Chap 44: Duyên Phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44

Duyên Phận

Trái đất tròn như người ta vẫn nói thì đi hai hướng ngược chiều nhau

Sau một vòng quay, sớm muộn gì cũng trở về bên nhau

Lộc Hàm lặng lẽ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn ra phía bên ngoài. Đêm lạnh lẽo không chút thần sắc, tựa như ghim thực sâu vào trái tim cậu. Thân ảnh của Ngô Thế Huân giống như ám ảnh tâm trí Lộc Hàm, không ngừng dày vò cậu. Bảy tháng qua, rốt cục nhớ thương nhiều tới như vậy, cuối cùng có thể gặp được hắn. Chỉ là ở trong hoàn cảnh ấy, cậu không thôi đau lòng. Vốn dĩ muốn hắn sớm quên đi cậu, vốn dĩ nghĩ bản thân mong nhìn thấy hắn hạnh phúc. Tới cuối cùng, chứng kiến một nụ cười của hắn với nữ nhân khác, trái tim đã muốn vỡ ra.
Lộc Hàm thở dài mệt mỏi, ánh mắt chuyển xuống bóng dáng bé nhỏ đang một mình chơi đùa bên cạnh. Thoáng nghĩ, thời gian thế nào trôi qua thực nhanh, bảo bối của cậu đã lớn như vậy. Mới khi nào còn là một bọc chăn nhỏ nhỏ trong bệnh viện, khi này đã biến thành một cục bông tròn tròn mềm mại, không ngừng nghịch ngợm mà bò qua bò lại. Thân người nhanh nhẹn di chuyển, giống như một chú sóc nhỏ thực ngây thơ trong sáng. Cậu đột nhiên suy nghĩ, nếu như mỗi ngày đều có thể giống như Thiên Ân, sống trong thế giới nhỏ bé của riêng nó, nhìn cuộc sống bằng đôi mắt trong vắt ngây thơ, mỗi đêm có thể tựa vào ngực cậu mà say ngủ, rốt cục thực tốt.
Lộc Hàm vừa buồn cười, vừa đau lòng nhìn cặp mông phấn nộn của con trai không ngừng chuyển động qua lại, bàn chân nhỏ bụ bẫm cố gắng di chuyển, liền cất tiếng gọi bé con.
_ Ân Ân…
Bé con nghe thấy tiếng gọi, nhanh nhạy quay người lại, hương tới Lộc Hàm, cặp đồng tử êm ái tựa thu thủy. Khuôn miệng nhỏ nhắn ngây ngốc nở thành một nụ cười khẽ, đôi chân ngắn ngủn xoay lại, vội vã bò tới chỗ Lộc Hàm, thân thuộc mà ngã vào lòng cậu.
Lộc Hàm cưng chiều dang tay ôm lấy bé con, thơm nhẹ lên mái tóc của con trai. Thiên Ân giống như trước đây vùi đầu vào lòng cậu tựa như một chú cún nhỏ, dùng hai cánh tay nhỏ bé mà mở áo khoác của Lộc Hàm ra, ngịch ngợm dụi đầu nhỏ vào bụng Lộc Hàm, miệng nhỏ còn không ngừng phát ra thanh âm ân a vô nghĩa làm cậu có điểm buồn cười, bàn tay thon gầy vỗ vỗ vào mông nhỏ của con trai.
_ Ngốc nghếch!
Bàn tay tựa như phản xạ, tìm tới mái tóc nâu hạt dẻ mềm mượt mà vuốt ve. Trong lòng từng cơn nhói lên. Thiên Ân của cậu đáng yêu dễ thương, còn nhỏ bé yếu ớt như vậy. Lộc Hàm bây giờ cái gì cũng không có, gắng gượng hết sức mới có thể nuôi Thiên Ân bảy tháng qua, mới có thể chống chọi với cô đơn tịch mịch cùng khao khát yêu thương trong khoảng thời gian ấy. Những ngày tháng về sau chính là không nghĩ có cách nào để sống tiếp. Cậu mệt mỏi kiệt quệ, không có ai ở bên cạnh để sẻ chia. Thiên Ân cứ như vậy mà lớn lên, không có đẩy đủ tình yêu thương. Ngày sau, có thể nào bé con sẽ hỏi cậu, tại sao bạn học có mẹ có ba, sẽ hỏi cậu có phải hay không Ân Ân không ngoan, để baba không cần con nữa. Lộc Hàm có thể một mình gồng lên má gánh chịu đau thương, nhưng để bé con có một chút ủy khuất trong lòng, cậu vĩnh viễn không thể làm được.
_ Bảo bối….Là daddy có lỗi với con…
Hận bản thân không đủ nghị lực, không đủ kiên cường. Hận bản thân không thể cho con trai một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống đầy đủ.
Cậu bây giờ vẫn là không còn cách nào quay trở về với Ngô Thế Huân, không đủ tin tưởng, càng không đủ can đảm. Mối nghịch duyên huyết thống ấy, cậu cách nào có thể vượt qua. Hơn nữa, hắn bây giờ liệu có cần cậu nữa hay không?
Lộc Hàm cứ như vậy ôm Thiên Ân bé nhỏ non nớt trong lòng, lặng lẽ đợi chờ thêm một đơn cô đơn tịch mịch nữa trôi qua.

~*~*~*~*~

Ngô Thế Huân thẫn thờ trở về nhà. Hắn chính là hận bản thân mình tới chết đi sống lại. Tới đuổi theo một chiếc xe bus cũng không thể, cư nhiên rất vô dụng. Hắn nhìn thấy Lộc Hàm ở ngay trước mắt mà bằng cách nào cũng không thể đuổi kịp, giống như một giấc mộng xinh đẹp chưa thành liền vội vã tan biến. Lộc Hàm hắn loáng thoáng nhìn thấy, so với ngày trước hình như có chút tốt hơn. Có phải hay không rời xa hắn, Lộc Hàm hạnh phúc vui vẻ? Có phải hay không rời xa hắn, cậu đã tìm thấy một nam nhân tốt hơn?
Ngô Thế Huân cảm thấy yết hầu động cứng lại, toàn thân run rẩy vô lực. Lộc Hàm có khi nào đã vĩnh viễn quên đi hắn?
Điện thoại Ngô Thế Huân bất chợt rung lên. Hắn có chút mệt mỏi nhìn màn hình điện thoại từng đợt từng đợt sáng, trong lòng kiệt quệ chờ mong một thứ gì đó rất mong manh mơ hồ.
Ngô Thế Huân nhìn dòng tên hiện lên phía màn hình, có chút không muốn bắt máy. Nhưng cuối cùng vẫn là phải nghe.
Phía bên kia nhanh chóng vang lên thanh âm của nữ nhân có chút vui mừng gấp gáp.
_ Thế Huân…Có thể cùng em đi uống rượu được không?
Hạ Bạch Lăng có chút chờ đợi, mong chờ hắn sẽ không giống như bao lần trước, sẽ không từ chối.
_ Được.
Ngô Thế Huân tâm trí đã sớm mệt mỏi. Nếu hắn cứ tiếp tục vùi mình trong bóng tối cô liêu này, e rằng sẽ càng thêm gục ngã. Thuận tiện cùng cô đi uống vài ly, căn nguyên sẽ không sao. Hạ Bạch Lăng chính là sau khi hắn từ Incheon trở về, cùng hắn nói rõ mọi chuyện, rằng không muốn hai người có bất cư quan hệ nào nữa. Có thể là bạn bè, khiến lòng Ngô Thế Huân có chút nhẹ nhàng.
Ngô Thế Huân nhanh chóng lái xe tới quán bar đã hẹn trước, bước vào bên trong liền nhìn thấy thân ảnh mảnh mai của Hạ Bạch Lăng hiện lên giữa chớp nhoáng ánh điện.
Lại một đêm nữa, hắn chìm trong men say cửa rượu, lại một lần nữa đắm chìm trong đau thương mà Lộc Hàm đem lại. Thứ mem rượu nồng nàn tràn vào cuống họng, chính là dòng huyết đỏ tràn sâu vào trái tim của hắn. Thâm tâm vang vọng ra tiếng nức nở, không quan tâm người ngồi bên cạnh là ai, một lực liền nói ra hết thống khổ trong lòng.
_ Lộc Hàm…Tại sao lại chạy trốn khỏi anh? Tại sao ngày hôm nay không thể để anh lại gần em một chút…Lộc Hàm…
Hạ Bạch Lăng ngồi bên cạnh Ngô Thế Huân, đau lòng nghe hắn nhắc tới cái tên Lộc Hàm, cảm nhận trái tim mình từng cơn đau đớn. Hắn rốt cục có phải hay không đã nhìn thấy Lộc Hàm? Cậu ta bảy tháng qua đã biến mất, vốn dĩ không nên quay lại. Tại sao không để cho cô có cơ hội một lần được ở bên cạnh Ngô Thế Huân? Những tưởng cậu ta đã hoàn toàn biến mất, vĩnh viễn không có mặt trong cuộc sống của Thế Huân, cư nhiên bây giờ lại xuất hiện trước mắt hắn? Bộ dạng đau khổ cùng cực này của hắn rốt cục cũng chỉ vì cậu ta mà ra. Lộc Hàm bất quá còn có đứa con ở bên cạnh, Hạ Bạch Lăng ngoại trừ Ngô Thế Huân, cái gì cũng không có.
Có chết đi cũng không thể để Lộc Hàm cướp đi hạnh phúc cuối cùng này.

~*~*~*~

Lộc Hàm đem Thiên Ân bé nhỏ đã có chút buồn ngủ, không ngừng ngáp ngáp mấy cái mà đặt lên vai. Bé con tựa đầu vào vai cậu, khẽ thở ra thực nhẹ. Ngày hôm nay chính là bé con chơi đùa tới mệt mỏi, một tiếng bi bô mọi ngày cũng hết cách nói ra.
Hôm nay Lộc Hàm trở về muộn hơn so với mọi ngày, thực khó khăn mới chờ được xe bus tới. Bé con êm đềm tựa đầu vào vai cậu mà ngủ, má phấn nộn chạm tới da thịt Lộc Hàm có chút ấm áp. Bàn tay đặt nhẹ lên lưng con trai, yêu thương mà xoa xoa thực nhẹ nhàng.
Lộc Hàm chọn vị trí ngồi giữa xe, từ từ ngồi xuống, đem con trai đặt vào lòng, để đầu bé con dựa vào ngực cậu. Thiên Ân giống như phản xạ mà dang rộng bàn tay nhỏ bé ôm lấy Lộc Hàm, đầu nhỏ vùi vào ngực cậu. Hai hàng mi cong cong khẽ rung động. Thanh âm ồn ào xung quanh xe bus khiến bé con không có chút an tĩnh, muốn ngủ cũng không thể an tâm. Đôi mắt tron vắt khẽ run động rôì hé mở, ủy khuất nhìn Lộc Hàm, hai cánh môi hồng nhuận bĩu lên, chính là sắp khóc.
Lộc Hàm liền hiểu được tâm tình của con trai, dùng bàn tay gầy nhỏ che hai tai Thiên Ân lại, nhẹ nhàng ru bé con. Trong lòng không ngừng run rẩy. Đứa nhỏ này rốt cục vì cậu mà phải chịu nhiều thống khổ. Giờ này những đứa trẻ khác đều đã say ngủ trong chăn nệm ấm êm, chỉ bé con của cậu muộn như vậy vẫn phải theo cậu đi làm. Tới khi mệt mỏi muốn say ngủ cũng vì ồn ào mà tỉnh lại.
Lộc Hàm rốt cục cảm thấy, trên đời này có Thiên Ân, chính là móm quà nhỏ, chính là điều kỳ diệu tuyệt vời nhất. Bé con ngoại trừ lúc làm nũng, luôn là một bé con ngoan ngoãn, có chút hiếu động nghịch ngợm.
Chiếc xe bus dừng lại, Lộc Hàm nhìn đồng hồ trên tay. Đã qua mười giờ tối.
Cậu nhanh chóng bế Thiên Ân xuống xe, bước vào ngõ nhỏ quen thuộc. Nơi này cậu mỗi ngày đều đi qua, nhưng thâm tâm có điểm sợ hãi. Ngõ nhỏ này cũ kỹ phủ đầy phong rêu, còn vô cùng tối tăm không có một chút ánh sáng. Thường ngày Lộc Hàm đi qua đều là cùng Thiên Ân ngây thơ nói chuyện. Khi này bé con đã say ngủ, Lộc Hàm càng không nỡ đánh thức con trai dậy, đành cố gắng bước đi thực nhanh.
Phía đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân song hành với từng bước của cậu. Lộc Hàm bất giác có chút sợ hãi, càng bước vội về phía trước, cánh tay có chút siết chặt láy bé con đang say ngủ. Bàn tay còn lại chạm tới chiếc điện thoại tong túi áo khoác, tìm ới một dãy số quen thuộc.
Đột nhiên phía dưới chân thấp thoáng ánh đèn pin . Lộc Hàm từng cơn từng cơn run lên. Qủa nhiên, phía sau nhanh chóng vang lên thanh âm nam nhân trầm đục tới ghê người.
_ Tiểu mĩ nhân, đi đâu vậy?
Lộc Hàm khó khăn nuốt nước bọt, cảm nhận cơ thể mình run lên.
Cậu có chút so sự, sau đó dùng hết can đảm, cố sức chạy về phía trước. Thực không thẻ ngờ, vừa chạy được một bước, phía trước liền xuất hiện ba nam nhân khác. Ánh mắt Lộc Hàm thập phần kinh hãi.
_ Các người…
Trong thanh âm không kiềm chế được hoảng hốt. Nơi này không có bất kỳ ai qua lại, cư nhiên có chuyện gì chỉ một mình Lộc Hàm gánh chịu.
Lộc Hàm chưa kịp nói tới câu thứ hai, liền cảm nhận lưng mình bị đánh xuống thực mạnh Cậu hoảng hốt đem Thiên Ân ôm chặt vào lòng, vạn nhất không muốn bọn người kia đánh trúng bé con. Lộc Hàm liều mình xoay người lại, bất lực dùng tấm lưng gầy nhỏ che chở cho bảo vật trong lòng. Từng côn sắt nện xuồng người cậu, bọn lưu manh đồng loạt xông lên, hướng tới Lộc Hàm mà đánh, miệng không ngừng phát ra những thanh âm thô tục.
_ Loại kỹ nam như mày không xứng đáng với Ngô Thế Huân. Biết điều tránh xa một chút. Con mẹ nó.
Lộc Hàm cảm thấy máu ở khắp nơi, đau đớn khó kiềm chế. Nhưng cậu biết bản thân mình nhất định phải giữ tỉnh táo. Cậu hiểu rõ lần này như thế nào cũng không còn cách trốn thoát, nhưng tuyệt đối không để Ân Ân trong lòng chịu một chút thương tổn. Bé con của cậu vì thanh âm cùng sức ép mà tỉnh lại, vô luận không biết chuyện gì, sợ hãi mà khóc thét lên. Tiếng khóc như xé tan trái tim của cậu, trong lòng vừa khó chịu vừa đau đớn. Cậu càng siết chặt Thiên Ân, cuộn người lại bảo vệ bé con, dùng thân thể gầy yếu ôm lấy con trai, dù bọn kia đánh thế nào cũng không có chút nương nhẹ. Thanh âm tiếng khóc nức nở khàn khàn của Thế Huân giống như giúp cậu giữ lại tỉnh táo.
Tới khi cảm nhận bản thân không còn đủ khí lực để ôm lấy con trai, bản thân cảm nhận đau nhức tới muốn khóc lên, bên tai đột nhiên có thanh âm cứng rắn thét lên.
_ Súc kinh. Chúng mày cút hết đi! Cút!
Lộc Hàm trong lòng có điểm nhẹ nhõm. Chính là cảm giác như có người sắp tới cứu mình, trong lòng có điểm nhẹ nhõm. Chính là cảm giác như có người sắp tơi cứu mình đi, giúp cậu thoát ra khỏi loại đau đớn này.
Thứ cuối cùng Lộc Hàm cảm nhận được chính là thanh âm nức nở khàn đặc của Thiên Ân, sau đó đau lòng mà chìm vào vô thức.

~*~*~*~*~

Lúc Lộc Hàm tỉnh dậy chính là có chút mơ màng nhớ lại bối cảnh ngày hôm qua. Toàn thân cậu đầy những vết bầm tím cùng huyết đỏ nhìn thực ghê người. Thân thể đau đớn giống như vừa tháo ra lắp lại. Cặp đồng tử phút chốc mở lớn, toàn thân vô lực cố sức ngồi bật dậy, liền đối mặt với một cơn đau tới thấu trời.
_ Lộc ca!
Phác Xán Liệt thấy Lộc Hàm tỉnh lại liền có chút mừng rỡ đỡ cậu ngồi dậy, ánh mắt ẩn hiện vài tia thương xót.
Lộc Hàm chính là không quan tâm bản thân mình bị đánh tới tơi tả, thâm tâm chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Thiên Ân ngày hôm qua, trái tim còn đau hơn trăm vạn lần. Ánh mắt ngay lập tức ráo dác tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ yếu ớt. Thiên Ân bất luận có chuyện gì, cậu không đủ can đảm để sống tiếp.
_ Ân Ân…Ân Ân của tôi đâu rồi?
Biện Bạch Hiền ở bên ngoài hành lang nhìn thấy Lộc Hàm đã tỉnh lại, anh mắt ánh lên vạn tia vui sướng Cậu nhanh chóng bước vào bên trong, trên tay còn bế theo một cục bông nhỏ nhắn không ngừng oa oa kêu loạn. Đôi mắt to tròn trong veo có điểm đỏ lên, gương mặt phấn nôn nhăn lại, thanh âm đã sớm khàn khàn.
Biện Bạch Hiền bế bé con, đặt vào lòng Lộc Hàm. Tiểu bảo bối cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, ánh mắt non dại ngước lên nhìn daddy gương mặt đầy thương tích, tựa như có chút hiểu chuyện, đầu nhỏ mơ hồ nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo bệnh viện của Lộc Hàm, thân thể bám chặt vào người cậu, mái tóc nâu mềm khẽ cọ cọ vào lồng ngực ấm áp, cái miệng nhỏ chu lên, hốc mắt đã nhanh chóng đầy nước.
Lộc Hàm đau lòng nhìn con trai nhỏ không có chút thương tích, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa cảm thấy vô cùng có lỗi. Cậu dùng bàn tay của mình lau đi nước mắt trên mặt Thiên Ân, thân thương mà hôn lên hai má non mềm, chính là không biết mắt bản thân đã sớm long lanh nước.
_ Bảo bối ngoan ngoãn của daddy…Đừng khóc nữa, daddy xin lỗi, daddy đã làm cho con sợ hãi. Tư nay về sau vĩnh viễn cũng không để con khóc, vĩnh viễn cũng không để con thương tâm như thế.
Lộc Hàm mặc kệ Thiên Ân trong lòng ngây ngốc không hiểu, chỉ biết đem thống khổ trong lòng mà nói hết ra. Bàn tay siết nhẹ bảo bối trong lồng ngực, không ngừng hôn lên đôi bàn tay nhỏ nhỏ lạnh ngắt. Thân thể bé nhỏ trong lòng cậu khẽ run lên.
Lộc Hàm thâm tâm từng cơn từng cơn nhức nhối. Ngày hôm qua còn nhớ rõ, bọn người đó đánh mình, miện còn không ngừng gọi Ngô Thế Huân. Tất cả chuyện này, nguyên nhân cũng là do hắn. tới muốn ngất đi.
Lộ Hàm nâng niu bé con trong lòng, cổ họng khô rát kề bên ttai con trai, nhẹ nhàng nói thực nhỏ.
_ Không cần ai hết, cũng không nhớ ai hết. Chỉ cần một mình daddy nuôi con lớn lên, bảo bối nhỏ…
Suy nghĩ trở về bên cạnh Ngô Thế Huân một chút nhen nhói đã bị dập tắt. Cậu vạn nhất không thể đem tính mạng con trai ra đánh đối lấy mối nghịch duyên ấy, cũng không cần suy nghĩ nhớ nhung hắn. Trái tim lúc này chỉ cần nghĩ tới một mình Thiên Ân, bao dưỡng một mình bé con này chính là quá đủ.

~*~*~*~

_ Thiên Ân, Bạch Hân, hai con ngủ ngon.
Biện Bạch Hiền ấm áp mỉm cười, đem chăn kéo lên ngang ngực cho Ngô Thiên Ân và Phác Bạch Hân, bàn tay không ngừng âu yếm xoa hai mái đầu nhỏ nhỏ, nói một câu ngủ ngon.
Phác Bạch Hân ba tuổi nằm trên giường, bàn tay nắm lấy bàn tay của daddy, thanh âm cất lên trong trẻo vui vẻ, ánh mắt có chút mơ màng buồn ngủ.
_ Daddy…ngủ…
Biện Bạch Hiền mỉm cười nhìn con trai nhỏ ngoan ngoãn. Ánh mắt yêu thương dần chuyển sang Thiên Ân nhỏ bé nằm bên cạnh, trong lòng có điểm lo lắng.
Biện Bạch Hiền nhẹ nhàng đem bàn tay vuốt ve xuống hai má phấn nộn, thanh âm cất lên nhẹ nhàng ngọt ngào.
_ Ân Ân…ngủ ngon nhé…
Ngô Thiên Ân hai tuổi rưỡi, đôi mắt to tròn trong veo, hướng tới Biện Bạch Hiền, đồng tử chứa đựng một chút suy nghĩ. Hai cánh môi hồng nhuận khẽ mím chặt vào nhau, bàn tay bé nhỏ cầm lấy ngón tay cái của Biện Bạch Hiền, có chút dùng sức không muốn cậu đi. Miệng bập bẹ nói.
_ Chú…Ân Ân muốn daddy…Daddy lại không về….
Biện Bạch Hiền có chút đau lòng nhìn Thiên Ân mắt đã sớm ướt, bàn tay nhỏ lại cố gắng hỗn loạn lau đi nước mắt trên mặt, ngây ngốc càng làm hốc mắt đỏ hơn. Đứa nhỏ này dùng bộ dạng ủy khuất như vậy, thật làm cho người khác đau lòng.
Cậu đem Thiên Ân đặt lên vai, để đầu nhỏ tựa vào ngực mình, cùng Ân Ân nói chuyện một chút. Thiên Ân lặng lẽ trong lòng Bạch Hiền, không quấy không nhiễu, chỉ ủy khuất mà nhìn xuống chiếc áo nhỏ hình Pororo xinh đẹp.
_ Ân Ân ngoan…Daddy có việc ở công ty, không về với con được. Nhất định ngày mai chú sẽ giúp con gọi điện cho daddy. Bây giờ cùng Tiểu Bạch ca đi ngủ, được không?
Thiên Ân dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình, giơ ra trước mặt Bạch Hiền, miệng nhỏ còn không ngừng đếm đếm.
_ Một…Hai…Là ba ngày…Daddy có khi nào quên con rồi không?
Thanh âm có chút sợ hãi hoảng hốt, đáy mắt nhuộm một màu ảm đạm, thân người cuộn tròn lại trong lòng Bạch Hiền.
_ Không có…Không có…Daddy yêu con nhất trên đời, nhất định daddy cũng đang rất nhớ con mà. Chú hứa ngày mai sẽ giúp con gọi daddy về…
Biện Bạch Hiền nở ra một nụ cười trần tĩnh lại Thiên Ân, nhẹ nhàng đặt bé con trở lại giường. Cậu cầm tororo béo tròn đặt vào cánh tay trắng nõn của Thiên Ân. Sau đó bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở góc tường, khẽ bước ra ngoài. Thiên Ân mấy ngày hôm nay chính là luôn như vậy. Lộc Hàm có việc bận không thể trở về nhà, bé con mỗi tối đều không thể ngủ yên. Cư nhiên hơn hai năm qua, mỗi tối Thiên Ân đều được Lộc Hàm ôm vào lồng ngực mà ngủ, mỗi ngày đều dính lấy daddy mà chơi đùa. Bây giờ không nhìn thấy Lộc Hàm ba ngày, bé con không thể không nhớ nhung, chỉ là can đảm không bật khóc. Cho dù mỗi ngày Lộc Hàm đều gọi điện về hỏi thăm Thiên Ân, chỉ là rất khuya hoặc rất sớm mới gọi, cư nhiên sẽ không gặp được bé con.
Chuyện này lại càng không thể trách Lộc Hàm. Hai năm trước sau khi bị đánh, cậu đã hạ quyết tâm vĩnh viễn không bao giờ trở về bên cạnh Ngô Thế Huân. Hai năm nuôi dưỡng Thiên Ân lớn lên, làm qua không biết bao công việc, tới gần đây mới khó khăn xin được công việc ổn định, chính là làm cho một tòa soạn. Lộc Hàm trước kia từng học ngành báo chí, tuy có chút dang dở, nhưng thực may mắn Phác Xán Liệt quen biết mới được tuyển chọn. Cậu mỗi ngày đều không ngừng cố gắng, vì cuộc sống của Thiên Ân mà chính sức khỏe không của bản thân không có chút suy nghĩ tới.
Ngô Thiên Ân đợi Biện Bạch Hiền ra ngoài, toàn thân bé nhỏ khẽ run lên. Bé con ôm chặt Totora trong lòng, cảm nhận được trên mi có một giọt nước lành lạnh rơi xuống, Thiên Ân nhớ daddy, nhớ sắp không chịu nổi. Mỗi tối đều chờ đợi, daddy vẫn là chưa quay trở về.
Bé con nắm lấy bàn tay của Bạch Hân nằm bên cạnh, khẽ kéo kéo. Thanh âm vang lên cùng tiếng nấc nhẹ.
_ Tiểu Bạch ca…Nhớ daddy…
Bạch Hân nằm bên cạnh có chút buồn ngủ, nghe được thanh âm của Thiên Ân, bàn tay nhỏ bé giống như thói quen tìm tới mái đầu tơ mượt, mơ màng vuốt mấy cái. Bạch Hân so với Thiên Ân lớn hơn sáu tháng, nhưng chính là một người ba tuổi một người hai tuổi rưỡi.
_ Ân Ân nghe lời anh. Mau ngủ. Ngày mai có thể nghe giọng daddy rồi…
Nói xong liền ngủ mất. Thiên Ân có chút ngây ngốc nhìn Bạch Hân đã ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn của bé con liền nhăn lại, cánh môi hồng hồng khẽ bĩu ra.
Một ngày lại một ngày, bé con nhớ daddy rất nhiều. Có phải hay không bé con không ngoan, mỗi đêm đều thích leo lên lồng ngực daddy mà ngủ, cho nên không cần bé con nữa?
Thiên Ân có chút ủy khuất, trong lòng lại có một luông suy nghĩ khác. Chính là không thể để daddy quên mất Ân Ân. Daddy không trở về gặp Ân Ân, Ân Ân có thể đi tìm daddy.
Cái đầu nhỏ của Ân Ân khẽ suy nghĩ. Chính là có một lần đã cùng daddy đi tới tòa nhà to lớn, khoảng cách từ đây tới đó không có xa. Bé con trong lòng có chút quyết tâm liều lĩnh gặp được daddy.
Màn đêm yên tĩnh tới đáng sợ. Thiên Ân ôm chặt totoro trong lòng, cố gắng chờ đợi ánh đèn từ phòng chú Bạch Hiền và chú Xán Liệt tắt đi.
Bé con chống một tay trên giường, bàn chân nhỏ nhắn tuột xuống, có chút khó khăn chạm xuống đất. Ánh mắt tinh nhanh nhẹ nhàng nhìn xung quanh. Bàn chân bé nhỏ rón rén chuyển động tới tủ đựng đồ, nhanh chóng tìm thấy balo hình cún con, nhanh nhẹn đeo lên vai.
Thiên Ân nhón từng bước chân ra ngoài, ánh mắt ngây thơ giống như nhận ra một điều gì đó, bàn chân nhỏ bé thoăn thoắt trở lại giường, gương mặt non mềm khẽ nhăn lại, cố gắng với người lên nắm lấy tay của Totoro, ôm chặt vào lòng, một lần nữa bước ra cửa.
Bé con với lấy chìa khóa, cố gắng nhẹ nhàng tra vào cửa. Cửa nhà Xán Liệt rất đơn giản có thể mở ra, Thiên Ân thân thể nhanh nhẹn chạy ra bên ngoài.
Trời bắt đầu chuyển hạ, không khí còn chút dễ chịu. gió từng cơn từng cơn thổi qua mái tóc tơ mềm mại xinh đẹp.
Bé con thân thể nhỏ bé một mình cô độc bước trên đường. Chỉ là ánh điện đường sáng sáng, Thiên Ân có chút bớt sợ hơn. Bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy Totoro trong lòng, đầu nhỏ cố gắng hồi nhớ lại con đường đã từng đi qua.
Đôi chân ngắn ngủn một mình bước đi, trên vai đeo theo một chiếc balo đáng yêu, ánh mắt ngây thơ chỉ suy nghĩ tới lúc có thể gặp được daddy. Đi thật lâu, cuối cùng vẫn là thấy, có thật nhiều tòa nhà rộng lớn.
Thiên Ân tới ngã ba đường, hoàn toàn quên mất, tâm trí không ngừng bối rối. Rốt cục phải đi lối nào? Ở đây mỗi tòa nhà đều thật cao cao, bé con không cách nào phân biệt. Tâm trí có chút hỗn loạn sợ hãi. Bé con nhìn xung quanh không có ai, liền thuận tiện mà ngồi xuống, đưa Totoro ra trước mắt, thanh âm cất lên mong manh non nớt.
_ Tô Tô, cậu nói tớ đi đường nào? Nhiều nhiều nhà cao như vậy. Daddy ở chỗ nào?
Đôi mắt ngây thơ nhìn Totoro béo tròn còn cười rất tươi, bàn tay phấn nộn nhỏ nhắn liền đánh đánh vào người con thú nhỏ. Cánh môi hồng nhuận khẽ bĩu ra.
_ Tô Tô ngốc. Không được cười nữa. Mau chỉ cho Ân Ân.

~*~*~*~

Lộc Hàm mơ màng ngủ gục trên bàn làm việc, chân mày còn không ngừng nhăn lại. Chỉ là ba ngày rồi cậu không có chút nghỉ ngơi. Lần này nhất định phải hoàn thành tốt công việc. Chỉ khi đó cậu mới được nhận vào làm ở tòa soạn này. Kiếm được một công việc ổn định, có thể cho Thiên Ân một cuộc sống đầy đủ hơn. Lộc Hàm ba ngày không trở về nhà, chính là ba ngày không nhìn thấy tiểu bảo bối nhà mình, mỗi giờ mỗi phút đều rất nhớ nhung. Chính là nhớ ánh mắt ngây thơ trong trẻo của con trai hướng lên nhìn, nhớ bóng dáng non nớt một mình ngoan ngoãn chơi đùa trên ghế, nhớ thân ảnh nhỏ nhắn mỗi đêm đều chui vào lòng cậu mà say ngủ. Nhưng cố gắng thêm một chút, chỉ cần nghĩ tới Thiên Ân, bản thân Lộc Hàm còn có thể cố gắng can đảm mà hoàn thành thật tốt công việc.
” Daddy là mặt trời nhỏ…Cả ngày tràn đầy năng lượng…Daddy của Ân Ân là tuyệt đỉnh thiên hạ…Là nhất nhất nhất…”
Thanh âm nhỏ bé non nớt vui vẻ vang lên.
Lộc Hàm giật mình tỉnh ngủ, mệt mỏi dụi mắt. Phát hiện ra màn hình điện thoại không ngừng sáng lên, còn có thanh âm vui vẻ trong trẻo của Thiên Ân, bản thân có chút thanh tỉnh.
_ Bạch Hiền?
Phát hiện người gọi là Biện Bạch Hiền, trong lòng Lộc Hàm bất chợt nảy sinh một trận lo lắng.
Phía bên kia, Biện Bạch Hiền toàn thân run rẩy tựa vào người Phác Xán Liệt, ánh mắt nhìn cánh cửa khép hờ, cố gắng lấy bình tĩnh là nói, giọng không kìm được muốn khóc lên.
_ Lộc ca…Ân Ân…Ân Ân biến mất rồi…Lộc ca…
Lộc Hàm cặp đồng tử mở lớn, cảm nhận như vừa có một tảng đá rơi mạnh xuống tim
Tiếng điện thoại rơi xuống nền đất lạnh lẽo vang lên khô khốc.

~*~*~*~

Ngô Thế Huân có chút mệt mỏi lái xe trở về nhà. Ngày hôm nay hắn phải đ tiếp khách. Hiện tại trở về trời đã quá khuya.
Trên đường vắng ngắt không có một bóng người. Hắn mở cửa ô tô, chậm rãi lái xe, ánh mắt thả lỏng mà quan sát xung quanh.
Giữa đêm tối lạnh lẽo tịch mịch, phía bên kia đường bất chợt hiện lên một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi xổm dưới đất, bàn tay còn cầm một con thú ngồi bông. Thế Huân trong lòng có điểm lạ lẫm. Bé con xinh đẹp kia là của ai? Đêm muộn như vậy còn ra ngoài một mình?
Hắn lợi dụng lúc đèn đỏ mà để ý bé con ấy, trong lòng bất giác có điểm nhói lên. Con của hắn và Lộc Hàm, có lẽ cũng bằng tuổi đứa nhóc kia.
Khóe môi hắn bất giác nhếch lên thành một nụ cười. Không chiến thắng nổi tò mò, Thế Huân từ từ đỗ xe ngay phía sát đứa bé ấy, nhẹ nhàng đẩy cửa xe bước xuống.
Đứa nhóc này một mình ra ngoài ban đêm, còn đang ngồi cùng thú nhồi bông kia nói chuyện? Nhìn qua thực có điểm xinh đẹp. Chân tay bụ bẫm phấn nộn non mềm, rất đáng yêu.
Hắn nhìn biểu tình của đứa nhỏ, chậm rãi một bước, thanh âm cất lên trầm ấm ôn nhu.
_ Bé con, đêm rồi bé con sao lại ở đây?
Bé con dưới đất nghe thấy thanh âm vang lên bên tai, có chút giật mình mà ngã xuống. Ánh mắt non nớt ngây thơ nhìn lên phía trên, đồng tử trong veo tựa nước hướng thẳng tới Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân cảm nhận tim mình vừa trễ một nhịp. Ánh mắt trong veo của đứa trẻ này…Hắn cư nhiên nhìn quen thuộc tới như vậy? Nhất định ánh mắt này đã từng nhìn qua…Nhất định ánh mắt này từng khắc ghi lại một niềm rất sâu trong lòng hắn.
Lộc Hàm….

 ~*~*~*~ END CHAP 44 ~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro