[Longfic][MA] Thời gian chử vũ - Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị thập nhất chương

Từ sau ngày trở về từ cái nơi ô uế của Tề Lưu, Trịnh Công Hoan ngoài thời gian bàn chính sự, thì tất cả thời gian còn lại đều trở lại thành Kim Tuấn Miên. Chỉ cần trong cái đầu thông minh đó có một khắc không nghĩ đến kế hoạch giúp dân thì lại bị bóng áo trắng chiếm cứ.

Trần Hoàn tiếp tục thở dài một hơi, khẽ nhấp một ngụm trà rồi ai oán nhìn con người ngồi thất thần trên ghế, tay bưng ly trà cũng sắp đổ ra ngoài luôn rồi. Ánh mắt kia không phải là đang nhớ ái nhân hay sao? Còn cái con người kia, đã lâu như thế bỗng nhiên lại xuất hiện, khiến tâm tình Tuấn Miên phải mất rất lâu để phục hồi nay lại hoàn toàn bị phá nát.

Kim Tuấn Miên bây giờ khiến ông nhớ lại cái năm mà hai người mới gặp nhau, một Kim Tuấn Miên trẻ tuổi nhưng ánh mắt lại như đã thấu triệt mọi nỗi đau trên đời. Đến lúc y bằng lòng kể cho ông nghe cũng là lúc Trần Hoàn biết đến cái gọi là tình yêu giữa nam nhân với nam nhân.

Xem ra đã lâu đến vậy, y vẫn chỉ là đứa trẻ hết lòng hết dạ mà yêu một người mà thôi. Trần Hoàn bước đến trước mặt Kim Tuấn Miên, bàn tay cứng cáp xoa lên mái đầu nọ, ngươi vẫn nên nhanh quên người đó đi thì tốt hơn. Lúc Kim Tuấn Miên sực tỉnh thì lời nói của Trần Hoàn cũng đã phiêu theo gió.

Khóe môi nhếch lên một cái cười khổ, ta cũng nghĩ mình đã quên, hóa ra chỉ là tự gạt mình dối người, cũng đã lâu như vậy tại sao ngươi chưa bao giờ buông tha ta?

- Đang nhớ đến ta sao, ân?!

Giọng nói ôn nhu mềm mại như nước vừa vang lên, lập tức hai vai Tuấn Miên bị người ôm cứng, hơi thở thoang thoảng mùi dược liệu vấn vít trong không khí.

- Ai??

Kim Tuân Miên hoảng hồn gằn giọng, hai tay cũng túm chặt lấy vòng tay đang bao quanh người mình. Bản thân bất giác đã biết kẻ nào cả gan dám đột nhập vào doanh trại, huống hồ mùi hương này y đã quá quen thuộc. Bất quá, y vẫn là sợ chính mình lại phát ra một loại ảo tưởng tương tư.

- Chẳng phải người đã quá rõ rồi sao, còn muốn hỏi? Hay là ngươi vẫn chưa nhớ được hương vị của ta, cần bồi đắp thêm, hửm?

Hơi thở nóng hổi phả vào bên tai, người nọ còn ác ý cắn cắn vành tai y, day day trêu tức.

Kim Tuấn Miên cũng không có né tránh, quá rõ làm vậy chỉ tổ rước họa vào thân, rụt rụt đầu vai chịu đựng cảm giác nhộn nhạo của con rắn quấn trên vành tai mình đem đến.

- Hừ! Ngươi còn dám đến đây!? Tin hay không chỉ cần ta la lên một tiếng, lập tức cả người ngươi sẽ biến thành bia cho binh sĩ của ta tập bắn?

Người nọ nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ khì nhẹ một tiếng, lại lấn tới rê lưỡi xuống cần cổ trắng noãn mê người kia.

- Ưm! Trương Nghệ Hưng...Mau buông!

Cái miệng tội ác kia hết liếm rồi lại cắn cần cổ y, cánh tay đang giữ y cũng không chịu an phận nữa, bàn tay xảo quyệt cách một lớp y phục xoa nắn lên đầu nhũ nhạy cảm. Kim Tuấn Miên vốn định lên giường nghỉ ngơi, nên trên người hiện giờ chỉ khoác một kiện áo lót mỏng, không nghĩ tới lại tạo điều kiện cho con sói đói này. Chết tiệt!!!

Thân thể đã muốn nhũn ra, nhưng lý trí vẫn kiên quyết bắt nó gồng cứng chịu đựng. Không được để bản thân phụ thuộc người đó nữa! Bất kể là thể xác hay tâm hồn, đều phải quyết liệt giữ lấy. Không bao giờ được phép đi lại trên vết xe đỗ do chính mình tạo ra!

- Ngươi chán ghét ta đến thế sao?

Cảm giác đầu vai chợt nặng, cằm người nọ đã gác lên. Kim Tuấn Miên khẽ khựng, đuôi mắt nhìn qua dừng lại trên bờ môi dưới đầy đặn quyến rũ kia.

Ta chán ghét hắn? Chán ghét ôn nhu của hắn? Chán ghét vuốt ve của hắn? Chán ghét lạnh nhạt của hắn? Chán ghét lừa dối của hắn?

Ghét ngươi, hận ngươi đến chết đi được! Nhưng tại sao vậy? Tại sao khi nhìn thấy ngươi ta chỉ muốn khóc, chỉ muốn nép vào lòng ngươi, hưởng thụ hơi ấm, hưởng thụ hương vị thảo dược trên người ngươi!? Khốn nạn thật, ngươi đối xử với ta như vậy, nhưng ta vẫn luôn khát cầu tình yêu của ngươi. Ta vẫn luôn muốn chối bỏ cái sự thật chó má này! Từ khi nào Kim Tuấn Miên ta lại có sở thích tự ngược thế này? Thật con mẹ nó thối mạng!

Càng nghĩ càng tức điên, cái miệng đáng ghét này! Dám mở miệng hỏi ta như vậy nữa sao? Ta cắn cho chết!

Trương Nghệ Hưng bị bất ngờ tập kích, trở tay không kịp đành sung sướng dâng môi cho người ta cạp cạp vài cái. Cánh môi mềm kia cứ ịn lên môi hắn, hàm răng trắng đều thoáng ẩn thoáng hiện hung hăng gặm lên miệng. Trương Nghệ Hưng là sói đói lâu ngày, nào có thể chịu đựng được lâu. Kích thích như vậy mà còn nhịn nữa thì hắn chính là hòa thượng!

Một hơi xoay người trong lòng lại, đem y từ trên ghế nhấc bổng lên giường, lưu loát chèn người vào giữa hai chân đối phương, cúi đầu một đường tiến công thẳng xuống cái miệng câu nhân này.

Kim Tuấn Miên còn chưa kịp hoàn hồn vì hành động bồng bột của mình, lại cứ thế bị kẻ kia đè lên người phản công. Môi lưỡi giao triền kịch liệt, muốn né ra lại bị quấn lấy, tức giận muốn cắn thì đối phương lại ma lanh tránh được. Nước miếng trong miệng bị khuấy đảo cho không kịp nuốt mà tràn ra, dưới ánh đèn cầy mờ ảo lấp lánh dụ tình.

- Hưm~

- Miên nhi, hận ta sao?

Sợi chỉ bạc theo lưỡi Trương Nghệ Hưng kéo ra, sau đó chóp mũi hắn nhanh chóng lại dính vào chóp mũi người dưới thân, hơi thở hòa quyện. Lời hỏi ra, ánh mắt hắn có điểm u khuất.

- Đứng lên.

Kim Tuấn Miên há miệng thở mấy hơi, xong liền mím môi lại, nuốt một khẩu nước miếng, lạnh nhạt nói.

- Miên nhi, ngươi nghe ta nói, mọi chuyện thật ra không phải như vậy đâu, ta là có nỗi khổ. Đêm nay ta đến gặp ngươi là muốn giải thích với ngươi, ngươi tin ta được không!? Lần này ta sẽ không để ngươi rời xa ta nữa, Miên nhi, ngươi nhìn ta đi...

Trương Nghệ Hưng vươn tay vuốt ve gò má người dưới thân, cưỡng chế hơi nâng cằm y lên. Hắn đau lòng, Miên nhi của hắn từ nãy đến giờ vẫn không hề nhìn thẳng vào hắn!

Kim Tuân Miên thuận theo hắn, để hắn dễ dàng nâng cằm mình lên, nhưng mi mắt lại sống chết cụp xuống. Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi, không muốn mềm lòng vì ngươi nữa. Buông tay đi, ta thật không thể lại chịu đựng thêm đau đớn mà ngươi ban cho đâu.

Trương Nghệ Hưng ảo não nhắm mắt, gục đầu vào hõm vai đối phương.

- Miên nhi, không cần biết ngươi có muốn nghe hay không, ta vẫn sẽ nói. Ta biết bây giờ ta có nói ra thì cũng chẳng thể thay đổi được gì, nhát kiếm lần đó ta chém ngươi hiện tại đã lành, nhưng đương nhiên vết thương lòng ta gây cho ngươi làm sao có thể khép miệng! Nhưng mà, ít ra nếu ta nói cho ngươi biết, thì may ra có thể tháo gỡ khúc mắc giữa hai ta, mới có thể cho ta một cơ hội để đem ngươi trở về.

Kim Tuấn Miên bị lật nghiêng qua, đầu ủng vào trong ngực nam nhân, người nọ vòng tay ôm lấy y, bàn tay vuốt ve tấm lưng sau lớp vải mỏng, trên đó từng có một miệng vết thương dài.

- Thật sự lần đó ta không hề muốn vung kiếm với ngươi đâu, ta sủng ngươi còn không hết, sao có thể làm tổn thương ngươi. Nhưng mà lý trí ta thì bảo thế, còn cơ thể ta thì hoàn toàn ngược lại, nó điên cuồng khát máu, dục vọng tanh tưởi đó không ngừng đốt cháy ta. Miên nhi, cả những lần ta nổi cáu vô lý với ngươi, sau đó ta bỏ đi, rồi khi trở về lại nói với ngươi rằng ngươi không đủ thỏa mãn ta, nên ta mới đi tìm người khác. Thực ra, tất cả chỉ là giả thôi, ta cố ý làm vậy để ngươi chán ghét mà bỏ đi, nhưng sự việc lại không như ý muốn của ta. Dù ta có làm gì quá đáng, ngươi vẫn chỉ âm thầm nhẫn nhịn, lặng lẽ rơi lệ. Ta khốn nạn như thế sao ngươi không bỏ quách đi cho xong chứ!? Miên nhi, ngươi có biết nhìn ngươi như vậy ta có bao nhiêu đau đớn không, mỗi lần ngươi len lén khóc, ta đều nhìn thấy hết, lúc đó lệ ta cũng đã thấm đầy mặt cùng ngươi rồi. Miên nhi...Miên nhi của ta...

Cảm nhận từng đợt run rẩy của người trong lòng, Trương Nghệ Hưng cũng đỏ mắt, hắn càng gắt gao siết chặt vòng tay.

Kim Tuấn Miên cố nén tiếng nấc trong cổ họng, từng mảng hồi ức đau thương bất giác ùa về.

- ...Ta cứ như thế tra tấn cả hai, cho đến cái ngày ta vung kiếm chém ngươi, hôm đó là lần cuối cùng chất độc trong người ta phát tác.

Kim Tuấn Miên trong nước mắt ngẩng đầu nhìn Trương Nghệ Hưng, trong lòng vì lời nói của hắn mà mạnh mẽ chấn động. Độc? Hắn trúng độc sao?

Con ngươi Trương Nghệ Hưng ánh lên một tia ấm áp. Miên nhi, ngươi lo lắng cho ta!

- Độc là do trước đây ta cùng người trong giáo giao đấu với Mị Xà cung không may trúng phải, cũng không thấy có dấu hiệu gì nên ta cũng dần bỏ qua nó. Không ngờ độc này lại là loại kịch độc, còn là dạng độc lặn ký sinh, nó phát triển theo nội công ta tu luyện. Bình thường thì không thấy gì, nhưng khi nội công ta càng tăng lên, thì nó càng mạnh thêm, đến khi đủ để ăn mòn lý trí của ta, lúc đó trên giang hồ liền sinh ra một tên ma đầu khát máu.

Trương Nghệ Hưng cúi đầu nhìn sâu vào đôi con ngươi đỏ au kia, hôn nhẹ lên trán y. Kim Tuấn Miên kinh hãi, lo âu, bối rối. Người này bị trúng độc, hắn có sao không, độc đã giải được chưa, hắn không phải lại lừa ta chứ!?

- Ta chính là vì sợ sẽ không khống chế được mà làm hại ngươi nên mới tìm cách đuổi ngươi đi, nhưng không ngờ là vẫn để ngươi bị thương. Miên nhi, thật xin lỗi. Nhưng không sao, giờ ta đã tìm được giải độc rồi, ta đã có thể yên tâm lại tiếp tục bên cạnh ngươi. Ta sẽ đem mọi chuyện kể hết cho ngươi nghe, ngươi không chịu nghe ta, như thế là không công bằng với ta. Ngươi tin ta, cho ta một cơ hội được không?

Ánh mắt Trương Nghệ Hưng sâu thăm thẳm như muốn hút lấy Kim Tuấn Miên vào trong đó. Nếu như y không chấp nhận, không tin hắn, hắn cũng chỉ còn cách moi tim ra cho y.

- Ngươi làm gì?

Kim Tuấn Miên thét lớn, bật người dậy nắm lấy bàn tay cầm dao của Trương Nghệ Hưng.

- Moi tim a, làm vậy Miên nhi sẽ chịu tin ta.

Đôi con ngươi không hề chứa một tia dao động, Trương Nghệ Hưng là muốn làm thật! Kim Tuấn Miên ta có thể tin hắn một lần nữa sao? Cho hắn một cơ hội, cũng là cho y một cơ hội.

- Được rồi,,,

- Miên nhi.

- Ta tin ngươi, bỏ dao xuống đi. T-...

- Trịnh đại nhân, đã đến giờ nghị sự.

Tiếng binh lính ngoài cửa vọng vào cắt ngang lời Kim Tuấn Miên.

Kim Tuấn Miên rút con dao trong tay Trương Nghệ Hưng ra rồi mới phân phó lính bên ngoài.

- Được rồi, ngươi đi trước nói ta lập tức đến, có chuyện cứ bàn trước, thỉnh không cần chờ.

- Vâng.

Đợi tiếng binh lính đi khỏi y mới vùng dậy đẩy người nọ ra rồi đứng lên, vừa nãy tên kia lại thừa cơ hội ăn đậu hũ của y!

- Giờ ta phải đến nghị sự, về rồi mới nói tiếp đi.

- Vậy ta ở đây đợi ngươi.

Kim Tuấn Miên không nói gì, bình thản lấy trung y cùng ngoại y khoác vào, đeo lên mặt nạ dịch dung, chuẩn bị ra ngoài.

Cạnh!

Trên bệ cửa sổ đóng kín, bóng một con chim bồ câu được ánh trăng bạc rọi lên.

Trương Nghệ Hưng cho Kim Tuấn Miên một ánh mắt vô sự rồi mới đi đến cửa sổ, mở ra, đem con chim bồ câu mang vào.

Kim Tuấn Miên bất giác tiến lại gần, Trương Nghệ Hưng cũng không để ý, gỡ lấy mẩu giấy trên chân bồ câu, mở ra.

Sắc mặt Kim Tuấn Miên đại biến.

-------

Tề Lưu hai mắt đỏ ngầu nhìn cánh rừng âm u trước mặt, từ lúc hắn phát hiện Bạch Vu Thuần trốn theo địa đạo ngầm dưới mật thất đến bây giờ vẫn còn chưa đến 1 canh giờ. Trong địa đạo có vô số ngã rẽ nhưng tất cả đều hướng về rừng trúc, hắn đã chọn con đường ngắn nhất để đón đầu Bạch Vu Thuần, vậy mà bây giờ lại không thấy người đâu.

Càng nghĩ lại càng khiến máu nóng trong người sôi sục, Bạch Vu Thuần kia cư nhiên dám phản bội hắn. Rắc! Thân trúc gần đó bị chém gãy, rồi liên tiếp các cây khác cũng ngã xuống. Bạch Vu Thuần, ngươi dám phản bội ta? Ha ha ha...hay lắm, trước giờ chưa từng có kẻ nào dám xỏ mũi Tề Lưu ta như vậy! Bạch Vu Thuần, ta cho người xem thế nào là chết không toàn thây!

Dã thú gầm rú trong cơn khát máu, Tề Lưu theo con đường trong địa dạo trở về phòng. Vậy mà lại tiếp tục nhìn thấy những bức mành nhiều màu sắc buông rơi trước mặt, đầu hắn "oành" một tiếng, hình ảnh kích tình ngày đó xuất hiện, cùng với bóng áo trắng lạnh lẽo kia. Từng lỗ chân lông trên người con thú hoang dãn nở kịch liệt, dấu hiệu của sự sung tiết.

Chết tiệt! Chết tiệt! Hoàng Tử Thao kia vẫn còn sống. Bạch Vu Thuần, lại là ngươi! Cấu kết với ngoại nhân, lấy trộm thuốc giải. Giỏi! Giỏi a!!!

Hai bàn tay Tề Lưu nắm chặt đến trắng bệch, cái ý nghĩ bị Hoàng Tử Thao cùng Bạch Vu Thuần dắt mũi khiến cho cơn phẫn nộ của hắn lên tới cực điểm. Hơi thở chết chóc tỏa ra tứ phía, trong không gian có thể nghe thấy mùi máu tanh tưởi bốc lên. Tên lính gác gần đó chưa kịp chớp mắt thì cổ đã bị bóp vụn, đầu ngoạch một cái lìa khỏi thân xác rớt phịch xuống đất, tứ chi treo lơ lửng theo cần cổ trên tay Tề Lưu.

Được lắm, cái mạng của các ngươi, Tề Lưu ta mà không lấy thì cũng chẳng cần hai chữ Tề Lưu này nữa!

-------

- Khởi bẩm Vương gia, Trịnh đại nhân chuyển lời sẽ đến ngay, các ngài cứ bàn trước, thỉnh không cần chờ!

Trần Hoàn nghi hoặc nhìn cái ghế trống bên cạnh mình, tiểu tử này lại làm sao vậy, không phải là đau ở chỗ nào rồi chứ?

- Được, vậy chúng ta bắt đầu.

...

Rầm!

Cửa phòng bị đẩy tung ra, người ngồi bên trong đồng loạt nhìn về phía bóng áo xanh vừa đến, người nọ y phục có chút xộc xệch, đang tựa cửa liều mạng thở dốc.

- Vương....vương gia...thần có chuyện muốn báo! Chỉ riêng với người thôi.

Trần Hoàn nhìn cái người mồ hôi nhễ nhại kia mà muốn mắng, đã lớn như thế rồi, như thế nào lại quên mất phép tắc quân doanh. Bất quá khi nhìn vào biểu tình vô cùng nghiêm trọng trên khuôn mặt Trịnh Công Hoan thì lại bất giác nuốt nước bọt.

Ngô Diệc Phàm nhìn đôi mắt hoảng hốt của Trịnh tham mưu mà lòng dấy lên lo lắng. Cũng không biết nguyên nhân vì sao trong lòng lại cảm giác chuyện lần này có lẽ sẽ là dấu mốc quyết định.

Trịnh Công Hoan hay chính là Kim Tuấn Miên đi đến gần Ngô Diệc Phàm, nhìn thấy đối phương ra hiệu cho mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Ngô Thế Huân và Hoàng Tử Thao là không có nhúc nhích. Kim Tuấn Miên cũng không phản đối, y biết ba người này là không thể tách rời.

Chuyện không thể chậm trễ, Kim Tuấn Miên ngăn lại Trần Hoàn đang tính đi ra rồi lôi kéo ông cùng ngồi xuống. Đợi cánh cửa sau lưng khép lại, y mở miệng nói ra chuyện không ai ngờ tới.

- Vương gia! Tề Lưu đang bí mật mang 10 vạn quân vượt qua biên giới tính toán đánh úp chúng ta. Hiện tại hắn cũng sắp vượt qua biên giới rồi.

Một mảnh trầm mặc xông lên, Ngô Diệc Phàm nghi hoặc nhìn Trịnh Công Hoan trước mặt, người nọ biểu tình chân thực, sâu trong ánh mắt bình thản kia là tia nhìn trầm trọng.

- Công Hoan, đây không phải chuyện có thể mang ra đùa giỡn. Ngươi xác định?!

Trần Hoàn đột nhiên phá vỡ im lặng.

- Hoàn toàn chắc chắn! - Từng chữ, từng chữ trong mẩu giấy kia vẫn còn in đậm trong tâm trí y.

- Bằng chứng đâu? Ngươi thừa biết người cầm quân không thể vì một câu nói vô căn cứ mà xuất quân.

Thực sự Ngô Thế Huân cảm thấy mọi chuyện diễn ra rất kì quái, Trịnh Công Hoan này có không ít bí mật, bây giờ lại thêm chuyện này. Y sẽ không phải là nội gián đi.

- Vương gia, thần biết chuyện này quá khó tin. Nhưng đây là sự thật, thần xin lấy tình mạng thần ra đảm bảo. Nếu không nhanh lên, nơi này sẽ bị san bằng.

Ngô Diệc Phàm nhìn không ra biểu hiện gì trên mặt nhưng trong lòng lại đang âm thầm tính toán.

- Vương gia, có chuyện khẩn cấp rồi ạ.

Ngoài cửa phòng lại vọng vào tiếng người ấp báo.

- Vào đi.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lộc Hàm nhanh nhẹn tiến vào.

- Vương gia! Vừa có tin của nhóm do thám báo về. Phía bên Tề Lưu gần đây không có động tĩnh, nhưng quân đội đang biến mất một cách khó hiểu.

-------

Tề Lưu hài lòng nhìn 10 vạn bộ binh của hắn nhanh chóng vượt qua biên giới, tiếp cận thành Vụ Xương mà thần không biết, quỷ không hay.

Quân đội của hắn không phải chỉ đơn giản là bộ binh, trong hàng triệu thanh niên của Tề Quốc, quân đội do hắn đặc biệt tuyển chọn và huấn luyện đều có thể chất của một sát thủ. Loại quân bộ binh thông thường chẳng là cái thá gì so với quân của hắn. Vụ Xương sớm sẽ bị đè bẹp và rồi sau đó sẽ là cả Ngô Quốc.

Nơi cánh rừng bao bọc quanh thành Vụ Xương 10 vạn bộ binh của Tề Lưu đã sẵn sàng để tấn công, Tề Lưu dùng cặp mắt thích thú nhìn tường thành cao ngất trước mắt, chả mấy chốc nữa, nơi đây sẽ thất thủ, máu và lửa sẽ là món quà cho chiến thắng. Mùi của chết chóc như từ lòng đất chui lên, vờn quanh không khí làm đôi mắt Tề Lưu hằn tên màu đỏ đáng sợ.

Tất thảy sẽ bắt đầu ngay tại đây. Cánh tay vừa vung lên, từ trong bụi rậm đoàn người nằm rạp dưới đất từ từ bò ra, từ trên cao nhìn xuống tựa như hàng ngàn con kiến nhanh nhẹn, mạnh mẽ. Đoàn người nhanh chóng tiếp cận tường thành cao lớn sừng sững mà không gặp bất cứ trở ngại gì. Tựa như những kẻ ngủ quên trong chiến thắng, Tề Lưu không phát hiện ra mọi thứ quá mức dề dàng, thậm chí trên tường thành cũng không có lính gác.

Hắn đã hoàn toàn quên mất Bạch Vu Thuần đã trốn thoát, cũng hoàn toàn quên mất kẻ đó cũng có thể đến đây hợp lực cùng với Hoàng Tử Thao như hắn đã từng nghĩ. Sự thật chứng minh hắn không sai, mà cũng chỉ đúng một nửa. Giờ này đây, bóng áo trắng lạnh lẽo núp phía sau bức tường cao mà cười khẩy. Con chuột ngu ngốc tự động sập bẫy của chính bản thân mình.

Phốc!

Một người nhẹ nhàng đạp lên tường lấy đà dùng khinh công bay lên. Nhẹ thinh mà nhảy qua đám lính gác đang ngủ gật, mở ra cánh cửa nặng nề khép kín. Trong cái khoảnh khắc mà cánh cửa mở ra, 10 vạn quân Tề ập vào. Tề Lưu dẫn theo vài trăm người có võ công cao cường nhất tìm đến phủ quân doanh của Ngô Diệc Phàm, còn số quân còn lại tràn ra khắp thành, mệnh lệnh được ban ra thấy người giết người, thấy chó giết chó, bất kì thứ gì di chuyển đều phải giết sạch, hắn muốn nơi đây biến thành biển máu.

Bóng áo đen di chuyển như những con rắn mềm mại, lưỡi dao sắc bén liếm qua cổ của đồi phương rồi lại biến mất tăm mất tích.

Từ lúc vào thành đến bây giờ, quân của Tề Lưu như lạc vào khu vườn của quỷ, không một bóng người, tất cả chỉ là màn đêm âm u tịch mịch, một cái chuyển động cũng không có, vầy bọn chúng nên giết cái gì đây? Bọn chúng bắt đầu phóng hỏa đốt cháy toàn bộ những ngôi nhà hòng tìm ra sự sống nơi đây, nhưng tất cả đều vô vọng. Có cái gì đó lạ lắm, hình như nơi đây đang biến thành một cái mạng nhện khổng lồ, con nhện chúa đang ẩn nấp đâu đó quan sát con mồi đáng thương, mà con mồi đó chính là bọn chúng.

Phịch!

Một người đột ngột ngã xuống, máu tươi trên cổ tràn ra đất, trong phút chốc như đóa hoa rực lửa nở rộ. Trong hàng vạn binh sỹ tiến vào thành, cứ chốc chốc lại có người ngã xuống, nhưng có tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy kẻ đã ra tay. Đôi mắt trong bóng tối lóe lên sáng rực đầy chế nhạo, được huấn luyện để trở thành ám vệ, là kẻ trong 100 người sống sót qua kì thi tuyển chọn, hà cớ lại dễ dàng để cho bọn các ngươi tìm ra sao? Tiếng thân thể ngã xuống làm ánh mắt Lộc Hàm càng thêm âm trầm, đây lá cái gọi là kẻ sinh ra để giết người trong bóng tối.

Trong thành này, ngoài Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân đang âm thầm diệt chút cỏ rác ra thì chỉ còn có Ngô Diệc Phàm, Trần tướng quân cùng hơn 1 vạn binh sĩ trong quân doanh mà thôi. Tề Lưu, hắn đã mắc câu rồi.

Lúc Tề Lưu vào được quân doanh của Diệc Phàm cũng là lúc hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, mọi thứ trở nên rất dễ dàng với hắn. Thực ra là quá mức dễ dàng, mọi thứ trơn tru đến mức thế này thì một viên tướng có kinh nghiệm sẽ không ngu ngốc mà chẳng mảy may suy xét đã ra lệnh tấn công. Ngươi thật sự chỉ được cái công phu trên giường thôi sao? Đúng là loài động vật sống bằng thân dưới!

- Chậc chậc, xem ra ta đã đánh giá ngươi quá cao rồi!

Trần Hoàn nhún vai nhìn Tề Lưu trước mặt, sau đó ung dung rút ra cây pháo sáng trong người bắn lên trời. Bùm! Ánh sáng xinh đẹp tỏa ra trên không trung cùng tiếng bước chân rầm rập vang lên làm mặt đất rung chuyển. Tiếng thét cùng tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên chói tai, phía bên cạnh cũng đã bắt đầu giao chiến đến mù trời.

Xoạt! Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua áo choàng tinh xảo làm nó rách toạc, Tề Lưu mắt thấy Trần Hoàn vung kiếm lên tấn công chính mình thì hoảng sợ lùi lại. Lão già chết tiệt!

- Điện hạ, không xong rồi, quân ta đã bị bao vây. Người mau theo thuộc hạ thoát ra ngoài.

Sửu Khanh vung kiếm chặn lại Trần Hoàn đang lao tới, hắn sống chết bảo vệ chủ tử của mình.

Đôi mắt hằn lên tia máu đáng sợ, Tề Lưu tức giận chửi thầm một tiếng rồi dắt theo vài người mở đường chạy trốn. Cũng không biết chạy bao lâu, người hắn mang theo bên cạnh cũng dần dần không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một mình Sửu Khanh. Nhưng hắn cũng không quá hoảng sợ, Sửu Khang là con chó trung thành và thông minh, tin tưởng sẽ đưa được hắn ra ngoài, cùng lắm là dùng tên này làm bia chắn mà thoát thân vậy.

Trên đường chạy đi đột nhiên lại xuất hiện bóng áo giáp khôi vĩ đen tuyền lạnh lùng đập vào mắt hắn, đường rút lui cũng vì thế mà bị chặn đứng.

- Kẻ nào? Dám chặn đường của bổn vương?

Tề Lưu như chó điếc, cao ngạo mà rống lớn.

Ngô Diệc Phàm nhếch mép.

- Chết đến nơi rồi còn sủa bậy sao?

Ánh mắt tức tối đột nhiên cứng đờ, bên cổ tỏa ra hơi tức lạnh lẽo của kim loại sắc bén. Tề Lưu chết sững nhìn Sửu Khanh bên cạnh tựa tiếu phi tiếu kề kiếm lên cổ hắn.

Đệ nhị thập nhất chương hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro