Chap 16: Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một tuần sau Tĩnh viết cho Nghiên Nhi một bức thư. 

    “Nghiên Nhi em, 

    Chị muốn kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích. Hàn Quốc có rất nhiều tiểu thuyết, bút ký, và rất nhiều truyện cổ truyền kỳ. Chuyện chị sắp kể cho em nghe đây rất ngắn, rút ra từ một quyển sách có tên là “Liên Hoàn Ký”. Chuyện kể rằng” Thuở xưa có một thư sinh họ Hàm, một hôm Hàm công tử đang ngồi một mình trong thư phòng đọc sách. Bấy giờ bên ngoài trời đang mưa. 

    Những hạt mưa phùn nhỏ tựa thiếu nữ. Tay cầm thoi (chiếc thoi dệt vải) vừa đi vừa hứng lấy những giọt mưa dệt thành tấm lụa. Dệt không ngừng, , mảnh lụa “tơ mưa” phất phơ theo gió. Bất chợt cô đi vào thư phòng, đưa mảnh lụa mới dệt trao tặng cho Hàm công tử và nói: 

    “Khúc lụa này có tên là Băng tơ xin được tặng chàng may áo”. Nói xong biến mất, sau đó Hàm công tử đã mang Băng tơ may thành áo mặc, còn dư kết thành quạt, suốt ngày đem theo mình coi như vật quý. 

    Nghiên Nhi. 

    Câu chuyện chỉ có bấy nhiêu là kết thúc, chị nghĩ không biết suốt cuộc đời Hàm công tử  có thoát khỏi Băng tơ không? Có quên được người con gái đã dệt mưa thành lụa không? 

    Nhưng hình ảnh ngoài trời mưa lất phất bay. Mưa bụi như tơ ...Có xóa được trong đầu chàng không? ...Còn người con gái ...Có thật sự biến mất? 

    Đó là một trong những truyện cổ Hàn Quốc, một thứ truyện không đáng tin. Truyện dân gian của Hàn Quốc thì tự nó có cái lãng mạn, một sự lãng mạn tuyệt vời, đẹp và gần với chuyện ngày nay. 

    Câu chuyện cũng tương tự như vậy. Một buổi tối cơn mưa kéo dài không dứt, có một cô bác sĩ khùng tên là Hàm Ân Tĩnh, cô ta đang ngồi trong phòng khám thì có một cô gái xuất hiện, trên tay cũng ôm lấy những hạt mưa mảnh như tơ. Áo dạ hội màu trắng với nụ cười trên môi đẩy cửa bước vào. Trao mảnh lụa Băng tơ cho cô bác sĩ Hàm Ân Tĩnh và câu chuyện bắt đầu ... 

    Nghiên Nhi, trước hết chị mạn phép được kể về mình một chút. Trước đêm mưa gío với sự xuất hiện của em, chị là người bình thường, chỉ biết nỗ lực phấn đấu tìm một cuộc sống thực tế đơn giản. Chị không lãng mạn, không biết nằm mơ, cũng không ảo tưởng. Với công việc hằng ngày, tiếp xúc với vi trùng, bệnh nhân, chị chưa hề gặp chuyện có tính chất lãng mạn chứ đừng nói đến chuyện thay đổi trong cuộc sống của chị. Những chuyện tình ái thần thoại trong tiểu thuyết với chị chỉ là những chuyện giải sầu, không đáng tin, không thể tin, không thể theo được. 

    Thế rồi sự xuất hiện của em, nét trong sáng của băng trinh, sự nhiệt tình của lửa, vẻ đẹp trong tranh, nét trữ tình của thơ nhạc, em đã làm chị rung động, em đã cuốn hút chị, đã đẩy chị vào thế giới lãng mạn. Và thế giới này với sự rực rỡ của nó, với vẻ mờ ảo của nó, nó đã dẫm nát chị và chính trong cái đêm em xuất hiện đưa mảnh lụa Băng tơ choàng lên vai chị. Nghiên Nhi, chị không phải sắt đá mà chị là người bằng xương bằng thịt, mảnh lụa Băng tơ đến từ tiên cảnh vừa choàng vào người đã siết chặt lấy chị. 

    Nghiên Nhi, bây giờ nghĩ lại chiếc áo vô hình mà em mang đến hôm ấy đã đẩy chị vào thế giới thần tiên của em mất rồi. Viết thư chị mong sẽ viết có đầu có đuôi nhưng khi cầm bút lên lòng chị rối như tơ vò. Khi đọc em phải dùng thoi đan lại. Đoạn trước viết dài dòng như vậy, chẳng qua chị muốn nói với em một điều chị chỉ là một bác sĩ bình thường, không một ảo tưởng, mơ mộng về tình yêu, vậy mà không hiểu sao lại bị em nuốt lấy. Em nên hiểurằng đó không phải vì chị tin rằng chị là cánh đồng cỏ rợp bóng. Cũng không phải chị bị choáng ngợp trong sự tâng bốc của em mà chị bị mê hoặc, chẳng qua là vì chiếc áo vô tình hôm ấy. Chiếc áo tơ mưa vừa choàng vào người là không còn thuốc chữa nữa. Đã có một khoảng thời gian chị tự đánh lừa mình, chị đã theo em, Hiểu Mẫn và Khâm Nhược cùng vui chơi. Chị tưởng như mình là kẻ bàng quang đứng bên lề nhìn cuộc tình của em và Khâm Nhược. Đấy thấy không Nghiên Nhi? Ngay từ đầu em đã đánh lừa chính mình, chị đã theo em, Hiểu Mẫn và Khâm Nhược . Chị đã nói ngay từ đầu là có một người bác sĩ khùng, ngu như vậy làm sao xứng đáng được choàng tấm áo Băng tơ của em? Nhưng rồi chuyện gì phải đến đã đến. Em có nhớ cái hôm ấy không? Lần đầu tiên em vào phòng riêng của chị. Khi em nói với chị “Hãy chấp nhận cho em làm lại cuộc đời” thì tim chị vỡ ra, hồn chị bay bổng, đầu óc và tâm hồn chị say ngất với những lời thỏ thẻ của em. Ôi Nghiên Nhi, đó là lần thứ hai em đã choàng thêm cho chị một chiếc áo. Những ngày kế tiếp em dệt thêm nắng, sa mù, mưa và ánh trăng. Trời sinh em ra làm Chức Nữ, mỗi lần dệt xong chiếc áo nào là em khóac lên cho chị thêm chiếc đó. Và cứ thế, Nghiên Nhi, em đã trang điểm lên người chị đủ thứ, đến độ có lúc chị tưởng rằng mình đã phát ra được cả hào quang, những hào quang đó lôi cuốn em, si mê em. Nhưng thật ra không phải vậy. Hào quang chỉ phát ra từ những chiếc áo của em tạo ra chứ không phải của chị, và nếu một ngày nào đó em thu hồi lại hết thì em sẽ thấy rằng chị chỉ là một trần tục, thô kệch, một thể xác bình thường. 

    Nghiên Nhi, chị không hiểu là chị đã trình bày được một cách khúc chiết tình cảm của mình không? Và tuần qua, chúng mình đã chia tay. Trước kia, chưa bao giờ chị thấy đau khổ như vậy, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ chị thừa nhận những chữ “trái tim tan nát” bao giờ. Vì nói thể là không khoa học, tự điển y khoa cũng không đề cập đến chứng bệnh “trái tim tan nát”. Mấy ông trí thức không hiểu dựa vào đâu mà mô tả thế. Nhưng mà Nghiên Nhi ơi, rồi chị phải thừa nhận. Trái tim chị đã tan nát. Một ví dụ cụ thể, cụ thể vô cùng. 

    Sau khi chúng ta chia tay Hiểu Mẫn có đến tìm chị, một Hiểu Mẫn tốt bụng cũng là có tơ dệt, nhưng vải cô ấy dệt là những loại vải thô, thứ vải dùng để băng bó vết thương. Cô ấy đã giúp chị ...Khi phát hiện ra vết thương tan vỡ trong tim chị. Hiểu mẫn đã đến thăm, dùng kim xỏ chỉ khâu lại. Sự khâu của cô ấy làm chị đau hơn. Nhưng cô ấy nói: 

    – Nếu đau thì chỉ đau thêm một lần này thôi. 

    Nhờ vậy mà chị biết được mọi chuyện. Từ chuyện anh đạo diễn Đài truyền hình đến anh sinh viên đại học và bây giờ ngồi đây viết thư cho em, xin em hãy yên tâm, chị thấy lòng hết sức thanh thản. Hiểu Mẫn nói chị có hận em không? 

    Làm sao chị có thể làm được việc đó phải không? Vì nếu em không khoác cho chị những chiếc áo Băng tơ kia thì làm sao chị biết được trên đời này còn có cả một thế giới khác? Không! Nghiên Nhi! Chị phải cám ơn em, món quà của em mang đến cho chị là món quà trên mây, ở thế giới thần tiên đâu phải người nào cũng có được đâu? Vì vậy, hàng vạn, hàng triệu người ở trên cõi đời này chưa được khóac chiếc áo Băng tơ đó đã ra sức công kích mãnh liệt những vấn đề “lãng mạn”, “ái tình”, “mơ mộng”. Nguyên thủy chị cũng là một trong những con người đó. Vì vậy, nói thật Nghiên Nhi, chị không hận em. Nói thật đấy. Dù em ở bên cạnh ai, chị vẫn cảm ơn, cảm ơn thật nhiều. 

    Bây giờ, chúng ta thử nói về Khâm Nhược xem. Khâm Nhược là một thanh niên ưu tú, đẹp trai, thông minh, biết pha trò. Với mẫu hình như vậy, Khâm Nhược là đích của biết bao cô gái. Dĩ nhiên em cũng yêu hắn. Nhưng bây giờ chị thấy cần phải cảnh giác em thế này. 

    Em không phải là một cô gái bình thường như những cô gái khác. Em từ thế giới thần tiên đi xa, em biết dệt Băng tơ và choàng lên người những người mà em yêu thích. Khâm Nhược quen em đã lâu. Hắn đã bị em choàng cho không biết bao nhiêu chiếc áo như vậy. Vì vậy trước mắt bây giờ chỉ có một Khâm Nhược lấp lánh hào quang, em quên là ...Hào quang kia chỉ phát ra từ những chiếc áo đó. 

    Khâm Nhược, thế nào thì hắn cũng chỉ là một người trần, khi bị những chiếc áo kia vây kín đến ngộp thở thì hắn sẽ phản ứng, chống trả , xé nát chiếc áo, hào quang sẽ mất và thế là em đau đớn, thương tâm ...Thật ra thì Khâm Nhược cũng chỉ là kẻ bất hạnh. Nói chuyện tình yêu với người trên mây là một sự đau khổ. Khâm Nhược là người trần không thể nhập cảnh tiên vì vậy không thể trách được hắn. Khi nói chuyện tình yêu với tiên mệt mỏi quá thì phải quay sang tìm mấy cô gái phàm tục xả hơi. Và mỗi lần hắn như thế thì em lại lồng lộn lên, em cũng bắt chước chạy đi kiếm  “người trần” chúng tôi để trả đũa. 

    Chuyện của hai người cứ thế mà lặp đi lặp lại mà chị tin rằng sau chị vẫn chưa chấm dứt, chính điều đó làm chị lo lắng cho em. 

    Nghiên Nhi. 

    Bức thư này viết đã khá dài, nhưng chị không hiểu là em rồi sẽ rõ ý chị chăng? Mấy ngày hôm nay, thật sự chị thấy lo cho em. 

    Nghiên Nhi, em dệt mưa thành tơ bấy nhiêu năm rồi, có bao giờ em nghĩ đến việc đột nhiên mình đánh mất khả năng đó không? Và lúc đó em sẽ sống ra sao? 

    Nghiên Nhi à. Đây là cõi đời của những người phàm. Nên trước ngày gặp em ...chị đã nghĩ là ...rồi mình sẽ cưới một cô gái hiền thục, bình thường và yên phận, đời sống giản dị nhưng sẽ hạnh phúc. Đến khi gặp em với chiếc áo khóac em mang cho, khiến quan điểm sống của chị đã đảo lộn, khi có cảm giác mình ở tận núi cao, khi thì tận cùng vực thẳm, khi trong lửa, lúc dưới nước. Cái tình yêu nông nổi đó, dù sao cũng đã trải qua. Bây giờ trở về cởi chiếc áo Băng tơ ra, đứng trước kính ngắm lại mình, chị thấy mình vẫn là người trần. 

    Chị không dám mơ ước một tình yêu sôi nổi nữa. Dù biết rằng nó vẫn hiện hữu. Chị chỉ mơ một mối tình bình thường. 

    Vì vậy, Nghiên Nhi, chị viết bức thư này cho em. Em vẫn cho rằng mình là tiên ư? 

    Sao cũng được, nhưng mà Nghiên Nhi, em cần phải nhìn lại mình và cả những người xung quanh. Em có quyền tiếp tục trò chơi “dệt mưa thành tơ” nhưng phải tìm được một người hiểu em. Vì như vậy “hắn” mới hiểu được em, yêu em và không bị chiếc áo của em bức tử. Khâm Nhược có lẽ chưa hiểu được em, chưa bao giờ hiểu được em. 

    Vậy thì trên đời này còn ai là người hiểu em? Có một bác sĩ điên sau những đòn dầu sôi lửa bỏng có lẽ hiểu được em. Nhưng mà người khùng đó chỉ là một người trần, cô ta chẳng phải cốt tiên, nên chắc cũng chẳng xứng với em. 

    Nghiên Nhi! Quả thật chị rất lo lắng cho em. Nếu em cứ tiếp tục làm “tiên nữ”. Ở trên cao lạnh lắm. Chị cũng không biết năm tháng có ảnh hưởng gì đến tiên không? Chứ lũ người phàm chúng tôi một khi đã lớn tuổi thì không còn có thể làm mưa làm gió như thời trẻ tuổi. Nếu tiên cũng phải già, thì chắc cũng không thể “dệt mưa thành tơ” lúc đó hẳn phải cô độc. Nghiên Nhi ơi! Cô độc với con người phàm chúng tôi là một sự buồn tủi còn với “tiên” hẳn phải bi đát hơn chúng tôi nhiều. 

    Nghiên Nhi hãy nghĩ đến tương lai. 

    Sau cùng, xin cảm ơn em. Nghiên Nhi! Cảm ơn những ngày vui em mang đến cho chị, cảm ơn chiếc áo choàng Băng tơ. Rồi chị sẽ xếp chiếc áo đó lại, cho vào hòm gỗ, cất kỹ coi như vật quý. Nhưng sẽ chẳng bao giờ chị mặc nó nữa. Chị đã cởi được nó, thì chị cam phận làm người trần! 

    Nghiên Nhi hãy cẩn thật! Hãy giữ gìn. 

                                                                                           Người yêu em mãi mãi!

                                                                                                   Hàm Ân Tĩnh

                                                                                              Viết dưới ánh đèn

     Tái bút:

     Một ngày nào đó nếu em chán cảnh tiên cứ ghé qua chị tán dóc. Dù chỉ là người phàm nhưng chị cũng biết ít nhiều cảnh tiên. 

    Tái bút thêm: 

    Nếu có ngày nào em thấy cảnh sống ở trần gian này vui vẻ thì hãy đến với chị, chị sẽ mời em uống miếng rượu nhạt, nói chuyện phàm trần ở buổi mai sau. 

  ******************************************************************************************************** 

Thư được trực tiếp bỏ vào hòm thư Nghiên Nhi. 

    Mười ngày lặng lẽ trôi qua, tiết trời đổi mát, hoàng hôn, mưa bụi lất phất. 

    Gió đưa những hạt mưa như tơ lang thang, khung cảnh mùa thu lúc nào cũng buồn. 

    Như thường lệ, thật khuya cửa phòng mạch mới đóng. Tĩnh tắt đèn, đóng cửa xong mới lên lầu tư, căn phòng độc thân của cô. Vừa mới tới cửa phòng riêng, Tĩnh chựng lại ngạc nhiên. Nghiên Nhi đang tựa cửa đứng đấy tự bao giờ. Nàng giản dị trong chiếc robe trắng, mặt không son phấn, thanh tú, mái tóc dài hơn, phủ vai ...Nghiên Nhi đứng yên lặng, ngoan ngoãn với nụ cười. 

    – Ồ! Nghiên Nhi! – Tĩnh kêu lên – Sao em không đến phòng mạch? 

    – Em đã canh giờ, nên không phải đợi chị lâu ...Và em nghĩ, bây giờ là lúc phải có một người con gái bình thường, đứng đợi chị trước cửa nhà. 

    Tim Tĩnh đập nhanh. Đừng! Đừng! Đừng khiến tôi bay bổng, say ngủ nữa. 

    Lịch sử thường lặp lại. Tĩnh mở cửa, cả hai bước vào ...họ lẳng lặng nhìn nhau, rồi Tĩnh lên tiếng: 

    – Nghiên Nhi! Em đến đây làm gì ...? 

    – Em đã bỏ ra ba ngày liền đọc thư của chị ...Nghiên Nhi nói – Đọc thật kỹ, đọc gần như thuộc làu ...Ba ngày tiếp theo suy nghĩ cho đến lúc nghĩ là mình đã hiểu được ý. Rồi phân tích chính mình ...Xem mình là tiên hay vẫn là người trần tục? 

    Chuyện “dệt mưa thành tơ” không mệt mỏi ư? Phân tích cho đến lúc nhìn rõ con người thật của mình. Và sáng nay, em đến với Khâm Nhược, bây giờ sang gặp chị ... 

    – Thế à? 

    Tim Tĩnh đập mạnh, cô nhìn thẳng Nghiên Nhi, đôi mắt đen mở to, kiên định, dịu dàng ...Tĩnh thấy một chút choáng. Cô có cảm giác mơ hồ, bàng hoàng, mong đợi ...nhưng không biết nói gì hơn. 

    – Em đã nói chuyện với Khâm Nhược. Chưa bao giờ chúng em lại nói chuyện một cách đứng đắn và bình tĩnh như vậy. Dĩ nhiên là mở đầu cũng hơi gặp khó khăn, anh ấy không phải là người thích ngồi yên. Nhưng rồi sau cùng ...- Nghiên Nhi thở ra như trút được gánh nặng – Em cũng cho anh ấy biết là từ nay em và anh ấy là bạn, bạn tốt, chứ không thể tiến xa hơn nữa ...Nói khác đi, là cuối cùng rồi em và anh ấy trong thái độ thật bình tĩnh đã đi đến được sự kết thúc, một mối tình kéo dài như diễn kịch. 

    Tĩnh nhìn Nghiên Nhi không chớp mắt. 

    – Lại một lần nữa kết thúc? Kết thúc được bao lâu? Có thật là kết thúc luôn chứ? 

    – Trước kia thì khác. Bây giờ xin hãy tin em. 

    Tĩnh yên lặng quan sát, không khí yên lặng bao trùm. Bốn mắt nhìn nhau ... 

    Tĩnh lên tiếng trước: 

    – Em nhìn gì thế? 

    – Em đang ngắm một “người phàm” nhận diện được “tiên nữ” – Nghiên Nhi cười nói – Trên thế gian này đâu có tiên được, phải không chị? Vì vậy chuyện “dệt mưa thành tơ” chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha của Hàm công tử thôi. Chị biết đấy, cổ nhân ưa nằm mộng. Ngay cả thời nay, nhiều cô bác sĩ cũng thích nằm mơ. 

    – Em định nói gì? 

    – Em chỉ là một con người bình thường. – Nghiên Nhi ngẩng lên – Chị đã nói, nếu em thấy thích thú với cuộc sống trần gian, thì chị sẵn sàng nói chuyện phàm trần ở buổi mai sau. 

    Tim Tĩnh đập mạnh cô thở gấp. 

    – Nhưng em biết rằng, cuộc sống của con người phàm rất phẳng lặng. Ví dụ như: 

    Nấu cơm, bếp núc ...bưng trà cho khách ... 

    – Không hẳn như vậy, mỗi gia đình có một nếp sống khác nhau nhưng cũng gần giống nhau. 

    – Thí dụ như ...Nghiên Nhi tiếp lời – Chủ nhật này, em phải theo chị về đảo Jeju ra mắt cha, mẹ của chị. Rồi chủ nhật sau, chị sẽ theo em về Busan, ra mắt cha, mẹ và anh trai của em? 

    Tĩnh tròn mắt không dám tin những gì mình vừa nghe thấy. 

    – Nghiên Nhi! 

    – Sau đó chúng ta cần hai người chứng, một tờ đăng ký kết hôn ...Người chứng thì có thể nhờ Hiểu mẫn và Khâm Nhược. Khâm Nhược nhờ em chuyển lời tới chị. Anh ấy nói anh ấy thua là vì không hiểu “Liên Hoàn Ký” là gì? Anh ấy chịu thua vì anh ấy không muốn làm việc bình thường như: 

    đăng ký kết hôn, đến đám cưới ...Vì vậy, anh ấy chúc mừng chúng ta ...làm một việc bình thường như thế này cũng cần phải can đảm ...Em không biết rằng ...chị có muốn ...Chị có làm việc bình thường đó với em không? 

    Tĩnh suy nghĩ. 

    – Nghiên Nhi! Làm sao em dám quyết định như vậy? 

    – Bởi vì em muốn bước từ trên mây xuống đất. Em đã suy nghĩ suốt chín đêm. Ta là gì? Thật sự ta yêu ai? Chị, sau khi biết chắc chắn rằng em chỉ là một người bình thường em cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi có một người bình thường khác hiểu em, lo lắng và yêu em, cố gắng thức tỉnh em. Hạnh phúc biết chừng nào! Suốt cuộc đời em, em đã làm những chuyện khùng điên. Nhưng chắc chắn không thể đánh mất hạnh phúc. Cái cảm giác hạnh phúc đó, Khâm Nhược chưa hề mang đến cho em. Cái cảm giác hạnh phúc đó đồng thời đến với hồi tưởng. Em phát hiện là mình chỉ là một cô gái tầm thường và cần phải làm một điều bình thường với người mình yêu, đó là ...ví dụ như sinh đẻ con cái. – Nghiên Nhi nhìn Tĩnh lo lắng – Hay là em đã hiểu sai? Hay là chị ...không muốn cưới em ...hở chị? 

    – Không! – Khuôn mặt Tĩnh thật nghiêm túc – Chị đang nghĩ đến một chuyện. 

    – Gì thế? 

    – Chị không muốn căn phòng của chúng ta sơn màu hồng đào, chị ghét nhất màu đó. 

    – Ồ! – Nghiên Nhi nhoẻn miệng cười, bá lấy cổ Tĩnh, hét lên – Chúng ta sẽ sơn toàn màu xanh, xanh lá ...Vì chị là cánh đồng cỏ, một cánh đồng cỏ xanh mượt, bao la, ngút ngàn ...Một cánh đồng cỏ tràn ngập sự sống. 

    Ồ! Nghiên Nhi! Tĩnh nghĩ. Sự tưởng tượng trên mây của em chưa hết hẳn. 

    Cô vuốt từ vai nàng xuống nói: 

    – Ta cởi bỏ chiếc áo vô hình thần tiên ảo tưởng ngày xưa đi em nhé! Mình đến báo cho Bảo Lam, Trí Hiền, Hiểu Mẫn và Khâm Nhược đi. Cha mẹ chị được nghe chuyện chúng mình chắc mừng lắm. 

    Nghiên Nhi đỏ mặt e thẹn vùi đầu vào vai cô. 

    – Ân Tĩnh! Cuộc sống hôn nhân phức tạp hơn thời yêu nhau nhiều lắm phải không chị? 

    Thay cho câu trả lời Tĩnh siết chặt vòng tay và từ từ cúi xuống. Thời gian như ngừng lại, Nghiên Nhi cảm thấy môi mình ấm lại.

Câu chuyện đến đây kết thúc. Bao nhiêu sóng gió thế là đủ rùi nhé hjhj (^_^)!!!!!!

Kamsamita

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro