[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Xuân thi triển khinh công bay lên nốc nhà của ngôi miếu hoang, Kiều Thị nhanh chân đuổi theo,lúc này Nguyên Xuân cũng đã thi triển tà công,Nhật Nguyệt Vô Minh lần nữa xuất hiện,so với Vệ Bá Lân trước đây sử dụng càng tăng thêm mấy phần tà khí, Kiều Thị cũng không phải khoanh tay chờ chết,nàng thi triển Lăng Vân Thiên kiếm pháp,đạo tử ảnh cùng ánh sáng màu đỏ kia va chạm vào nhau,ngôi miếu đổ nát bây giờ chỉ còn là một đống đất đá khói bụi mù mịt,để cho Kiều Lan cũng không thể nhìn thấy được hai người bọn họ,lát sau đã thấy Nguyên Xuân quỳ ở dưới đất bị Kiều Thị kề kiếm lên cổ,nàng chạy đến ngăn cản.





"Kỳ Anh,vang cầu ngươi đừng giết hắn"





Kiều Thị cười lạnh,nắm chặt thanh Tàn Ảnh kiếm trong tay,nếu như kẻ bại trận là nàng thì Kiều Lan sẽ rơi lệ mà cầu xin như vậy hay không, Kiều Lan để cho nàng cảm thấy thất vọng…vô cùng thương tâm,nhưng nhìn đến người mình yêu vì tên nam nhân này mà thống khổ, Kiều Thị cũng không đành lòng,hít một hơi lãnh khí thu hồi thanh kiếm.





"Ngươi đi đi"





Nguyên Xuân tuy là bị trọng thương như vẫn cố gắng ra tay đánh một chưởng về phía nàng, Kiều Thị tiếp được một chưởng kia,đánh bay Nguyên Xuân ra cách đó không xa,hắn cười khinh bỉ nhìn nàng,sau đó thi triển khinh công rời đi, Kiều Thị nắm chặt tay thành quyền,đi đến kéo Kiều Lan đứng dậy,cũng không nói thêm gì,mang nàng hồi cung.





Kiều Thị không để ý đến Kiều Lan nữa,đi trở về tẩm cung lại nghe thái giám nói hoàng hậu ở bên ngoài cầu kiến,nàng cũng không muốn gặp, Kiều Thị cảm thấy mình quá ngu xuẩn bị trúng gian kế của Nguyên Xuân,nàng phẫn nộ đập vỡ mọi thứ trong phòng,thái giám nghe được tiếng động hốt hoảng chạy vào.

"Hoàng thượng,đừng nên tức giận,hãy bảo trọng long thể"





"Mau cút ra ngoài"





Lúc này Kiều Lan cũng đi vào,nhìn đến dưới đất đều là mãnh vỡ,cả căn phòng đều rối tung lên,nàng cũng cảm thấy Kiều Thị tức giận không nhẹ,cho nên đi đến muốn quan tâm,lại bị Kiều Thị hất tay của nàng ra.





"Ta đã tha chết cho hắn,ngươi còn muốn ta phải như thế nào đây,có phải ngươi muốn cùng hắn cao chạy xa bay hay không ?,vậy ngươi nên chịu thiệt thòi một chút đợi đến khi ta chết đi"





Kiều Lan cũng rất lo lắng cho Kiều Thị bây giờ hắn lại ngang ngược không nói lý lẽ,để cho nàng cảm thấy buồn bực, Kiều Thị cũng không đợi nàng đáp lời,sai người mang nàng trở về tẩm cung, Kiều Thị kéo lên tay áo của mình tiếp tục vận công để cho máu đen từ bên trong các đầu ngón tay chảy ra,thật không nghĩ đến Nguyên Xuân lại hạ lưu như vậy,dùng ngân trâm tẩm độc để hạ thủ,nàng chính là vì tiếp được một chưởng kia mà bị trúng độc,đúng là tự mình chuốc họa vào thân.





Sáng hôm sau đại thần thượng triều không gặp được hoàng thượng chỉ đành quay về,tạm thời mọi việc giao cho thái thượng hoàng Đoàn Cảnh Đế xử lý,hắn cũng không biết Kiều Thị đi đâu,chỉ để lại một phong thư nói có việc tạm thời rời khỏi kinh thành,hắn cảm thấy phẫn nộ,đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy,đi cũng không hỏi qua ý kiến của hắn,bây giờ đã là hoàng đế lại là phụ thân của tiểu hài tử mà vẫn vô trách nhiệm như vậy,để cho hắn già rồi cũng không được về hưu hưởng phúc,chỉ đành than trời trách đất.





Kiều Thị ngăm mình bên dưới hồ nước lạnh như băng đang bóc khói để ngăn chất độc phát tán,nhưng xem ra không có hiệu quả gì,bây giờ không muốn nghĩ đến tại sao Kiều Lan lại lừa gạt nàng,bây giờ chỉ cảm nhận được nỗi đau của thể xác cùng nội tâm đang giày xéo lẫn nhau, Kiều Thị bị trúng loại độc có tên là Tương Duyệt,nàng biết loại độc này trong thiên hạ không có thuốc giải,kinh mạch trên cơ thể như có ngàn vạn con kiến cắn xé,toàn thân như lửa đốt,đau đến phát cuồng,nếu không thể khống chế được bản thân sẽ lạm sát vô tội,đến lúc độc phát tán chỉ có thể chờ độc công tâm mà chết.





Nàng phun ra một ngụm máu đen như mực,cảm giác lòng ngực đau đến hít thở không thông,đầu óc bắt đầu choáng váng,hôn mê bất tĩnh, Đào Thị nghe tin nàng đã rời cung,nàng biết Kiều Thị cũng chỉ có một chổ để đi đó là Đường Sơn Quán,nàng liền lên đường đi tìm,chạy đến nơi đã thấy Kiều Thị đang ngăm mình dưới hồ băng,gương mặt tái nhợt đi,trên trán đều là mồ hôi lạnh,nàng đặt Kiều Thị nằm xuống đất,kiểm tra mạch tượng xong liền nhíu mày,từ trong tay áo lấy ra mấy cây ngân trâm ghim lên kinh mạch của Kiều Thị,lát sau Kiều Thị mới chậm rãi mở mắt ra,nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đào Thị ,nàng chỉ mỉm cười.





"Không cần phí công vô ích"





"Chủ tử…"





Đào Thị đôi mắt đẫm lệ,ôm chặt lấy Kiều Thị,nàng học y thuật nhiều năm như vậy,loại độc nào chưa từng giải qua,đáng tiếc nàng cũng không thể giải được loại độc này,bây giờ nàng cũng chỉ có thể giúp Kiều Thị giảm đi một chút đau đớn,đợi Kiều Thị ngủ say,nàng mới đi sắc thuốc.





Kiều Thị biết mình sẽ phải rời đi nhân thế,đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi,vốn tưởng bản thân có thể dùng tình cảm của mình để Kiều Lan hồi tâm chuyển ý,kết quả chỉ có thất vọng,tan nát cõi lòng… Kiều Thị mỉm cười,cũng đã nhiều năm như vậy,nàng cảm thấy rất mệt mõi,nàng đã không còn đủ sức để truy đuổi thứ không thể nắm bắt,hết thảy đều là hư vô tựa như sương khói.





Thân thể của Kiều Thị lúc nóng lúc lạnh,cả người run lên cắn chặt môi đến rỉ máu, Đào Thị ở một bên ôm chặt lấy nàng,nhẹ nhàng mở miệng của Kiều Thị ra,không muốn nàng phải cắn môi của mình, Kiều Thị lần nữa tĩnh lại,giọng nói trở nên yếu ớt.





" Đào Thị,ngươi giúp ta ba việc….thứ nhất giữ bí mật việc ta ở đây,thứ hai âm thầm đưa hai mẹ con của nàng rời đi hoàng cung,thứ ba sau khi ta chết đi cũng vẫn phải giữ bí mật này,có được hay không…"





Kiều Thị biết nếu mình chết đi,hai mẹ con của nàng sẽ không thể an toàn ở lại hoàng cung,bởi vì Liễu Thị tuyệt không dễ dàng buông tha cho bọn họ,đây cũng xem như là việc cuối cùng Kiều Thị có thể làm vì nàng.

"Chủ tử ngươi sẽ không sao,ngươi cố gắng lên"





Nhìn đến Đào Thị khóc thãm thương như vậy, Kiều Thị cũng cảm thấy đau lòng,lấy tay lau đi nước mắt của nàng,bản thân thật sự không chịu nỗi nữa rồi,loại độc này còn đáng sợ hơn cả bùa chú,tà thuật của Ngọc Hà Tiên,để cho nàng gần như mất đi lý trí,đầu óc không còn thanh tĩnh nữa,nàng sợ mất đi lý trí rồi,nàng sẽ lạm sát vô tội.





Kiều Thị đợi Đào Thị ra ngoài,cố gắng ngồi dậy nhìn lên vách tường có treo một bức họa,người trong họa chính là Kiều Lan,đây cũng là do nàng dựa vào trí nhớ vẽ ra,nét vẽ trong họa cũng được vẽ một cách rất tỷ mỷ,nhìn sơ cũng đoán được nàng đã bỏ ra rất nhiều tâm tư vào trong,nàng chống đở thân thể đi đến bên bàn có đặt thanh kiếm,dù sao cũng phải chết,còn gì để lưu luyến cõi đời này nữa đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro