Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

Choi Soo Young nhìn Kim TaeYeon lúc này, có cảm giác chẳng khác gì đang nhìn một cái xác biết thở vậy, cứ lập trình làm tất cả mọi việc theo một cách rất vô hồn. Cậu ta đã ba lần cầm nhầm ly của cô, hai lần uống rượu bằng mũi và hơn chục lần gọi tên Tiffany. Soo Young nếu không phải vì hôm nay buồn chán mà đi đến đây rồi vô tình gặp mặt cậu ta, thì với trạng thái này của Kim TaeYeon, ra đường sẽ thật khiến ngưởi ta lo lắng. Khoảng chừng 15p sau cuộc gọi của TaeYeon với một ai đó thì thêm một người nữa xuất hiện, Kwon Yuri thực hiếm khi nào lại để người khác nhìn thấy được vẻ mặt biểu lộ ra được nhiều cảm xúc của mình như lúc này, Soo Young đoán chừng cái người vừa la lối cùng Kim TaeYeon lúc nãy chắc chắn là người này rồi.

-Cậu sao vậy ? Bị đòi nợ hả ? – Soo Young nhướng mày hỏi.

-Còn hơn cả việc đòi nợ nữa kìa – Kwon Yuri thả phịch người xuống ghế, liếc nhìn khinh bỉ lên thân hình đang ủ rũ của của TaeYeon – Cậu ta uống bao nhiêu rồi mà trông chẳng khác gì cái xác chết vậy ?

@quynh

-Lúc tôi bắt gặp ở ngoài quầy bar thì đã uống nhiều lắm rồi, sợ cậu ta gây chuyện nên mới lôi vào đây đấy. Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, nhìn mặt cậu cũng chẳng tốt đẹp gì. – Soo Young không chút khách khí nói.

Kwon Yuri cũng không muốn biết gương mặt của mình hiện giờ khó coi đến cỡ nào, đành hừ lạnh hướng nhìn về phía Kim TaeYeon : “Còn nhớ cái cô nàng Han Boram trợ lý của cậu ta không ? “

-Ừ, nhớ.

Kwon Yuri nhếch môi cười rất chế giễu: “Cậu ta và cô nàng đó nắm một tay với nhau, bị Tiffany phát hiện, cô ấy liền không thèm nhìn mặt cậu ta nữa, rồi bỏ nhà đi và giờ cậu ta thành cái dạng như thế này đây.”

Xoảnggggg

-IM MIỆNG.

Tiếng vỡ chói tai vang lên cùng với tiếng hét đầy giận dữ của Kim TaeYeon, không còn dáng vẻ yếu ớt, nghiêng ngả của ban nãy nữa, cả người cô ấy bây giờ toàn thân đều bộc lộ một sự phẫn nộ khiến người khác e sợ. Đặc biệt là đôi mắt luôn ôn hòa, hiền lành của mọi ngày lúc này đây đã hằn đỏ lên những tia máu, cứ như thể sự kích động của hai mươi mấy năm nay vô tình tựu chung lại một chỗ vậy.

Soo Young nhíu mày, cơ thể cô hơi nghiêng về phía bên Kim TaeYeon một chút, không phải vì cô lo lắng sợ cậu ấy nổi điên đánh Kwon Yuri mà bởi vì cô sợ cậu ấy sẽ không chịu nổi những lời khích bác của Kwon Yuri, rồi tự tổn hại đến bản thân mình thôi. Muốn đánh Kwon Yuri, cô cũng muốn đánh mà. Cái kiểu nói năng nhạo báng như vậy của cậu ta cũng rất đáng bị ăn đòn.

-Sao vậy, tức giận à ? – Kwon Yuri ngược lại cảm thấy rất thú vị với phản ứng của Taeyeon, lại tiếp tục thản nhiên nói – Nếu cậu đem cái thái độ này mà bày ra trước mặt Han Boram thì đã không phải lâm vào tình cảnh như thế này đâu. Bây giờ thì hay rồi, lúc nãy Tiffany còn nói cô ấy mãi mãi không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu nữa kìa.

-Yuri đủ rồi – Soo Young vội lên tiếng ngăn lại khi thấy sắc mặt TaeYeon đang trở nên trắng bệch.

-Cậu muốn làm người tốt hả, vậy bây giờ cậu có thấy tốt không ? Đừng lúc nào cũng tỏ ra muốn làm Chúa cứu thế như vậy, cậu tốt với người khác càng nhiều thì họ lại càng thản nhiên sử dụng lòng tốt của cậu, họ chẳng bận tâm sự chân thành của cậu đâu, cậu có hiểu không hả ?

-Câm miệng lại. Cậu có tốt đẹp gì mà muốn đi dạy đời người khác hả ! - TaeYeon run giọng nói, ánh mắt cô phẫn nộ chiếu vào người đối diện.

Kwon Yuri cũng không hề do dự bước về phía Kim TaeYeon, vừa đi vừa tiếp tục nói: “Tôi đương nhiên là không tốt đẹp gì rồi, tôi không muốn làm người tốt như cậu, vung vẫy lòng tốt khắp nơi rồi tự chuốc lấy phiền muộn vào người. “

Soo Young ngăn không cho Yuri tiến lại gần phía TaeYeon thêm nữa, đồng thời cô hét lên ngăn những lời lẽ dễ gây tổn thương của người bạn mình lại:

-Kwon Yuri thôi ngay đi, hôm nay cậu ăn trúng cái gì vậy hả ?

-Tôi thấy cậu cũng hết hy vọng rồi, chỉ biết ngồi đây uống rượu như vậy, thôi thì thà ly dị cho xong, dù sao Tiffany cũng không muốn…

Bốp

Một cái tát rất mạnh được đặt gọn gàng lên gương mặt của Kwon Yuri. 

Soo Young sững sờ quay về phía chủ nhân của cái tát vừa rồi. 

Kim TaeYeon lúc này không còn là Kim TaeYeon nữa. Ánh mắt biểu đạt rõ ràng rằng tâm trí cô ấy đã mất kiểm soát hoàn toàn trước 2 từ ngữ nhạy cảm đó, “ly dị”.

-Cậu còn dám nói thêm một lời nào nữa thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu. Chuyện của gia đình tôi không cần cậu quản – TaeYeon nghiến răng buông ra lời cảnh cáo cuối cùng.

Soo Young một bên canh chừng Kim TaeYeon, một bên định đến xem Kwon Yuri thế nào thì chỉ nghe cậu ta xuýt xoa vài chữ rồi lại ngẩng mặt lên cười.

-Giờ mới biết Kim TaeYeon cậu lúc đánh người cũng thật đáng sợ đó.

-Cậu không sao chứ hả ? – Soo Young nhăn mặt hỏi – Có chấn động vào đầu hay không ?

-Không sao, nhưng đau thật đấy. Luật sư ra tay đánh người thì phải kiện như thế nào đây hả, luật sư Kim ?

TaeYeon lúc này cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu trước lời nói và hành động của Kwon Yuri, dù cho sắc mặt cô đã dịu xuống nhưng cái nhíu mày cau chặt trông vẫn khó chịu vô cùng.

-Thôi đừng nói nhảm nữa, ngồi xuống đi – Soo Young kéo tay Kwon Yuri ngồi xuống, đồng thời cũng cười cười nói với TaeYeon – Ngồi xuống đi. Có gì chúng ta từ từ nói chuyện.

Thấy TaeYeon vẫn còn bất động nhìn chằm chằm vào mình, Kwon Yuri liền phất tay nói: “Trút giận thì cũng đã trút giận rồi, đánh cũng đã đánh rồi chắc tâm tình cậu bây giờ nhẹ nhõm lắm chứ gì. Tôi không tính toán với cậu, cậu còn ở đó mà so đo với tôi. Không muốn sau này gặp phải hai chữ ly dị phát điên đó thì ngồi xuống đi.”

-Tôi nói cậu đừng có xen vào chuyện gia đình tôi nữa mà – Kim TaeYeon mặc dù là nói thế nhưng lúc này cũng đã tình nguyện ngồi xuống, bời vì đúng như lời Kwon Yuri vừa nói, cậu ta chọc cho cô nổi giận, cô liền phát điên mà đánh cậu ta, buồn bực được giải thoát rồi nên đúng là bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn được một chút.

Còn Kwon Yuri so với phản ứng của một người bình thường là hoàn toàn không giống nhau. Không nóng giận, không chửi bới, không đòi trả lại cái tát đó, cô chỉ cúi đầu im lặng xoa xoa má mình, tự cảm thấy cái đau rát bỏng trên má không là gì so với chút đắc ý cô vừa đạt được trong lòng. Kim TaeYeon nếu cứ ngồi đây tự trách cứ bản thân mình như vậy thì đến đời thưở nào cậu ta mới có thể phá giải được nút thắt trong mối quan hệ với Tiffany, mà nếu cứ như thế thì Kwon Yuri cô đến lúc nào mới có thể làm lành được với Jessica, Dù hiện tại trong lòng Yuri có vô vàn mâu thuẫn nhưng duy nhất một điều cô phải thừa nhận đó chính là, cô phát giác được rằng bản thân mình càng ngày càng không thể buông bỏ hình bóng của Jessica được nữa dù chỉ một khắc.

Bời vì Kwon Yuri đến tận lúc chạm tay vào nắm đấm cửa vẫn là một lòng buồn bực, oán giận người con gái ấy. 

Nhưng khi cánh cửa đó vừa đóng lại sau lưng, khi chỉ vừa bước nửa bước ra khỏi không gian có hình bóng của người đó thì lại sẽ chợt thấy tâm hồn mình rối loạn giữa đúng và sai, giữa yêu thương và cái tôi vị kỉ. Và bởi vì biết, với người đó mình không thể rời xa, nên sẽ càng ước nguyện hoang đường rằng chưa từng có việc gì xảy ra, hoặc nếu đã thì dù có mâu thuẫn đến thế nào vẫn mong chờ giây phút có thể gạt đi tất cả và trở lại bên nhau. 

Bất chấp định kiến cùng lòng kiêu hãnh, bởi vì chính tình yêu vốn luôn có vị trí cao hơn những cảm quan thông thường của bản thân con người.

-------------------------------------

Jessica giật mình quay người lại vì tiếng động từ phía sau, cũng đã lâu lắm rồi cô mới có một đêm mất ngủ như thế này, vừa thấy Tiffany tay cầm một ly nước ngồi xuống sofa thì cô liền nhẹ giọng lên tiếng: “Hyunie ngủ rồi sao ?”

-Con bé đã ngủ từ lâu rồi – Tiffany mỉm cười yếu ớt - Rất may Hyunie là một đứa bé hiểu chuyện, chỉ hỏi appa ở đâu, tớ không nói thế là nó không hỏi nữa, nếu không thì tớ thật không biết nên làm thế nào đây.

-Cậu tạm thời cứ ở nhà tớ đã, nghỉ ngơi một thời gian. Quên được thì quên, không quên được thì cứ đối mặt với nó.

-Ừ - Tiffany nhắm mắt để cả thân người mình được thả lỏng, chính là khóe mắt cô lại không biết tự lúc nào lại lặng lẽ rơi nước mắt.

Jessica nhìn vào màn đêm trước mặt, không gian tịch mịch yên ắng đến vô cùng, đến độ có thể nghe được rõ ràng tiếng lòng của cô. Jessica cảm thấy vừa rồi mình nói thật hay nhưng lại tự chính mình cũng không thể nào giải quyết được chuyện của mình thì còn có tư cách gì để khuyện nhủ Tiffany kia chứ. Mỗi lần nghĩ đến Kwon Yuri lòng cô lại rối loạn. Như buổi tối ngày hôm nay vậy, là cô mất bình tĩnh đã đánh đồng hai chuyện lại thành một, cô thấy khó chịu vì biết Kwon Yuri ở bên cạnh một người khác, lại càng cảm thấy khó chịu vì bản thân mình giờ đây đã không còn cách nào bao biện cho trái tim của mình được nữa. 

Ghen tuông, từ ngữ đó với cô vốn xa lạ biết bao. 

Liệu nếu như họ còn ở bên nhau, vậy thì mối quan hệ mập mờ này có hay không sẽ càng ngày càng kéo cô lún sâu vào những sắc thái tình cảm mà chỉ có tình yêu mới mang lại. Như ghen tuông chẳng hạn, rồi cô sẽ có lúc nào giống như bà ấy năm xưa hay không, mù quáng yêu một người để rồi bị chính người đó đạp đổ đi tất cả.

-Cậu mau trở vào ngủ đi Fany, đã khuya lắm rồi đó.

-Ừm – Tiffany vẫn giữ nguyên một trạng thái nhắm chặt đôi mắt mình lại, tựa hồ như cô rất mệt mỏi, nhưng không phải xuất phát từ cơ thể mà là từ trái tim - Còn cậu thì sao ? Không ngủ à. 

-Lát nữa sẽ ngủ, tớ đứng đây thêm một lát nữa thôi.

Tiffany lại bất chợt lên tiếng: “Lúc nãy tới nghe tiếng cậu và Kwon Yuri cãi nhau, là vì chuyện của tớ sao ?”

Jessica nghĩ ngợi một lát rồi lại khẽ lắc đầu cười: “Không có đâu, Fany à. Tớ và Kwon Yuri…thì có lúc nào yên lành đâu.” - ở bên nhau trong sự mập mờ thỏa hiệp như vậy thì làm sao yên lành cho được.

-Tớ cảm thấy Kwon Yuri rất thích cậu. 

-Vậy sao ? – Jessica nhàn nhạt nói, nhưng chính là trong ngữ điệu lại chút gì đó chua xót – Đến độ nào mà sao tớ mãi vẫn không cảm thấy được vậy.

Tiffany cũng trầm ngâm rất lâu, cô miên man nghĩ về tất cả mọi chuyện, nhớ lại những gì đã xảy ra xung quanh mình rồi cuối cùng lên tiếng nói: “Tớ vì quá tin tưởng mà mọi chuyện đã trở nên thế này, cậu vì không tin tưởng một ai mà luôn giam lỏng trái tim mình lại. Rốt cuộc giữa tớ và cậu, là ai đúng ai sai đây ?”

Ai đúng ai sai ? Thật sự tớ không thể nào biết được, Fany à.

----------------------------------

Còn ở phía bên trong của căn hộ đối diện, có ba dáng người đang nằm la liệt trong phòng khách, mỗi người một góc đều tự ngẩn người ngó vào khoảng không trước mặt của mình, nghe trong không khí còn tản ra một mùi rượu thoang thoảng.

Soo Young nhìn lên trần nhà rồi cười cười hồi tưởng: “ Tình cảnh này thật giống như hồi năm 3 đại học. Kim TaeYeon đánh Kwon Yuri, rồi cả ba chúng ta cùng nhau uống rượu, say rồi thì rủ nhau nằm dưới sàn mà ngủ. Haizz, thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc mà người ta đã già hết rồi.”

-Có cậu già thì có – Kwon Yuri nằm trên sofa càu nhàu.

-Tớ sao ? Không đâu, là Kim TaeYeon, chúng ta còn chưa lập gia đình, cậu ta đã có một đứa con rồi – Soo Young chỉ vào người đang nằm bên cạnh mình rồi phá ra cười.

Kwon Yuri thấy vậy cũng lắc đầu cười theo, người hôm nay gặp chuyện buồn là Kim TaeYeon và cô, vậy mà Choi Soo Young lại nhiệt tình uống rượu như vậy, cậu ta dạ dày thì tốt nhưng tửu lượng lại không tốt chút nào, từ khi về đến nhà liền lảm nhảm không ngừng.

Kim TaeYeon lắc đầu vô thức nói, giọng cô thều thào, còn ánh mắt thì có vẻ đã rất mơ màng như muốn chìm vào giấc ngủ từ lâu rồi:

-Hôm nào cùng nhau ra đường mà xem, gương mặt tôi vẫn là trẻ nhất, nói cho hai cậu nghe vậy đó. Và hơn hết là tôi có một gia đình hoàn hảo.

-Haha – Kwon Yuri bất chợt phá ra cười – Cậu còn can đảm nói như vậy hay sao ? Tôi nói cậu nghe nhá, Tiffany giờ không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa đâu.

TaeYeon tức giận đạp mạnh một cái vào cái ghế nơi Kwon Yuri đang nằm: “Tôi bảo cậu đừng có lải nhải về vấn đề đó nữa mà. Muốn bị đánh nữa hả.”

-Trốn tránh không giải quyết được vấn đề đâu.

Soo Young mặc kệ hai người kia đang cãi cọ, cô chen vào nói:”Đúng rồi TaeYeon, cậu định sẽ giải quyết chuyện này thế nào ? Coi bộ Tiffany đang rất giận cậu đó.”

-Chứ còn gì nữa, đến nỗi cô ấy bỏ nhà đi mà.

-Kwon Yuri, im miệng – lần này đến lượt Soo Young gắt lên.

TaeYeon buồn rầu nhẹ giọng nói: “Tớ sẽ xin cô ấy tha thứ, dù thế nào cũng sẽ xin lỗi cô ấy cho bằng được. Dùng sự chân thành của mình để nói cho cô ấy hiểu rằng tớ yêu cô ấy rất nhiều. ”

-Đã yêu cô ấy như vậy vì sao cậu lại còn lén lút qua lại với Han Boram hả ? 

-Tôi không có, tối hôm đó là do tôi quá say nên mới làm ra chuyện điên rồ như vậy. Về sau tôi đã cố nói cho cô ta hiểu nhưng vẫn là cô ta không muốn hiểu, cậu nói tôi phải làm thế nào ?

-Làm thế nào là làm thế nào, đương nhiên là tuyệt tình nhất có thể rồi. Cái kiểu nhẹ dạ, chân thành như cậu, Han Boram bắt được thì chẳng muốn buông là phải.

-Lần này thì tớ đồng ý với Yuri, cậu đôi khi quá tử tế, TaeYeon à.

TaeYeon im lặng hồi lâu không đáp, ánh mắt nhuộm buồn cô nhìn mông lung vào khoảng không gian phía trước mặt, cô nghĩ ngợi đã rất nhiều về Tiffany, về gia đình nhỏ của họ, về sự tin tưởng và những mâu thuẫn phát sinh từ nó, dù biết mọi thứ hiện thời vẫn còn đang rất rối loạn, nhưng có một điều duy nhất TaeYeon rất hiểu, đó chính là cô yêu Tiffany và SeoHyun rất nhiều, và cô sẽ chấp nhận bằng bất cứ giá nào để được trở về bên cạnh hai người họ. Đúng vậy, bằng bất cứ giá nào thì cô cũng sẽ cố gắng đối mặt và sửa chữa sai lầm của mình.

TaeYeon tự mỉm cười với ý nghĩa vừa rồi của chính mình: “Dù sao thì tớ cũng sẽ cầu xin Tiffany tha thứ cho mình. Ai cười tớ cũng được, bởi vì tớ vẫn tin tưởng rằng chỉ có sự chân thành mới là điểm bắt đầu tốt nhất cho tình yêu.”

Khi nghe thấy câu nói vừa rồi của TaeYeon, cả Soo Young và Kwon Yuri đều tự động quay đầu lại nhìn cô ấy. Soo Young chỉ mỉm cười nhẹ nhõm, rồi nhắm mắt an tĩnh bời vì cô biết TaeYeon nói đúng. 

Còn Kwon Yuri thì không như vậy, mang một vẻ mờ mịt trong ánh mắt đen thâm thẫm của mình. Cô tự hỏi điều gì vừa được ngộ ra mà khiến kẻ ngốc kia cười được trong hoàn cảnh như thế này, trong khi vừa rồi cậu ta chẳng khác gì người bị đày đọa dưới 18 tầng địa ngục. Không kiềm chế được câu hỏi vang lên trong đầu, Kwon Yuri bật ra thành tiếng nói:

-Cậu tin rằng sự chân thành của cậu mạnh mẽ như vậy sao ? Một lần rồi mà vẫn còn chưa thấy đủ à.

-Sao lại không tin chứ, cậu không nghe câu nói, bắt đầu từ sự chân thành thì tình yêu sẽ không đi đến hồi kết hay sao ?

-Vớ vẩn, trên đời này chẳng có thứ gắn kết nào có thể tồn tại mãi mãi cả, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn được.

-Bởi vì con người cậu luôn ích kỷ nên chỉ có thể suy nghĩ được như vậy thôi. – TaeYeon vừa cười vừa thản nhiên nói – Quan trọng nhất chính là sự chân thành mà hai người dành cho nhau. Tôi đã sai lầm một lần rồi, nên bây giờ mới nhận ra giá trị thật sự của nó, phải chi ban đầu tôi có đủ can đảm thẳng thắn nói với Tiffany những suy nghĩ trong đầu mình thì tốt biết mấy.

-Chân thành, chẳng lẽ cậu tin rằng chỉ cần chân thành thì cô ấy sẽ tha thứ cho cậu hay sao ? – Kwon Yuri lại lầm bầm nói, có điểm mơ hồ, hoài nghi trong giọng nói, cứ như một đứa trẻ lần đầu tiên nghe được một điều xa lạ nên tỏ ra không tin tưởng lắm.

-Đúng vậy. Hỏi thật ngu ngốc.

Soo Young lúc này cũng gắt lên: “Này, cậu bớt hỏi những điều vô nghĩa đi Kwon Yuri. Tôi đang muốn ngủ rồi đây.”

-Haha – TaeYeon phá ra cười vì chợt nhớ ra một chuyện, mang dáng vẻ có hơi ngớ ngẩn cô liền nói – Cậu biết vì sao cậu ta lại vô nghĩa như vậy hay không ? Bởi vì cậu ta đang không biết làm thế nào để dỗ dành Jessica đó.

-Jessica ?

-Ừ, cậu ta luôn cười người khác, nhưng chính mình lại không biết giải quyết chuyện của mình như thế nào. Tôi thấy Jessica đúng thật là khắc tinh của cậu ta đấy. Haha….Ối.

Cái gối từ trong tay Kwon Yuri phóng thẳng xuống mặt của Kim TaeYeon, ngược lại còn làm cô ấy phá ra cười như điên nữa. Thật hiếm khi bắt bài được Kwon Yuri nên TaeYeon cứ như được mùa mà cười, cười đến đau cả bụng, cười để trút hết mọi ấm ức trong người, cười đến nổi nước mắt chảy dài mà lại không hay.

-Hóa ra cậu tối hôm nay như vậy là vì Jessica à. Cậu hứa gì với tôi, hãy nhớ lấy lời hứa của cậu đấy - Soo Young lắc đầu nói với Kwon Yuri, nhưng cũng tựa như nói với chính mình.

-Kwon Yuri…cậu biết trước khi gặp cậu, Jessica đã từng làm tổn thương tới biết bao nhiêu trái tim chưa hả ? Cậu cẩn thận đấy, khi đến lúc cô ấy cũng sẽ bỏ cậu lại phía sau mà thôi – TaeYeon vẫn chưa có ý định ngừng cười.

-Hai người không muốn ngủ à ? Hay muốn ra ngoài đường ngủ, ngoan ngoãn im miệng ngay cho tôi – Kwon Yuri gắt lên, rồi khoanh tay nhắm chặt mắt mình, đôi lông mày thanh tú của cô cứ thế mà chau lại vào nhau. Cái ý nghĩ đó chỉ vừa chạm đến thôi đã khiến cô muốn phát điên lên rồi.

Bỏ lại phía sau…chẳng lẽ sẽ chẳng bao giờ cô có thể khiến Jessica chịu quay lại nhìn về phía mình hay sao? 

Điều gì khiến cô ấy cứ mãi quay lưng từ chối cô như vậy, có thật như Kim TaeYeon nói, tất cả đều phụ thuộc vào sự chân thành. 

Và Kwon Yuri thì vẫn chưa đủ chân thành với cô ấy ?

-Haha, Soo Young à. Cậu ta giận rồi kìa. Kwon Yuri cũng biết giận rồi.

-Được rồi, được rồi, ngủ đi TaeYeon . Ngày mai cậu còn phải tìm cách sửa chữa sai lầm của mình nữa đó.

TaeYeon hít một hơi thật dài, cười trong tiếng khóc và khóc trong nụ cười, tuy nói là hơi ngược ngạo, nhưng quả thật khi khóc cười xong rồi lại cảm thấy lòng mình thật thoải mái. Bây giờ cô mới cảm nhận được rõ ràng rằng bản thân mình đang mệt mỏi đến thế nào: “Phải rồi, nên đi ngủ thôi. Tớ mệt quá. ”

Khi không gian vừa chìm vào im lặng được vài phút, TaeYeon lại mơ màng lên tiếng lần nữa: “Kwon Yuri…tại sao từ trước tới giờ cậu luôn ghét tôi như vậy? “

-Cậu thật không biết sao…- Yuri trầm giọng nói - Là vì con người cậu và con người tôi…là hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

-A, vậy hóa ra là nguyên nhân đó à.

-Chưa phải là tất cả đâu…- Soo Young có vẻ thích thú chen vào – Cậu còn nhớ nguyên nhân vì sao hai người đánh nhau hồi năm 3 không ? Lần đó, Kim TaeYeon đã đúng và Kwon Yuri đã sai. Nên Kwon Yuri mới ghét Kim TaeYeon đến tận bây giờ. 

-Tại sao chứ ?

-Là bởi vì con người ta luôn dễ dàng tha thứ cho người khác vì sai hơn là vì đúng. Một người hẹp hòi như cậu ta, đương nhiên là sẽ ghét cậu rồi TaeYeon à.

-Không thể phản đối được. Hẹp hòi, con người tôi chính là muốn như vậy để thoải mái cho bản thân mình đấy. 

-Đúng là hết thuốc chữa – TaeYeon làu bàu vài tiếng rồi vòng tay ôm lấy cơ thể mình và tự nguyện đi vào giấc ngủ. Dường như tối nay cô đã uống hơi nhiều, vì thế chỉ vài phút đã thấy cả người đều chìm vào cõi mộng, thật nhẹ nhàng, thoải mái biết bao.

Con người ta luôn dễ dàng tha thứ cho người khác vì sai hơn là vì đúng.

Kim TaeYeon cậu đã sai lầm rồi, vậy thì nên tiếp tục sai để Tiffany nhìn thấy cậu không phải chỉ vì mình, mà cũng vì ai mới phạm phải sai lầm.

-------------------------------------------

Sáng hôm sau, có một cuộc gặp mặt rất kì lạ đã diễn ra tại tầng 21 của tòa nhà, Tiffany và Jessica vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải Kwon Yuri cùng Kim TaeYeon đi ra từ căn hộ đối diện. Cả 4 người nhìn nhau, mắt đối mắt nhưng lại không ai nói với ai lời nào, chỉ im lặng biểu tình những sắc thái khác nhau trên gương mặt của mình. Nhưng có duy nhất một người không bị ảnh hưởng bởi không khí nặng nề đó, đó chính là Seo Hyun. Vừa thấy appa của mình, Seo Hyun đã vội chạy lại ôm lấy chân TaeYeon:

-Appa, appa đến đưa Hyunie đi học sao ?

-Ừ, cả nhà chúng ta cùng đi – TaeYeon nói xong thì lén lút đưa ánh mắt liếc nhìn Tiffany, cảm thấy sự lạnh lùng của cô ấy với mình thì tâm cô lại chợt đau nhói.

-Hyunie, đi học thôi nào con.

TaeYeon thấy Tiffany cứ thế mà đi, cô cũng nhanh chóng đuổi theo, bất chấp sự thờ ơ mà cô ấy dành cho bản thân mình, bởi vì cô biết đó là sự trừng phạt thích đáng mà cô đáng phải nhận lấy.

Còn ở phía bên kia, Kwon Yuri và Jessica tuy cùng nhau đứng trong một thang máy nhưng cũng không ai muốn là người lên tiếng trước. Bảng điện tử cứ chậm rãi biến đổi tửng con số một đến sốt cả ruột, không gian im ắng đến độ tiếng ting ting của thang máy nghe cũng thật ầm ĩ. 

Jessica đưa mắt nhìn người đứng ở phía sau qua tấm kính trước mặt, để rồi phát hiện được rằng ánh mắt người đó cũng đang nhìn mình chăm chú như vậy. Ánh mắt sâu thâm thẫm hiện thời mang lại cho Jessica một chút ngạc nhiên, vì không phải là sự âm trầm hay thờ ờ của ngày thường, mà chính là trong đôi mắt đó lại có chút u sầu và bi thương. Cảm nhận một áp lực vô hình nào đó vừa khiến trái tim mình nhói lên, Jessica vội vàng chuyển dời tầm mắt đi nơi khác nhưng lại vô tình nhìn thấy vết sưng nơi khóe miệng của Kwon Yuri, hình như còn đọng một ít máu bầm trên đó nữa. Cô nhíu chặt mày lại và nhìn chăm chăm vào vết thương ấy, muốn nói gì đó nhưng mấp máy nửa ngày cũng chẳng nói thành lời. Bộ dạng nửa muốn quay lại nửa muốn không, hết nhìn đôi mắt rồi lại nhìn khóe miệng của Kwon Yuri, trông Jessica lúc này thật lúng túng và ngượng ngùng biết bao.

Khi cửa thang máy vừa mở ra, cả hai người đều không ai muốn bước ra ngoài trước. Bỗng giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng cũng có chút ngập ngừng: “Chuyện…tối hôm quá…Chúng ta…để vài ngày sau rồi hãy bàn tiếp đi.”

Jessica ngần ngừ rồi gật đầu một cái, thanh âm đồng ý của cô vẫn còn vướng mắc lại trong thanh quản. Ậm ừ đáp lại người kia rồi tự mình nhanh chóng bước ra khỏi đó. Cô biết hai người họ có rất nhiều điều phải nói với nhau, mà những điều đó thì cần nhiều hơn sự thẳng thắn mới có thể thốt ra được thành lời.

-----------------------------------------------

TaeYeon và Tiffany vẫn ngồi im như vậy trong xe kể từ khi cả hai người họ đưa Seo Hyun vào lớp. Không khí nặng nề và im ắng đến nỗi TaeYeon cứ cảm nhận được mồ hôi đang túa ra đầy trên tay mình, khi cô len lén lau nó đi lần thứ 3 trong ngày thì Tiffany đột nhiên lên tiếng nói:

-Tae có chuyện gì muốn nói với tôi hay không ? 

-A…có có… - TaeYeon gật đầu liền 2 3 cái, cô vội vã trả lời cứ như sợ không còn cơ hội nữa – Fany nghe này Tae thật lòng không hề có tình cảm gì với Han Boram cả, người Tae yêu chỉ có duy nhất mình em mà thôi. Tuy bây giờ nói ra những điều này em sẽ cho là xáo rỗng nhưng đó là những lời thật lòng của Tae.

Tiffany quay lại nhìn TaeYeon, dùng ánh mắt không hề biểu lộ một chút tình cảm lay động nào để nói với cô ấy: “Vậy còn những bức hình đó phải giải thích thế nào? Hai người đã phát sinh quan hệ với nhau rồi bây giờ còn nói để làm gì nữa, lúc đó Tae có nghĩ cho tôi không ?”

-Lúc đó…lúc đó…là vì Tae đã rất say, rồi sau đó…vì sợ hãi mà không dám nói với em…nhưng tin Tae đi Fany, thật lòng Tae không muốn làm tổn thương em chút nào đâu, điều đó chẳng khác gì chính mình đang đau đớn cả. – giọng nói của TaeYeon run run như thể sắp vỡ òa ra mất.

-Trước khi chuyện này xảy ra, có biết là tôi đã chịu dày vò như thế nào với thái độ của Tae hay không ? Luôn tự hỏi mình đã làm gì sai ? Luôn tự hỏi rốt cuộc Tae đang giấu kín điều gì trong tâm tư của mình ? Rốt cuộc tôi là cái gì của Tae cơ chứ?

-Fany, Tae không nói chỉ bởi vì không muốn làm em lo nghĩ thôi, Tae không muốn em chịu bất kì áp lực gì trong cuộc sống của chúng ta cả…

-Nhưng Tae đã làm rồi – Tiffany gắt lên vì cô không thể kiềm chế nổi cảm xúc của chính mình được nữa - Giờ đây tôi đau chẳng khác gì như bị ai đó đâm một nhát dao vào tim mình cả. Tôi đã luôn tin tưởng Tae là người duy nhất trên đời này sẽ không bao giờ lừa gạt tôi, vậy mà…vì sao lại đối xử với tôi như vậy ?

Bàn tay TaeYeon ngập ngừng muốn chạm vào mái tóc của Tiffany, giơ lên rồi đặt xuống với từng ngón tay run rẩy. Muốn an ủi và ôm lấy cô ấy thật chặt, nhưng lại sợ làm cô ấy nổi giận, nên bàn tay đó cứ lơ lửng trong không trung trông thật lẻ loi và đáng thương vô cùng. Dù Tiffany đã quay mặt nhưng TaeYeon vẫn cảm nhận được từng giọt nước mắt của cô ấy đang lặng lẽ rơi xuống, cũng tựa như tiếng lòng của cô đang từng chút từng chút một vỡ tan ra vậy. 

-Xin lỗi em Fany, Tae biết mình sai rồi, biết mình là kẻ đáng chết vì đã lừa dối em, Tae không muốn bao biện cho lỗi lầm của mình vì trăm ngàn lời nói cũng không thể nào cứu vãn nổi quá khứ, nhưng Tae xin em hãy suy nghĩ lại, chúng ta đã cùng nhau vượt qua rất nhiều khó khăn mới đi đến được ngày hôm nay, xin em đừng ruồng bỏ tình yêu này, xin em làm ơn hãy cho Tae thêm một cơ hội để sửa sai lỗi lầm của mình, để được ở bên em và…Hyunie. Có được không em ?

Tâm thức Tiffany có chút rúng động khi nghe TaeYeon nhắc đến con gái của họ. Phải rồi, làm sao cô có thể quên mất rằng Hyunie luôn tự hào về gia đình của mình như thế nào. Nếu như lỗi lầm này TaeYeon mãi mãi không thể nào sửa chữa được, nếu như trong lòng cô vĩnh viễn tồn tại một vết dằm xấu xí thì không chỉ có họ mà chính Seo Hyun cũng sẽ bị tổn thương rất nhiều.

Bất chợt Tiffany lại nhớ về Jessica, một tuổi thơ không có gia đình bên cạnh luôn là một lỗ hỏng to lớn trong tâm hồn cậu ấy. Cô nhớ có một lần mình đã nhìn thấy cậu ấy trong giấc ngủ vừa khóc nức nở và vừa gọi tên umma của mình rất nhiều lần. Đó cũng là lần đầu tiên Tiffany nhìn thấy được một Jessica yếu đuối và đau thương đến độ đó. Cho dù chưa từng nói ra nhưng cô biết Jessica vẫn luôn khao khát có một gia đình hoàn hào. Tiffany không bao giờ muốn con gái mình lớn lên với một khiếm khuyết trong tâm hồn vì chính gia đình của nó cả, cô không muốn Hyunie sẽ giống như Jessica, mãi mãi khóa chặt trái tim mình lại và không bao giờ để người nào khác chạm đến được. Huống hồ gì chính bản thân cô biết trong lòng mình TaeYeon có vị trí quan trọng đến thế nào.

Không có yêu thì làm sao có đau. Không tin tưởng thì làm sao biết được hương vị của sự lừa dối. 

Trong giây phút, người thợ điêu khắc nhìn thấy một vết nứt trên tác phẩm của mình, ông ta suy sụp nhưng lại không ngờ rằng còn có một khoảng khắc ông ta sẽ đau đớn hơn như thế gấp trăm ngàn lần nữa. 

Tự tay đập nát tình yêu của chính mình, có xóa tạn được nỗi đau và sự thất vọng của hiện tại. Hay chính là đồng thời chối bỏ cơ hội được hạnh phúc trong tương lai.

Là số phận nghiệt ngã hay chỉ đơn giản là một thử thách trên đường đời. 

Quyết định, tất cả đều chỉ dựa vào quyết định của con người mà thôi.

Sự im lặng của Tiffany khiến TaeYeon cảm thấy rất hoảng sợ, những lời nói ác ý của Kwon Yuri tối qua lại lần lượt vang lên trong đầu cô hết lần đầy đến lần khác. Chưa bao giờ TaeYeon lại cảm thấy sợ hãi một tiếng nói từ chối từ Tiffany như vậy cả. Chỉ cần một lời của cô ấy là sẽ quyết định cứu sống hay vĩnh viễn giết chết trái tim cô. Chỉ cần cô ấy còn đủ tin tưởng vào tình yêu của họ thì TaeYeon tin cô sẽ dùng hết sự chân thành từ trái tim mình để cô ấy hiểu được rằng, từ trước tới giờ người cô yêu chỉ có duy nhất một mình cô ấy mà thôi.

-Fany…- TaeYeon lại khẽ gọi lần nữa.

Tiffany lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má mình sau một lúc trấn tĩnh lại những suy nghĩ rối tinh trong đầu. Chưa vội trả lời TaeYeon, cô chỉ nhìn lơ đãng dòng người trên đường, rồi tự hỏi có bao nhiêu người có cơ hội tìm được một người mà mình yêu thương và cùng người đó đi đến được bước đường này như cô. Tiffany tin tưởng cũng đã tin tưởng rồi, đau đớn cũng thì cũng đã đau rồi, trải qua nhiều chuyện như vậy, vậy liệu bây giờ cô có còn đủ sức lực để tin tưởng thêm một lần nữa hay không ? 

Cuối cùng Tiffany hạ giọng nói lên quyết định của mình: “Tôi sẽ suy nghĩ lại, tạm thời chúng ta tách nhau ra ở riêng đi. Cho mỗi người có một khoảng thời gian để yên tĩnh suy xét.”

-Được, Tae đồng ý với em. Chúng ta…chúng ta…cùng suy nghĩ lại.

Mặc dù Tiffany vẫn chưa đồng ý tha lỗi cho mình, nhưng TaeYeon cũng cảm thấy lòng phấn chấn hơn hẳn vì cô ấy đã chịu suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa họ, chỉ cần điều đó thôi đã vượt ra ngoài sự mong đợi của cô rồi.

-------------------------------------------

Choi Soo Young đẩy cửa bước vào một nhà hàng sang trọng, cô nói tên mình và được dẫn đến một chiếc bàn đã có người chờ sẵn ở đó. Sáng nay cô chỉ lưu lại công ty một chút rồi phải chạy đến đây làm một chuyện vô cùng quan trọng, sau khi đã thảo luận trong hòa thuận với Kwon Yuri.

-Cậu mà không đi chẳng lẽ để tôi đi à ? – Kwon Yuri khinh thường liếc nhìn người bạn của mình.

-Tại sao tôi lại phải đi chứ ? Đây là cái cách giải quyết khỉ gió gì của cậu vậy, cũng đâu phải tôi là vợ của Kim TaeYeon đâu.

-Cậu là bạn thân của cậu ta. Hôm qua cậu cũng thấy bộ dạng của cậu ta rồi đó, thật sự rất đáng thương, cậu hãy coi như làm phước đi.

-Vậy còn cậu thì sao ? 

-Mối quan hệ người dưng xa lạ - Kwon Yuri thản nhiên nói.

-Tôi thấy cậu vì bản thân mình thì có.

-Biết vậy thì tốt. Vì thế cậu phải đi nói cho cô ta hiểu rõ là nên thôi cái trò làm phiền Kim TaeYeon lại đi, cậu là một người giỏi ăn nói, tôi tin ở cậu.

-Tin cái đầu cậu.

-Tốt, tin cái gì trên thân thể của tôi cũng được, miễn là cậu nói làm sao cho ra những lời lẽ làm tổn thương nhất có thể thì nói. Tiện thể nhớ bảo cô ta tới gặp hỏi lại Kim TaeYeon lần cuối là rốt cuộc cậu ta yêu ai nhé ?

Soo Young nhìn nụ cười đầy gian xảo thường thấy của Kwon Yuri hiện rõ trên gương mặt cậu ta, thì nhiều phần đoán là cậu ta đang có ý đồ gì đó. Không đợi Soo Young lên tiếng hỏi, Kwon Yuri đã tự động trả lời:

-Bày một màn kịch hay, để Tiffany thấy được áp lực đè lên vai Kim TaeYeon là như thế nào. Một lần giải quyết triệt để luôn.

-Ý cậu là…để Tiffany nhìn thấy TaeYeon và Han Boram đó hả ? – Soo Young nghi hoặc hỏi lại.

-Cậu nghĩ tôi sẽ để mọi chuyện diễn ra tầm thường như vậy sao ? – Kwon Yuri cười ẩn ý.

Soo Young thật lòng vẫn còn khá băn khoăn về ý định của Kwon Yuri, bảo cô thay TaeYeon đi gặp Han Boram, làm một việc mà người ngoài không nên làm đó là xen vào rắc rối giữa 3 người họ. Dù không biết ý nghĩa của chuyện này là gì nhưng Soo Young cũng muốn thử nói chuyện với Han Boram một lần, khuyên nhủ cô ta rời xa Kim TaeYeon. Không hiểu cô gái này nghĩ gì mà lại muốn làm kẻ thứ ba phá hoại chuyện gia đình người khác như vật, chẳng lẽ cô ta không hiểu rằng số phận thông thường của những kẻ thứ ba thường không tốt đẹp gì cả.

-Cô tìm tôi có việc gì? – Han Boram không chút khách khí đi thẳng vào vấn đề.

-Không có việc gì khác ngoài chuyện của Kim TaeYeon cả.

-Tôi nghĩ đó không phải là việc cô nên xen vào, đó là chuyện riêng giữa Kim TaeYeon và tôi.

Soo Young khẽ cười một tiếng rồi nói: “Tôi nghĩ một khi đã là người thứ 3 rắp tâm phá hoại người khác rồi thì làm gì còn nguyên tắc riêng chung nữa thưa cô Han.”

Nghe thấy lời người đối diện nói như vậy, sắc mặt Han Boram liền tái nhợt đi. Trái ngược hoàn toàn với nét mặt của Soo Young hiện thời vẫn chứa nét cười nhàn nhạt, ánh mắt cô đã không sự ôn hòa, dịu dàng của thường ngày nữa mà trở nên sắc lạnh vô cùng. Nếu nói về khả năng áp bức người khác bằng lời nói thì Choi Soo Young quả thật không thua kém Kwon Yuri chút nào.

------------------------------------

TaeYeon quyết định sẽ không trở về nhà của mình nữa, mà dọn hẳn về căn hộ của Kwon Yuri. Bởi vì nếu không có Tiffany và Seo Hyun ở nhà, thì một mình cô đối diện với tổ ấm của họ sẽ rất là lạnh lẽo và cô đơn, vì thế cô nghĩ tốt nhất là nên dọn về ở chỗ của Kwon Yuri, vừa có thể ở gần hai mẹ con họ, vừa có thể tranh thủ chút không gian mà làm lành với Tiffany. Nghĩ thế nào liền làm ngay thế ấy, TaeYeon sau khi hết việc ở văn phòng liền chạy về nhà lấy một số thứ cần thiết cho sinh hoạt rồi trở lại căn hộ đó ngay. Khi cô vừa bước tới hành lang thì thấy một người đang đứng đợi trước cửa, TaeYeon tiến lại gần nhìn rõ hơn một chút liền nhận ra đó chính là cô gái lần trước Kwon Yuri dẫn đến dự sinh nhật của Seo Hyun, đang tự hỏi trong lòng rằng không hiểu cậu ta đã làm gì mà người ta lại tìm đến tận đây thì cô gái đó đã cúi đầu chào hỏi cô trước:

-Chào luật sư Kim, chúng ta lần trước đã gặp nhau rồi. Em là Song Jin Ae ạ.

-À tôi nhớ mà. Em đến tìm Kwon Yuri hả? Cậu ta vẫn chưa về đâu, nếu em muốn đợi có thể vào nhà đợi.

Song Jin Ae ngó chừng vào trong nhà một lúc rồi mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ. Luật sư Kim có thể chuyển cái này cho Yuri dùm em được không ? Đây là một ít đặc sản ở quê, em gửi để cảm ơn chuyện ngày hôm qua.”

TaeYeon cẩn thận đỡ lấy túi đồ từ tay cô gái kia: “Ừ được rồi. Tôi sẽ chuyển lời cho cậu ta.”

Song Jin Ae đang định mở lời nói cảm ơn thì chợt thần sắc cô bỗng dưng đông cứng, khóe miệng tươi cười sững lại trong vài giây rồi mới ngượng ngùng trở về với dáng vẻ bình thường. 

TaeYeon đưa mắt nhìn Jessica đang bình thản đi đến gần rồi lại nhìn cô gái bên cạnh, bỗng nhiên cô cảm nhận được một luồng hơi lạnh toát xông thẳng từ đỉnh đầu lan xuống đến tận lòng bàn chân. Song Jin Ae có chút rụt rè lên tiếng:

-Luật sư Jung, không ngờ chị cũng ở đây.

-Ừm, chào.

Jessica lịch sự gật đầu đáp trả, ánh mắt cô ấy chỉ dừng lại vài giây trên gương mặt của cô gái kia, rồi lãnh đạm quay đi mở khóa cửa nhà mình. Dù sao mối quan hệ của họ dựa trên cơ bản là không hề thân thiết, nên cô nghĩ mình làm như vậy thì không có gì gọi là bất lịch sự cả.

-Vậy nhờ luật sư Kim chuyển dùm em cái này tới cho Yuri nhé. Chuyện Yuri đã làm, gia đình em rất biết ơn ạ. Em sẽ gọi điện lại sau.

Giọng nói của Song Jin Ae bỗng hướng về phía TaeYeon mà rành mạch vang lên lần nữa. TaeYeon phản ứng hơi chậm nhưng cũng ư hử đổng ý, nói thêm vài câu nữa rồi chào tạm biệt cô ấy ra về. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là một Jessica Jung lạnh lùng, thờ ơ ban nãy chỉ vài phút sau khi Song Jin Ae ra về liền khiến cô giật bắn cả người vì tiếng động rất mạnh phát ra từ căn hộ của cô ấy. 

Kim TaeYeon lúc này chỉ còn biết lắc đầu than thầm trong bụng là bản thân mình còn lo chưa xong lại phải chứng kiến một màn này do Kwon Yuri tạo ra. Cậu ta luôn nói cô rất thừa nhạy cảm, vì thế dù không cần thấy rõ biểu tình trên gương mặt của Jessica lúc nãy nhưng chỉ nhìn thấy bàn tay cô ấy khựng lại trong vài giây vì câu nói của Song Jin Ae thì cô đã biết Kwon Yuri kì này chắc chắn là thảm rồi.

------------------------------------------

-Tớ không làm sao hết. – Jessica vừa thu dọn đống hồ sơ, tài liệu dưới sàn vừa nói với Tiffany.

-Không làm sao mà vừa về đến nhà cậu đã hất đổ một giá sách à ? – Tiffany nghi hoặc hỏi lại.

-Tớ đã nói là do vô ý rồi mà.

-Tớ nghĩ là có người vừa chọc giận cậu thì có – Tiffany đưa ra kết luận rồi dắt tay Seo Hyun ra ngoài.

Jessica cầm một quyển sách lên rồi không hiểu sao lại cảm thấy buồn bực liền ném nó đi. Câu nói của Song Jin Ae cô biết là rõ ràng đang cố tình nói cho cô nghe. Mặc dù trông bề ngoài có vẻ là vô ý, nhưng đã là một luật sư thì sự nhạy bén để nhận ra ý định trong lời nói của người khác không phải là quá khó với Jessica. Chỉ là dù biết như vậy, cô vẫn cảm thấy buồn bực không thôi. Trong khi bản thân mình vẫn còn đang tận tâm suy nghĩ lời nói sẽ cùng nhau nói chuyện, thì Kwon Yuri vẫn không quên nhắc nhở cho cô biết rằng vì sao hai người họ lại nảy sinh mâu thuẫn đến độ gây nhau như vậy.

----------------------------------------------

-Chào.

-Này, cậu làm gì ở đây vậy hả ? – Kwon Yuri ngạc nhiên nhìn người đang chễnh chệ ngồi trong phòng khách nhà mình.

-Tạm thời tôi sẽ dọn đến đây ở - TaeYeon cười cầu hòa nói – Bởi vì Tiffany và Seo Hyun vẫn đang ở nhà Jessica nên cậu cho tôi ở nhờ vài bữa được không ?

-Nếu tôi nói không được thì sao.

-Này, đừng có làm khó nhau như vậy chứ. Tôi đang gom hết nghị lực để làm hòa với Tiffany đó, cậu bớt khó chịu đi một chút có được không vậy ?

Kwon Yuri vì vẫn còn để bụng cái tát tối hôm qua của TaeYeon dành cho mình, nên nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô ấy thì liền vô cùng đắc ý: “Thôi được rồi, ở cả đời cũng được bởi vì Tiffany chắc sẽ phải rất lâu mới tha thứ cho cậu đó.”

TaeYeon hừ một tiếng: “Thôi cái kiểu châm chọc của cậu ngay đi. Khó chịu và kiêu căng như cậu, thật không biết Jessica thích cậu ở chỗ nào nữa.”

Kwon Yuri dù im lặng không đáp nhưng lại kín đáo quay đi mà thở dài, nhắc đến Jessica là lòng cô lại thấy trống vắng, nhung nhớ không thôi. Đó chắc là cái mà người ta vẫn hay gọi là mặt trái của thói quen thì phải. Đã quen với việc nhìn thấy cô ấy mỗi khi ở nhà rồi, nên bây giờ đứng đây rồi tranh cãi với Kim TaeYeon như vậy, nghĩ lại Kwon Yuri cũng cảm thấy có chút gì đó ngớ ngẩn, rằng vị trí này không thuộc về mình, đáng lẽ ra phải có Jessica bên cạnh cô mới phải. Nhưng đã nói là sẽ cùng nhau nói chuyện sau vài ngày nữa, nên Yuri sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho việc của Kim TaeYeon được giải quyết xong thì cô sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với Jessica. Dù cho cô rất không thích cái cách cô ấy nhập chuyện giữa họ và chuyện của Kim TaeYeon lại thành một chút nào.

-Lúc nãy có Song Jin Ae đến gửi cái này cho cậu. Nói là cảm ơn về việc ngày hôm qua – TaeYeon chỉ vào gói đồ trên bàn.

-Ừ, biết rồi.

-Cậu và cô ấy có gì đó với nhau à ? Lúc nãy cô ấy nói là hôm qua cậu có dẫn theo Seo Hyun tới bệnh viện thăm ba của cô ấy.

-Có gì là có cái gì. Tại vì cậu mà tôi phải trông Seo Hyun cả ngày hôm qua đó, đã vậy buổi tối Jessica còn vì chuyện của cậu mà phát cáu lên. Thật xui xẻo – Kwon Yuri như tìm được chỗ trút giận liền trách móc TaeYeon

-À nhắc tới Jessica mới nhớ, lúc nãy tôi có qua nhà bên kia thì thấy cô ấy không được vui – TaeYeon chậm rãi kể lại chuyện của mình rồi hơi có ý cười ám muội nói – Lúc Song Jin Ae tới đây, Jessica cũng thấy nữa đấy.

Kwon Yuri cẩn thận quan sát nét mặt cùng ý định trong lời nói của Kim TaeYeon, nhất thời cô không hiểu ý tứ của cậu ta đang muốn nhắm tới điều gì. Nhưng rồi khi để 3 cái tên kia đặt gần nhau khiến Kwon Yuri lờ mờ đoán ra được gì đó. 

Bất chợt một tiếng ting vang lên trong đầu. Cô hơi nhíu mày hỏi lại: 

-Seo Hyun nhà cậu có biết thế nào gọi là “hôn” hay không vậy ?

TaeYeon cười cười, ánh mắt phút chốc ngập tràn hạnh phúc vì nghĩ đến con gái của mình.

-Biết, có lần tôi đã nói với Hyunie là chỉ những người yêu nhau mới hôn nhau thôi. Cậu biết đấy, con bé rất thông minh nếu trả lời qua loa sẽ càng khiến nó thêm thắc mắc mà thôi.

Nghe được câu trả lời vừa rồi của Kim TaeYeon, thì lúc này Yuri đã hoàn toàn minh bạch được mọi chuyện. Hóa ra là như vậy, tất cả đều tại bời gia đình họ Kim này. Chắc chắn cô nhóc Seo Hyun đã khai tất tần tật với Jessica về cuộc thăm viếng tại bệnh viện và bao gồm cả nụ hôn của Jin Ae, nên mới khiến cô ấy nổi giận mà nói với cô câu đó.

Kwon Yuri, đúng là chúng ta không là gì của nhau. Nhưng cô cũng đừng đem thân thể đã chạm vào người khác, rồi lại chạy về đây để chạm vào tôi.

TaeYeon nhìn thấy thần sắc của Kwon Yuri rất kì lạ, cậu ta nhăn nhó một lúc rồi lại lạnh xuống đến mức đáng sợ, đôi mắt cậu ta cứ chằm chằm nhìn cô đầy đe dọa như thể chuẩn bị xông vào và bóp chết cô vậy.

-Này, cậu không sao chứ hả ?

Kwon Yuri nhìn người trước mặt, rồi lại nở một nụ cười không hẳn là cười, mà mang nhiều nét âm hiểm khiến TaeYeon phải chột dạ lùi bước.

-Kim TaeYeon, cậu dạy cái gì không dạy lại đi dạy con mình như vậy. Lần này tôi nhất định sẽ để cho cậu chịu hành hạ thêm vài tháng nữa mới cam lòng.

TaeYeon rùng mình vì lời nói của Kwon Yuri, chỉ trong vòng 1 buổi tối mà dường như cô bị đẩy tới Bắc Cực đến tận hai lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro