Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông đồng hồ gõ 2 tiếng. Đã 2 giờ sáng.

Tĩnh chăm chú nhìn. Bây giờ cô mới thật sự nhìn rõ. Phấn son trên mặt đã được gối chăn chùi sạch. Dưới mắt cô bây giờ là một khuôn mặt rất trẻ, mắt đen láy, mi cong dài, mũi cao thon gọn, môi mỏng lôi cuốn khi cười. Vâng, cô ta đang cười! Lạ thật! 1 cô gái có ý định và đã tự sát, thế mà từ khi đặt chân đến phòng khám đến giờ ngoài những phút đau đớn rửa ruột ra, Tĩnh thấy lúc nào cô ta cũng cười.

- Thôi được!

Tĩnh ho nhẹ 1 tiếng. Ho! Tại sao ho nhỉ? Có 1 cái gì đó khó chịu trong cổ, hay vì nụ cười của cô gái làm lúng túng. Tĩnh kéo ghế ngồi cạnh giường khám. Khổ thật. Phòng khám nhỏ quá nên không có chỗ cho bệnh nhân nằm lâu, chuyển đi đâu đây? Nghĩ đến đấy Tĩnh mới phát hiện ra điều quan trọng nhất mình đã quên. Cô đứng dậy lấy phiếu khám bệnh ra, liếc sang cô gái. Cô ta lại đang cười.

- Cho biết quý danh?

Cô gái ngẩn ngơ.

- Hở

- Tôi muốn biết tên cô là gì?- Tĩnh lặp lại.

Cô gái đáp rất khẽ như sợ người thứ 3 nghe thấy:

- Khâm Nhược.

- Sao? Khâm gì? - Tĩnh nghe không rõ.

- Doãn Khâm Nhược.

- Doãn Khâm Nhược? - Tĩnh ghi vào. Cô gái này có cái tên có vẻ con trai quá. Thế bao nhiêu tuổi?

- Tuổi ư? - Cô gái do dự.

- Tuổi thật đấy! - Tĩnh nhấn mạnh, cô ta có vẻ giấu tuổi rồi.

- 27 - Cô gái cười nhẹ - À không, 28.

Không thể như vậy được. Tĩnh nhìn thẳng. Nụ cười không có vẻ dối trá, 1 thoáng buồn ở khóe mắt. Tĩnh chăm chú quan sát chợt nhiên cô nhớ tới câu nói khi vừa bước vào phòng khám của cô gái.

"Đừng lầm cái bề ngoài của tôi nhé!" Hay là ta bị lầm. Dáng dấp quá trẻ không thể 28 được, nhưng ở thời buổi hiện đại, ta không thể đánh giá tuổi tác của 1 người qua vẻ bề ngoài của họ. Tĩnh ghi vào sổ. Hỏi thêm:

- Còn quê quán?

- Deagu.

- Deagu ư? - Gái Deagu rất đa tình. Tĩnh nghĩ.

- Địa chỉ?

- Địa chỉ à? - Cô gái lại do dự. Mắt chớp chớp, ngáp dài. - Mệt quá!

- Tôi hỏi địa chỉ, cô phải cho tôi biết địa chỉ chứ?

- Địa chỉ à? Đường abc xyz.

- Đừng phịa nhé!

Cô gái lại ngáp:

- Không đâu tôi mới dọn nhà đấy!

- Thôi được, thế số nhà?

- 123/4/5 khu Gangnam.

- Thế số điện thoại?

- Điện thoại ư? - Cô gái nhắm mắt lại van nài - Tôi mệt quá để tôi ngủ 1 chút đi.

- Cho tôi biết số điện thoại trước đã.

Cô gái quay người qua 1 bên.

- Không thể được.

- Tại sao?

- Vì ... Nếu hắn biết tôi tự tử chưa chết ... Hắn sẽ đến đây xé xác tôi.

À thì ra đang chung sống với bạn trai. Tĩnh ngỡ ngàng. Không! Không thể được, cô gái còn quá trẻ, quá trẻ! Dáng ngoài không phải là d0a4 lắm nỗi phong trần.

Đồng hồ gõ 3 tiếng. Tĩnh giật mình. Cô gái đã ngủ ngon, Tĩnh nhìn phiếu bệnh nhớ sực ra cô lay nhanh cô gái.

- Nào dậy đi! Dậy đi! Cô phải cho tôi biết số điện thoại để tôi gọi người nhà của cô đưa cô về chứ. Doãn Khâm Nhược.

Cô gái vừa nghe đến tên bật ngồi dậy, mắt mở to hốt hoảng.

- Đâu! Đâu? Hắn ở đâu?

Tĩnh ngạc nhiên.

- Hắn nào? Ở đây chỉ có tôi với cô thôi.

- Nhưng mà ... Nhưng mà ... - Mắt cô sụp xuống. - Nhưng mà ... Tôi nghe như có ai nhắc tên hắn.

Tĩnh đặt tay lên vai cô gái. Bình huyết thanh đang lắc mạnh.

- Nằm yên nào! Cô nói cô vừa nghe thấy gì?

- Khâm Nhược... Cô gái có vẻ căng thẳng. Cô run run nói - Khâm Nhược ... Anh đến rồi à? Ở đâu? Anh đừng giận, đừng giận.

Tĩnh chợt hie6u3ra, cô nhìn vào phiếu bệnh.

- Thì ra... Khâm Nhược không phải là tên cô.

- Khâm... Khâm Nhược không có ở đây à? vậy thì tôi buồn ngủ quá.

- Đừng... Đừng ngủ, nãy giờ tất cả tư liệu mà tôi ghi ở đây đều không phải của cô mà là của bạn trai cô, phải không?

- Vâng.

- Thế thì cô là ai?

- Tôi à? - Sự mệt mỏi đang thấm dần... Phần thuốc ngủ còn thừa đang thấm dần vào cơ thể. - Tôi buồn ngủ quá!

Cô gái tiếp tục ngủ. Tĩnh nhìn vào phiếu bệnh. 1 cảm giác mơ hồ len vào tim. Mưa vẫn bay ngoài trời. 1 buổi tối lạ lùng như truyền kỳ. Cô quay sang cô gái. Cô gái không thể 28 tuổi được! Cao lắm là 22 tuổi! Giấc ngủ ngọt ngào. Huyết thanh vẫn chảy đều. Phải canh chừng bằng không cạn không hay. Không khí lọt vào cơ thể sẽ nguy. Tĩnh thở dài lấy tấm chăn bông phủ lên cơ thể cô gái, lúc phủ chăn cô mới phát hiện đôi giày cao gót của cô gái bị nước mưa làm sũng ướt, cô cởi hộ, lau khô rồi ngồi xuống cạnh. Vừa ngồi xuống bao nhiêu cảm giác mệt mỏi của 1 ngày làm việc tràn ngập cả hệt cơ. Khuôn mặt cô gái bình yên trong giấc ngủ. Ta phải làm công tác chăm sóc đặc biệt của 1 y tá.

Nhưng cô ta tên là gì?

Là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro