Chập 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng tiên lạc lối ư? Giữa khuya - 12h - ảo tưởng hay mộng. Tĩnh lắc đầu tự đánh thức mình. Nhưng " rành rành sẵn đúc 1 tòa thiên nhiên". Vẫn đứng đó. Nụ cười trên môi, mắt sáng, những hạt mưa còn bám níu trên chiếc mũi nhỏ, cô gái rất trẻ và rất mùa xuân.

- Xin lỗi, - cô gái cất tiếng. - Bác sĩ Ân Tĩnh còn làm việc không ạ?

Tĩnh đứng bật dậy lúng túng.

- Dạ, còn... còn.

- Vậy thì tốt quá! - Cô gái thở phào như trút được gánh lo. Cánh cửa khép lại. Mưa và gió lạnh bị nhốt ngoài cửa. - Tôi cứ sợ không gặp bác sĩ.

- Ai bệnh đấy? - Tĩnh đứng lên định đi lấy túi khám bệnh, đầu tiên tưởng đến những hình ảnh tàn cuộc của 1 buổi dạ hội đã xả láng. Kẻ thì say, đánh lộn, đứng tim bất thình lình... - Cô chờ tý để tôi đi lấy đồ nghề nhé.

- Khỏi bác sĩ ạ! - Cô gái đó nở nụ cười thật tươi. - Bệnh nhân đang đứng trước mặt bác sĩ đây ạ!

- Ơ...? - Tĩnh ngạc nhiên. Đôi mắt long lanh, môi mọng đỏ, nét khỏe mạnh bình thường, bệnh ở đâu?

Cô gái cười tươi.

- Bác sĩ đừng nhìn bề ngoài mà lầm, nếu không ra tay cứu ngay tôi chết mất.

- Sao? - Giữa đêm khuya khoắt có 1 cô gái vô công rỗi nghề đi vào phòng mạch "quậy" thầy thuốc. - Thế cô sắp chết đến nơi rồi à?

- Vâng - Cô gái cười thật tươi nói. - Tất cả là thế này đây. Đầu hôm lúc 7 giờ, tôi đã choàng chiếc áo đẹp nhất này đi dạ hội. Thế mà kép tôi lại thất hẹn. 8 giờ trở về cô bạn gái ngụ cùng phòng vẫn chưa về, thế là 9 giờ tôi bắt đầu viết di chúc. 10 giờ tôi tự cắt ngắn mái tóc dài. 11 giờ uống 1 lọ thuốc ngủ. Nhưng đến gần 12 giờ thì tôi bắt đầu thấy hối hận, tôi không muốn thấy mình chết quá sớm. Thế là tôi ra khỏi phòng trọ và chạy ngay đến phòng mạch của bác sĩ. Thấy đèn vẫn còn sáng nên tôi xông ngay vào đây.

Tĩnh trố mắt:

- Vậy à? Những điều cô nói đều thật cả chứ?

Cô gái có đôi mắt đen to chớp chớp thoáng buồn.

- Đó là những viên thuốc có tên là "sẽ ngủ ngon" thế mà không hiểu tại sao tôi đã uống hết lọ mà chẳng thấy buồn ngủ tý nào. Hay là thuốc giả? Như vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Có điều tôi không dám chơi trò mạo hiểm, tôi muốn tẩy hết lọ thuốc vừa uống ra khỏi cơ thể. Vì vậy... - Giọng cô gái dồn dập hơn. - Vì vậy... bác sĩ, việc cần làm của bác sĩ hiện nay không phải là ngồi thừ ra đó mà hãy nhanh chóng rửa ruột cho tôi. Tôi sợ là... - Cô gái nói nhanh - Tôi sợ là đó có lẽ không phải là thuốc giả!

Vừa nói xong cô ta nhũn người ngã xuống ngay. Tĩnh nhanh chóng đưa tay ra. Cô gái rơi trọn vào lòng. 1 gương mặt thanh tú, hồn nhiên. Nhưng Tĩnh tin rằng cô ta không nói dối, cô ấy nói thật.

                                                                      *    *    * 

Tiếp theo là 1 chuỗi công việc vất vả.

Tĩnh mang cô gái vào phòng khám, đặt lên giường, vạch mi mắt xem, vỗ nhẹ lên má. Cô gái vẫn bất động, đầu ngoẻo 1 bên gối. Mái tóc cắt ngắn. Đúng là vừa mới cắt. Vậy là phải rửa ruột ngay, rửa ngay.

Rửa ruột là 1 việc vất vả lại không có y tá phụ giúp. Tĩnh nhanh chóng đưa ống cao su vào miệng cô gái, thọc tận dạ dày, sự đau đớn làm cô gái vật vã, vùng vẫy khiến Tĩnh phải vừa bơm vừa giữ tay cô gái thật chặt.

- Nằm yên nào! - Tĩnh nói như ra lệnh. - Nếu cô muốn sống cô phải nằm yên dùm tôi!

Cô gái mở to mắt, cô muốn nói nhưng hiếc ống cao su cản trong miệng. Nỗi đớn đau hối hận, van lơn... trên mắt... những giọt mồ hôi trên trán. Tĩnh biết cô gái đau lắm nhưng biết làm sao hơn?

Vừa rút ống cao su ra, cô gái bật người lại suýt rơi xuống đất. Tĩnh vội quay qua giữ lấy. Cô gái mở to miệng, muốn ói: Phải lấy ngay chậu, nhưng không kịp rồi... lênh láng, cả 1 nền... Tại sao không chuẩn bị sẵn, hồ đồ thật. Mở phòng mạch đã hơn 1 năm. Kinh nghiệm có thừa, thế mà hôm nay lúng túng, lạ thật.

Tĩnh đi lấy chậu để cô gái tiếp tục trút hết phần còn lại. Cuối cùng mệt lả. Cô ta nằm thẳng thều thào:

- Nước! Xin lỗi! Cho miếng nước!

Tĩnh vội vã mang đến bên môi cô gái.

- Sao? Cô thấy êm chưa? Còn muốn ói nữa không?

Cô gái mở to mắt nhìn Tĩnh lặng lẽ. Tĩnh chuẩn bị huyết thanh. Vừa nhìn thấy cô ta la toáng lên:

- Thôi hết rồi! Tôi cảm thấy khỏe lắm rồi, không cần, không cần.

- Cô chỉ tổ quấy rầy...

Tĩnh bực dọc. Cô cảm thấy khó chịu bất ngờ. Cái cô bé lắm chuyện này. Chỉ vì 1 buổi lỡ hẹn với bạn trai mà dám đem cả sinh mạng của mình ra đùa. Nếu thuốc có hiệu lực nhanh hơn nửa tiếng, có lẽ cô ta đã mê man trong phòng riêng chẳng ai hay, hoặc chỉ hiệu lực nhanh hơn 10p thôi thì cô ta cũng đã quỵ bên đường bị xe đụng tan xương không chừng. May mà đến kịp phòng khám của mình. May đó chứ?

- Nằm yên đi. Đừng lộn xộn nữa! Chai huyết thanh này dùng để rửa sạch những chất độc còn thừa lại trong người cô. Đừng ngủ nhé! - Tĩnh vỗ nhẹ lên má cô gái, đôi mắt đen láy lại mở ra.

- Tôi... tôi mệt quá... Tôi đã thức trắng 24 tiếng đồng hồ rồi!

Tĩnh vừa cột dây cao su vào bắp tay cô gái vừa tìm tĩnh mạch vừa hỏi:

- Tại sao vậy?

- Vì... hắn.

- Sao?

Việc chuẩn bị tiêm huyết thanh vào tĩnh mạch hoàn tất. Tĩnh nhẹ người.

- Bây giờ tôi nghe tim cô nhé!

Tĩnh lấy ống nghe đặt lên ngực cô gái, cái lạnh của kim loại chạm vào da thịt cô gái rùng mình.

- Lạnh quá!

Tim cô gái đập nhanh đều đặn. Trái tim khỏe mạnh của tuổi trẻ. Tĩnh yên tâm lấy ống nghe ra. Nhìn quanh, phòng khám tùm lum quá! Cô đứng dậy dọn dẹp. Khi tất cả đâu vào đấy, Tĩnh mới rửa tay bằng cồn, quay sang bệnh nhân. Cô gái nằm yên có vẻ ngủ say. Nhưng khi đến gần Tĩnh mới phát hiện là cô ta đang mở mắt theo dõi việc Tĩnh làm.

- Xin lỗi... - Cô gái nói rất khẽ - Tôi đã làm phiền bác sĩ nhiều quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro