[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ thập cửu chương

Ánh đèn hôn ám đổ dài xuống nền đất lạnh, kéo theo cái bóng dài nơi bàn lớn. Ngô Diệc Phàm thấy ánh nến sắp tắt liền tự mình đứng dậy, lấy câu bấc mới thắp lên. Không hiểu sao chuyện công sự gần đây thật là nhiều, cũng đã mấy đêm rồi chưa thể chợp mắt.

Gấp lại đống giấy tờ bừa bộn trên bàn, Ngô Diệc Phàm vươn vai nhìn ra ngoài trời, đã gần sáng rồi, có lẽ nên đi dạo một chút. Nghĩ vậy Ngô Diệc Phàm hướng ngoài cửa đi tới, thong dong thả cước bộ tận hưởng hương thơm khoan khoái của buổi sớm tinh mơ, xen lẫn mùi vị ngòn ngọt của những khóm hoa vừa hé nụ. Ánh mắt xao lãng chợt dừng trên thân ảnh lam sắc đơn bạc tựa bên hồ nước lớn. Dù bị bóng tối cùng tán cây che khuất, nhưng Ngô Diệc Phàm vẫn mơ hồ mường tượng ra những đường nét tinh xảo trên khuôn mặc người nọ, đặc biệt là chiếc cằm thon gầy cùng đôi mắt nai to tròn, là Lộc Hàm.

Con người này thật kì lạ, Ngô Diệc Phàm cảm thấy vậy, y tựa như rất thân quen nhưng cũng rất xa lạ.

Xoạt!

Tiếng động làm Lộc Hàm giật mình, theo phản xạ liền cảnh giác quay người. Ngô Diệc Phàm vừa nhìn liền chấn động, cảm giác thống khổ không hiểu vì sao lại trổi lên bức bách đến nghẹt thở. Là ánh mắt người này! Tại sao? Sao lại bi thương đến vậy!?

-----------

Ngô Thế Huân chống cằm nhìn vào bản đồ trải rộng trên bàn trầm ngâm không nói, gần đây bên phía Tề quốc không có động tĩnh, cũng không biết là muốn chơi trò gì nữa. Đánh không đánh, thương lượng cũng không thương lượng, thật là rỗi việc đến ngoạn (chơi đùa) bậy mà!

Không khí yên tĩnh bị phá vỡ khi có tiếng chân dồn dập vang lên nơi hành lang vắng lặng. Người đến liền quỳ xuống, ai nấy đều kinh nhiên nhìn nam nhân trước mắt: khôi giáp xám bụi, khuôn mặt nhem nhuốc mồ hôi cùng sình lầy, hơi thở hồng hộc đứt nhịp, ắt hẳn đã dốc cạn sức để đến đây. Gấp đến độ này, chẳng lẽ có chuyện chẳng lành sao?

- Khởi bẩm, thần Cao Tuấn, nhận lệnh của Vũ Mặc tướng quân đang trấn giữ thành Vụ Xương đến cấp báo. Giờ tý đ-đêm qua, đột nhiên Tề Lưu dẫn 10 vạn đạo quân vượt qua biên giới tiến về phía ta. Hiện nay đang đóng quân cách thành Vụ Xương 5 dặm.

Cả hội nghị liền thất kinh, 10 vạn đạo quân không lí nào lại có thể yên ắng qua được biên giới mà không để lại chút dấu vết nào trên đường. Huống hồ, giờ lại chỉ cách Vụ Xương có 5 dặm. Tề Lưu chẳng lẽ biết thuật độn thổ, vô lí! Tất cả đều bị dọa đến ngây người, vẫn là Trần Hoàn lão tướng kinh nghiệm nhiều năm phá vỡ yên tĩnh.

- Các ngươi đã cho người đi dò la tin tức phía biên giới và chốt canh trên đường chưa?

- Khởi bẩm tướng quân, bọn người Tề Lưu thật sự rất tàn bạo, nơi nào 10 vạn đạo quân bọn chúng đi qua đều bị giết sạch không chừa một ai, kể cả quân lính hay người dân. Chốt kiểm biên giới cũng đã sớm trở thành biển máu.

Tiếng thở dồn dập vang vọng trong không khí rất rõ ràng, chỉ trong chốc lát cả phòng hội nghị như chùng xuống, rồi lại có cảm giác như sát khí nồng đậm đang bốc lên. Mắt người nào cũng vằn lên tia máu đến đáng sợ, một viên tướng trẻ tuổi đập bàn mắng chửi thành tiếng, hung hăng lớn giọng đòi đi mở đường. Ngô Diệc Phàm trầm mặc không nói, cũng không trách tội vị tướng trẻ tuổi, trong đầu là mảng rối bời.

Ban đầu là đưa quân qua sát biên giới quấy nhiễu dân chúng, thậm chí đem chuyện thương lượng ra đùa giỡn. Ngô Diệc Phàm đã từng nghĩ Tề Lưu nhất thời chỉ là muốn thị uy, muốn chơi trò vờn bắt với bọn họ. Những việc vừa qua chứng tỏ phán đoán của Ngô Diệc Phàm không sai. Vậy thì tại sao? Vì lí do gì Tề Lưu lại thay đổi ý định lúc đầu của mình?

Ngô Diệc Phàm chợt thấy khinh mỉa nhận ra: suy nghĩ của kẻ điên, người bình thường sẽ không bao giờ nắm bắt được.

Một mạt yên ắng cùng bi thương dâng tràn đến đỉnh điểm thì bị phá vỡ khi lại có người xin cầu kiến. Nam tử trẻ tuổi vừa vào đến của liền sấp người hành lễ, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu.

- Phan Tử??? Ngươi sao lại đến đây?

Cao Tuấn quay người thảng thốt, nam tử vừa đến chính là tay chân của hắn, rốt cuộc thành Vụ Xương lại xảy ra chuyện gì?

Người tên Phan Tử cũng không còn hơi sức để nói, chỉ đơn giản kể lại. Cao Tuấn vừa đi được hai canh giờ thì không hiểu sao Tề Lưu lại cử ra hơn nửa vạn quân lính chia nhỏ tấn công thành từ nhiều phía. Theo nhận định, mục đích không phải để chiếm thành mà chỉ đơn giản là gây hấn, quấy nhiễu. Được một lúc sau thì lại đem quân rút về. Quân ta bị làm cho náo loạn cả lên, lúc quay về thí phát hiện trên bục cao của tường thành có một bức thư. Trong thư chỉ điểm người nhận là đích danh Nam Phong Vương, vì vậy hắn liền được phái đến đây.

Phan Tử rút ra từ ngực áo một phong thư đỏ kì dị, mà kì dị hơn nữa bức thư mang mùi hôi thối đến muốn nôn mửa. Ngô Diệc Phàm thận trọng cầm lấy phong thư kì lạ xem xét, Ngô Thế Huân cũng không khắc chế nổi tò mò đến gần tinh tế đánh giá. Tên khốn đó gửi thư cho ta để làm gì chứ!? Vừa nhìn đến nét mặt Ngô Thế Huân đột nhiên tối sầm lại, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.

"Mỹ nhân à, ngươi thật là vô tình nha. Sao lại nỡ để ta ngày đêm mong nhớ ngươi thế này!? Sợ là ngươi đã quên ta, nên hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị món quà này cho ngươi. Có thích không nào? Ngươi nhìn xem, đây là huyết tinh của những kẻ được ta sủng hạnh đó. Ngươi biết không, chỉ vì mong nhớ ngươi mà ta không thể kiềm chế nổi nên phải thao chết bọn chúng. Còn nữa nha, trên đó còn có tinh hoa của ta nha, là tất cả tình thương nhớ ta gửi đến ngươi đó. Ngươi nhất định phải hảo hảo cảm nhận nha. Nào, mau đến báo đáp ta đi, đến mở rộng chân để ta hưởng dụng ngươi, nâng lên cặp mông trắng nõn của ngươi câu dẫn ta xỏ xuyên nó. Bảo bối~ Mau đến a~"

Chó má! Thật con mẹ nó ghê tởm! Tề Lưu, súc sinh còn thấy nhục nhã khi cùng đẳng cấp với ngươi!

Ngô Thế Huân buồn nôn nhìn thứ ghê tởm trên tay Diệc Phàm, căm phẫn giựt lấy quăng xuống đất, tận lực dùng chân nghiền a nghiền. Tề Lưu, tên khốn nhà ngươi tốt nhất nên chết đi!

Ngô Diệc Phàm lại từ trong bì thư rút ra thêm một là thư khác, lần này là một lá thư khiêu chiến.

"5 ngày nữa, đánh trận đổi người. Nếu ta thắng ta sẽ lấy đi 1 người của bọn ngươi, ngược lại ngươi cũng có thể đổi lấy 1 người bên ta. Nhớ đến đúng hẹn, ta ở Vụ Xương chờ bọn ngươi. Tề Lưu."

Từ đầu đến cuối, Hoàng Tử Thao yên lặng lắng nghe, từ chuyện Tề Lưu chỉ huy 10 vạn áp sát thành Vụ Xương cho đến chuyện bức thư. Cuối cùng cũng chỉ là im lặng mặc cho phòng hội nghị nổi lên tiếng chửi mắng cùng tức giận, khuôn mặt lạnh băng không biểu lộ bất kì cảm xúc nào nhưng đôi mắt lại vằn lên tia máu mang hận thù cùng sát khí nồng đậm, hai vai gầy so lên hơi run nhẹ, nhưng không phải vì sợ, mà vì phấn khích quá độ. Tề Lưu, hẹn gặp tên cẩu nhân nhà ngươi trên chiến trường.

Ngô Diệc Phàm từ lúc bị cầm lấy cái thứ kinh tởm vừa được Ngô Thế Huân giẫm bấy kia, sắc mặt không khỏi co giật, nghiến răng, lẳng lặng đi tẩy rửa bàn tay đáng thương của mình, trong lòng thầm đem 18 đời tổ tông của Tề Lưu ra mắng chửi.

Sau khi đi rửa tay trở về, từ biểu chiều cho đến khi mặt trời khuất bóng, Ngô Diệc Phàm vẫn tiếp tục yên lặng ngồi ở bàn nghị sự, âm thầm tính toán. Lấy người đổi người, thật kì quái! Trên chiến trường khốc liệt, sinh mệnh mong manh không biết trước được mà Tề Lưu lại muốn phân thắng thua để lấy người. Tên điên này xem chiến trường là tỉ thí cá cược hay sao? Muốn đánh trận đổi người? Theo cái giọng ái muội của hắn, người hắn muốn hẳn là Thế Huân. Chỉ vì dục vọng cá nhân mà xuất binh đánh trận sao? Tên Tề Lưu này đúng là điên không nhẹ mà! Ngô Diệc Phàm nhức đầu.

--------------

Vút! Xoạt....xoạt....

Mỗi đường kiếm xuất ra đều chuẩn xác, sắc bén, Tử Thao xoay người trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, mắt nhắm nghiền tĩnh tâm lắng nghe tiếng đứt gãy trong không khí, hơi thở vừa bình ổn liền thu hồi kiếm rời đi. Ăn cơm đã rồi tính sau, muốn trả thù gì thì trước tiên phải lấp đầy cái bụng đã.

Ngô Thế Huân ẩn người trên cây cao phía bên kia bờ tường nhìn đống hoang tàn trước mắt, lại bất lực thở dài. Cả Ngô Thế Huân hay Ngô Diệc Phàm đều không cản được Hoàng Tử Thao, vậy nên Thế Huân chỉ còn cách âm thầm quan sát để chắc rằng Tử Thao không làm gì hại tới thân thể mình mà thôi.

Ngô Thế Huân dựa vào thân cây, nhắm mắt liền nhớ ra khung cảnh ban chiều trong phòng hội nghị. Một Hoàng Tử Thao bình thản đòi dẫn quân tiếp trận đầu, một Hoàng Tử Thao sát khí đầy mình đòi bản thân sẽ là người ra tỉ thí, một Hoàng Tử Thao mang theo kiên định, cố chấp cùng bi thương buộc Ngô Diệc Phàm dù không muốn cũng phải gật đầu đồng ý. Phải, chỉ có thể đồng ý, nếu như lúc đó Ngô Diệc Phàm nói không, thì cũng đâu thể cản được Tử Thao, chi bằng để y thỏa hết hận thù.

Hoàng Tử Thao gắp chút thịt xào đưa lên nhai trệu trạo, miệng lưỡi đắng ngắt cảm nhận mùi thơm của thức ăn không khác gì cỏ khô. Bất quá vẫn phải ăn no, ngon hay không ngon không quan trọng, cái mà Hoàng Tử Thao cần bây giờ chỉ là sức lực dành cho cuộc tỉ thí trên chiến trường, thật không thể chờ được đến lúc lóc thịt Tề Lưu.

Đột nhiên Tử Thao xoay người nhìn lên ánh trăng mờ mịt bị áng mây che phủ, miệng lẩm bẩm cái gì đấy, từ tiếng nói vụn vỡ chỉ nghe được hai cái tên: Ngô Diệc Phàm, Ngô Thế Huân. Tiếng gọi tên đầy thâm tình đột ngột vang bên tai, Ngô Diệc Phàm cùng Ngô Thế Huân bất chợt quay đầu nhìn về phía ánh trăng vẫn chưa tỏ, trong lòng nhộn nhạo dần an tĩnh, mối dây liên kết tâm tư lại trở về bên bọn họ.

-------------

Lộc Hàm lấy tay che đi ánh mặt trời chói mắt, nhíu mày nhìn đoàn quân hành quân bụi phủi đến mù trời, cũng xuất phát hơn 3 canh giờ, xem ra cũng gần đến thành Vụ Xương rồi. Nhìn qua bên cạnh, Lộc Hàm thấy Thế Huân mang theo khuôn mặt lo lắng, vừa đúng lúc người kia cũng đưa mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau. Lộc Hàm mỉm cười, khuôn miệng mở ra mấp máy: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, ta luôn ở bên ngươi."

Ngô Thế Huân đột nhiên bật cười, tâm tình cũng dịu đi không ít. Không cần quá căng thẳng như vậy, bọn ta cũng không phải hạng tầm thường nha.

Lần này đến Vụ Xương, Ngô Diệc Phàm chỉ điều động chưa tới 5 vạn quân, vẫn là quá ít so với đội quân của Tề Lưu. Nhưng mà biết làm sao được, biên giới giáp ranh giữa hai nước có đến 5 thành trì, mà số quân lại chỉ có 12 vạn. Lỡ như đây chỉ là kế dương Đông kích Tây của Tề Lưu, thì chính là dâng không các thành trì khác cho Tề Quốc rồi. Mà tên Tề Lưu chết tiệt, nói là tỉ thí lấy người mà cũng đem đến 10 vạn quân, tên cáo già đó khẳng định là phòng trường hợp thua sẽ san bằng cả Vụ Xương. Đường nào cũng bất lợi, hại Ngô Diệc Phàm tính kế chu toàn đến đau cả đầu, nhưng mà cũng may còn có cái người gọi là Lộc Hàm đó, không chỉ đơn thuần là ảnh vệ, cái đầu nhỏ đó cũng tính thật nhiều kế.

Thành Vụ Xương hiện lên ngay trong tầm mắt, cuối cùng cũng đến nơi rồi. Mặt trời chiếu sáng đến gay gắt đột ngột bị che lấp, mây đen kéo đến thành đoàn, từng hạt mưa mong manh thi nhau rơi xuống. Lộc Hàm nhíu mày nhìn bầu trời đen kịt, tay vô thức bắt lấy hạt mưa, xúc cảm thanh lãnh xuyên qua da thịt làm Lộc Hàm dự cảm có điềm chẳng lành, ánh mắt lại lướt qua mấy người bên kia, hình như bọn họ cũng nhận thấy như vậy.

Lộc Hàm nhanh chóng sắp xếp đồ vật này nọ của mình thật tốt rồi liền chạy đến phòng hội nghị chỗ Ngô Diệc Phàm, vừa đến liền định tìm tốt một chỗ nào đó yên lặng nghe nghị sự, nhưng mà lại đột nhiên nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi ngay bên cạnh Ngô Diệc Phàm đang vẫy vẫy tay với mình, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh. Lộc Hàm chân khựng lại do dự, bản thân chỉ là một ảnh vệ nho nhỏ, được nghe nghị sự đã là chuyện không tưởng rồi, thế nào bây giờ đến chỗ ngồi cũng...

Ngô Diệc Phàm nhìn Lộc Hàm tần ngần trước cửa liền nhíu mày không vui. Đã đến rồi thì mau vào đi chứ! Đứng đực ra đó mà làm gì, chắn mất đường đi của mọi người. Lộc Hàm bị trừng cho cúi thấp đầu, lạnh gáy đi đến chỗ Ngô Thế Huân ngồi xuống, Thế Huân nghiêng người thì thầm vào tai Lộc Hàm mấy chữ rồi im bặt.

- Là ý của ca ca.

Lộc Hàm mở lớn mắt. Là Ngô Diệc Phàm muốn mình ngồi đây sao?

Thành Vụ Xương không phải là thành chính, nhưng lại mang địa thế khá đặc biệt. Vụ Xương đóng tại núi Hông Cư có độ cao thấp nhất, nói trắng ra nếu Thành Tây phù hợp cho đánh du kích và lẩn trốn, thì Vụ Xương chính là bình địa bằng phẳng phù hợp cho tiến công số đông. Xem ra Tề Lưu chọn nơi này cũng đúng, 10 vạn quân hắn ta đem theo cũng có đất mà dùng.

---------------

Môi mỏng nhếch lên đầy xảo quyệt đánh giá đội quân trước mắt. Xem ra còn chưa tới 2 vạn, hẳn là đắc tội với hoàng đế nên bị bắt đi chết đây mà. Đang tính cho người lên đùa môt chút, Tề Lưu bỗng phát hiện phía trên tường thành xuất hiện bóng người cao lớn mặc khôi giáp đen bóng có điểm quen mắt.

Bóng đen chắn đi mặt trời vừa ló dạng khiến cả cơ thể dường như trở nên cao lớn uy nghi hơn. Tề Lưu nheo mắt nhìn, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi. Khuôn mặt ấy, đẹp như tượng tạc, với đôi mắt lạnh lẽo tựa như sứ giả địa ngục.

Lão thiên a, hôm đó chỉ nhìn thấy dáng người cùng dung nhan mờ ảo sau làn khói đã ma mị rồi. Nhìn trực diện thế này....Mỹ! Hảo mỹ nha! Tề Lưu thô bỉ nhìn chòng chọc vào Ngô Thế Huân, liếm mép thèm thuồng.

Cả người Ngô Thế Huân nổi đầy gai ốc, hận đến gân xanh nổi rõ trên làn da trắng. Súc sinh còn không bằng!

Ngô Diệc Phàm một tay chống lên tường thành một tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông lạnh lẽo nhìn về phía trước. Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, kẻ cao ngạo ngồi trên ngựa kia là Thề Lưu!? Máu nóng cuồn cuộn bốc lên, Ngô Diệc Phàm muốn một đao chém xuống cái đầu kia, một khắc móc đi đôi mắt dâm loạn đã nhìn cơ thể của Tử Thao, một khắc chặt nát vụn đôi tay dơ bẩn đã chạm vào cơ thể của Tử Thao .

- Mỹ nhân a! Ngươi mau chóng theo ta đi. Đánh nhau thật mất thời gian, nhìn ngươi thế này thôi ta thật đã ngạnh đến sắp chết rồi a~

Tề Lưu không chớp mắt nhìn Thế Huân, miệng phun lời lả lơi.

- Hỗn đản!

Hoàng Tử Thao đứng sau ba quân nghiến răng ken két, tay nắm chặt chuôi kiếm định chạy ra chém chết Tề Lưu liền bị Trịnh Công Hoan níu lại. Trịnh Công Hoan vừa kéo người vừa mở miệng khuyên giải. Từ đêm qua đến giờ, Trịnh Công Hoan tốn bao nhiêu nước bọt dọa nạt cùng bao nhiêu công sức dụ dỗ nhưng một chữ Tử Thao cũng thèm không để vào tai. Chỉ nhất nhất muốn chạy lên trước nghênh chiến.

- Lên!

Tầm mắt vẫn chưa rời khỏi người đứng trên thành kia, Tề Lưu phất tay, ngay lập tức một đội quân liền xông lên phía trước. Hoàng Tử Thao hất ra bàn tay đang kềm mình lại, áy náy nhìn Trịnh Công Hoan lảo đảo vài bước, Tử Thao nhíu mày nhảy lên ngựa mở đường chạy ra.

Hai đội quân giáp vào nhau, tiếng va chạm của kim loại sắc lạnh vang lên, máu đỏ nhanh chóng lan ra đầy đất. Hoàng Tử Thao trong mắt ánh lên tia hoang tàn đổ nát chém tới tấp, máu phun từng đoàn, người ngã đầy dưới chân.

Tiếng chém giết hỗn độn vang vọng trong không khí, cả Ngô Diệc Phàm cùng Ngô Thế Huân đều hướng ánh mắt vào kim giáp lấp lánh của Tử Thao, đôi mắt mang theo phiền muộn cùng hi vọng. Tử Thao, ngươi một mực đòi đi bọn ta cũng hết cách, nhưng ngươi cũng đã hứa rồi đó, tốt nhất đừng để bị thương.

Ánh mắt Ngô Thế Huân chuyển đi nơi khác khiến cho Tề Lưu sôi máu, là kẻ nào dám lấy đi ánh mắt của mỹ nhân. Hướng theo ánh mắt ưu thương của Thế Huân, Tề Lưu nhìn thấy một thân kim giáp sáng lấp lánh đang điên cuồng chém giết. Mỗi một kiếm đi qua là một mạng người, không chớp mắt, lạnh lùng, tàn độc.

Tề Lưu nheo mắt, sau đó hít một hơi khí lạnh, sườn mặt vừa quen vừa lạ hiện lên trong mắt hắn. Hoàng Tử Thao nhận ra tia nhìn của Tề lưu thì xoay người, tay vẫn không quên đâm qua kẻ địch nhào tới, nhếch môi. Tề Lưu liền chấn động, người kia là Hoàng Tử Thao mà??

Tề Lưu chưa bao giờ nhớ mặt những kẻ bản thân từng ngoạn qua, bất quá, Hoàng Tử Thao kia là vì chưa kịp ăn đã bị đoạt mất nên tâm vẫn cứ ghi hận. Một khắc vẫn nhớ tới ánh mắt quật cường câu dẫn kia.

Không đúng! Tề Lưu nhớ đến cỗ quan tài được đưa đi, bên trong đó không phải là Hoàng Tử Thao sao!? Chuyện này là thế nào? Ta bị trúng kế sao? Là tên Bạch Vu Thuần đó! Khốn kiếp, ngươi tốt nhất đừng có mà phản bội ta!

Tề Lưu hốt hoảng ra mặt, mặc kệ chém chém giết giết, mặc kệ mấy vạn quân lính liền thúc ngựa chạy đi. Quân không tướng như rắn mất đầu, đội quân chỉnh tề bị Tề lưu phá đường mà chạy bỗng chốc trở nên rối loạn cũng quay người chạy theo. Cảnh tượng nhốn nháo bị Ngô Diệc Phàm thu hết vào tầm mắt, tên điên kia bị cái gì nữa vậy!?

Hoàng Tử Thao thấy Tề lưu chạy đi thì thúc ngựa đuổi theo, kiếm sắc nhuộm máu đập mạnh vào thân ngựa thúc giục. Ta phải giết hắn!

- TỬ THAO!

Diệc Phàm hoảng hốt hô lớn.

XOẠT!

Ngô Thế Huân đoạt đi cung tên của tên lính gần đó, giương cung nhắm theo bóng lưng của Tử Thao mà bắn.

PHẬP!

Mũi tên xé gió lao đi cắm mạnh xuống nề đất ngay trước mũi chân ngựa. Con ngựa giật mình ngả người giơ hai chân trước hí vang, Tử Thao phản xạ nhanh đạp ngựa phóng xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu hung dữ hướng lên tường thành.

Ta... Tử Thao hai tay buông thõng bi thương ngẩng mặt lên trời. Trên thành cao, Diệc Phàm, Thế Huân đồng dạng đau xót nhìn bóng kim giáp đầy thương tích.

-------------

Ngô Diệc Phàm nổi giận nhìn chằm chằm người đang ngồi trên giường để thái y băng bó vết thương. Ngươi xem, cả người đều bị băng trắng hết cả. Lẽ ra ta không nên đồng ý ngươi, phải nhốt tên cứng đầu ngươi lại cho dù có phải dùng tới dây xích.

RẦM!

Thái y đang quấn băng thì nghe tiếng đập mạnh, ngoái nhìn thì thấy cái bàn Long Chính vương đang ngồi một phát sụp xuống, trong lòng thầm ai oán. Vương gia a, lão thần đã già rồi, không chịu nổi loại áp bức này đâu.

Hoàng Tử Thao biết Ngô Diệc Phàm giận, nhưng vẫn im lặng cúi đầu không nói gì. Tử Thao là người rõ hơn ai hết, Ngô Diệc Phàm là lo lắng cho mình. Nhưng nếu lúc ấy không bị cản lại, chính mình rất có thể giết được Tề Lưu rồi.

- Bẩm Vương gia, vết thương của Hoàng tướng quân không quá nghiêm trọng. Chỉ cần thượng dược đầy đủ sẽ chóng khỏi.

- Ngươi nhìn cả người y quấn toàn băng trắng còn bảo không nghiêm trọng!!!

Lão thái y già hoảng sợ quỳ sụp xuống thỉnh tội, Tử Thao ngồi yên nãy giờ bất đắc dĩ lên tiếng. Ngươi có giận ta thì cũng đừng có trút lên người khác như thế chứ!

- Diệc Phàm...

- Toàn bộ đều ra ngoài hết cho ta!!!

Không để ý đến Tử Thao, Ngô Diệc Phàm hạ giọng ra lệnh.

- Ca, ngươi đừng tức giận...

- Thế Huân, ta tự biết phải làm gì, ngươi ra ngoài đi.

Ngô Diệc Phàm đánh gãy lời Thế Huân, Ngô Thế Huân cũng không nói gì được nữa, khẽ liếc nhìn Tử Thao rồi mới miễn cưỡng rời đi. Trong chốc lát, căn phòng chỉ còn lại hai người Diệc Phàm cùng Tử Thao. Hít vào một hơi, Tử Thao dè chừng.

- Ta.....

- Câm miệng! Ngươi nghĩ mình còn có thể nói chuyện với ta sao!? Ngươi đã hứa với ta cái gì hả? Sao cứ năm lần bảy lượt phá bỏ lời hứa? Ngươi làm như vậy mà được sao!? Tử Thao, ngươi nghĩ mình đang làm cái gì hả? Liều mạng như vậy, ngươi thật sự muốn tự sát sao?

Ngô Diệc Phàm nãy giờ đã kiềm nén lắm rồi.

- Sao cũng được, ta chỉ muốn giết chết tên khốn kia, một mạng đổi một mạng cũng chẳng sao!

- Hay lắm, một mạng đổi một mạng cũng chẳng sao! Vậy ngươi coi ta là gì đây, người dưng sao? ngươi nghĩ ta thấy sao khi nhìn ngươi cả mình đầy máu điên cuồng chém giết, còn muốn liều mạng đuổi theo Tề Lưu. Ngươi làm vậy lỡ như có mai phục thì biết làm thế nào? Ngươi không cần tới mạng của mình, muốn liều chết, ngươi nhẫn tâm rời đi ta vậy sao? Ngươi thật làm vậy sao? Ngươi có biết, nhìn ngươi như vậy, tim ta đau đến mức nào không? Ngươi cho rằng ngươi chết đi cũng chẳng sao đúng không? Vậy giờ ta cho ngươi biết, cái "chẳng sao" của ngươi là như thế nào!

Dứt lời, Ngô Diệc Phàm rút ra đoản kiếm bên hông, một đường hướng tim mình đâm đến. Hoàng Tử Thao hoảng hồn, vội vàng dùng hết sức ngăn lại đường kiếm của Diệc Phàm.

- Ngô Diệc Phàm, ngươi điên sao? Ngươi làm gì vậy hả?

Đoản kiếm bị đẩy ra, văng xuống nền đất kêu lên leng keng. Hoàng Tử Thao thở hổn hển, hai mắt lăn sòng sọc chỉa vào Ngô Diệc Phàm.

- Ha hả, ta làm gì sao? Ngươi cũng thấy rồi đó. Là muốn tự sát, ta chết đi thì cũng có sao đâu chứ!

Ngô Diệc Phàm cười mà như không cười, lạnh lùng nghiền từng chữ, máu trên bàn tay rỉ ra, vừa nãy dằn co với Tử Thao mà bị thương.

CHÁT!

Âm thanh chát chua vang lên, Ngô Diệc Phàm bị lực đánh làm cho nghiêng mặt. Hoàng Tử Thao nước mắt đầy mặt.

- Chết tiệt! Ngươi còn cười? Ngươi cho rằng làm vậy vui lắm hả? Ngươi có biết vừa rồi tim ta muốn nhảy ra ngoài rồi không?

- Đúng vậy đó Tử Thao! Cảm giác của ta khi thấy ngươi lúc nãy cũng là thế này đó! Khó chịu lắm đúng không? Đau đớn lắm đúng không? Giờ thì ngươi đã hiểu chưa? Ngươi là muốn ép chết ta mới hả dạ đúng không???

Ngô Diệc Phàm cuối cùng cũng không cầm được nước mắt tức tưởi. Vừa nãy thật sự chính mình bị người này hù dọa cho tim muốn ngừng đập luôn rồi.

- Ngươi ác lắm! Tử Thao, ngươi độc ác lắm! Ngươi rốt cuộc có nghĩ cho cảm giác của ta không chứ!?

Ngô Diệc Phàm lệ rơi đầy mặt, lòng dâng lên từng đợt đắng nghét. Hai tay run rẩy ôm lấy vai Hoàng Tử Thao.

- Diệc Phàm, ta xin lỗi, ta...

Chưa kịp nói hết câu, đôi môi đã bị bịt chặt. Ngô Diệc Phàm cuồng dã cắn mút đôi môi kia như trừng phạt. Hoàng Tử Thao hoảng sợ trợn mắt, cảm giác mềm mại ẩm ướt đánh thẳng vào đầu khiến cơ thể nhất thời chỉ có thể bất động. Xúc cảm ngòn ngọt truyền đến làm Diệc Phàm tham lam mút vào, nhưng lại cảm thấy chưa đủ, môi nhanh chóng cạy mở khớp hàm, chiếc lưỡi mềm dẻo liếm qua cánh môi đối phương, luồn lách tiến vào khoang miệng ẩm ướt.

Cảm giác nham nhám làm Tử Thao sực tỉnh, hai tay bị nắm chặt gồng lên đập bộp vào khoang ngực cường tráng, ra sức tránh né. Ngô Diệc Phàm bị đẩy mạnh loạng choạng lùi về sau mấy bước.

- Tử Thao!?

- Ta...Diệc Phàm, ta...Hức...Hức....

Một tay cố gắng ôm lấy cơ thể run lẩy bẩy, tay còn lại không ngừng chà lau đôi môi bị hôn đến đỏ mọng. Tử Thao hai mắt trống rỗng không ngừng lẩm bẩm.

- Bẩn....bẩn...rất bẩn....

Ngô Diệc Phàm bất ngờ bị đẩy liền hoảng sợ nghĩ có phải bản thân đã thất thố, có phải Tử Thao chán ghét mình không? Nhưng vừa nghe thấy mấy lời lẩm bẩm cùng hành động kia, Ngô Diệc Phàm chỉ muốn nổi điên.

Đau đớn hiện qua đôi mắt, Ngô Diệc Phàm khắc chế ý niệm muốn giết người, tiến đến mạnh nắm lấy đôi vai run rẩy của Tử Thao kéo vào lòng mình, dịu dàng hôn lên mái tóc mềm.

- Thao! Không bẩn...không bẩn!!!

Giọng nói trầm thấp ấm áp thế nhưng lại khiến Tử Thao phát điên, bàn tay nắm chặt bắp tay đến tím bầm, nước mắt điên cuồng trào ra, từng hình ảnh ghê tởm trong qua khứ liện tục hiện lên ngay trước mắt.

- A.......đừng chạm vào ta...đừng chạm..........bẩn...bẩn thỉu....

Nước mắt tràn ngập trong đôi mắt bi thương, tuyệt vọng, Tử Thao dùng hai tay chà lau mạnh bạo lên cơ thể mình, tay, người, khuôn mặt và cả môi. Chà mạnh đến mức đôi môi bật máu, đôi môi này đã từng nếm qua ... bẩn thỉu....nhơ nhuốc!

Bàn tay nắm chặt thành quyền, Ngô Diệc Phàm ngồi lên giường, một bên hung hăng ghì chặt cơ thể Tử Thao không cho làm loạn nữa, một bên không ngừng gào thét phải phá hủy hết kí ức ghê tởm trong đầu Tử Thao. Tại sao? Tử Thao, tại sao cho đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa chịu thoát khỏi cái bóng đó? Ngô Diệc Phàm ta đã từng nói sẽ chờ đến khi nỗi đau trong tâm ngươi nhạt dần, nhưng có lẽ, qua năm tháng, ác ma trong ngươi chỉ càng lớn hơn mà thôi.

Ta không thể nhìn ngươi tự làm tổn thương mình được nữa. Tử Thao, ta sẽ thay ngươi xóa đi kí ức đó. Từ bây giờ kí ức của ngươi nên chỉ có mình ta mà thôi.

Ngô Diệc Phàm thầm hạ quyết tâm trong lòng, đau xót đè Tử Thao xuống giường, cúi người hôn ngấu nghiến lên đôi môi mặn chát vị nước mắt cùng tanh nồng của máu, một tay ôm lấy Tử Thao, một tay thì ghì chặt gáy, mặc kệ cho Tử Thao vùng vẫy hay đánh đập.

Nụ hôn càng sâu thêm, Tử Thao bị nước mắt làm mờ mịt, miệng bị bịt kín bá đạo chiếm lấy liền không thể hô hấp, vũng vẫy quá mạnh chạm lên vết thương trên người chỉ có thể nấc lên trong cổ họng.

Thả ra đôi môi sưng đỏ, Diệc Phàm tựa vào trán Tử Thao thì thào.

- Ta yêu ngươi....yêu ngươi...Tử Thao, cho nên đừng cự tuyệt ta có được không!?

- ĐỪNG!!!! Ta không muốn nghe....KHÔNG MUỐN NGHE!!!

Hoàng Tử Thao hai tay bịt lấy tai mình, lắc đầu nguầy nguậy. Trong vô thức tự nhiên cự tuyệt chuyện này, sợ khi Diệc Phàm nói yêu mình, bản thân sẽ quên mất cơ thể này có bao nhiêu bẩn thỉu mà lao vào lòng đối phương.

- Dơ bẩn....

- CÂM MIỆNG! Người ta yêu không dơ bẩn, một chút cũng không! Tử Thao của ta là người thanh sạch, cao quý nhất....Không bẩn!

Ngô Diệc Phàm nắm lấy cổ tay đang gồng lên của Tử Thao hét lớn, nỗi sợ cùng bi thống qua da thịt tiếp xúc làm chấn động tâm Ngô Diệc Phàm.

- Ngươi nói ngươi dơ bẩn!? Được. Ta tẩy rửa giúp ngươi!

Tấm áo choàng lớn khoác qua loa trên người Tử Thao bị gỡ bỏ, băng gạc trắng xóa cùng những dấu vết Tề Lưu để lại lần nữa đập vào tầm mất. Dù chỉ còn là những dấu vết rất mờ, nhưng cũng đủ làm Ngô Diệc Phàm hai mắt đỏ ngầu căm giận, hạ đôi môi xuống liếm mút đè lên những dấu vết đó. Tử Thao, cơ thể của ngươi chỉ có thể là của ta, của Ngô Diệc Phàm ta.

Xúc cảm từ đầu lưỡi nham nhám làm Tử Thao hoảng sợ, kí ức ngày ấy nối tiếp tràn về, khuôn mặt dâm dục của Tề Lưu hiện lên trước mắt, cho dù phản kháng hay vẫy vùng cũng không thể thoát, chỉ có thể mặc hắn xâm phạm.

Trong bụng một trận buồn nôn cuồn cuộn dâng lên, cuống họng đắng ngắt muốn tống tất cả ra ngoài. Ngô Diệc Phàm cẩm thấy cơ thể Tử Thao không ngừng run lẩy bẩy, người thấm đẫm mồ hôi nhưng da thịt lại lạnh băng.

Dừng lại động tác, Ngô Diệc Phàm trườn lên nhìn vào đôi mắt mờ mịt hoảng loạn của Tử Thao gằn giọng.

- Tử Thao, là ta....Diệc Phàm....LÀ NGÔ DIỆC PHÀM!!!!

Hoàng Tử Thao một khắc này như bị đánh tỉnh, cơ thể đình chỉ giãy giụa, hai mắt ngốc lăng nhìn Diệc Phàm. Liền sau đó, Hoàng Tử Thao đột ngột khóc lớn, hai tay vươn lên câu chặt lấy cổ Ngô Diệc Phàm.

- Diệc Phàm, là ngươi. Không phải hắn! Thật không phải hắn! Là Diệc Phàm!

- Ân, là ta. Tử Thao, là ta. Không cần sợ. Tử Thao, để ta giúp ngươi.

Ngô Diệc Phàm hôn lên tóc Tử Thao, tay xoa lên tấm lưng trần, dịu dàng an ủi.

- Có thể sao? Có thể sao?

Tử Thao càng thêm ghì chặt Diệc Phàm, rất sợ một khi nới lỏng tay, Ngô Diệc Phàm sẽ biến thành Tề Lưu.

- Có thể. Tử Thao, tin ta...tin ta...tin Ngô Diệc Phàm...

Ngô Diệc Phàm không ngừng lặp đi lặp lại tên mình, Tử Thao lại như coi cái tên Ngô Diệc Phàm được thốt ra đó trở thành thần chú, cả người bắt đầu thả lỏng theo từng cái chạm của Diệc Phàm.

- Ưm...

Diệc Phàm hôn lên từng tấc thịt trên người Tử Thao, tỉ mỉ không để sót chỗ nào, tay cũng liên thủ vuốt ve, khiến Tử Thao bật ra tiếng rên nhỏ.

- Diệc Phàm, cắn ta. Hãy để lại dấu vết sâu nhất của ngươi trên người ta. Ta muốn khắc sâu ngươi nhiều nhất có thể.

Hoàng Tử Thao đưa tay chạm vào má Diệc Phàm, ánh mắt rực lửa kiên quyết. Ta muốn ghi nhớ, Hoàng Tử Thao là của Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm bật khóc ra tiếng, trong lòng thầm khắc ghi hình ảnh này. Tử Thao...Tử Thao...

Đau đớn từ bả vai truyền đến, nhưng Hoàng Tử Thao một cái nhíu mày cũng không có, ngược lại tâm lại an tĩnh rất nhiều. Máu tươi tràn ngập khoang miệng, Ngô Diệc Phàm để lại dấu răng sâu ngoắm, sau đó vươn đầu lưỡi khẽ liếm lên đó. Ánh mắt chuyển lên nhìn Tử Thao, cư nhiên lại thấy được nụ cười mãn nguyện trên môi người kia, Ngô Diệc Phàm lại đem môi hàm lấy.

Nụ hôn tràn ngập vị đạo của máu tươi, Ngô Diệc Phàm cùng Hoàng Tử Thao tham lam hút vào mật dịch của nhau.

Ngô Diệc Phàm khẽ rời môi ra, sợi chỉ bạc liền bị kéo theo đó. Nhưng ngay lập tức, Diệc Phàm lại đem miệng gặm cắn cần cổ, xương quai xanh, hai hạt đậu đã động tình căng lên của Tử Thao.

- Ân...Diệc Phàm...

Nhũ tiêm bị hấp cho muốn chảy nãi (sữa), Hoàng Tử Thao ngâm mị, bất giác cong người đòi thêm.

Ngô Diệc Phàm chơi đùa chán chê, lại gặm xuống phần bụng săn phẳng của Tử Thao, rồi đột nhiên ngậm lấy phân thân của Tử Thao.

- Không! Diệc Phàm...mau buông! A...Đừng! Nơi đó...

- Không cần lại nói bẩn. Tử Thao, để ta nếm của ngươi. Không bẩn.

Ngô Diệc Phàm khẳng định, tay nâng lên mông Tử Thao, cúi đầu ra sức khẩu giao. Hoàng Tử Thao nghe lời để yên cho Diệc Phàm tận tình chăm sóc, phân thân bị liếm mút hưng phấn không thôi.

- Diệc Phàm, ta sắp...A...Ưm...Đừng liếm nữa...

Hoàng Tử Thao lấy tay cố đẩy đầu Diệc Phàm ra, nhưng cái con người kia vẫn ngoan cố không dịch chuyển. Cho đến lúc Tử Thao thấy đại não bị kích thích tới cực điểm, đem tinh dịch của mình phóng toàn bộ trong miệng Diệc Phàm.

- Diệc Phàm!?

Tử Thao nhăn mặt. Người này điên rồi! Sao lại nuốt chúng chứ!?

- Ngươi mau nhổ ra!

- Sao lại nhổ? Của Tử Thao vô cùng sạch sẽ nên Diệc Phàm mới có thể nuốt vào. Nào, ngươi cũng đến nếm thử đi.

Ngô Diệc Phàm đem miệng mình dán vào miệng Tử Thao, lưỡi vươn ra đẩy dịch thể còn sót lại vào miệng Tử Thao. Hoàng Tử Thao nhíu mày, cảm nhận mùi vị của chính mình, lại càng thêm yêu cái con người bá đạo trước mặt này. Lưỡi cũng chủ động vói sang khoang miệng Diệc Phàm, Tử Thao làm nụ hôn càng thêm sâu. Hai đôi môi cứ thế ngấu nghiến lẫn nhau, ma sát mãnh liệt đến nỗi bị răng nanh đối phương cứa vào bật máu, nhưng nụ hôn vẫn không vì thế mà đứt quãng, thậm chí vị đạo tanh tưởi còn trở thành xúc tác tăng thêm tình thú.

- Ưm...

Hoàng Tử Thao hơi cứng người, cảm nhận vật thể lạ đang ra vào hậu huyệt. Ngô Diệc Phàm lại khẽ cắn đầu lưỡi Tử Thao lôi về lực chú ý của đối phương, ngón tay cũng không quên sáp nhập huyệt khẩu. Một tấc lại một tấc thêm sâu, chạm cả vào điểm mẫn cảm bên trong, dịch thể bị kích thích cho chảy ra, làm mềm lối vào khô ráp. Hoàng Tử Thao bị chạm cho chỉ còn biết rên rỉ trong cái hôn.

Cảm nhận huyệt khẩu của Tử Thao đã co giãn đủ để nuốt vào ba ngón tay của mình, Ngô Diệc Phàm lúc này mới dừng lại, nhả ra môi Tử Thao. Hai người tựa vào nhau điều chỉnh hô hấp.

- Tử Thao, ta đi vào được chứ?

Ngô Diệc Phàm sau khi lấp đủ không khí, nhích người, mũi đối mũi với Tử Thao. Phân thân ngạnh cứng ma sát tiểu huyệt.

- Ân, Diệc Phàm. Ta muốn thuộc về ngươi.

Hoàng Tử Thao động tình, hai chân câu lấy thắt lưng của Diệc Phàm. Lúc này đây nỗi sợ hãi đã giảm đi không ít, chỉ còn một chút nữa thôi. Diệc Phàm, giúp ta. Làm ơn, hãy chiếm lấy ta, giữ chặt lấy ta!

Ngô Diệc Phàm thương tiếc liếm đi nước mắt của Tử Thao, khẽ gầm một tiếng đem phân thân của mình tiến vào.

- A!

Dù đã được mở rộng, nhưng đau đớn vẫn làm Tử Thao thét lớn, Ngô Diệc Phàm đã tiến vào hết, nhưng vẫn nhẫn nại không động.

- Tử Thao, nếu không được thì ta rút ra vậy.

- Không...không cần. Ngươi động đi, không cần nhẫn. Ta muốn ngươi hãy mạnh mẽ đánh dấu ta. Ta là của ngươi, Diệc Phàm.

Hoàng Tử Thao hai chân càng gắt gao câu chặt thắt lưng Diệc Phàm, nhịn đau chủ động lắc lư thắt lưng. Lúc này đây đau đớn là thứ tốt nhất giúp ta ghi nhớ ngươi, giúp ta thoát khỏi bóng ma mang tên Tề Lưu kia.

Ngô Diệc Phàm đan chặt tay lại với Tử Thao, mười ngón tay chặt chẽ dính lấy nhau, thân dưới bắt đầu luật động trừu sáp. Mỗ một lần đâm vào đều sâu lút cán, tựa như muốn đem cả người mình chui vào. Mỗi một cú nhấp đều như dùng cả sức lực, muốn đem tất cả tình cảm sâu sắc của mình đẩy vào người đối phương. Chỗ giao kết khít lại không thừa ra một chỗ hở nhỏ, huyệt động ra sức hút lấy phân thân cường đại, ra sức đón nhận yêu thương.

- Ân...a...Diệc Phàm...mạnh chút...mạnh chút nữa...a..a...đừng bao giờ rời xa ta...Diệc Phàm....

Hoàng Tử Thao há miệng thở dốc, câu ra từng tiếng rên rỉ nỉ non, khát cầu được yêu thương hơn nữa, khát cầu bị xâm chiếm hơn nữa. Chỉ cần như vậy, lòng sẽ càng yên tâm.

Ngô Diệc Phàm nghe thấy thanh âm nức nở dưới thân, hạ thân lại thêm trướng lớn một vòng, cưng chiều hôn lên chóp mũi ướt mồ hôi của Tử Thao, tốc độ đưa đẩy theo ý muốn người kia tăng lên một phần.

Va chạm sâu và mạnh đến nổi Tử Thao tưởng chừng như mình bị đâm cho hỏng luôn rồi. Phân thân Ngô Diệc Phàm ma mãnh đâm vào rồi lại rút ra gần hết, hơn nữa thời điểm vừa mới rút ra, dâm thủy bị kích thích chảy ra, cảm giác nhơn nhớt, lại làm cho chỗ giao kết càng thêm trơn tru. Thời điểm phân thân sáp trở về, dâm thủy lại giống như bị nhét trở lại, quy đầu giống như nút chai hảo ngoạn ngăn chặn xuất khẩu.

Diệc Phàm lại cướp lấy hô hấp của Tử Thao, phía dưới luật động càng thêm điên cuồng.

- Tử Thao...Ta yêu ngươi...yêu ngươi!!!

Nồng đậm tinh dịch bắn sâu vào người, Tử Thao cảm nhận dịch thể nóng bỏng đang trút vào người mình, môi giương lên nụ cười mỹ mãn.

- Diệc Phàm, ta cũng yêu ngươi...rất yêu...

Đệ thập cửu chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro