Chap 43: Ngược chiều nỗi nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43

Ngược chiều nỗi nhớ

Hạnh phúc là do trời đất tạo nên. Còn duyên phận chính là do con người nắm bắt

Lộc Hàm trở về tới Seoul khi trời chiều chuyển sang một màu tím nhạt nhòa lạnh lẽo. Cậu nâng niu bé con sớm đã say ngủ trong lòng, tay còn lại cầm chiếc vali nhỏ, chậm rãi bước xuống. Ánh mắt đậm nét mệt mỏi, hướng ra xung quanh tìm kiếm.
_ Lộc ca!
Phía sau lưng nhanh chóng vang lên thanh âm vui vẻ, không cần nhìn qua cũng đủ biết chính là Biện Bạch Hiền. Nếu như có thể mãi giống như em ấy, bất kể lúc nào cũng có thể cười đùa vui vẻ. Nếu như có thể giống như em ấy, bất kể lúc nào cũng có Phác Xán Liệt ở bên cạnh chăm sóc yêu thương, thật làm cho cậu vô cùng ghen tị.
Lộc Hàm cố nở một nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng xoay người lại.
Biện Bạch Hiền nằm lấy bàn tay Phác Xán Liệt, nhanh nhẹn kéo hắn về phía Lộc Hàm. Phác Xán Liệt trên tay bế theo bé con của bọn họ, theo Biện Bạch Hiền mà bước tới.
Bạch Hiền hiếu động chạm vào bé con trên tay Lộc Hàm, ánh mắt phút chốc sáng bừng lên. Cậu nhanh nhẹn đem đứa nhỏ ôm vào ngực, bàn tay âu yếm xoa nắn hai má non mềm của bé con.
_ Lộc ca… Bé con đáng yêu như vậy…Tên là gì a?
Lộc Hàm mỉm cười khẽ, cưng chiều vuốt lại tóc tơ của con trai nhỏ, thanh âm cất lên ngập tràn ngữ khí cưng chiều.
_ Là Ngô Thiên Ân…
Biện Bạch Hiền có chút khó chịu, muốn nói cùng Lộc Hàm, tại sao phải lấy họ của Ngô Thế Huân, tại sao không để bé con là Lộc Thiên Ân? Nhưng cậu nhìn tới đáy mắt mệt mỏi của Lộc Hàm, không can lòng mà yên lặng.
Thiên Ân đang say ngủ trong vòng tay của daddy, đột nhiên cảm nhận được nguồn hơi ấm xa lạ, lại thấy thân thể nhỏ bay lên hạ xuống liền giật mình tỉnh ngủ. Ánh mắt ngây thơ non dại chạm tới gương mặt xa lạ, khóe mắt cong cong phút chốc nhăn lại. Bé con trong tay Bạch Hiền ủy khuất mà khóc lớn, thanh âm có chút chói tai.
Biện Bạch Hiền luống cuống dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ về bé con, chỉ tiếc vòng tay này không quen thuộc, càng làm Ân Ân không ngừng oa oa khóc lớn, trong tiếng khóc còn lạc lõng vài tiếng ho.
Lộc Hàm đau lòng nhìn bé con vừa tình dậy liền bị dọa cho khóc lớn, liền đem bé con ôm trở lại lòng, thương yêu mà không ngừng vỗ lưng đứa nhỏ, mong con trai có thể an ổn lại một chút.
Tiểu Thiên Ân nhận được hơi ấm quen thuộc từ vòng tay Lộc Hàm, còn chút ủy khuất mà nấc lên, sau đó lại trở về bộ dạng của cún con mà cọ cọ đầu nhỏ vào bàn tay cậu, ánh mắt trong veo ngước lên vừa đáng yêu vừa ngây thơ.
Biện Bạch Hiền đứng một bên không ngừng tiếc nuối, vẫn là không dám để tiểu Ân Ân tiếp tục khóc, chỉ dám nhẹ nhàng xoa xoa hai má phần nộn xinh đẹp. Bé con của Lộc Hàm quả nhiên thừa hưởng từ cậu, tuy còn nhỏ như vậy nhưng đã sớm nhìn ra bộ dạng của tiểu thiên thần đáng yêu ngoan ngoãn.
Phác Xán Liệt nhìn bé con của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân, trong lòng có chút thoải mái. Cuối cùng đứa nhỏ này cũng chào đời, chỉ cầu mong vì vậy, Lộc Hàm có thể suy nghĩ lại, có thể vì bé con này mà trở về bên cạnh Ngô Thế Huân, Phác Xán Liệt vốn dĩ đã biết hết chuyện Lộc Hàm quay trở về Seoul, chỉ là hắn không có cách gì để nói cùng Ngô Thế Huân. Lộc Hàm một lần nữa rời bỏ Thế Huân đi, khẳng định hắn không khỏi đau đớn thống khổ. Nhưng đây là con đường Lộc Hàm lựa chọn, Xán Liệt không thể nào lựa chọn. Hơn nữa, Xán Liệt chưa bao giờ hoài nghi, giữa Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm không đơn thuần chỉ là thương yêu.
Biện Bạch Hiền giúp Lộc Hàm cầm vali nhỏ trên tay, có chút chần chừ mà hỏi cậu.
_ Lộc ca…Có được hay không anh về nhà của Xán Liệt và em, cùng ở một chỗ? Bé con này để em chăm sóc, sau này lớn một chút còn có Bạch Hân nhà em làm thanh mai trúc mã…
Lộc Hàm bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Biện Bạch Hiền, ánh mắt thoáng một tia ảm đạm. Thanh âm cất lên cố tìm một chút vui vẻ.
_ Bạch Hiền…Anh không thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em. Hơn nữa, anh muốn thuê một căn nhà ở xa trung tâm để tránh cùng Ngô Thế Huân đụng mặt, nhà của em lại gần công ty anh ấy, sao có thể được?
Biện Bạch Hiền khẽ cúi đầu thở dài, nằm láy bàn tay lạnh lẽo của Lộc Hàm.
_ Lộc ca…Sao anh phải khổ sở như vậy?
Lộc Hàm có chút đau lòng nhìn xuống tiểu bảo bối non nớt đang ngoan ngoãn nghịch ngợm cúc áo cậu, nhẹ giọng mà kiên cường trả lời.
_ Vì anh muốn yên ổn nuôi bảo bối nhỏ này lớn lên.
Bé con nhận được ánh nhìn từ daddy, cảm nhận được ánh mắt ngập tràn thương yêu, có chút vô thức mà bật cười, khóe mắt rạng rỡ xinh đẹp. Lộc Hàm nhìn nụ cười ngây dại này, đột nhiên cảm nhận giống như có ánh mặt trời chiếu tỏa tới mọi ngóc ngách lạnh lẽo trong trái tim cậu.
Ân Ân là mặt trời nhỏ…Mặt trời nhỏ của một mình daddy. Kể từ giờ phút này, chúng ta có thể sống vui vẻ, có thể hạnh phúc được rồi.

~*~*~*~

Căn phòng rộng lớn cô độc bóng dáng nam nhân mơ hồ nổi lên giữa một khoảng sáng mờ nhạt. Bóng dáng có chút cao lớn như lại vô cùng cô liêu tịch mịch.
Nam nhân cầm trên tay ly rượu vang đỏ thẫm, ánh nhìn bi thương hướng ra bên ngoài. Gió từ khung cửa sổ rộng lớn, luồn qua mái tóc màu nâu hạt dẻ của hắn, nhẹ nhàng ấm áp, giống như bàn tay nhỏ bé của người con trai ấy thích chạm vào mái tóc của hắn. Khóe miệng của Ngô Thế Huân khẽ nở thành một nụ cười bi thương.
Đôi mắt của hắn có chút mơ hồ ngây dại. Hắn theo thói quen lại đưa mắt xuống con đường quen thuộc, thâm tâm nặng nề xiết lên một trận chua xót. Hắn mỗi ngày đều từ nơi này mà nhìn xuống dưới, mỗi ngày đểu cô độc mong chờ một bóng dáng quen thuộc tới đau lòng. Hắn mỗi ngày sau giờ làm đều vô vọng đi qua những con đường ở Seoul, đều vô vọng tìm kiếm bóng dáng ấy.
Lộc Hàm của hắn đi mãi chưa về.
Ánh mắt của hắn gần một năm qua vẫn chưa ngừng ngây dại.
Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hay. Hắn không biết Lộc Hàm bây giờ sống như thế nào, so với trước đây có hạnh phúc hơn không? Hắn không biết bé con của hai người lớn lên bộ dáng sẽ như thế nào. Hắn không hay Lộc Hàm bảy tháng qua đã tìm được người nào đó kề vai, có thể giúp cậu bớt đi mệt mỏi?
Lộc Hàm của hắn nhỏ bé yếu ớt như vậy, ngày ấy ra đi trong người không có chút tiền, còn đem theo một bé con chưa đầy tháng, nhất định cuộc sống sẽ rất cực khổ. Hắn đối với loại cảm xúc này, không cách nào làm bớt đau thương. Ngày Lộc Hàm ra đi, hắn không phải không hiểu lý do. Càng hiểu lý do càng muốn đem chính bản thân mình nhốt xuống địa ngục. Gía như hắn làm xét nghiệm ấy sớm hơn, giá như hắn nói cho Lộc Hàm biết sự thật, nhất định cậu sẽ suy nghĩ lại, nhất định sẽ quay trở về bên hắn.
Hắn giống như một kẻ điên, mỗi ngày đều nhớ thương Lộc Hàm đến đờ đẫn, mỗi ngày đều lầm bẩm trong cuống họng, đều cầu xin Lộc Hàm quay trở về. Hắn nghe theo Phác Xán Liệt, không tìm đủ mọi cách khiến Lộc Hàm trở về bên hắn, cũng không điên cuồng lật tung thành phố này lên để kiếm tìm cậu.
Bởi Phác Xán Liệt đã nói, nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại. Nhất định hắn sẽ đem cậu về bằng chân tâm của hắn, nhất định sẽ kiên cường chờ đợi một ngày Lộc Hàm dẫn theo bé con đứng trước mặt hắn, giống như trước đây mà đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Ngô Thế Huân.
Bảy tháng qua hắn cảm tưởng như nhớ cậu tới phát điên, cảm tưởng như đau lòng tới chết đi sống lại. Hắn không phải chưa từng lao vào rượu để quên đi bóng dáng người ấy, không phải chưa từng tìm tới nữ nhân để ngừng bị cậu ám ảnh. Nhưng Ngô Thế Huân sợ, Lộc Hàm bất kể khi nào cũng có thể quay lại, nhìn thấy bộ dạng của hắn sẽ nhất định bỏ đi. Ngô Thế Huân cũng sợ, Lộc Hàm thời gian xa hắn đã tìm được một người nào khác. Ngô Thế Huân cả đời ích kỷ, chỉ muốn đem Lộc Hàm mỗi ngày đều để trong tim, không muốn bất kỳ ai chiếm lấy cậu. Ngô Thế Huân hận bản thân chỉ có thể âm thầm ích kỷ, không thể quang minh chính đại mà tìm Lộc Hàm, không thể nắm chặt lấy bàn tay cậu mà thét lên cho cả thế giới biết, Ngô Thế Huân này đã thương yêu Lộc Hàm tới chết đi sống lại.
Nhưng hắn, ngay từ đầu tới cuối, không có tư cách để nói ra những lời nhủ vậy.
Ngô Thế Huân đau lòng nhìn khắp căn phòng rộng lớn lạnh lẽo của mình, sống mũi đã sớm cay lên.
Phía bốn bức tường đều là ảnh của Lộc Hàm cùng bé con của hắn, ngày hôm đó ở bệnh viện đã nhờ vị y tá chụp giúp. Một tấm ảnh mà mỗi ngày đều giống như đem trái tim Ngô Thế Huân đập vỡ ra. Một tấm ảnh, hắn đem theo nỗi nhớ cùng thương yêu khao khát mà gắn lên tường, cảm tưởng như toàn bộ xung quanh đều được bao bọc tới không còn chỗ trống.
Hắn bảy tháng qua đã đau tới không thể khóc, nhớ tới không thể hít thở. Không khí xung quanh tựa ngàn mũi tên, hít thở một hơi chính là đem mũi tên đâm sâu vào lồng ngực.
Ngô Thế Huân bảy tháng qua đã thay đổi bộ dạng tới đáng sợ. Hắn không giống như trước đây mỗi ngày đều chăm chút cho vẻ bên ngoài hào nhoáng. Hắn ban ngày sẽ là tới công ty làm việc, buổi tối về nhà là nặng nề đối chọi với tịch mịch cô liêu. Căn nhà lạnh lẽo giống như không có người ở.
Thế Huân nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, nước mắt ngưng lại ở khóe mi, một cơn chua xót chặn ngang yết hầu. Hắn run rẩy vuốt ve chiếc nhẫn, thanh âm cất lên giống như muốn gục ngã.
_ Lộc Hàm…Em đã đeo nhẫn cưới rồi, nhất định không được cùng ai kết hôn…Nhất định phải trở về bên cạnh anh…Anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

~*~*~*~*~

Lộc Hàm nhẹ nhàng đổ sữa ra một chiếc nồi nhỏ, bàn tay gầy xương thuần thục bật bếp gas, đặt nồi sữa nhỏ mà hâm nóng.
Nồi sữa được đặt lên, bên ngoài phòng khách vừa vặn vang lên thanh âm tiếng khóc của trẻ con, nhẹ nhàng thanh thúy, có chút ủy khuất nức nở. Khóe miệng Lộc Hàm từ từ nhếch lên, trong lòng liền ngập tràn một tia ngọt ngào ấm áp. Bé con của cậu nhất định đã tỉnh dậy.
Lộc Hàm nhanh chóng cởi tạp dề trên người, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài phòng khách. Qủa nhiên Thiên Ân đã ngủ dậy, không tìm thấy bóng dáng của Lộc Hàm mà nức nở khóc lên. Nước mắt từ hai khóe mi xinh đẹp rơi xuống, vương trên hai hàng mi cong mượt. Bàn tay nhỏ không ngừng quẫy đạp. Hai cánh môi hồng nhuận xinh đẹp chu lên đầy ủy khuất.
Lộc Hàm tiến tới, đem bé con đặt trên ghế sofa mà ôm vào ngực, cưng chiều đặt đầu con trai lên vai mình, bàn tay xoa xoa nhẹ tấm lưng nhỏ. Thanh âm vang lên ngọt ngào ấm áp, ngập tràn thương yêu.
_ Bảo bối của daddy, ngoan. Daddy ở đây với con…
Bé con bàm vào vai Lộc Hàm, nũng nịu mà cọ cọ vào vai cậu, bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng, theo thói quen mà mút lấy. Miệng nhỏ bập bẽ nói giữa nước mắt.
_ Da…Da…
Lộc Hàm vô thức mỉm cười, xoa nhẹ mái tóc nâu mềm của bé con, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa.
Cậu nhanh chóng đem con trai đặt lên đùi mình, bàn tay âu yếm lau đi nước mắt trên gương mặt phấn nộn non mềm thơm thơm mùi sữa, cưng chiều mà hôn lên trán tiểu bảo bối trong lòng, đáy mắt ngập tràn ý cười.
_ Buổi sáng tốt lành, Ân Ân.
Thiên Ân thuận theo vuốt ve của Lộc Hàm mà nín khóc, khẽ cong mi ngáp một cái, bàn tay nhỏ nhỏ chạm lên gương mặt của Lộc Hàm, khuôn miệng xinh xắn dễ dàng nở thành một nụ cười. Chiếc răng nhỏ mới nhú lên khẽ lộ ra. Ánh mắt bé con trong veo như nước, sáng lấp lánh hướng tới cậu đầy yêu thương.
Cậu không kìm được mà hôn lên má của con trai, thân thương cọ gương mặt mình tới. Bàn tay một lần nữa tìm tới trán của bé mà thăm dò.
Lộc Hàm trong lòng khẽ thở ra, có chút nhẹ nhõm. Thiên Ân gần đây mọc răng, trán liền nóng nên, tới đêm còn không ngừng quấy khóc. Cậu lần đầu tiên đối với hiện tượng của bé con liền lo lắng không ít, mỗi ngày đều không ngủ, một chút lại một chút để ý con trai nhỏ. Nhưng Biện Bạch Hiền đã nói, cũng chỉ do tới lúc mọc răng, bé con cư nhiên không thể không sốt. Lộc Hàm đối với việc chăm sóc Thiên Ân hao tổn mệt mỏi không ít, nhưng trong lòng đặc biệt hạnh phúc. Bé con này là do chính tay cậu nuôi lớn, là do một tay cậu yêu thương bao dưỡng. Mặc nhiên đối với mỗi đêm cô đơn lạnh lẽo, Lộc Hàm cùng Thiên Ân đi ngủ, bất quá có thể tạm quên đi nam nhân tên Ngô Thế Huân
Lộc Hàm giữ nguyên ý cười trên môi, đem con trai bế bổng lên, giúp bé con ăn sáng.
Thiên Ân hôm nay đặc biệt ngoan ngoãn, không quấy không khóc, cũng không dùng bộ dạng ủy khuất mà bỏ ăn, nhanh chóng dùng xong bữa sáng. Lộc Hàm một tay lau miệng cho con trai, thuận tiện nhìn đồng hồ. Chính là cách giờ đi làm không lâu. Cậu tùy tiện cầm một miếng bánh mì trên bàn cho vào miệng, bế bé con trên tay cùng đi thay quần áo.
Lộc Hàm gần một năm qua vẫn là sống một cuộc sống như thế. Buổi sáng sẽ cùng bé con đi làm ở một cửa hàng tiện lợi trong thành phố. Tới chiều sẽ lại cùng con trai đi làm phục vụ ở quán coffee nhỏ. Thời gian rảnh rỗi có thể kiếm thêm một chút bằng việc dịch tài liệu. Lương tháng cư nhiên chỉ vừa đủ, vừa mua sữa cho bé con, vừa mua thức ăn hàng ngày cho cậu. Có những ngày Thiên Ân đổ bệnh, Lộc Hàm khổ cực dành tiền đưa bé con đi khám, tới một tháng đều sống bằng mì gói. Cuộc sống này khổ cực có, cậu vẫn chấp nhận. Bởi ngay từ đầu Lộc Hàm đã lựa chọn con đường này. Nhưng điều làm cậu đau lòng nhất chính là Thiên Ân còn bé nhỏ như vậy đã phải cùng cậu đi khắp mọi nơi, mỗi ngày đều chen chúc trên chiếc xe bus chật hẹp, mỗi tối đều đêm muộn mới được trở về nhà. Nhìn bé con mệt mỏi mà ngủ gục trên tay, Lộc Hàm không kìm nổi một chút chua xót tới tủi thân. Nhưng bé con cũng chính là động lực, cậu phải cố gắng để đứa nhỏ này sống đầy đủ hạnh phúc, nhất định phải tự thích nghi với một cuộc sống không có Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm ôm chặt Thiên Ân trong lồng ngực, chậm rãi bước lên xe bus, chọn một vị trí ngồi ngay bên cạnh cửa sổ. Cậu đem Thiên Ân đặt trong lòng, để mặc bé con tự chơi đùa với những ngón tay nhỏ bé ngắn ngủn đáng yêu. Cậu dùng bàn tay gầy xương của mình ôm lấy bé con, không ngừng vuốt ve mái tóc non tơ xinh đẹp. Đứa nhỏ này càng lớn lên quả nhiên càng giống Ngô Thế Huân, bé nhỏ như vậy nhưng quả nhiên rất xinh đẹp dụ người.
Lộc Hàm cầm hai chiếc tai nhỏ trên chiếc áo khoác cún con của Thiên Ân, đùa nghịch mà chạm vào hai tai nhỏ bé. Ân Ân liền không chịu được nhột mà co người lại, bật cười khanh khách. Lộc Hàm càng được nước mà trêu đùa. Thân người non nớt nhỏ bé lăn lộn trong lòng Lộc Hàm. Cái đầu nhỏ chôn vào áo của cậu, không ngừng cọ cọ vô cùng đáng yêu, bàn tay bé nhỏ yếu ớt phàng kháng mà nắm lấy bàn tay của Lộc Hàm. Thân thể trắng nõn giống như ánh lên qua lớp nắng của ngày mới.
Chiếc xe bus dừng lại vì đèn đỏ. Ánh mắt Lộc Hàm vô tình chuyển ra ngoài. Đồng tử ngập tràn ý cưới phút chốc đông cứng lại, mạch máu không ngừng run rẩy. Nụ cười trên môi cậu lập tức ngưng trệ. Hai cánh môi mở lớn, cố gắng chấp nhận khung cảnh trước mắt,
Phía bên kia đường, Ngô Thế Huân vừa ôm hôn một nữ nhân, ánh mắt ngập tràn ngữ khí ôn nhu, trên khóe môi còn đọng lại ý cười. Lộc Hàm trong lòng cố gắng phủ nhận người trước mắt, nhưng lý trí quả nhiên không sai. Có chết đi sống lại cậu cũng không thể nhầm lẫn, bóng dáng kia chính là Ngô Thế Huân. Người kia, đã một năm không gặp. Trái tim Lộc Hàm đột nhiên thắt lại, thân thể dần lạnh lẽo, sống mũi có chút cay nồng. Hắn rời xa cậu chưa đầy một năm, có thể nhanh chóng tìm kiếm một nữ nhân khác, còn có thể giữa bạch nhật mà vui vẻ như vậy. Nhung nhớ khao khát cùng dằn vặt đợi chờ một năm qua giống như thủy triều vỡ tan trong lồng ngực.
Lộc Hàm nhẹ cắn hai cánh môi của mình thân thể khẽ run lên, ánh mắt có chút mờ đi. Cư nhiên, hắn với cậu là nghịch duyên, là loạn luân. Hắn không nên níu giữ Lộc Hàm, Lộc Hàm càng không thể yêu thương hắn. Cứ để như vậy, để hắn bên cạnh nữ nhân kia, để hắn quên đi cậu, để cậu sống một cuộc sống mới, không phải rất tốt sao?
Chiếc xe bus đột nhiên chuyển động. Lộc Hàm giật mình ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của Thiên Ân thiếu chút nữa mà ngã xuống. Ánh mắt lén lút nhìn về phía bên kia đường, đáy tim thắt lại, vội vã lẩn tránh. Ngô Thế Huân không biết từ khi nào đã nhìn về hướng này. Lộc Hàm giống như kẻ trộm bị bắt gặp, bối rối ôm lấy con trai, cố tìm lại một chút lý trí, trái tim vẫn không ngừng nhói lên. Chiếc nhẫn trên ngón tay áp út lạnh lẽo tựa hóa băng, siết mạnh lấy lồng ngực cậu.
Ngô Thế Huân đứng bên kia đường không khỏi kinh hãi hoảng hốt. Bóng dáng vừa lướt qua mắt hắn, bóng dáng hiện hữu rõ rệt giữa dòng người đông đúc. Ánh mắt bi thương ngập nước, giương mặt xanh xoa gầy gò, trên tay còn ôm giữ một bé con. Nhất định không sai, chính là người một năm qua hắn điên cuồng trong thương nhớ. Một nguồn mạch chạm vào trái tim hắn, giật nảy từng xúc cảm lặng lẽ sâu kín trong trái tim Ngô Thế Huân, làm toàn thân hắn loạng choạng tưởng như sắp không đứng vững. Bàn tay siết chặt chiếc nhẫn ngón áp út, cố gắng ngăn mắt mình mờ đi.
Ngô Thế Huân hoảng hốt nhận ra bản thân mình vừa bị Lộc Hàm bắt gặp trong hoàn cảnh nào, tâm trí ngây ngốc mà đẩy nữ nhân kia ra, nhanh chóng vội vã lái xe đuổi theo chiếc xe bus khi nãy. Mồ hôi trên trán hắn túa ra, chảy xuống khóe mắt. Tưởng như có thể gắng gượng chờ đợi ngày Lộc Hàm nguyện ý trở về bên hắn, cuối cùng chỉ vì một bóng dáng thoáng qua trên phố đã làm thâm tâm hắn xao động tới điên cuống, đã làm trái tim không thôi khao khát.
Lộc Hàm, nhất định lần này anh sẽ đuổi kịp em. Nhất định sẽ đem em trở về bên anh, nhất định sẽ nắm chặt bàn tay em, vĩnh viễn cũng không buông.
Duyên phận chính là do con người tự nắm bắt lấy.

 ~*~*~*~ END CHAP 43 ~*~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro