[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc Kiều Thị muốn dùng một kiếm kết liễu sinh mạng,Ngọc Hà Tiên lần nữa xuất hiện,đánh cho nàng ngất xĩu. Đến lúc tĩnh lại Kiều Thị cũng không biết tại sao mình lại trở về hoàng cung,trong lúc hôn mê nàng cảm nhận được có một luồng chân khí truyền vào bên trong thân thể mình,nàng cũng biết đó là Ngọc Hà Tiên,nhưng để cho nàng kinh ngạc là người trước mắt lại là Kiều Lan,tay của nàng cũng đang bị Kiều Lan nắm chặt, Kiều Thị rút tay về,muốn bật người ngồi dậy lại hữu khí vô lực, Kiều Lan bị cử động của nàng làm đánh thức,vẻ mặt lo lắng nhìn Kiều Thị.

"Ngươi đừng cử động,nằm nghĩ ngơi đi"

Kiều Thị nhìn người trước mắt dùng lời lẽ ôn nhu đối với mình,nàng chỉ mỉm cười lòng đầy chua xót,nàng biết Kiều Lan không phải là có lòng lo lắng cho nàng,chẳng qua cũng chỉ là thương hại mà thôi, Kiều Thị bật người dậy,lúc này mới chú ý đến con cửu vĩ hồ lông trắng như tuyết đang ngủ say bên cạnh.

"Tại sao nàng lại biến thành như vậy ?"

Kiều Thị biết con cửu vĩ hồ kia chính là Ngọc Hà Tiên,nhưng không phải nàng đã tu luyện thành người rồi hay sao,tại sao bây giờ lại biến trở về làm một con hồ ly đây,trong lòng không khỏi run lên,ánh mắt bắt đầu đỏ ửng.

"Nàng là vì truyền tiên khí cho ngươi,bị tổn thương nguyên khí cho nên…"

Kiều Thị cắn chặt hàm răng,trước đây Ngọc Hà Tiên hay mắng chửi nàng là ngu ngốc,bây giờ Ngọc Hà Tiên lại vì cứu nàng mà thành như vậy,ngàn năm đạo hạnh bị tan biến trong nháy mắt,bây giờ người ngu ngốc mới là ai đây, Kiều Thị thật hận bản thân,hết lần này đến lần khác làm liên lụy đến nàng,nước mắt không tự giác rơi xuống,ôm lấy con bạch hồ kia.

"Kỳ Anh ngươi đừng quá đau lòng,nên chú trọng sức khỏe"

"Ta muốn được yên tĩnh…"

Kiều Lan biết bây giờ Kiều Thị rất thương tâm,nàng cũng không muốn quấy rầy,hết thảy đều là lỗi của nàng,nếu như ngày đó nàng không đồng ý giả có thai để có cơ hội trốn đi theo Nguyên Xuân,mọi chuyện đã không đi đến bước này,nhưng Nguyên Xuân hắn làm thế nào có thể buông tha cho hai người bọn họ đây,hắn đã phái người trà trộn vào cung,biết được bọn họ sẽ ra khỏi cung đến hội hoa đăng,cho nên hắn đứng cách đó không xa quan sát hai người,đến khi Kiều Lan phát hiện ra hắn,nàng cũng không muốn Kiều Thị biết,nàng sợ Kiều Thị hiểu lầm,tìm cách đuổi đi Kiều Thị,muốn cùng hắn nói rõ,là do nàng thay lòng đi cô phụ tình cảm của hắn,đây là lỗi của nàng,mặc dù không còn yêu hắn đi nữa,cũng vẫn còn một chút tình nghĩa.

Không nghĩ đến hắn muốn nàng rời khỏi cung,cùng hắn rời đi nơi này,nàng cũng biết nếu nàng đột nhiên biến mất Kiều Thị cũng sẽ đi tìm nàng,mà nàng không đi thì lại bị hắn đe dọa nói cho người trong thiên hạ biết đứa con trọng bụng nàng là con của hắn chứ không phải của Kiều Thị,nếu sự việc xảy ra như vậy người đời sẽ đàm tiếu hoàng hậu hạ sinh là con của nam nhân khác chứ không phải của hoàng thượng,hoàng thượng ngu ngốc nuôi con dùm người khác cũng không hay biết,đến lúc đó Kiều Thị chỉ có thể bị người trong thiên hạ chê cười,tiếng xấu lưu danh thiên cổ,trong lòng nàng trở nên rối tung một mãnh,không biết phải làm như thế nào,lại bị Kiều Thị phát hiện Nguyên Xuân đang ôm nàng,nhất thời trong lòng lo lắng sợ Kiều Thị hiểu lầm,cũng không biết nên thế nào giải thích bây giờ,hai người lại giao đấu với nhau, Nguyên Xuân dù sao cũng là phu quân tương lai của nàng,nàng cũng không nỡ nhìn thấy hắn chết đi,không nghĩ đến kết cục lại trở nên như vậy…

Kiều Thị không ngừng tự trách bản thân,nàng cũng không biết làm thế nào để Ngọc Hà Tiên trở lại thành người,hết thảy đều do nàng cố chấp mà gây nên,bây giờ có hối hận cũng đã không thể vãn hồi,nàng đi tản bộ ở ngự hoa viên,trên vai còn đang nằm một con bạch hồ,đuôi của nó quấn quanh cổ của nàng,sáng nay bạch hồ khi thức dậy liền leo lên vai của nàng nằm,không cách nào kéo nó xuống được,chỉ đành để mặt cho nó nằm trên vai, Kiều Thị lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên bộ lông trắng như tuyết kia.

"Hà nhi,ngươi bây giờ so với trước kia thật là nhu mì hơn nhiều"

Dường như bạch hồ nghe hiểu nàng có ý chế nhạo nó,liền cào mấy đường lên vai của nàng,y phục trên người cũng bị nó cào cho rách,đã bị biến lại nguyên hình một con hồ ly còn hung dữ như vậy, Kiều Thị chỉ lắc đầu mỉm cười,buổi trưa đi đến thư phòng xem cổ thư,muốn tìm ra cách giúp Ngọc Hà Tiên biến lại thành người,lát sau Kiều Lan mang chén thuốc đi vào, Kiều Thị cũng không nói gì,tiếp tục xem cổ thư.

"Thuốc của ngươi,có muốn ăn gì hay không ta đi làm cho ngươi"

"Đa tạ…ta chưa thấy đói"

Kiều Thị cầm lên chén thuốc uống cạn,nàng cũng không nhìn đến vẻ mặt của Kiều Lan,mỗi lần nhìn đến Kiều Lan, Kiều Thị lại nghĩ đến mình ngu ngốc bị nàng lừa gạt,mặc dù nội tâm không rỉ máu nhưng lại vô cùng đau nhói,loại cảm giác này để cho Kiều Thị rất khó chịu,vốn tưởng Kiều Lan đã tiếp nhận tình cảm của nàng,cho nên mới đối xử tốt với nàng,không nghĩ đến tất cả đều là gạt người,nếu như đã không yêu nàng tại sao còn đối xử tốt với nàng như vậy làm gì,trước đây có bao nhiêu hy vọng,rồi đến thất vọng bây giờ cũng đã trở thành tuyệt vọng….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro