân đi lại bên bậu cửa sổ, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, hai mắt chăm chú nhìn vào Lộc Hàm.

- Thiên địa a~ hồn Tiểu Lộc ở đâu mau quay về!

Lộc Hàm bị giọng nói trêu đùa của Thế Huân làm tỉnh, xấu hổ cúi gằm mặt xuống, hai má cũng trở nên hồng hồng. Ngô Thế Huân cười hì hì kéo người Lộc Hàm đứng lên.

- Nhanh đi thôi!

- Ân? Vương-vương gia..chúng ta đi đâu cơ?

Lộc Hàm khẽ giật giật bàn tay đang bị nắm, nhưng không dám giật quá mạnh, sợ làm Thế Huân phật ý, mà cũng không hẳn vì thế, tận sâu đáy lòng Lộc Hàm biết, chính mình vô cùng tham luyến cái động chạm này. Ngô Thế Huân không vui trừng mắt, con nai này giả bộ ngốc hay ngốc thật đây!? Đã nói lần thứ bao nhiêu rồi, thực khiến ta tức chết mà!

- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi!!! Đừng có gọi ta là vương gia này vương gia nọ nữa, chúng ta là huynh đệ, huynh đệ a! Còn bây giờ thì tất nhiên là đi kết bái huynh đệ rồi.

Dứt lời liền lôi Lộc Hàm ra ngoài, hướng về phía ánh mặt trời, giơ lên 3 ngón tay.

- Chúng ta, Ngô Thế Huân, Lộc Hàm. Dẫu rằng khác họ nhưng nguyện kết nghĩa làm huynh đệ, nguyện có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng chia, từ nay sẽ cùng kề vai sát cánh. Hoàng thiên hậu thổ xin soi xét lòng này, nếu ai bội nghĩa quên ơn thì người trời cùng giết!

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân bên cạnh hùng hồn tuyên thệ mà lòng dâng đầy chua xót. Lộc Hàm ta giờ đây chỉ dừng lại vị trí là huynh đệ với ngươi thôi sao!? Cũng phải, đâu thể trách ngươi được. Nhưng mà ta vẫn rất không cam nguyện dừng ở đây, Thế Huân, ta thật không muốn!

"Lộc Hàm, ngươi thân rõ ràng là một nam nhân! Làm sao lại có cái tư tưởng núp sau lưng nam nhân khác, làm sao lại có cái tư tưởng vì nam nhân khác mà nguyện biến nữ nhân."

Giọng nói đanh thép vang lên trong trí nhớ khiến Lộc Hàm bất động, tiếu ý dâng đầy trong mắt. Lộc Hàm ta lại làm sao thế này!?

- Lộc Hàm! Ngươi sao vậy?

Ngô Thế Huân lo lắng nhìn ai kia đang ngẩn ra, bàn tay giơ lên huơ huơ trước mặt Lộc Hàm. Có phải cơ thể đau chỗ nào không?

Lộc Hàm sực tỉnh, mỉm cười lắc đầu, ý bảo bản thân không sao. Rồi cũng bắt chước Ngô Thế Huân nói lời tuyên thệ. Xong xuôi lại cùng Ngô Thế Huân dập đầu ba cái, uống cạn một chén rượu kết thúc nghi lễ.

- Giờ ta với ngươi đã trở thành huynh đệ, cho nên Lộc Hàm, sau này không cho phép ngươi tái (lần nữa, tiếp tục) gọi ta là vương gia nữa. Gọi ca ca là được rồi, biết chưa!?

Ngô Thế Huân đắc chí vừa đi vừa nói, vẻ mặt khoái trá như bắt được vàng. Lộc Hàm đi bên cạnh liền trợn mắt. Này! Ta khi nào lại biến thành tiểu đệ đệ của ngươi a!?

- Vương gia, th...

- LỘC HÀM!!! Ngươi muốn ăn đòn phải không? Vừa nãy ta nói gì thực không để vào tai hay sao? Chúng ta giờ là HUYNH ĐỆ, cái gì mà vương gia....mau gọi cho đúng!

Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân tức giận đến đầu muốn bốc khói mà buồn cười. Ai~ không biết hắn nghe được lời ta nói có giận thật không đây? Lộc Hàm gượng gạo mở miệng.

- Th- Thế Huân...

Lộc Hàm khó khăn gọi, đã rất lâu rồi, kể từ lần cuối cùng cái tên này từ chính miệng của mình thốt ra. Có chút tưởng niệm.

Ngô Thế Huân nghe Lộc Hàm sửa cách xưng hô, hài lòng gật gật đầu, chờ đợi đối phương nói tiếp.

- ...Thực-thực ra ta.....ta lớn tuổi hơn ngươi. Nên ngươi mới là người phải gọi ta là ca ca!

Lộc Hàm vừa dứt lời, Ngô Thế Huân tâm tình đang vui vẻ chợt khựng lại trong tích tắc. Sau đó là một trận cười ha hả, Ngô Thế Huân ôm bụng, cố ngăn không cho mình lăn lộn xuống đất mà cười đến chết, tay không yên xoa xoa mái tóc mềm mại của Lộc Hàm.

- Tiểu Lộc à, ta nói ngươi nha! Đùa gì thế hả, ngươi định gạt ai đây!? Cái bộ dạng này mà đòi lớn hơn ta sao!? Có trời mới tin! Ha hả...

Lộc Hàm thở dài trong lòng. Biết ngay là thế mà! Lão thiên à, sao người lại cứ để cho con đeo cái bộ mặt trẻ con này vậy hả!? Người nhìn thử mà coi, người ta rõ ràng còn chưa tròn hai mươi, vậy mà nhìn còn muốn người lớn hơn con!

- Ta không có đùa, ta thực sự lớn hơn ngươi.

Ngô Thế Huân chùi nước mắt, vẫn điệu bộ không tin hỏi.

- Vậy ngươi nói xem, ngươi bao nhiêu tuổi!

Tiểu tử này thật là, tính đóng kịch đến đâu đây, đúng là trẻ người háo thắng mà!

- Aizzz! Ta nói thật đó! Ta sinh cùng năm với Long Chính Vương...thậm chí còn sinh sớm hơn y vài tháng!

Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lộc Hàm mà cảm thấy chột dạ, ánh mắt kia rất nghiêm túc, là thật sao!?

- Này là thật a~ Nếu không tin, ngươi có thể hỏi Lam thái phi.

Nghe giọng điệu chắc nịch của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân lúc này mới coi là miễn cưỡng chấp nhận, cười ngượng gãi tai. Sau một hồi chăm chú nghiên cứu khuôn mặt chả có nét gì của một nam nhân 22 tuổi của Lộc Hàm, Ngô Thế Huân bĩu môi.

- Làm sao ta có thể tin được ngươi lớn hơn ta với khuôn mặt trẻ nít này được chứ! Không được...ta không gọi ngươi là ca ca đâu.

Ngô Thế Huân lắc đầu nguầy nguậy. Lộc Hàm nhìn mà phì cười, rõ ràng điệu bộ vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành lại bắt ta gọi là ca ca.

Cười rồi!

Thế Huân hơi bất ngờ, từ lúc gặp Lộc Hàm đến giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người này cười, dù chỉ là khẽ nhếch khóe miệng mà thôi.

Ho nhẹ một tiếng, Ngô Thế Huân dàn xếp.

- Như này đi, chúng ta chỉ cần gọi tên là được rồi. Ngươi cứ gọi ta là Thế Huân thôi, ta cũng gọi ngươi là Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân sợ Lộc Hàm bắt mình gọi ca ca nên lanh lẹ tính toán, rõ khôn lỏi nha~ Nhất định không thể bị mất mặt được !

- Ân, cứ định vậy đi.

Lộc Hàm cũng không đôi co nữa, gọi tên thì gọi tên, dù gì thì trước đây cũng đã như vậy rồi. Thế Huân, ngươi có bao giờ chịu gọi ta hai tiếng ca ca đâu chứ!

Ngô Thế Huân đỡ Lộc Hàm về phòng, lại chờ cho đến khi Lộc Hàm chìm vào giấc ngủ mới cẩn thận đem chăn đắp hảo (tốt), rồi nhẹ nhàng đi khỏi. Tinh thần Lộc Hàm hôm nay đã khá hơn rồi, sau này nhất định phải khiến người này cười nhiều một chút mới được. Cũng không hiểu tại sao chính mình lại muốn làm thế nữa, có cảm giác rất quen thuộc, tựa như trước đây mình cũng từng có cái ý muốn này vậy. Lòng có chút nháo...

Ngô Thế Huân bất giác nhớ lại nét cười lúc nãy của Lộc Hàm. Tuy là vô cùng nhẹ, nhưng cũng đã rất mỹ (đẹp) rồi. Không biết khi cười rộ lên sẽ thế nào nhỉ!? Nhất định là điên đảo chúng sinh đi!

Cách cửa vừa khép lại, Lộc Hàm liền mở mắt. Mặc dù rất mệt, chỗ vết thương lại bắt đầu nhức, nhưng Lộc Hàm ngủ không được. Ban nãy bất chợt nhớ đến một người.

Phi tiêu ba cạnh, trên đầu lưỡi mang theo răng cưa sắc nhọn, họa tiết đầu lân tinh xảo. Loại phi tiêu đó chỉ có một người sử dụng.

Lộc Hàm chắc chắn không nhìn nhầm, vì phi tiêu đó là do chính tay Lộc Hàm chế tạo cho người đó, Độ Khánh Thù!

Nhưng mà....năm đó...không phải Độ Khánh Thù đã chết hay sao?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

------------

Hoàng Tử Thao húng hắng ho, bưng lên chén trà nhấp một ngụm, cả người nãy giờ bị nhìn muốn thủng mấy lỗ rồi. Ngô Diệc Phàm trừng trừng, biết Tử Thao chịu không nổi im ắng này nhưng vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ còn đôi tử mâu lạnh lẽo dán lên người đối phương.

Cuối cùng Hoàng Tử Thao đành giương cờ trắng đầu hàng.

- Diệc Phàm, muốn mắng cứ mắng, không cần cứ như vậy mà nhìn ta.

Ngô Diệc Phàm bị thanh âm khàn khàn nhu thuận của Hoàng Tử Thao làm lòng nhũn ra không ít.

- Còn biết ta muốn mắng!? Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Đường đường là một đại tướng quân, lại dám kháng lệnh, ngươi đây còn có thể làm gương cho mấy ngàn binh sĩ noi theo sao? Ngươi xem mệnh lệnh của ta là gì hả?

Ngô Diệc Phàm xoay người tiến đến bên cửa sổ, giọng nói lãnh đạm vang lên. Hoàng Tử Thao hướng ánh nhìn về phía bóng lưng cao lớn, bản thân lại không thể thấy đôi mắt tràn ngập lo lắng cùng bi thương của Ngô Diệc Phàm, chỉ có thể nghe thấy thanh âm lạnh lùng kia. Hoàng Tử Thao hoang mang, thực sự không biết Ngô Diệc Phàm đang giận hay đang ghét bỏ mình?

Cũng bời vì quay lưng đi mà Ngô Diệc Phàm không biết Tử Thao đang dùng ánh mắt bất an nhìn mình, chỉ nghe được thanh âm bình bình đạm đạm.

- Thần, Hoàng Tử Thao thỉnh Vương gia trách phạt vì đã tự ý phá bỏ quân lệnh.

Ngô Diệc Phàm quay người, hình ảnh Tử Thao thân ngươi đơn bạc quỳ xuống nền đất lạnh khiến tâm một trận sôi sục. Diệc Phàm tiến đến hung hăng nắm lấy vai Tử Thao kéo lên, giận dữ quát lớn.

- Hay cho câu "thỉnh Vương gia trách phạt"! Ngươi cho rằng chỉ cần bản thân chịu phạt sẽ xong chuyện sao? Nếu như ta không cho người bám theo hỗ trợ, chỉ sợ rằng bây giờ ngươi còn không thể đứng đây hướng ta thỉnh tội!

Hoàng Tử Thao bị quát liền giật mình, Ngô Diệc Phàm chưa bao giờ lớn tiếng như vậy trước mặt mình. Chăm chú nhìn vào đôi mắt giận giữ kia, Tử Thao đọc được tia đau lòng ẩn khuất.

- Ta...

- Hoàng Tử Thao! Ngươi nghĩ mình là ai? Là ai mà có thể khiến ta lo lắng? Ngươi có biết ta cảm thấy như thế nào khi ngươi bỏ qua lời nói của ta mà chạy đi tìm Thế Huân không? Trong đầu ngươi chỉ có Thế Huân, Thế Huân! Căn bản ngươi chưa bao giờ để ta vào mắt đúng không?

Buông ra Tử Thao đang ngơ ngác, Ngô Diệc Phàm ngồi xuống ghế xoa xoa mi tâm đau nhức. Ngô Diệc Phàm trước đây chưa bao giờ dùng cái gọi là quân lệnh đối với huynh đệ, chưa bao giờ coi Tử Thao là tướng sĩ của mình mà đối đãi. Vậy mà người kia giờ lại bức mình, rồi thì sao vẫn là bản thân không nỡ trách phạt, không nỡ xuống tay. Vẫn lặng lẽ phái người theo, vẫn là lo lắng, vẫn là tự mình âm thầm chịu cơn đau âm ỉ nơi ngực.

Hóa ra bản thân đã yêu người này nhiều đến vậy. Hóa ra bản thân lại dễ dàng nảy sinh lòng đố kị đến thế. Ngay cả với Thế Huân mà cũng...Ngô Diệc Phàm...là từ bao giờ?????

Hoàng Tử Thao kinh ngạc mở to mắt. Ngô Diệc Phàm này là đang ghen sao? Sao có thể!?

- Diệc Phàm, ngươi ghen với Thế Huân?

Ngô Diệc Phàm bị nói trúng tim đen liền lúng túng quay đầu tránh đi. Khóe môi Tử Thao ẩn ẩn nụ cười, nhưng rất nhanh liền bị dập tắt, đứng lên, tiến lại chỗ Ngô Diệc Phàm.

- Diệc Phàm, ta đối với ngươi hay Thế Huân đều cũng như nhau cả. Ta đều coi trọng hai ngươi hơn cả chính bản thân mình, ngươi không nên có loại cảm xúc này.

Diệc Phàm, nếu như là trước đây, nhất định ta sẽ lao đến ôm chầm lấy ngươi. Ngươi vì ta mà ghen tị, muốn độc chiếm tâm của ta, là ngươi yêu ta đúng không!? Ta thật sự rất kinh hỉ (kinh ngạc cùng vui mừng), bấy lâu nay che giấu không dám bày tỏ, sợ rằng sẽ bị từ chối, còn mất cả tình cảm huynh đệ. Nhưng hôm nay biết được ngươi đối ta cũng có lòng, Hoàng Tử Thao này thật hạnh phúc.

- Tử Thao, ta...

- Được rồi Diệc Phàm, ta không có đối với Thế Huân thiên vị, ngươi đừng có suy diễn lung tung. Chúng ta là huynh đệ chẳng phải sao, thấy huynh đệ của mình gặp chuyện đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn rồi. Nhưng mà chuyện này người có lỗi là ta, ta không nên nóng nảy manh động, hại ngươi vì ta mà lo lắng, vì ta mà tức giận.

Diệc Phàm, ta biết ngươi muốn nói gì, nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi. Tử Thao ta, đã không còn xứng đáng với ngươi.

Hoàng Tử Thao vỗ vỗ vai Diệc Phàm, khóe miệng giương nụ cười, làm như không có gì, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại đang tố cáo chủ nhân của nó.

- Tử Thao!

Xoay người che giấu cảm xúc trong mắt, Hoàng Tử Thao toan bước đi.

- Ngươi không được đi! Nói rõ cho ta. Tại sao lại né tránh? Ngươi biết rõ ta muốn nói gì đúng không!? Ngươi...ngươi cũng yêu ta...Ta không nói sai chứ? Ánh mắt đó của ngươi không thể nói dối được đâu. Tại sao vậy Tử Thao? Tại sao lại không chịu đối diện với tình cảm này?

Cánh tay bị nắm lấy, nước mắt lúc này không thể kiềm được nữa mà chảy xuống, nhưng Hoàng Tử Thao lại xem như không có, quay đầu, nhìn Ngô Diệc Phàm nở nụ cười.

- Ngươi muốn nói gì làm sao ta biết được chứ! Ta không có phải tiên tri nha~ Diệc Phàm, ta đối với ngươi thật sự không có bất kì tình cảm nào khác ngoài tình huynh đệ. Khuya rồi, ngươi đi nghỉ đi.

Giật lại cánh tay, Hoàng Tử Thao đem theo trái tim thống khổ rời đi.

- Tử Thao, ngươi đang nghĩ đến chuyện kia nên mới như vậy đúng không? Hoàng Tử Thao, ngươi nghe cho rõ cho ta! Ngô Diệc Phàm ta không để mắt đến chuyện đó. Ta yêu Hoàng Tử Thao! Yêu chính con người của Hoàng Tử Thao! Không cần biết ngươi tự đem bản thân mình ném đến chỗ dơ bẩn nào, Ngô Diệc Phàm này vẫn sẽ trân trọng nó, vẫn yêu thương nó! Ta sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ, tự mình thoát khỏi nỗi ám ảnh đó đi, rồi đến đối mặt với ta. Bằng không, ta sẽ tự tay đem ngươi ra khỏi đó. Ta sẽ chờ ngươi, nhưng ta cũng không phải là ngươi kiên nhẫn cho lắm đâu.

Giọng nói của Ngô Diệc Phàm từ phía sau vọng tới mang theo bá đạo khiến Tử Thao khựng lại. Trong tích tắc, Hoàng Tử Thao như thấy mình bị đối phương nuốt chửng.

Diệc Phàm...

Cất bước nhanh ra khỏi phòng, Hoàng Tử Thao đè lại ngực trái đang phập phồng dồn dập, bá khí Ngô Diệc Phàm toát ra thật bức người. Ta phải làm sao đây? Sao ngươi lại ngoan cố như vậy? Ngươi đã biết ta đang lo sợ điều gì sao còn bức ta!? Ngươi rõ ràng biết Hoàng Tử Thao ta ô nhục đến mức nào, sao còn muốn ta chứ? Làm ơn đừng đối với ta như thế! Chỉ cần ở bên cạnh làm huynh đệ với ngươi là đủ rồi. Cho dù ngươi có thể chấp nhận, nhưng ta thì không. Diệc Phàm, quên ta đi.

Đem tình cảm của mình vùi sâu xuống hàng vạn lớp đất đá, cũng như đem trái tim vốn chả còn lành lặn của mình bóp nát, Hoàng Tử Thao tựa như kẻ không tâm, tiếp tục tịch mịch (cô độc) bước đi.

Ngô Diệc Phàm nhìn theo bóng Hoàng Tử Thao khuất dần, tâm cũng đau đớn rỉ máu. Tử Thao...

--------

RẦM!!!

Bàn trà bị hất tung, Tề Lưu nổi điên rút cây kiếm trên tường chém chết tên lính đang quỳ gần nhất. Máu tươi bắn thẳng lên khuôn mặt tức giận đến méo mó của hắn càng làm tăng thêm vẻ quỷ dị, trong con mắt còn là dục vọng chiếm đoạt.

Có trời mới biết Tề Lưu nhung nhớ hình bóng hắc y nhân ngày đó ám sát mình đến mức nào. Dáng ngươi dong dỏng cao, mắt sáng đầy phẫn vận, y phục bó sát lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng tay chân thon dài linh hoạt. Thật muốn biết cặp đùi đó lúc câu lấy người mình có bao nhiêu tiêu thất, vòng eo đó tùy ý theo mình chuyển động có bao nhiêu mất hồn.

A! Khẳng định là còn mê người hơn tên tướng quân gì gì đấy nữa. Cục nghẹn này đúng là nuốt không trôi mà!

Trương Nghệ Hưng nhìn đống đồ bị đập nát vứt đầy sân viện liền đoán được, Tề Lưu chắc hẳn đã biết tin đám sát thủ chết không còn một mống, người thì đã biến mất dạng. Giọng hét cao vút the thé chói tai làm Trương Nghệ Hưng mỉm cười. Thoát được là tốt, kế hoạch cũng đã xong một nửa, giờ cần phải đi bước tiếp theo chứ nhỉ?

Bạch y phiêu dật trong gió dừng lại trước đại sảnh lớn, mặt Nghệ Hưng không hề biến sắc trước cảnh tượng thây chồng thây, sàn nhà từng mảng lênh láng máu. Tên đốn mạc Tề Lưu mỗi lần hỏng việc lại giết người, chẳng thèm mảy may suy nghĩ bên hắn càng ngày càng ít tay sai, mà toàn là người của ta đưa vào! Ngu xuẩn! Bất quá, ta lại vì thế mà hưởng lợi, việc gì phải nói ra.

- Thái tử! Người không nên quá tức giận. Cũng không thiếu cách đoạt người về bên mình.

Tề Lưu dừng lại thanh kiếm toan cắt đứt cổ tên lính xấu số tiếp theo, nhìn thân ảnh bạch y dựa trước cửa, khóe môi nâng lên đầy xấu xí khi nhìn thấy ánh mắt hiểm ý, tinh ranh của Trương Nghệ Hưng.

- Bạch quốc sư, lần này ngươi lại có cao kiến gì đây?

Đệ thập bát chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro