Chap 14: Chiếc điện thoại kì lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lấy...lấy lại áo khoác? Ý anh là sao?
- Tôi đến để lấy lại áo khoác của mình.
- Nhưng...tôi chỉ mượn anh chiếc ô này. Tôi đã lấy áo của anh khi nào?-Gương mặt cô tỏ vẻ không hiểu trước câu nói của anh.
- Cô không lấy!-Anh thản nhiên đáp.
- Vậy tại sao anh lại đến để lấy lại?
- Tôi cho cô mượn, chỉ là cô không biết thôi.
- Lẽ nào...
- À, có vẻ cô nhớ ra một tí gì thì phải.
- Hôm đó, ở sông Hàn. Là anh à?- Cô thật sự bất ngờ và tiếp tục:
- Là anh đã khoác lên người tôi chiếc áo đấy?
- Xem ra trí nhớ của cô cũng không tệ.
Hôm khác tôi sẽ đến để lấy lại, mục đích tôi đi theo cô lần này chỉ để chắc chắn rằng cô về nhà an toàn-Anh im lặng hồi lâu và nhìn vào mắt cô:
- Hơn hết, tôi muốn chúc em ngủ ngon!

Anh quay người lại, kéo chiếc mũ trùm đầu xuống và bước đi.
- Anh Kim-Tiếng cô gái giữ chân anh lại
- Cô vào nhà đi-Anh vẫn đứng đó, không buồn quay người lại để nhìn cô.
- Chiếc áo đó, là của anh à?
- Ừ, đúng vậy. Là một chiếc áo có ý nghĩa rất lớn với tôi.
- Mẹ anh tặng cho anh à?
- Không, là một người con gái mà tôi yêu đã chọn nó cho tôi.

Cả hai người cùng im lặng, câu nói anh vừa thốt ra như có một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản hai người cất tiếng nói.
Anh khẽ nhấc chân và bước đi
- Anh là ai? Nói tôi biết đi! - Giọng cô gái ấy vang lên nhưng dường như chất chứa trong đó là những giọt nước mắt. Câu nói ấy thổn thức và được bật ra trong sự nghẹn ngào
Anh bước đi và nói vọng lại
- Kim Hyun Woo! Tôi là Kim Hyun Woo!
--------------------------------
"Kang Gary..."
Anh đã bước đi thật rồi, bước xuyên qua màn đêm và con phố ướt đẫm mùi mưa vừa mới tạnh. Chỉ có cô đứng đó, dõi theo anh. Cô hoảng sợ trước mọi thứ đang diễn ra. Cô không thể chạy theo anh cô cũng không thể nói là cô nhớ và yêu anh đến nhường nào. Cô không thể, vì khi anh hỏi cô sẽ lấy lý do gì để biện minh cho những hành động đó? Lý do là cô yêu anh? Nghe thật chẳng có tí gì gọi là chính đáng. Anh là Kim Hyun Woo, người cô mới gặp cách đây chỉ vài ngày. Không có lí nào anh ấy lại tin một lí do như thế. Nhưng cô biết, cô biết anh thật sự là ai. Và cô chắc chắn điều đó. Không thể, cô không thể chạy đến bên anh. Chỉ vì anh là Kim Hyun Woo!
Cô cứ đứng đó, chân cô như không còn sức lực nữa, cả người cô ngã xuống nền đất và cô hét lên, âm thanh ấy xé tan bầu không khí vốn dĩ tĩnh lặng của buổi đêm và cái không khí do cả hai đã vô tình tạo nên. Cô ngồi đó, cô không biết phải làm gì, phải đi đâu. Và cô khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra trên má người con gái ấy. Cô khóc không phải vì quá nhớ anh mà đó là giọt nước mắt của một sự bất lực!
---------------------------
Tập đoàn Kang-7AM
- Sao? Hôm nay chúng ta có một cuộc hẹn lúc 8giờ à? - Joong Ki bất ngờ khi nghe cô thư kí thông báo
- Vâng thưa chủ tịch.
- Cô hãy bảo anh Kim chuẩn bị xe gấp. Tôi phải đi ngay bây giờ.
- Dạ vâng - Cô thư kí cúi chào và bước ra khỏi phòng.
- Khoan đã- Joong Ki cất giọng
- Dạ thưa chủ tịch có chuyện gì ạ?
- Hôm nay tôi có cuộc hẹn với đối tác nào?
- Thưa chủ tịch, ông ấy là một đối tác mới của công ty chúng ta, tôi có nghe nói ông ta là một người Hàn và đang làm việc ở LA. Bây giờ ông ấy về Hàn và muốn hợp tác đầu tư vào công ty chúng ta.
- Được rồi cô ra ngoài đi.

Cộc...cộc..
- Vào đi
- Thưa chủ tịch chúng ta sẽ đi chứ, tôi đã chuẩn bị xe.
- Được rồi, ta đi thôi-Joong Ki bước nhanh lên xe với vẻ mặt trầm ngâm
- Có chuyện gì làm ngài căng thẳng sao? - Hyun Woo mở lời.
- À không có gì, tôi chỉ lo lắng về đối tác làm ăn mới của công ty chúng ta. Tôi chưa từng quen biết ông ta tại sao ông ta lại đầu tư một khoản lớn vào công ty. Đúng là một điều kì lạ.
- Chắc là do công ty làm việc tốt nên họ đầu tư vào. Tôi thấy đáng mừng hơn đáng lo đấy ạ.
Joong Ki im lặng trên suốt con đường đi đến chỗ hẹn. Có lẽ một chuyện gì đó sắp diễn ra. Anh ta có linh cảm không tốt về vị đối tác lần này.
Phía trước xe, Hyun Woo vẫn lái đều và dường như anh ta mỉm cười. Một nụ cười tinh quái.
---------------------------------
Seoul-2PM-Nhà Ji Hyo
- Noona, em không đi đâu. Em không muốn đến đó. Chị thừa biết em ghét cậu ta đến mức nào mà.
- Em có định giúp chị không đấy?
- Haizz, được thôi em sẽ đi.
Kwang Soo bật dậy lấy chiếc áo khoác và đi ra xe. Cậu nhấn ga và chiếc xe chạy đi đâu đó. Một hướng đi quen thuộc.
-------------------
- Chào cậu, giám đốc đang có cuộc họp phiền cậu đợi một tí.
- À, thư kí Na, cũng không có gì quan trọng nên cứ để cậu ấy làm việc đi. Hôm nay tôi rảnh rỗi nên định sang tìm cậu ấy bàn một vài chuyện-Kwang Soo mỉm cười thân thiện với thư kí Na.
- Vậy phiền cậu ở đây. Có gì cứ gọi cho tôi. Tôi xin phép.-Thư kí Na cúi chào và bước đi
- À khoan đã, tôi có chuyện muốn hỏi.
- Vâng, cậu cứ nói!
- Tôi nghe bảo công ty vừa tuyển nhân viên mới à, cậu ta thế nào?
- Cậu ấy đến làm việc cũng được một thời gian ngắn ạ. Xem ra cậu ấy là người chỉn chu và làm tốt công việc được giao. Lần trước cậu ấy còn cứu giám đốc khỏi bọn xấu.
- Thế thì tốt nhỉ? Mà cậu ra tên là gì?
- Thưa, Kim Hyun Woo ạ.
- À, Hyun Woo
- Nhưng tôi còn nghe một số chuyện về cậu ấy.
- Cậu ta nổi tiếng thế ư?
- Tôi cũng chỉ nghe một người bảo vệ già bảo cậu ta trông giống giám đốc Kang, vị giám đốc cũ của công ty ạ. Tôi chỉ mới vào làm nên cũng không rõ lắm về vị giám đốc kia ạ.- Thư kí Na mỉm cười và tiếp tục
- Tôi xin phép ạ
- Cô đi đi, à đừng nói chuyện này cho Joong Ki-Kwang Soo tiếp lời.

Kwang Soo không thể tin khi nghe những lời đó. Thật ra anh ta là ai? Có phải là Kang Gary không? Hay chỉ đơn thuần là người giống người?

Bịch...Là tiếng chạm vào nhau
- Tôi xin lỗi. Tôi đang vội. Anh có sao không?
- À tôi không sao-Kwang Soo chỉnh lại quần áo và cất giọng
- Vậy tôi xin phép đi trước
- Ah, khoan đã-Kwang Soo ngước nhìn chàng trai trẻ. Cậu nói trong sự đứt quãng:
- Tôi có thể nhờ cậu giúp tí việc không?
- Anh cần gì cứ nói ạ. Tôi sẽ cố gắng.-Chàng trai trẻ nhanh nhảu đáp.
- À, tôi muốn mượn điện thoại anh để gọi về nhà. Tôi để quên điện thoại ở đâu đó rồi.
- À, đây-Chàng trai đáp và đưa Kwang Soo chiếc điện thoại của mình.

"Đang tải tệp...90% hoàn thành"
----------------------------
Ringgg...Tiếng chuông báo tin nhắn làm cô giật mình và tỉnh giấc
"8 giờ tối, công viên RM"
Là ai? Một số điện thoại lạ hiện lên trên màn hình điện thoại của cô. Đêm qua cô đã quá mệt mỏi nên việc ngủ được một giấc yên ổn là việc đáng mừng. Thế mà, lại bị đánh thức bởi một tin nhắn của kẻ lạ mặt. Nhưng tin nhắn đó lại làm cô thêm lo lắng. Chuyện gì sẽ xảy ra?
Cô đứng dậy và thả mình vào dòng nước mát. Cô muốn rửa trôi những phiền muộn đó. Từ lúc anh đi đến lúc người đó xuất hiện. Mọi thứ đã làm cô quá mệt mỏi. Cô bây giờ luôn phải chạy theo một con đường mà không biết đích đến nhưng cô biết chắc rằng cuối con đường đó có một chiếc chìa khóa giúp cô giải đáp tất cả.
Cô bước ra khỏi phòng tắm và đồng hồ cũng đã điểm đến con số 7. Cô cầm điện thoại lên để chắc chắn thời gian và địa điểm. Rồi cô bước đi trên con đường quen thuộc. Cô đi thật chậm rãi, không có gì phải vội vàng cả. Nhưng phía sau cô là một dáng người cũng đang bước chầm chậm với một khoảng cách khá an toàn. Có lẽ cô không biết điều đó.

Cô đến nơi hẹn lúc 7giờ 55 phút. Vẫn còn 5phút. Nhưng cũng chưa thấy một người nào đó tiến về phía cô. Hoặc có thể người đó không đến. Đã 30 phút trôi qua, cô vẫn ngồi dù không biết người đó là ai. Có lẽ trong cô đang thắp lên một tia hi vọng về một người nào đó sẽ xuất hiện. Nhưng, không! Chẳng có ai xuất hiện cả.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Cô nhấc máy với tâm trạng hồi hộp, không yên:
- Xin chào, tôi là Song Ji Hyo.
Bên kia vẫn im lặng, không một âm thanh.
- Xin chào, có ai ở đầu dây bên kia không? Tôi đã đến nơi hẹn rồi. Xin chào?
- Về đi-Một giọng nói vang lên
- Về? Nhưng anh hẹn tôi ra đây mà? Có chuyện gì thế? Anh là ai?
Tít...tiếng dập máy từ đầu dây bên kia.
- Tắt rồi sao?Có chuyện gì thế nhỉ?-Cô nghĩ thầm.

Cô đứng dậy và bước đi. Cô không biết người đó là ai. Và cũng không biết người đó luôn ở phía sau cô trong suốt quãng thời gian vừa rồi.
Cô đi. Người lạ mặt cũng bước đi. Anh ta đi đến nơi cô ngồi, một chiếc băng ghế bằng gỗ cạnh một bồn hoa. Chàng trai ấy cúi xuống nhặt một thứ gì đó cho vào túi áo và bước đi. Dĩ nhiên là hướng về phía cô.
-------------------------
Seoul-7AM
Nhà Ji Hyo-

- Noona, chị dậy rồi à. Em có chuyện muốn nói-Kwang Soo đẩy cửa và bước vào.
- Có chuyện gì thế. Mới sáng sớm đã hét ầm ĩ lên.
- Em đã gặp người đó.
- Người đó?-Ji Hyo hỏi lại bằng vẻ không hiểu chuyện.
- Đúng, người giống anh Gary.
- Em...em đã gặp rồi à? Khi nào?
- Hôm qua em đã đến công ty Joong Ki. Tình cờ đụng phải anh ta.
- Em thấy thế nào?
- Giống, nhưng...có vẻ không phải anh Gary.
- Chắc là anh ấy không nhớ được chúng ta-Ji Hyo cất giọng trầm buồn
- Em đã cài vào điện thoại anh ấy một phần mềm định vị của Seung Ho gửi. Cậu ta nói sẽ hack và tìm được vị trí.
- Em đang xâm phạm quyền riêng tư của người khác.
- Em xin lỗi, nhưng chị hãy tin em lần này.
-------------------------
Nhà hàng RM
- Sao chị phải đến đây?-Ji Hyo tỏ vẻ khó chịu khi bước xuống xe.
- Ah, hai người đến rồi à, ngồi đi.-Joong Ki lên tiếng và chạy đến kéo ghế cho Ji Hyo
- Ai đưa cậu đến đây thế?
- À là tài xế Kim cậu ấy mới đến làm việc cho tôi. Mọi người dùng bữa đi.

Kwang Soo đứng bật dậy và đi ra ngoài. Anh lấy điện thoại và nhắn gì đó, rất nhanh
"OK. Tớ sẽ làm"
Một tin nhắn khác đến. Và kèm theo đó là một cuộc gọi khẩn cấp

- Xin lỗi, tớ đi vệ sinh-Kwang Soo mỉm cười và ngồi vào bàn.
- Không sao-Joong Ki đáp và mắt vẫn không rời Ji Hyo
- À, cái người mà đưa cậu đến đây đang ở đâu vậy. Mình muốn cảm ơn một tí chuyện.
- À, cậu ta ở bên ngoài xe đấy.

Kwang Soo chạy thật nhanh ra ngoài. Đưa mắt tìm xung quanh. Trông cậu có vẻ vội vã.
- ah, cậu Kwang Soo. Cậu đến đây dùng bữa với cậu Joong Ki à?
- Ah, anh Kim. Tôi đến đây cùng chị tôi. À, tôi cảm ơn anh lần trước đã cho tôi mượn điện thoại. Tôi có việc nên chưa kịp cảm ơn anh.
- Không có gì đâu. Tôi xin phép

Kwang Soo trở lại bàn với vẻ mặt hốt hoảng. Anh kéo tay Ji Hyo ra bên ngoài. Cả hai cùng lên xe và chiếc xe phóng đi thật nhanh bỏ mặc lời gọi lại của Joong Ki
- Có chuyện gì thế? Em đang làm gì vậy? Ta đi đâu?
- Về nhà. Có chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Chị xem tin nhắn của Seung Ho trong điện thoại em.

"Tớ đã định vị rồi, chiếc điện thoại đó đang ở LA không phải Hàn Quốc"
-----------------
End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro