Chap 5 : Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rồi một ngày:

-  Eunjung ...

- Ừm..sao hả em ?

- Nếu bây giờ , có một người đàn ông bảo thích em . Em có nên nhận lời không?

Thoáng ngạc nhiên , nó ậm ừ

- Chị...chị không biết.Thế có ai tán tỉnh em à ?

- Ừm..gần đây em mới quen một anh làm ở công ty thiết kế nội thất . Anh ấy năm nay 25 .Cũng tốt với em lắm..

-  Thế...thế em có thích anh ấy không . Nó hỏi dồn

-  Chị hỏi ngốc thế . Đồng tính như em thì đâu có cảm giác với con trai .

- Thế sao em còn hỏi chị có nên nhận lời không?

- Bởi vì người ta có thể sống trái với lương tâm của mình mà . Anh ấy cũng đến tuổi lập gia đình rồi và em cũng nên tìm cho mình một người đàn ông tốt . Có thể em không yêu anh ấy , nhưng em nghĩ em có thể đóng tốt vai người đàn bà cạnh anh ta..Dù đó quả là khó khăn đối với em và em cần cố gắng nhiều..

- Thiếu gì người tốt để em yêu? Sao phải tự làm khổ mình như vậy? Nó bực bội

- Vì..em sợ..em sợ đánh mất đi cơ hội hiếm hoi này.Vì người đàn ông đó quá tốt với em .Nên..em

- Thôi đi..Chị không muốn nghe em nói nữa.Chị có việc . Chị về trước đây.

Nó vội vàng đi ra cửa.Để lại Jiyeon ngồi một mình . Giọt nước mắt chợt rơi..

Tối hôm ấy , nó thức trắng đêm.Mọi suy nghĩ đổ dồn về Jiyeon ,về cuộc nói chuyện ngày hôm nay . Không hiểu vì sao nó lại phản ứng gay gắt về việc Jiyeon có người khác tán tỉnh như vậy.Tâm trạng này,không giống như cảm giác nó đã từng khó chịu với Aeron ,khi Aeron có người yêu mới . Cảm giác sợ , rất sợ . Nó sợ Jiyeon sẽ rời xa nó mà chạy theo người đàn ông kia . Cuộc đời của Jiyeon đã khổ lắm rồi,nó không muốn em ấy khổ sở thêm nữa.Sống như vậy,ai mà chịu nổi được cơ chứ? Nghĩ đến đấy thôi nó đã phát điên lên rồi.

Những ngày sau,nó không gặp em ấy.Và những ngày không gặp Jiyeon ,là những ngày nó như sống trong địa ngục.Nó nhớ Jiyeon.Nó muốn được nhìn thấy Jiyeon ,dù chỉ là trong chốc lát cũng đã đủ hạnh phúc với nó lắm rồi.Ấy vậy mà,chỉ vì lòng tự trọng của mình,nó cố kìm nén.

Nó ăn không ngon,ngủ không yên.Lắm lúc nó muốn gọi cho Jiyeon và hét toáng lên rằng " Nó nhớ Jiyeon lắm lắm".Nhưng nó không làm được.Ấn rồi lại xóa,cầm lên rồi lại đặt xuống.Nhiều khi,nó ức chế đến phát khóc.Thiếu Jiyeon ,nó mới thấy những ngày qua quý giá với nó đến dường nào.Nằm trên giường,nước mắt chảy ra,tô đậm trên từng khóe mi.Nó khóc. " Jiyeon ơi,chị muốn gặp em ".

Sáng hôm ấy,nó đến trường nhưng lại được nghỉ học.Sau 2 tiếng ngồi trên căng tin,đắn đo và lưỡng lự mãi.Nó quyết định bỏ qua cái lòng tự trọng của mình,mong sao nó gặp được Jiyeon

Đứng trước cửa phòng Jiyeon ,nó ngỡ ngàng vì dòng chữ " Phòng cần cho thuê". Chạy xuống hỏi cô chủ nhà,nó mới hay.Em ấy trả phòng từ hôm qua.Nghe cô chủ nhà bảo,đồ của Jiyeon vẫn còn một ít ở trong phòng,ngày mai Jiyeon đến lấy nốt.Ngày mai? Ngày mai nó phải đi thực tế với lớp đến tối mới về.Nó sợ không gặp được Jiyeon .Run run viết vội mẩu giấy.Nó hẹn Jiyeon tối mai gặp nó tại quán café cũ.Rồi đưa cho bà chủ nhà,nhờ đưa hộ.Nó ngậm ngùi nhìn lại căn phòng lần cuối,rồi quay xe về.

Cả tối nó liên lạc với Jiyeon mà số thuê bao.Không lẽ " Jiyeon ghét nó đến thế sao?". " Tại sao Jiyeon đi mà không nói với nó một lời nào?''. " Nó là gì đối với em ấy?". Aaaaaaaaaaaa...nó hét lên đầy đau khổ . Trằn trọc cả đêm,mong sao trời sáng,tối mai là nó có thể gặp được Jiyeon rồi.Liệu em ấy có chịu gặp nó không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro