Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12 

“ Đừng đi ! “.


Tiffany ngỡ ngàng…bàn tay ấy xoay người cô lại…


Một vòng tay giang rộng bao bọc lấy cơ thể cô…


Bỏ mặc mọi nghi hoặc về cảm xúc…


Trái tim Taeyeon ko cho người con gái ấy bỏ đi như thế…


Cô ko biết mình đang làm gì nữa…một hành động ngu ngốc bộc phát khi lí trí ko thể giữ vững…


Và dưới cơn mưa…họ vẫn đứng đó…


Lắng nghe…từng nhịp thở…


Cảm nhận…từng rung động thật khẽ…


Ngay khoảnh khắc này…cả hai dường như đang rơi vào khoảng không trung vô định…khi hơi ấm của ai kia đang dìu dắt họ bước vào một thế giới thần kì mà người ta hay gọi là thiên đường…ko một lời nói…đơn thuần chỉ là một cái siết chặt và người còn lại bất động đứng ngơ ra đón nhận…


“ Tae…yeon à…”


“ Đừng nói gì hết, tôi xin cô…hãy cứ im lặng…chỉ một chút thôi…”


Và rồi từng giây phút đang tức tốc trôi qua khiến Taeyeon bỗng dưng thấy nơm nớp lo sợ…cô đang có Tiffany trong vòng tay… lí trí luôn suy nghĩ rằng người con gái ấy thật đáng ghét…tình cảm của cô ấy cho đi và luôn được nhận lại…thế còn cô thì sao, cô ko có được những thứ đó…và dù sự ghen tức luôn hiện diện trong cô khi nhìn thấy Tiffany bên cạnh người đàn ông đểu giả đó…nhưng ngay lúc này ko hiểu sao cô lại ko muốn buông lơi vòng tay đánh mất cô ấy…cô ko muốn rời xa vị thuốc thần kì khiến cho trái tim cô thôi đau đớn khi bản thân mình hằng ngày âm thầm bắt nó gánh lấy sự tổn thương…cô muốn được như thế này… mãi mãi…


Trời đang mưa ư ? Nhưng sao cô ko cảm nhận được gì hết…cô chỉ biết rằng trong cô lúc này chỉ có mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc của Tiffany đang chơi đùa với khứu giác của mình, những vết thương chưa lành đang được sự ấm áp bao trùm lấy…lân lân khó tả…thật tuyệt vời làm sao…
Sực tỉnh khi cảm thấy có cái gì đó đang chạm vào eo mình, Taeyeon ko đến nỗi ngốc mà ko biết rằng đó là đôi bàn tay của Tiffany…cô ấy đáp trả lại cô sao ? Và rồi cũng chợt nhận ra mình đang ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ ấy…cả hai cơ thể sát vào nhau ko một kẽ hở…ko biết lúc này Tiffany đang suy nghĩ những gì ? Cô ấy có những cảm xúc kì hoặc như cô ko ? Thế nhưng…cô bỗng cảm thấy có gì đó hoàn toàn sai trong chuyện này…


Luyến tiếc nới lỏng vòng tay…nhìn vào đôi mắt đỏ hoe ấy…Taeyeon thấy rõ sự hụt hẫng mà Tiffany dàng cho cô…tại sao cô ấy lại buồn như thế ? Cô ấy ko muốn rời xa cô ư ? Cô ấy ko hận cô sau bao nhiêu chuyện cô đã làm với cô ấy sao ? Cuộc đời Taeyeon chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như thế…bản thân muốn rời xa nhưng trái tim cố níu lấy hi vọng…nhìn sâu vào đôi mắt ấy…đã đến lúc cần phải kết thúc tại đây…


Đẩy người Tiffany ra khỏi cơ thể mình, Taeyeon bước lùi về sau…cả hai vẫn nhìn nhau, Taeyeon vội vàng lẩn tránh nó, tiến đến nhặt lấy chiếc ô nằm dưới đất…cô cầm tay Tiffany và trao chiếc ô cho cô ấy…


“ Cầm cho chắc vào, đánh rơi một lần nữa thì ko có ai nhặt giúp cho đâu…đừng để cơ thể dầm mưa lâu quá…”


Tim quặng thắt…vùng vẫy dữ dội trong lồng ngực…nhưng cô ko còn sự lựa chọn nào khác…những điều cô vừa làm là tội lỗi…là đi trái lại lại với nghịch lý…mặc cho nước mắt đã rơi…nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, kìm nén đi những tiếng nấc như muốn vỡ òa trong xúc cảm…Taeyeon gồng mình lấy hết sự bình tĩnh chút ít còn tồn đọng trong cô, vẻ lạnh lùng phút chốc đã quay trở lại, cô nhìn vào ánh mắt buồn ấy một lần nữa…


“ Cái ôm này tôi trả cho cô… tôi ko muốn nhận bất cứ thứ gì từ cô hết…những thứ liên quan đến cô chỉ khiến tôi mệt mỏi mà thôi…”


“ Tại…sao…”


Ko trả lời Tiffany…Taeyeon vội vàng bước ngang qua người con gái với giọng nói nghẹn ngào, cái chạm vai ấy khiến Taeyeon nao lòng ko ít, cô đã cố gắng lắm mới nghĩ ra được cái lí do để ngụy biện cho hành động khi nãy của mình…nhưng tại sao cô ấy ko chịu hiểu mà lại thốt ra câu hỏi ngược lại khiến cô rối bời…làm sao cô có thể trả lời được trong khi cô hoàn toàn khao khát cái cảm giác tuyệt diệu ấy luôn kề bên mình…nhưng chỉ vài bước chân…cô ko thể kìm lòng được…cô ko muốn cho người ấy phải suy nghĩ thêm nhiều về điều đó để tìm câu trả lời…


“ Sau này đừng tùy tiện trao cho bất cứ ai những thứ thuộc về mình…”


Taeyeon bỏ chạy thật nhanh…đôi chân vội vã đi tìm nơi yên bình để trốn tránh sự thật…và lời nói cuối cùng của cô dành cho Tiffany có phải là quá muộn rồi ko ? Khi mà đêm ấy, trong căn phòng của Tiffany, cô đã nghe thấy tất cả, những từ ngữ nhạy cảm ấy thì ngoài chuyện đó ra thì còn có thể là gì khác…


Những bước chạy của Taeyeon như đang giẫm đạp lên trái tim của Tiffany…quay người lại để cố níu giữ lấy từng phút từng giây hình bóng ấy còn hiện diện trước mắt cô…câu nói của Taeyeon thật sự là muốn ám chỉ đến điều gì ? Ko lẽ chỉ là một cái ôm cảm ơn cũng ko được sao ? Vòng tay ấm áp ấy trao cho cô chẳng qua chỉ vì muốn trả lại thôi ư ? Tại sao đồ tồi đó lại khiến cô đặt hi vọng vào những điều kì diệu mà thâm tâm vẫn chưa đặt tên, để rồi đánh đổ nó vào vũng bùn…khiến nó vấy bẩn và bốc mùi như một thứ rác rưởi…đến và đi…mọi chuyện đều diễn ra một cách nhanh chóng…ngọt ngào có…cay đắng có…


Nhìn chiếc ô trong tay…cô có nên giữ chặt nó trong tay để hơi ấm ít ỏi ấy giúp cô băng qua cơn mưa để trở về thực tại…hay nên bỏ mặc nó như chưa từng biết đến và tiếp tục để cơn mưa nhấn chìm lấy bản thân trong hố sâu của đau khổ ???

ooo000ooo


Đóng mạnh cánh cửa…dựa lưng mình vào bức tường lạnh lẽo…đôi môi cô tái nhạt đi, run rẩy từng hồi…ko phải vì bộ quần áo ướt sũng trên người…cô đang khóc...những giọt ấm nóng cứ rơi tự do…khóe mắt cay thật rát…Taeyeon ko biết tại sao lại như thế…đầu cô như bốc hỏa…máu trong người cô sôi sục ngày càng rạo rực…những hơi thở gấp gáp…những cảm xúc bề bộn trong trái tim, khép chặt hai hàng mi…nước mắt trượt dài đọng lại khóe môi…mặn…đắng…chua xót…tại sao lại ko ngọt ngào…


Đưa tay lên đánh mạnh vào ngực trái…cô đang khó chịu cùng cực…thà rằng cô đừng đi tìm cô ấy… thì giờ đây mọi chuyện đã ko xảy ra như thế, mọi thứ trong cô đang vượt ngoài tầm kiểm soát…cô ko hiểu sao bản thân lại lại thốt ra những lời mà mình ko hề muốn nói …đối diện với Tiffany chỉ có đau khổ…đến giờ phút này mà trái tim cô còn vòi vĩnh cảm giác có Tiffany thêm một lần nữa…nó quá tham lam…nó đòi hỏi quá mức cho phép…cô ko thể để mặc bản thân lún sâu vào những điều cấm kị…cả hai là người dưng, nhưng mối quan hệ của họ ko hề đơn giản…


Là mẹ kế…


Là con chồng…


Là người mà theo nguyên tắc xã hội Taeyeon phải gọi là “ dì “…


Là người mà Tiffany phải cố tập làm quen với danh nghĩa là “ con “…


Tất cả những suy nghĩ ấy khiến Taeyeon đau đớn…tại sao cô lại thành ra như thế này ? Vì một người con gái luôn khiến cô phải nhớ nhung và suy nghĩ về cô ấy, ám ảnh lấy cô ấy như một con nghiện…cô điên rồi…phải…điên thật sự rồi…


Tiến về phía cửa sổ, kéo tấm rèm sang một bên…người con gái ấy vẫn đang đứng đó…cô ấy ko xem lời nói của cô ra gì sao ? Tại sao cô ấy luôn khiến người khác phải cắn rứt bản thân ? Nắm chặt tay mình lại…Taeyeon càng lúc càng khóc nhiều hơn…cắn chặt môi…đôi mắt nhòe đi…nhưng sao hình bóng ấy vẫn hiện rõ trước mắt …cô phải làm sao đây … Tiffany đang khiến cô ko còn là chính mình nữa rồi, trước đến nay cô chỉ biết đến bản thân, thế nhưng…quan tâm…lo lắng…những điều trước đây cô chưa từng bận tâm lúc này đều dành tất cả cho người con gái ấy…cô nghĩ…có lẽ…con tim cô bắt đầu rung động…vì Tiffany…


“ Tiffany…đồ ngốc…”

ooo000ooo


Căn phòng sáng rực…trước mặt cô là chiếc ô, chiếc khăn tay màu xanh và cây kẹo lúc sáng…Tiffany đã bó gối ngồi nhìn nó rất lâu…từ lúc về phòng cô như người mất hồn, thẫn thờ đặt chúng xuống nền nhà và ngồi đối diện nhìn ngắm…để mặc cho bản thân đang thấm cái lạnh vào da thịt, nhưng cô ko muốn thay quần áo ra…chiếc áo này lưu giữ vòng tay ấm áp của Taeyeon…mái tóc này cô ko thể lau khô vì Taeyeon đã vuốt lấy nó…bàn tay này ko thể rửa sạch vì đã được Taeyeon chạm vào…dù rằng những gì vương lấy hơi ấm của Taeyeon ngay lúc này ở bên cạnh cô rất mong manh…nhưng cô vẫn ra sức níu giữ chúng…


Ba vật trước mặt cô đều thuộc về con người ấy…có thể xem chúng như những kỉ niệm đẹp ko ? Taeyeon vẫn lạnh lùng với cô…rõ ràng cô có thể cảm nhận được rằng cô ấy quan tâm đến cô, nhưng tại sao nhất thiết phải thốt ra những lời nói khiến trái tim cô vỡ tan...hay cô đang lầm tưởng tất cả…là thương hại…và giống như Taeyeon nói, đơn thuần chẳng qua là vì muốn trả lại cô những gì mà cô ấy mang phải… Taeyeon ghét cô đến nỗi ko muốn ở gần những thứ liên quan đến cô…vậy có nghĩa rằng…những mơ ước về một tương lai có Taeyeon hiện diện đã vụt tắt…cảm giác hạnh phúc nhanh chóng lụi tàn…thở dài mệt mỏi…Tiffany đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng…chỉ một mình…và có lẽ…nỗi cô đơn sẽ mãi còn ở cạnh cô…


“ Taeyeon à…tôi ko xứng đáng để có thể đến bên cô sao ? Có phải vì Soo Young nên cô muốn tránh xa tôi ko…chúng ta có thể là bạn mà…tôi đâu có đòi hỏi điều gì quá đáng…điều tôi cần là được gần cô thêm một bước…tại sao lại né tránh tôi …phải làm thế nào để cô có thể hiểu rằng tôi đau đớn đến nhường nào khi bị cô bỏ rơi…cô có biết rằng ngay giấy phút đó tôi đã tuyệt vọng như thế nào ko…Taeyeon à…tôi đau lắm…tôi nhớ cô…”


Đêm nay thật dài…mưa vẫn rơi…và đâu đó trên thế gian này…hai trái tim đang ở rất gần…nhưng khoảng cách để chạm tới vẫn còn mãi xa…như hai đường thẳng song song…liệu có một ngày chúng sẽ quyết định thay đổi chính mình và gặp nhau tại một điểm ko ???


ooo000ooo

Những hạt mưa đã thôi ngừng rơi trả lại cho ngày mới những ánh nắng sưởi ấm lòng người…


Taeyeon đang đứng dưới làn nước nóng…đôi mắt cô sâu hoẵm xuống vì ko ngủ…cô chán lắm rồi...tại sao mọi chuyện cứ kéo dài như thế này mãi…chốc nữa cô ko biết nên làm thế nào khi gặp Tiffany…một câu chào buổi sáng ư…ko thể nào…ngại ngùng đang xâm chiếm lấy suy nghĩ trong cô…có lẽ lạnh lùng như mọi ngày là cách tốt nhất, và chắc tiffany cũng sẽ ko buồn nhìn cô sau chuyện đêm qua đâu…kẻ tồi tệ như cô thì Tiffany cũng phải ngán ngẩm và chán ghét sau bao nhiêu chuyện mà cô đố xử tệ bạc với cô ấy chứ…mệt mỏi…cô ko muốn suy nghĩ gì thêm nữa…quấn chiếc khăn tắm ngang người và bước ra ngoài…cô muốn gặp người con gái đó…


Gài chiếc cúc áo cuối cùng, Taeyeon đã sẵn sàng để bước xuống gặp Tiffany, dù chỉ 10s cũng đủ lắm rồi…trái tim cô thôi thúc mình phải xuống nhà thật nhanh để nhìn thấy cô ấy cho lấp đi nỗi nhớ sau một đêm dài mong mỏi…bỗng dưng chiếc điện thoại reo lên khiến Taeyeon giật mình…


“ Nghe đây “, Taeyeon lạnh lùng bắt máy.


“ Ăn sáng chưa ? “


“ Chưa.”


“ Hôm nay chúng ta đi ăn sáng chung đi, lâu rồi hai đứa mình chưa đi ăn chung với nhau, tớ mới nghe giới thiệu chỗ này bán hambuger ngon lắm, ôi, nhắc tới là thấy đói rồi…chẹp chẹp.”, Soo Young hí hửng nói.


“ Tớ lười lắm, ko muốn ăn gì hết.”


“ Kim Taeyeon, cậu nên nhớ bữa ăn sáng rất quan trọng, và đừng dại dột từ chối với Choi Soo Young này những đề nghị có liên quan đến đồ ăn.”


“ Nhưng mà…”


“ Ko nói nhiều, tớ đang trên đường đến nhà cậu, đừng có suy nghĩ ngu ngốc là đi đâu trước khi tớ đến, 5 phút nữa tớ muốn thấy cậu ngoan ngoãn ngồi yên chờ tớ ở phòng khách, vậy đi.”


“ Yahhhh Choi Soo Young, ở đâu ra cái kiểu ép buộc người khác như thế chứ ! “


“ Tút…tút…tút…”


“ Alo…alo…Choi Soo Young, cậu dám…aishhhhh !!! “


Bực tức ném điện thoại lên giường, quá đáng thật, Soo Young càng lúc càng coi thường cô, ra lệnh cho cô ư ? Dù cho có là bạn thân thì Soo Young cũng đừng mong Taeyeon này sẽ chịu nhượng bộ…bước ra khỏi phòng…một ngày mới bắt đầu với Taeyeon cùng khuôn mặt cau có khó chịu đến đáng sợ…


ooo000ooo


Cẩn thận xem xét lại bộ hồ sơ trong tay, Tiffany quyết định sẽ đi xin việc làm sau hai tuần nghỉ làm ở tiệm cafe Coco Lee, cô hi vọng với trình độ anh ngữ của mình thì có thể xin vào làm thông dịch viên cho một công ty nào đó, và cô cũng ko muốn tiêu xài tiền của người khác, như thế chẳng giống cô chút nào.


Nắng ấm khiến Tiffany tỉnh táo hơn sau một đêm chìm trong nước mắt, cô đã suy nghĩ thông suốt, hít một hơi thật sâu, Tiffany sẽ ko cố gắng làm những việc nằm ngoài giới hạn của mình nữa, việc chạm đến Taeyeon là ko thể…vì thế cô sẽ ko cố gắng ép bản thân mình khổ sở để rồi chẳng nhận lại được gì …


Cầm chặt cây kẹo đưa lên ngắm nhìn…cô sẽ luôn mang nó theo bên mình…ko hiểu sao cô vẫn cảm thấy lưu luyến nó đến lạ kì, có thể đây là quà của Taeyeon nên cô cũng ko nỡ bỏ nó qua một bên.


Mỉm cười với nó, Tiffany tiến ra cổng để bắt đầu một ngày mới của mình với những điều ngọt ngào mà cô mang bên mình…


Chỉ vừa bước ra tới ngoài sân, cô đã thấy Taeyeon đứng đó khoanh tay trước ngực, gương mặt có một chút gì đó ko hài lòng, điều đó khiến trái tim cô lại dậy sóng, cố ra vẻ như ko có chuyện gì xảy ra với cả hai vào đêm hôm qua, Tiffany đang cố tự nhiên nhất có thể, mạnh dạn bước đến gần Taeyeon, Tiffany lên tiếng.


“ Chào buổi sáng.”


Taeyeon giật mình quay sang nhìn Tiffany khi nghe thấy giọng nói của cô ấy vang lên, và bắt gặp Tiffany đang cười với mình, nụ cười méo mó giả tạo làm sao, cô biết Tiffany đang gượng ép bản thân nhưng ít ra cô cũng biết được gương mặt cô ấy đang ngố đến mức nào, cô thiết nghĩ nếu như Tiffany là diễn viên thì sao nhỉ ? Chắc cô ấy sẽ là khắc tinh của tất cả đạo diễn khắp Hàn Quốc mất.


Nhưng ít ra cái ngố ấy cũng khiến cô có đôi phần lúng túng, vội quay mặt sang hướng khác, cô ko dám nhìn Tiffany, lỡ như cô ấy cũng thấy “ cái ngố “ của cô luôn thì sao, ko được, điều đó hoàn toàn ko được.


Ko thấy Taeyeon trả lời, tim của Tiffany hẫng đi một nhịp, suốt ngày lạnh lùng, Taeyeon ko chán khi cứ phải nhíu đôi chân mày của mình lại sao ? Tiffany hơi buồn, cô đã cố tỏ ra bình thường nhất, thế sao kẻ đáng ghét đó lại đặt nặng vấn đề, lơ cô ư ? Đúng là con người này ko tồn tại hai chữ “ lịch sự “ trong trí óc rồi…và rồi chợt nhớ đến món quà bất ngờ ở bệnh viện, Tiffany nói với giọng vui vẻ.


“ Cảm ơn cô. “


“ Gì ? “


“ Vì cây kẹo.”


“ Kẹo gì ở đây ? Vớ vẩn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro