Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13

Trong cơn mưa, trên đôi chân trần đang lang thang từng bước vô định…tôi đi tìm em…đi tìm lại những kí ức đang dần nhạt nhòa sau màn mưa…môi tôi vương lấy vị mặn vẫn còn ấm của những giọt nước mắt ko bị hòa lẫn vào những giọt tê buốt lạnh căm đang trút lên người mình…hình bóng em ngày càng lớn trong tim tôi…nhưng nó ko còn hiện rõ như những ngày chúng ta còn ở bên nhau…nó hư ảo và điều đó khiến tôi hoảng loạn…cơn mưa buồn đang dần xóa đi tất cả những gì trong tim tôi còn vương lấy…ko được…tôi phải cố gắng làm điều gì đó để có thể níu giữ chúng lại bên mình dù cho nó gần như vô vọng…


ooo000ooo


“ Cảm ơn cô. “

“ Gì ? “


“ Vì cây kẹo.”


“ Kẹo…kẹo gì ở đây ? Vớ vẩn.”


“ Ơ…hôm qua…ở bệnh viện…ko phải…”


“ Cô đang…nói nhảm cái gì vậy ? “


“ Làm sao cô ta có thể biết mình…ko lẽ…trời ơi, con bé sún răng đáng ghét…”


Đôi mắt đượm buồn chỉ biết đứng từ xa nhìn người con gái đang ngồi trên băng ghế với vẻ mệt mỏi trên gương mặt, khó khăn lắm Taeyeon nới có thể kìm lại những cơn sóng vực dậy trong lòng cô khi nghe vị bác sĩ kể về cuộc sống của Tiffany qua những ngày tháng đau khổ…chỉ việc nghĩ đến Tiffany đã phải chịu biết bao nhiêu tổn thương do cô mang lại thì trái tim cô lại nhói lên từng hồi…bản thân cô quả thật rất tồi tệ…người con gái ấy đang có sự ảnh hưởng nhất định đến tâm trạng của cô, có lẽ cô cảm thấy có chút gì đó gọi là hối hận, dằn vặt trong lương tâm, nhưng cô nào hay những giọt nước mắt mình cố nuốt ngược vào trong chính là tình cảm của mình dành cho Tiffany, cô quá bướng bỉnh để có thể thấy và chấp nhận nó một cách tự nhiên nhất…


Bây giờ trước mắt cô không còn gì nữa ngoài cô ấy, cô nên bước đến hay cứ im lặng như thế này ? Nhìn cô ấy đau khổ mà ko thể chạm vào…cô luôn cho rằng trên thế gian này chuyện gì cô cũng có thể làm được, thế nhưng giờ đây cô cảm thấy mình thật vô dụng…bất lực…trong cô luôn tồn tại nỗi sợ hãi khi đối diện với Tiffany…con tim run rẩy từng hồi…những suy nghĩ thôi thúc cô đến bên Tiffany vào lúc này khiến cô muốn phát sốt, đầu nóng ran lên…đôi bàn tay nắm chặt lại…móng tay bấu vào da thịt càng lúc càng sâu hơn…cô muốn những vết hằn sâu đang rỉ máu ấy gây cảm giác đau về thể xác có thể giúp cô giữ được tỉnh táo trước khi có những hành động điên rồ…cô nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt…phải…bỏ đi ngay lúc này có lẽ là cách tốt nhất…


“ Ha Mi ngoan, ngồi ở đây chờ mẹ nhé ! “, người phụ nữ trung niên vuốt tóc cô bé trước khi bước đi.


“ Dạ.”, cô bé ngồi trên băng ghế đung đưa chân trả lời mẹ mình.


Taeyeon quay sang nhìn khi nghe thấy giọng cô bé vang lên, bỗng trong cô nảy ra một ý định khi nhìn thấy vật đó…tiến đến gần, Taeyeon ngồi trước mặt cô bé nói với giọng nhỏ nhẹ…


“ Này nhóc.”


“ Chị gọi em hả ? “, cô bé ngẩng mặt lên nhìn.


“ Uhm.”


“ Em là Ha Mi, năm nay 7 tuổi, sở thích của em là…”


“ Nhóc bị hâm à ? Có ai kêu giới thiệu bản thân đâu mà tự nhiên ngồi nói nhảm vậy ? “


“ Thế chị gọi em làm gì ? Mẹ em nói là nên giới thiệu bản thân trước khi người ta phỏng vấn. “, cô bé xụ mặt nói.


“ Phỏng vấn gì ở đây ? Con bé này nó nghĩ nó là người nổi tiếng hả trời.”


“ Ko phải… e hèm…cây kẹo này…tôi muốn mua lại.”


“ Ko được, em chỉ có một cây thôi, đưa cho chị rồi em ăn gì đây.”, cô bé lập tức giấu cây kẹo ra sau lưng mình.


“ Thì tôi đưa tiền cho nhóc đi mua cây khác là được thôi mà.”


“ Ừ nhỉ, để em suy nghĩ đã, mẹ em nói là nên suy nghĩ thật kĩ trước khi quyết định việc gì đó.”


“ Này, nhanh đi, tôi ko có thời gian rảnh đâu đấy.”


“ Ok, 50000 won.”


“ Gì ! Cây kẹo bé xíu này mà có cái giá đó á ? Nhóc nghĩ tôi mới trên trời rơi xuống hả ? Lừa ai vậy .”


“ Mẹ em nói là cái gì cũng nên khơi giá lên trước để người ta trả thấp xuống là vừa.”


“ Con bé này, cái gì cũng mẹ em nói, mẹ em nói, vớ vẩn, bực quá…”


“ Đây, 5000 won.”


“ Ko được, mẹ em nói…”


“ Yahhh con bé này, nói lắm thế.” * cốc *


“ Ui, sao chị cốc đầu em.”


“ Ai bảo bướng làm chi, 5000 won là may lắm rồi đấy nhá, có tin là tôi trấn lột luôn ko.”


“ Nhưng mà con gấu bông tới 30000 won, còn 20000 won để tẩm bổ cho Chan Sung.”


“ Gấu bông ? Hay quá ha, còn Chan Sung là ai ? “


“ Chan Sung là bạn trai em, cậu ấy dễ thương lắm. Mẹ em nói…”


“ Mệt quá, nói nữa là tôi bẻ luôn mấy cái răng sâu của nhóc đấy.”


“ Cái con bé này mới bé tí mà đã yêu với đương, vớ vẩn…”


“ Á ko được, Chan Sung ko thích con gái sún răng, thôi được rồi, 5000 thì 5000.”


“ Nãy giờ mà chịu thì có phải đỡ mệt ko, mà giờ tôi có chuyện này muốn nhờ nhóc.”


“ Nhờ em, vậy thì 45000.”


“ Yahhh cái con bé này sao mở miệng ra là tiền với tiền hoài vậy.”


“ Tại mẹ em nói…”


“ Im ! Cấm từ giờ ko được nhắc đến mấy cái lý thuyết vớ vẩn của mẹ nhóc nữa nghe chưa. “ * cốc *


“ Hixhix…dạ.”


“ Nè, nhóc có thấy chị xinh xinh đang ngồi ôm mặt ở đằng kia ko ?”


“ Dạ thấy, bác sĩ nói mắt em rất tốt.”


“ Trời ơi, cái con bé này hết mẹ nói rồi giờ lại tới bác sĩ nói, aishh muốn oánh nó ghê, cứ thử ko vì Tiffany thì nãy giờ xem xem răng của nó có còn nguyên vẹn ko thì biết, phù…Taeyeon à, hạ hỏa… hạ hỏa…”

“ Oh, vậy thì bây giờ nhóc đến đưa cho chị ấy cây kẹo này dùm tôi nhé.”


“ Sao chị ko tự đưa đi, từ đây đến đó có vài bước chân mà chị cũng lười sao.”


“ Lười gì mà lười, biết gì mà nói, bây giờ có đi ko ? Lúc nãy nhóc nói chan sung ko thích con gái sún răng đâu nhỉ…hay là…”


“ Thôi thôi, em đi là được chứ gì, em ghét chị !”


“ Aishh…con bé này, nhanh đi đi.”


“ Chị thật đáng ghét.”


“ Chứ nhóc nghĩ nhóc đáng yêu lắm hả ? Con nít gì đâu mà ko nghe lời, bướng thấy sợ ! Nói chung hai chúng ta chẳng ưa gì nhau nên nhóc cầm lấy 5000 won này mà im lặng nghe chưa...”


“ Bây giờ tôi có việc phải đi, nhớ đó, phải đưa tận tay, cấm nói nhiều, tôi mà biết nhóc tiết lộ điều gì thì…chuẩn bị tinh thần bị Chan Sung bỏ rơi đi nhé.”


Dáo dác nhìn xung quanh, Taeyeon vội đứng dậy, ko quên cốc đầu cô bé và giơ tay đe dọa bằng hình nắm đấm trước khi bước đi thật nhanh để rời khỏi đây…


“ Ko thể nào…rõ ràng là …”


“ Bớt hoang tưởng đi , tôi…”


Câu nói của Taeyeon bị ngăn lại khi có một giọng nói khác vang lên…


“ Oh la la ~, hôm nay ngoan quá nhỉ, ra đây đứng chờ luôn ư, nôn nóng muốn gặp tớ đến như thế sao ! Cậu làm tớ thấy ngại quá đấy ! “


Chiếc xe màu bạc vừa dừng bánh thì ngay lập tức người từ bên trong lập tức bước ra thật nhanh và tiến về hướng Taeyeon đang đứng. Taeyeon vội quay lại nhìn cái người vừa mới phát ngôn bừa bãi liên quan đến hình tượng của cô…


“ Gì chứ, ngoan á…nôn nóng muốn gặp á…ngại á, cái tên này hôm nay uống lộn thuốc rồi hay sao mà dám nói với mình như thế chứ, vớ vẩn…lại còn trước mặt cô ấy nữa…aishhh, cậu chết với tôi rồi Choi Soo Young.”


Bắt gặp Taeyeon nhìn mình, Soo Young nở một nụ cười thật rạng rỡ để mang đến một buổi sáng tốt đẹp cho cô bạn của mình, nhưng nào hay rằng sự vô tư đến vô hại của mình đang khiến cho cái người trắng trắng càng muốn điên tiết lên…


“ Cậu cũng đừng có hoang tưởng nữa Soo Young, tại sao riết rồi trừ tôi ra thì ko có ai bình thường hết vậy .”


“ ??? “


Taeyeon đùng đùng bỏ đi vào trong xe ngồi, Soo Young thì cứ đứng đấy ngờ mặt ra, chuyện gì thế này, cái người lùn lùn ấy bỗng dưng nạt nộ với cô, cô đã làm gì sai ư ? Ko thể nào, cô chỉ vừa mới đến và còn tặng cho Taeyeon nụ cười thật tươi, thế thì cớ gì mà bị mắng oan uổng như vậy chứ ?


“ Chào Tiffany.”, quay sang nhìn thấy Tiffany, Soo Young khẽ cúi đầu chào.


“ Ơ…vâng.”


“ Taeyeon với cô lại xảy ra chuyện gì nữa à? “


“ Oh ko có gì đâu.”


“ Nếu như cậu ấy có làm gì ko hay thì cũng mong cô bỏ qua cho, cậu ấy ko được hiền như những người khác nên…”


“ BIMMMM BIMMMMM…YAHHHH, CÓ ĐI KO ? “, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, Taeyeon bực bội thò đầu ra ngoài cửa xe quát lớn.


“ Biết rồi, đừng quậy nữa ! Cái cậu này thật là… “


“ Vậy tôi đi trước nhé, xin phép.”


“ À vâng, chào Soo Young.”


Tiffany dõi theo từng bước chân của Soo Young tiến gần đến bên Taeyeon, trái tim cô đang nhảy loạn cả lên, nó đang thổn thức những lời xót xa cho những gì mà nó đã trao cho Taeyeon, có lẽ cô đang dần thấm lấy cái cảm giác mà người ta thường hay nói rằng “ cho đi nhưng ko được nhận lại “ là như thế nào…nhưng một phần khác trong cô lại giữ vững niềm tin rằng những cảm xúc mà cô dành cho Taeyeon là đúng đắn…


Nhìn vào gương chiếu hậu…đồ ngốc ấy vẫn đứng đó nhìn chiếc xe đang lăn bánh rời khỏi nơi đây, cảm giác hồi hộp trong lòng Taeyeon đã vơi đi nhưng thay vào đó là sự dằn vặt trái tim, nếu Tiffany cứ tỏ ra bình thường mà tiến đến gần cô hơn thì cô phải làm sao ? Cô ko dám chắc rằng bản thân mình có thể khống chế lại được giọng nói trầm và ánh mắt luôn đá xoáy vào trái tim khù khờ của cô mỗi khi nhìn thấy nó, tất cả những thứ thuộc về tiffany khiến taeyeon luôn khắc khoải mong nhớ…ngày càng sâu đậm…


ooo000ooo


“ Phù…mệt quá…”


Ngồi trên dãy ghế chờ ở trạm xe buýt, từ sáng đến giờ cô đã đi xin việc ko biết bao nhiêu công ty rồi mà vẫn ko được, mục tìm việc trong tờ báo đang cầm trên tay đầy những gạch chéo đỏ, đôi chân cô mỏi nhừ, có lẽ với kết quả bảo lưu đại học dang dở nên xét về trình độ cô khó có thể xin vào làm ở một công ty nào đó, nhưng nếu như cứ mãi làm waiter ở Coco Lee’ coffee thì làm sao cô có thể lo đủ cho cuộc sống sau này của mẹ mình khi bà xuất viện chứ, mọi việc thật phức tạp, cứ dồn đến cùng một lúc khiến cô khó khăn trong việc chống đỡ lấy tất cả, nhưng buông xuôi ko phải là phong cách của Tiffany…


Đưa tay tìm chai nước trong túi xách, Tiffany vô tình chạm phải nó…lấy ra ngắm nhìn, nó gợi cho cô nhớ về cuộc nói chuyện giữa cô và Taeyeon lúc sáng, cây kẹo này ko phải của cô ấy tặng cô sao ? Ko kẽ trên đời này có đến hai Kim Taeyeon ? Hay là như Taeyeon nói, cô bị hoang tưởng thật rồi ?


Xụ mặt xuống, Tiffany thất vọng tràn trề khi nghĩ rằng đó ko phải là Taeyeon, cô đã vui mừng biết bao nhiêu khi cầm trong tay cây kẹo này ngay giây phút nghĩ về người đó, tưởng chừng như cô đã biến thành con ngốc khi cứ suốt ngày mơ mộng về cái viễn cảnh hạnh phúc ấy...thế nhưng giờ đây sự thật sao phũ phàng quá…cô lại nuôi hi vọng vào những điều ko có thật rồi…vẫn là Taeyeon khơi dậy những tia sáng mỏng manh cho mối quan hệ của họ, vẫn là Taeyeon khiến cô mất tự chủ, và vẫn chính là Taeyeon gạt bỏ đi tất cả…đồ Kim Taeyeon xấu xa !


Thở dài chán nản, chỉ vừa mới gặp nhau lúc nãy thôi nhưng giờ đây sao cô thấy thời gian trôi qua thật chậm…ngày hãy còn dài…lúc này cô chỉ mong trời mau tối, đến lúc đó cô có thể về nhà và gặp Taeyeon…dẫu biết trước rằng bản thân sẽ nhận được thái độ hờ hững lạnh lùng và những lời nói chất chứa đầy hàm ý làm tổn thương cô, nhưng Tiffany vẫn ko thể nào ko ngừng mong mỏi được nghe thấy giọng nói ấy…


Đưa mắt nhìn vào chỗ trống cuối cùng trên mục tìm việc, Tiffany hi vọng cơ hội cuối cùng này sẽ mỉm cười với cô…


“ Công ty Hansun, ta đến đây…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro