LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi trách ta sao ?"

Đột nhiên Kiều Lan hỏi một câu như vậy, Kiều Thị chỉ mỉm cười lắc đầu,trách thì được cái gì,nàng cũng không muốn trách Kiều Lan,tất cả đều là do bản thân ngu ngốc bị người khác đùa bỡn mà thôi,có thể trách người khác hay sao,cũng đã đến lúc nàng phải buông tay,để cho gia đình bọn họ được ở chung một chổ,nếu đã là của người khác,có cố gắng nắm giữ cuối cùng cũng vẫn không thuộc về mình,có lẽ từ bỏ sẽ là quyết định tốt nhất…

"Vậy tại sao lại lạnh nhạt với ta"

"Ta chỉ là không muốn bị tổn thương thêm nữa…kể từ bây giờ ngươi được tự do,có thể rời đi nơi này bất cứ lúc nào…."

Kiều Thị nói xong cũng liền rời đi,nàng không muốn ở lại,sợ bản thân không nỡ buông tay,trong lòng có bao nhiêu thống khổ chỉ có bản thân mới biết,lại bị Kiều Lan đuổi theo.

"Ngươi thật là một tên ngốc tử,nếu ta không yêu ngươi,ta đã sớm rời đi nơi này"

"Có biết tại sao trước đây cho dù ngươi luôn lạnh lùng,thậm chí mắng chửi ta,ta cũng chỉ biết im lặng hay không ?bởi vì ta yêu ngươi,chứ không phải bản thân nhu nhược,ngươi không cần cảm thấy ta đáng thương mà tốt với ta,ngươi nghĩ như vậy là sai lầm rồi,ta không cần tình cảm thương hại của kẻ khác…"

Bản chất của Kiều Thị cũng không phải người trầm lặng hay nhu nhược,thật ra nàng rất kiêu ngạo,vì yêu Kiều Lan cho nên đã biến bản thân thành kẻ nhu nhược,nhưng lại không muốn người khác thương hại mình,bây giờ Kiều Lan vẫn còn cố ý lừa gạt nàng,để cho nàng càng cảm thấy thương tâm, Kiều Lan cũng không biết tại sao Kiều Thị lại nghĩ nàng là vì thương hại mới nói như vậy,nàng nắm chặt lấy tay của Kiều Thị.

"Ta yêu ngươi chứ không phải thương hại ngươi"

"Ngươi yêu ta ?,ngươi có thể yêu một nữ nhân sao ?,hơn nữa từ trước cho đến nay,người ta yêu là kiếp trước của ngươi,nàng chính là Đinh Linh Lan,mà ngươi chỉ giống nàng bởi dung mạo,cũng đã sớm không phải là nàng nữa rồi…"

Kiều Lan kinh ngạc buông ra tay của nàng, Kiều Thị thấy vậy cũng không nói thêm gì,xoay người rời đi,nếu như trong thiên hạ có thứ nước gọi là vong tình,có lẽ bây giờ Kiều Thị sẽ không chút ngần ngại mà uống nó,có như vậy nàng mới có dũng khí từ bỏ một cách dễ dàng mà không phải thống khổ, Kiều Thị vốn dĩ không có che giấu thân phận,cho nên Kiều Lan cũng đã sớm phát hiện thận phận của Kiều Thị là nữ nhân,điều để cho nàng kinh ngạc là những gì Kiều Thị nói,nó khiến nàng nhất thời không thể hiểu nỗi Kiều Thị đang nói gì,hoặc giả không muốn hiểu,nàng thật sự không dám tin tưởng Kiều Thị dành nhiều tình cảm cho nàng như vậy,tất cả đều là bởi vì một người tên Đinh Linh Lan 

Kiều Lan cảm thấy tâm rất đau,nhất thời bị kích động,liền ngất xĩu tại chổ, Kiều Thị đi chưa được mấy bước nghe thanh âm,quay đầu lại nhìn không khỏi hốt hoảng,chạy đến ôm lấy nàng, Kiều Thị nói ra những lời này,là đang lừa gạt mình lấn hiếp người,nếu nàng nói không yêu Kiều Lan,tại sao tâm của nàng lại thống khổ khi nói ra những lời này như vậy,chẳng qua là tự biện một cái lý do lừa gạt bản thân,để có thể buông tay Kiều Lan một cách dễ dàng hơn mà thôi.

Đến khi Kiều Lan tĩnh lại đã thấy Kiều Thị ngồi bên cạnh,để cho nàng càng thêm sinh ra hận ý,cũng không muốn nhìn thấy mặt Kiều Thị nữa.

"Ngươi không sao chứ ?"

"Ta là Kiều Lan,ngươi không nên nhận lầm người"

Kiều Lan đưa lưng về phía nàng, Kiều Thị nhất thời cũng không biết nên nói gì chỉ đành rời đi, Kiều Lan trong lòng cảm thấy rất khó chịu,cảm giác rất ủy khuất,nước mắt không tự giác rơi xuống,nàng cắn chặt môi của mình,không muốn khóc vì kẻ đem mình ra làm vật thay thế,thì ra từ trước đến nay nàng chẳng qua là vật thay thế của kẻ khác,khó trách Kiều Thị lại có thể nói ra câu để cho nàng rời đi một cách dễ dàng như vậy,thì ra từ trước đến nay là do nàng tự mình đa tình,hiểu lầm Kiều Thị là vì yêu nàng cho nên mới đối xử tốt với nàng như vậy,khóc không biết bao lâu cũng ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro