[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị thập chương

- Diệc Phàm, ta cũng yêu ngươi...rất yêu...

Tách!

Tách! Tách!

Tách! Tách! Tách!...

Mưa rồi. Giọt nước mưa rơi xuống bám lấy mái tóc đen tuyền, đọng lại trên hàng mi dày, lại luyến tiếc ve vuốt đôi gò má hơi gầy rồi như níu kéo mà ôm lấy khuôn hàm tinh xảo, cuối cùng là rơi xuống đất, vỡ tan. Đôi mắt sắc hằn lên tia đỏ, cay xè. Giọt nước mưa lạnh lẽo rơi vào mắt, hóa thành dòng nhiệt thủy chảy ra.

Là nước mưa làm thấm đẫm khuôn mặt này, chứ không phải là nước mắt. Là cơn mưa ướt át khiến cơ thể này trở nên băng lãnh, chứ nào phải nó muốn thế đâu...

Ngô Thế Huân lê người trong cơn mưa, dường như muốn mượn nước mưa cuốn trôi đi đoạn ký ức vừa nãy. Đằng sau cánh cửa đó, chính là sự thật mà Ngô Thế Huân vẫn luôn sợ hãi, vẫn luôn không muốn chấp nhận nhất.

Ngô Thế Huân ghen tị?

Đúng.

Ngô Thế Huân tức giận?

Đúng.

Kết quả đã ngã ngũ trước mắt. Ngô Thế Huân, ngươi cam tâm từ bỏ vậy sao? Cam tâm để mặc cho Ngô Diệc Phàm độc chiếm y vậy sao? Rõ ràng người gặp y trước là ngươi, người luôn bên cạnh cùng y vui đùa là ngươi. Thời gian ngươi ở bên y nhiều hơn Ngô Diệc Phàm, hai người bọn họ rõ ràng không thân mật bằng ngươi và y. Ngô Diệc Phàm chỉ là kẻ đến sau, chỉ là người ngoài cuộc. Nhưng tại sao bây giờ lồng ngực mà y tựa vào không phải là của ngươi, mà là của Ngô Diệc Phàm!!??

Có đúng không quan hệ của Diệc Phàm và Tử Thao không khắng khít bằng ngươi và Tử Thao. Hay là ngươi đang tự che mắt mình? Vậy thì dưới giàn hoa tử đằng ấy, là ai sủng nịch giúp ai lau mặt? Là ai bẽn lẽn bên ai làm nũng? Là hai người nào khanh khanh ta ta ôm hôn nhau bên bờ hồ Trần phủ? Tử Thao có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, có bao giờ dịu dàng nép vào lòng ngươi? Chưa hề! Chỉ có trước mặt Ngô Diệc Phàm y mới như thế. Ánh mắt họ vẫn nồng đậm tình ý nhìn nhau, khác hẳn với khi nhìn ngươi. Chuyện này không phải là ngươi đã nhận biết từ rất lâu rồi sao? Chẳng qua ngươi cứ luôn trốn tránh không chịu chấp nhận mà thôi.

Hoàng Tử Thao không cần một Ngô Thế Huân trẻ con cùng y nghịch ngợm. Hoàng Tử Thao là cần một Ngô Diệc Phàm chững chạc để sủng y, để ôm y vào lòng. Ngươi không phải đã sớm nhìn ra rồi đấy thôi, nên lúc nào ngươi cũng cố tình gây sự, cố tình chọc tức Tử Thao, chỉ để y chú ý ngươi một chút, để thu lại ánh mắt y trên người Ngô Diệc Phàm. Nhưng đáng thương thay, mỗi lần ngươi làm thế, Tử Thao lại ủy khuất, đương nhiên lại tìm đến chỗ Ngô Diệc Phàm an ủi. Hoàng Tử Thao cứ thế mê luyến trong ôn nhu do chính ngươi vô thức đưa đẩy. Ngay từ đầu, y chỉ coi ngươi là huynh đệ, người y để tâm là ca ca của ngươi.

Nhìn đi, bây giờ thì buông tay được rồi. Ngươi cứ việc im lặng mà đi tiếp. cứ việc như trước kia diễn tốt vai diễn một tri kỉ, một tiểu đệ đệ vô tư vô ưu đi. Nếu đối mặt không nổi thì cố nhẫn một chút, đánh xong trận này rồi mau chóng bỏ chạy thôi. Có lẽ không nhìn, không nghe, không thấy sẽ dễ chịu hơn.

Thân ảnh cô tịch trong màn mưa lảo đảo bước đi rồi đột ngột dừng lại, khuôn mặt u ám nhẹ tản ra nụ cười nhạt. Sau đó lại tiếp tục bước đi, lập tức bóng đen đang ẩn mình sau tán cây cũng di chuyển theo.

- Tản bộ dưới mưa thế này xem ra cũng không tồi, rất thú vị nha~

Ngô Thế Huân không có dừng lại, cũng không có vạch trần,chỉ đơn giản cảm thán một câu. Bóng đen hơi khựng lại, biết mình đã bị phát hiện nhưng vẫn không hiện thân.

Ngô Thế Huân thở dài. Vẫn cứ cứng đầu như vậy!

- Còn tưởng chỉ một mình ta có sở thích dầm mưa tản bộ, không nghĩ đến còn có người khác đi.

Bóng đen vẫn im lặng, một chút cũng không buồn động, rõ ràng là không có ý định bước ra.

- Aiii~ Không muốn ra thì thôi vậy, chúng ta cùng nhau tiếp tục tản bộ.

Bóng đen cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên đôi mắt ảm đạm dõi theo bóng dáng trước mặt, lặng lẽ cất bước.

Thế Huân, đến bao giờ ngươi mới chịu quay lại nhìn ta? Đau? Ngươi đau vì người khác, nhưng ta lại vì ngươi mà thương tâm. Ngươi ghen tị, ta cũng đang ghen tị muốn chết đây! Ta biết, ta chẳng qua chỉ là một ảnh vệ nho nhỏ may mắn được sắp xếp bên cạnh ngươi, làm sao có tư cách muốn ngươi ngó ngàng đến! Ta tham lam quá đúng không!? Ngươi đã hảo tâm coi ta là huynh đệ, nhưng ta lại xấu xa muốn ngươi lại trở về làm Huân Huân của ta ngày đó.

Ta muốn trách ngươi tại sao lại có thể quên ta, nhưng đó nào phải lỗi của ngươi, ta cũng nào có quyền hạn gì buộc tội ngươi. Thân phận của ta chính là chiếc khiêng trên tay ngươi, vì ngươi mà đem ra chắn đỡ nguy hiểm. Ta chính là tiểu cẩu bên chân ngươi, tùy thời có thể sai khiến. Chỉ cần như vậy thôi là đủ lắm rồi, ta sẽ dùng hình thức này để được tồn tại bên cạnh ngươi, được nhìn thấy ngươi. An phận, phải an phận thôi. Đừng mơ tưởng tới tình cảm của ngươi nữa. Nhưng mà, nếu có thể, chỉ một khắc thôi, để cho ta chân chính dùng thân phận Tiểu Lộc đứng trước mặt ngươi. Liệu có được hay không...

- Lộc Hàm, cảm ơn ngươi.

Ngô Thế Huân bỗng nhiên lại cất tiếng, bước chân dừng lại. Ánh mắt đột nhiên phóng đến chỗ góc tối tưởng như không người, nhưng là chuẩn xác mắt đối mắt với Lộc Hàm.

- Lần này, ta không phải chỉ có một mình trốn tránh nữa. Ngươi...là vẫn luôn bên cạnh ta đi. Cảm ơn ngươi.

Lộc Hàm run rẩy, rất muốn chạy đến ôm lấy người nọ, rất muốn bảo người nọ không cần phải khổ sở như vậy. Hãy bỏ hết đi! Ở đây vẫn luôn có một Lộc Hàm đang chờ đợi hắn. Nhưng mà Lộc Hàm làm sao dám chứ! Nếu thật sự làm vậy, Thế Huân có kinh khi không? Có cho rằng mình tơ tưởng? Cho tằng mình thừa nước đục thả câu? Sẽ xua đuổi, lảng tránh mình? Lộc Hàm làm sao dám chứ! Lộc Hàm sợ. Sợ nhín thấy bất cứ một tia chán ghét nào trong cặp mắt kia.

Hai thân ảnh một ẩn một hiện cứ thế song song bước đi, cơn mưa trút nước ban nãy giờ chỉ còn lất phất vài hạt. Cái gì rồi cũng sẽ có điểm dừng, nhưng giữa chúng ta bao giờ mới có thể dừng lại, bao giờ mới nhìn thấy nhau...như hai đường thẳng song song kia, liệu có khi nào giao nhau...

---------

Trương Nghệ Hưng nhìn căn phòng hôn ám vương đầy nhục dục mà muốn nôn mửa. Nếu không phải lão tử đây cần thuốc thì có cho vàng lão tử cũng không thèm vào nơi súc sinh ở.

Hít một hơi dài, Trương Nghệ Hưng vén rèm, một đường đi đến chiếc giường lớn. Chân đá nhẹ vào chân giường phía trên bên phải, chiếc giường đột nhiên rung lắc dữ dội.

Kẹt! Kẹt! Ván giường bị một cơ quan tối mật nào đó kéo mạnh, lộ ra một địa đạo tối tăm, nhìn xuống nhưng không thấy đáy.

Trương Nghệ Hưng mỉm cười, tay với lấy ngọn đuốc nhỏ gần ngay đó nhảy xuống.

Vừa rơi xuống thì cạch một tiếng, cơ quan bí mật lại kéo ván giường về vị trí cũ. Trương Nghệ Hưng phủi phủi đất bám trên y phục lúc nhảy xuống, tay giơ cao ngọn đuốc.

Nơi này hình như là một căn hầm, khá rộng, xem ra lối vào cũng là lối ra, vậy thì phải nhanh lên, Tề Lưu trở về thì khó sống!

Trương Nghệ Hưng nheo mắt nhìn đường. Nơi này vì sao lại tối quá vậy? Có đuốc trong tay mà chả sáng được bao nhiêu. Bàn chân nhấc lên vừa hạ xuống thì nghe tiếng rắc bén ngọt vang lên, nghe như tiếng đồ vật bị đứt gãy.

Mặc kệ dưới chân có gì, bạch y vẫn một đường tiến sâu vào. Mỗi bước chân là một tiếng nứt gãy.

Cộp! Chân đột nhiên vấp phải thứ gì đó, Trương Nghệ Hưng mất thăng bằng, theo quán tính với tay về trước chống đỡ, thật không ngờ lại chạm vào vật thể cồm cộm nào đó, nó bị lực chống của Trương Nghệ Hưng đẩy lún vào.

Phụt! Cả căn hầm bừng sáng, Trương Nghệ Hưng mắt không chớp nhìn chằm chằm bức tường trạm trổ công phu, được ốp bằng các loại ngọc bội tinh xảo quý hiếm trước mặt, cái cơ quan ban nãy vô tình chạm vào giờ đã khớp lại bằng phẳng cùng với mặt tường. Lại đưa mắt nhìn xung quanh, Trương Nghệ Hưng chấn kinh! Ánh vàng kim lấp lánh hoa cả mắt! Vàng sao?

Bước lùi lại cách ra khoảng cách với bức tường thì liền đụng phải một vật, cúi đầu nhìn thi thể nằm ngay bên chân mình, thì ra ban nãy vấp phải là thi thể này. Cái cổ bị nghẹo sang một bên, hai tay buông thõng, chân bị đứt lìa lòi ra đầu xương trắng nhớt dính thịt người.

Xem tình trạng chắc chết chưa quá một tuần trăng. Tiếp đến chính là một đống thi thể khác vương vãi trên mặt đất, vặn vẹo nằm ngổn ngang, cái thì không có đầu, cái thì lại bị tên đâm tua tủa, còn có những bộ xương màu đen.

Lão thiên a, là hủ cốt độc! Làm thế nào Tề Lưu lại có loại kịch độc này. May mắn là vừa nãy bản thân không có chạm bậy vào chỗ nào.

Trương Nghệ Hưng nuốt nước miếng đứng lên, chậm rãi nhìn những chiếc kệ bằng vàng đóng chặt trên tường, bên trên đặt những chiếc hộp nạm ngọc tinh xảo không có nắp.

Khóe miệng nhếch lên đắc thắng, Trương Nghệ Hưng từ trong ống tay áo xuất ra một lọ sứ trắng, vừa mở nắp mùi xạ hương nồng đậm bay ra. Mùi hương bao trùm cả gian phòng đột nhiên thay đổi, thứ mùi ngọt thanh tao tràn trong cuống họng.

Tìm thấy rồi! Nhanh chóng lần theo mùi hương ngọt ngào đến bên một thi thể bị đại đao ghim chặt trên tường. Trương Nghệ Hưng duỗi tay, ngón tay thon mảnh dễ dàng chui vào ổ bụng kẻ đã chết móc ra một viên tròn đỏ hỏn: Hoàn cốt đan.

Nơi tối tắm, hôi thối, tiếng cười cuồng vọng vang lên đầy thống khoái. Cuối cùng cũng đã tìm thấy! Sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể trở về bên ái nhân của mình. Một giọt nước mắt như sương nhẹ nhàng trượt xuống.

Miên nhi! Ta trở về bên ngươi đây. Đợi ta...

Đột nhiên tiếng lẹt kẹt cùng tiếng xương vỡ vụn vang lên. Chết tiệt! Làm quái nào mà hắn có thể phát hiện nhanh đến thế!?

Trương Nghệ Hưng thở hắt ra, vừa mừng vì mới thoát chết thế mà bây giờ lại sắp phải đi chầu Diêm ca ca nữa sao? Ta không phải là xui xẻo thế chứ!? Lanh lẹ dập tắt ngọn đuốc trên tay, thử vận may ấn tay vào cơ quan trên tường lúc nãy, may mắn trời còn thương a~ Cơ quan sau khi bị nhấn lại lồi lên, ánh sáng cũng theo đó bị lấy đi. Trương Nghệ Hưng nép người vào góc tường nín thở. Phía trước là tên biến thái Tề Lưu, sau lưng không biết đang chứa cái gì!!??

- Bạch Vu Thuần! Ta biết ngươi đang ở đây? Mau mau ra đây nào?

Rống gì mà rống! Ngươi cứ rống như thế lão tử sẽ ngoan ngoãn chui ra cho ngươi à! Trương Nghệ Hưng bĩu môi.

Tề Lưu trong bóng tối thế nhưng lại tinh quái đảo mắt dò xét, tựa như diều hâu tìm mồi. Đột nhiên như là bị kích thích, hắn liếm môi, cười gian.

- Con rùa rụt cổ nhà ngươi nghĩ cứ trốn chui trốn nhủi như vậy sẽ thoát sao? Ngươi đang kích thích ta đấy hả Bạch quân sư~ Tốn công dụ ta ra ngoài để một mình chơi trò trốn tìm này, không phải là rất nhàm chán sao? Hay là để ta phục vụ ngươi đi, ngươi muốn chơi ta sẽ bồi ngươi. Thật không nghĩ đến Bạch quân sư lại có nhã hứng như vậy nha, Tề Lưu ta sẽ hảo hảo bồi ngươi đến cùng.

Chơi cái đầu nhà ngươi. Cút đi! Ta còn phải về với Miên nhi. Trương Nghệ Hưng căng thẳng, hắn ta quá thân thuộc với chỗ này, dường như biết rõ mọi ngóc ngách, còn ta thì không. Nếu cứ thế này sẽ bị phát hiện mất!

Tề Lưu rất thuần thục rà xét một vòng, giọng điệu dâm đãng lại cất lên.

- Có chơi thì phải có chịu nha~ Nếu như để ta tóm được, ta sẽ đem Bạch quân sư Bạch mỹ nhân đây trừng phạt một phen. Ai nha đừng sợ. Ta nói là trừng phạt thế thôi, chứ làm sao nỡ tổn hại đến thân thể ngọc ngà của ngươi đây, ta sẽ đau lòng chết mất. Ta còn chưa có được nếm qua mà. Vậy được không, để ta dùng tiểu huynh đệ của ta trừng phạt cái miệng nhỏ bên dưới của ngươi đi. Cho người hưởng thụ sự trừng phạt ngọt ngào của ta nha~ Ha hả! Cho sung sướng chết ngươi!

Càng nói càng vô sỉ! Trương Nghệ Hưng phỉ nhổ còn không kịp, một thân tầng tầng da gà nổi lên.

- Bạch quân sư không phải là đang sợ hãi đó chứ, xem ra mồ hôi chảy đầm đìa luôn rồi. Ta có thể ngửi được vị đạo trên người ngươi này, thật muốn nếm thử nha. Hai nhũ hoa thơm ngon kia cũng đang run rẩy đi, đợi chút nữa ta đem nó cắn nát, nhất định sẽ càng mê người. Bạch mỹ nhân, đừng trốn nữa, nhân lúc ta còn kiên nhẫn mà ngoan ngoãn bước ra đi. Nếu không để ta tự tay bắt được, xem ta đem người làm cho sung sướng đến chết, đem cái lỗ nhỏ của ngươi thao đến không thể khép lại được, thao ngươi đến bắn ra nước tiểu! Còn không mau bước ra cho ta!

Con lợn rừng xem ra hết kiên nhẫn rồi. Tề Lưu chỉ có một mình, xét về võ công, Trương Nghệ Hưng tin mình sẽ không thua. Bất quá, nơi này là chỗ của Tề Lưu, lại tối nhứ vậy mà hắn vẫn nắm rõ như lòng bàn tay, ai mà biết hắn đang giấu gì sau những bức tường kia.

Hít một hơi, Trương Nghệ Hưng chuẩn bị nhảy ra, nào ngờ chân vừa bước liền giẫm phải công tắc khởi động cơ quan nào đó. Chỉ nghe một tiếng 'Cạch', viên gạch vuông dưới chân lõm xuống.

Khẽ khàng nơi vách tường kín kẽ xuất hiện một khe hở nhở, lão thiên là đang giúp ta rồi! Đẩy nhẹ, trước mắt hiện ra một địa đạo hẹp, ẩm thấp, và cũng tối đen.

Mặc kệ phía trong địa đạo có cái gì, Trương Nghệ Hưng tiến vào.

-----------

Bầu trời vừa trải qua cơn mưa có vị ẩm ướt, ánh nắng le lói xuyên qua khung cửa sổ rọi lên hai thân người đang quấn quýt lấn nhau. Làn da sau khi thừa nhận âu yếm chuyển sang một sắc thái yêu mị, trong không khí còn vương lại hơi thở ám muội.

Chân mày khẽ nhíu lại rồi giãn ra, con ngươi bị che lấp dưới mí mắt đảo một vòng rồi nhẹ mở. Xúc cảm ấm áp của da thịt kề cận từ đêm qua vẫn chưa rời khỏi, ánh mắt bị lồng ngực rộng lớn, vững chãi trước mặt hút lấy, toàn thân được một vòng tay mạnh mẽ bao bọc. Cúi đầu nhìn dấu hôn đỏ ửng trên ngực, trong đầu lập tức hiện lên những tình tiết điên cuồng đêm qua. Hoàng Tử Thao cả người bất giác run rẩy, nhưng khóe môi lại không giấu nổi nụ cười.

Ngước đầu nhìn lên khuôn mặt đang say ngủ kia, Tử Thao nhịn không được, vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng trượt qua không khí họa theo đường nét khuôn mặt cương nghị đã dần lộ ra vị đạo nam nhân trưởng thành của Ngô Diệc Phàm.

"Diệc Phàm, nếu như tất cả chỉ là mộng thì đây chính là giấc mộng tuyệt nhất của Tử Thao ta."

Hoàng Tử Thao biết chính bản thân mình đã sa lầy, vũng lầy mà bản thân tự tạo ra, bất quá lại không muốn vùng thoát. Vì nơi đó, có Ngô Diệc Phàm, nam nhân đã đánh cắp trái tim này.

Đang đắm mình trong đống suy nghĩ thì đột nhiên cả người bị kéo về phía trước, cánh tay trên eo cũng siết lại. Hai cơ thể tương xứng càng quấn chặt vào nhau.

Tử Thao không phòng bị, hai tay chạm vào khoảng ngực rộng lớn, đùi cũng vì thế mà thay đổi góc độ, chạm phải vật thể cồm cộm bên dưới.

Hai mắt trừng lớn, cổ họng không tự chủ đánh cái ực. Ách! Cái kia...Cái kia...

- Mặt bị ngươi nhìn thủng mất rồi, đền đi~

Ngô Diệc Phàm hai mắt vẫn nhắm nghiền đột nhiên mở miệng. Hoàng Tử Thao xấu hổ kéo tấm chăm mỏng trùm lên mặt. Diệc Phàm hé mắt, nhìn mái đầu đen tuyền lộ ra sau tấm chăn, còn có vành tai đỏ bừng không giấu được.

- Ta..Ta mới là không có!

Ngô Diệc Phàm rất muốn cười lớn nhưng lại sợ người nào đó chui luôn vào chăn tự làm mình chết ngạt nên đành nhịn xuống, vị nhịn quá mà cả người hơi rung lên. Tử Thao trong chăn âm thầm chửi rủa bản thân, đùi lại không cẩn thận chạm vào nơi nào đó rung theo cơ thể đang nén cười kia. Hai tai càng đỏ bừng như muốn bốc khói.

Ngượng quá hóa cuồng, rõ ràng là mắc cỡ muốn chết mà còn làm bộ bình thản. Mặc kệ ánh nhìn nóng rực dính chặt vào lưng mình, Tử Thao ngồi dậy kéo lấy ngoại bào rơi trên nền đất phủ lên người. Hai chân vừa chạm đất liền có chút khó khăn, cái chỗ khó nói kia thật không dễ chịu mà.

Tử Thao cắn răng nhịn, hai tay vịn thành giường đứng dậy. Đột nhiên một bàn tay đưa ra nhẹ nhàng xoa xoa vùng eo mỏi nhừ. Còn ai khác ngoài Ngô Diệc Phàm chứ, Tử Thao muốn bỏ cái tay kia ra, bất quá lại tham luyến hơi ấm đang bao lấy eo mình, cơn đau cũng giảm đi quá nữa.

- Cái gì cũng đều đã làm, ngươi còn xấu hổ!? Đau thì cứ nói, ngoãn ngoãn dựa vào ta!

Hoàng Tử Thao không có gì để biện hộ, đành bị Ngô Diệc Phàm nửa ôm nửa kéo thay y phục sau đó cùng nhau ra ngoài dùng bữa sáng. Trên đường đi hai mắt người nào đó đều dính chặt xuống nền đất, má lại đỏ bừng.

Xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng truyền qua lòng bàn tay khẳng định với Tử Thao tất cả đều là thật. Ngô Diệc Phàm đang ở bên cạnh, Ngô Diệc Phàm đang nắm tay mình, Ngô Diệc Phàm nói yêu mình. Ngọt ngào không nói nên lời khiến đôi mắt từ lâu ảm đạm ánh lên tia sáng sinh động.

Ngô Diệc Phàm nhìn khuôn mặt căng thẳng của Hoàng Tử Thao từ từ giãn ra liền bật cười. Xem ra tiểu tử ngốc này đã nghĩ thông rồi. Bàn tay bất giác siết chặt lại, Ngô Diệc Phàm nhẹ chạm môi mình vào má đối phương.

Trái tim lại được dịp nhảy loạn, ý cười tràn ngập trong khóe mắt. Hoàng Tử Thao thấy con đường đang đi như trải đầy hoa cỏ.

Ánh mắt lia qua phía sau Diệc Phàm, có bóng dáng thân thuộc đang tiến lại gần, mang theo đôi mắt cong cong như vành trăng khuyết.

Ngô Diệc Phàm cũng quay đầu lại nhìn theo hướng của Tử Thao, nụ cười trên môi liền trở nên gượng gạo. Có phải, đệ ấy đã nhìn thấy hay không?

Trong lòng bình lặng lại nổi lên sóng nước lăn tăn. Diệc Phàm nhìn nụ cười của Thế Huân vẫn đẹp như vậy, nhưng sao lại mang chút thê lương. Trong đôi mắt cong thành bán nguyệt kia có gì đó vụn vỡ.

- Tử Thao! Ngươi đã không sao rồi?!

Thế Huân nhanh chân chạy đến bên hai người kia, nụ cười sáng đến chói mắt, hai tay cũng vung vẫy loạn xạ. Nhìn khuôn mặt hồn nhiên của Thế Huân, Diệc Phàm bỗng giật mình, bàn tay đang nắm tay Tử Thao cũng buông ra tự lúc nào. Nỗi bất an trong lòng không hiểu từ đâu lại tràn về. Đã từ lâu rồi trong đôi mắt Thế Huân có cái gì đấy tựa như bế tắc, tiểu đệ đệ vô tư ngày nào dường như đang có uẩn khuất che giấu.

Ngô Thế Huân cầm lấy hai tay Tử Thao xoay tới xoay lui, miệng không ngừng cảm thán y thuật cao minh của vị thái y già. Đúng là gừng càng già càng cay nga~

Hoàng Tử Thao cả người đều chìm trong ngọt ngào một chút cũng không thể nhìn ra được sự bất thường. Chỉ có thể tiếp tục bị Ngô Thế Huân kéo đi, tiếp tục nghe Ngô Thế Huân nháo loạn, đe dọa nếu còn tiếp tục liều mạng như vậy thì sẽ biết tay.

Hai người cứ đi mãi, vẫn cứ như ngày xưa, bất cứ khi nào ở gần nhau là lại om sòm một trận. Mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi đúng chứ? Là tại tự ta suy diễn thôi đúng không? Ngô Diệc Phàm khẽ cắn môi rồi rất nhanh lại khôi phục tâm tình đuổi theo người đằng trước.

Gió cuốn lấy chiếc lá khô trên mặt đất, tùy ý đùa bỡn. Cũng giống như sợi chỉ nhân duyên của bọn họ trên tay Nguyệt lão vậy, tùy ý để người xếp đặt. Nhưng Nguyệt lão có phải phát nhàn quá hay không, nên mới đem họ ra làm trò tiêu khiển, mới để bọn họ phải khổ sở thế này.

Ngô Thế Huân lựa chọn tiếp tục diễn vở kịch huynh đệ.

Ngô Diệc Phàm lựa chọn tiếp tục trốn tránh.

Còn Lộc Hàm ngươi, ngươi sẽ lựa chọn gì đây? Sợi chỉ nhân duyên của ngươi và người đó không phải đã đứt rồi sao? Cố nối lại thì cũng làm được gì. Ngươi là sợi chỉ đứt vô dụng, sớm đã bị người loại bỏ. Lộc Hàm, ngươi nên để dành nước mắt khóc than cho chính mình đi.

Đệ nhị thập chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro