Mỹ Nhân Kế [chap 21]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thị nghe cung nữ thông truyền một ngày nay Kiều Lan không có dùng cơm,lại không bước ra khỏi phòng nữa bước,để cho nàng cảm thấy lo lắng,muốn đi xem thế nào,lại bị cung nữ của Kiều Lan ngăn cản không cho vào.

"Hoàng thượng thứ lỗi,hoàng hậu nói nàng không muốn gặp bất cứ ai"

"Lớn mật,ngay cả trẫm cũng không được phép vào hay sao,các ngươi mau lui xuống hết đi"

Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Thị nỗi trận lôi đình,không ai dám ngăn cản vội vàng lui ra hết,bình thường nàng quá hiền lành,cho nên bọn họ không ai xem nàng ra gì,bây giờ nỗi giận liền biết sợ mà rút lui,Kiều Thị hừ lạnh một tiếng,đi vào bên trong.

"Ngươi tại sao không dùng cơm"

Kiều Thị có chút phẫn nộ,nàng thật nhịn không được nữa rồi,bây giờ nàng cũng đã buông tay,để cho Kiều Lan được tự do,nàng cũng không hiểu tại sao Kiều Lan lại thành cái bộ dáng này,Kiều Thị thật không biết phải làm thế nào để nàng hài lòng đây,nàng xem Kiều Thị như không khí,không thèm để ý đến,vẫn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần,Kiều Thị đi đến kéo nàng ngồi dậy,lại nhìn thấy đôi mắt của nàng đỏ ửng,đột nhiên tâm cũng mềm nhũn ra cảm thấy đau lòng,lời nói cũng trở nên ôn nhu hơn.

"Ngươi không sao chứ,trong người cảm thấy không thoải mái sao ?,người đâu mau truyền thái y"

"Chính ngươi không phải muốn hành hạ ta sao,còn giả bộ tốt bụng làm gì"

Kiều Thị bây giờ cũng không màng đến ai lừa gạt ai nữa,nàng cảm thấy tất cả đều là do nàng một tay gây nên,nàng muốn nhìn thật kỹ người trước mắt,sợ là sau này cũng sẽ quên mất dung mạo này.

"Thật xin lỗi,là do ta không đúng,là do ta hại các ngươi không thể ở bên nhau..."

Kiều Lan thật muốn dùng một kiếm chẻ đầu của Kiều Thị ra,để xem bên trong chứa có phải là tàu hũ hay không,nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi,tại sao Kiều Thị còn ngu như vậy đây,Kiều Lan hít một hơi lãnh khí,đè Kiều Thị xuống phía dưới cưỡng hôn,Kiều Thị nhất thời bị hành động của nàng làm cho đóng băng tại chỗ.

"Tham kiến hoàng thượng,hoàng ...."

Tô thái y chạy vào hành lễ còn chưa nói xong,nhìn đến hoàng thượng thân là thiên tử,lại bị hoàng hậu đè ở phía dưới,tự cổ chí kim cho đến nay,chỉ có long ngự phụng,nào có chuyện ngược lại đây,hắn bị một màn trước mắt dọa cho đổ mồ hôi lạnh,vội vàng chạy ra ngoài,ngay cả hộp gỗ chứa thuốc cũng quên mang theo,Kiều Thị nhìn thấy bộ dáng của hắn nhịn không được bật cười,Kiều Lan hai má đỏ ửng vì ngượng ngùng,thẹn quá hóa giận,ngắt nhéo tay của Kiều Thị mấy cái.

"Đều là lỗi của ngươi"

Kiều Thị mỉm cười kéo nàng về phía mình,môi chạm vào đôi môi mềm mại đỏ ửng như sắp rỉ máu kia,lát sau mới luyến tiếc rời đi,nhìn đến nữ nhân mình yêu hai má đỏ ửng xinh đẹp mê người,để cho Kiều Thị càng thêm yêu thời khắc này,Kiều Lan bị nàng nhìn chằm chằm như vậy,cảm thấy thẹn thùng ôm chặt lấy Kiều Thị,không muốn để cho nàng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng bây giờ của mình,Kiều Thị ngẩng đầu lên,lấy tay vuốt ve mặt của nàng,cảm thấy mọi việc quá bất ngờ,để cho nàng nhất thời không dám tin tưởng,nàng muốn Kiều Lan chính miệng trả lời nghi vấn trong lòng mình.

"lan nhi,ngươi thật sự yêu ta sao ?"

Kiều Lan dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn nàng,sau đó một cước đá nàng bay xuống giường,thật đúng là ngu hết thuốc chữa,nếu nàng không yêu có thể cưỡng hôn hay sao,còn tưởng dùng hành động tên ngốc tử này sẽ hiểu,không ngờ lại ngu ngốc như vậy,Kiều Thị từ dưới đất bò dậy,còn chưa kịp mở miệng,đột nhiên trên chân truyền đến cảm giác nặng nề,nhìn lại đã thấy con bạch hồ đang đu ở chân của mình,nó bò lên vai của nàng,dùng móng vuốt sắc nhọn kia cào lên mặt nàng mấy cái.

"Hà nhi,ngươi tại sao cào ta"

Kiều Lan lấy tay che miệng cười trộm,không cần đoán cũng biết,Ngọc Hà Tiên nhìn thấy hai người thân mật như vậy,cho nên nỗi máu ghen,đáng thương Kiều Thị trên mặt bị cào cho mấy đường,gáp lại có thể trở thành một bàn cờ,bộ dáng bây giờ cũng không thể thượng triều,nếu để văn võ bá quan nhìn thấy,còn ra thể thống gì nữa.

Buổi tối đợi bạch hồ tỷ tỷ ngủ say,Kiều Thị lén lúc đi đến tẩm cung của Kiều Lan,Kiều Thị mặc dù biết cái giường rất rộng,nhưng bởi vì sợ lúc ngủ vô tình chạm vào Kiều Lan làm Kiều Lan thức giấc nên chỉ có thể ngủ ở ghế dài,để cho kiều Lan ngủ trên giường, Kiều Lan nhìn đến vẻ mặt đáng thương của Kiều Thị,cũng cảm thấy đau lòng.

"Mau đến đây đi"

Kiều Thị cảm động sắp rơi lệ,ôm gối nằm đi đến bên cạnh quăng sang một bên,nằm bên cạnh ôm lấy Kiều Lan .

"Lan nhi ngươi thật tốt với ta"

"Ngươi biết là tốt rồi,còn muốn lập thêm phi tần đừng trách ta"

Kiều Lan cũng biết nếu Kiều Thị tiếp tục làm hoàng đế,nhất định phải lập thêm phi tần,tuy là nàng yêu Kiều Thị,nàng cũng hiểu được làm hoàng đế có ba ngàn mỹ nữ quay quanh cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa,chẳng qua là không muốn như vậy,vừa nghĩ đến Kiều Thị phải động phòng cùng nữ nhân khác nàng liền không chịu được,nàng tình nguyện bị người trong thiên hạ nói mình lòng dạ hẹp hòi,cũng không muốn chuyện đó xảy ra.

Nhớ đến trước đây Ngọc Hà Tiên hỏi qua nàng có tin vào duyên phận tiền kiếp hay không,nàng cũng từng nghe qua duyên phận kiếp trước kiếp này,trước giờ nàng chưa hề nghĩ đến,nhưng nàng tin tưởng mỗi người đều có một mối lương duyên của kiếp trước,lại nghe Ngọc Hà Tiên nói nếu kiếp trước vẫn chưa trả hết nợ tình,thì kiếp này vẫn sẽ gặp lại người đó,không cần biết bọn họ có ở bên nhau hay không,cho đến tam kiếp mối duyên nợ đó sẽ kết thúc,nếu như cả tam kiếp đều không thể ở cùng nhau,xem như bọn họ hữu duyên vô phận,nghe đến đây trong lòng Kiều Lan dâng lên một cổ chua xót,có lẽ vì cảm động trước cảnh phân ly thống khổ của bọn họ,chỉ đành trách tạo hóa truê người,cho dù thấu hiểu hết mọi lẽ đời,chắc gì đã hiểu được ái tình là gì,nhưng Ngọc Hà Tiên không nói qua cho nàng biết,cho dù qua tam kiếp đi nữa cũng có ngoại lệ của nó,chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau,thì kiếp sau bọn họ vẫn sẽ gặp lại nhau,nếu bọn họ vẫn kiên trì truy đuổi ái tình thì sẽ lại thuộc về nhau.

Nàng xoay người tựa đầu vào lòng của Kiều Thị,nàng không biết bây giờ là kiếp nào của mình và Kiều Thị ,nàng cảm thấy có chút ghen tỵ với Linh Lan kiếp trước của mình,nàng chỉ biết tam kiếp đối với nàng mà nói dường như quá ngắn ngũi,nàng mong đời đời kiếp kiếp cũng sẽ được ở bên cạnh Kiều Thị ,trước đây dùng lời lẽ vô tình đối với Kiều Thị,để bây giờ tự mình trách bản thân quá ác độc,cảm thấy rất hối hận.

Cứ như vậy qua không bao lâu, Ngọc Hà Tiên cũng khôi phục lại hình dáng đại mỹ nữ,Kiều Thị ôm lấy Kiều Lan,mười ngón tay đan chặt vào nhau cho đến đời đời kiếp kiếp vẫn muốn nắm chặt bàn tay này...

Kết thúc ở đây xem như đã mỹ mãn,Kiều Thị vốn muốn rời đi hoàng cung,nhưng cũng không nỡ bỏ lại Đoàn Cảnh Đế cùng Liễu Thị,hơn nữa ở bên ngoài đầy rẫy nguy hiểm chưa chắc đã thích hợp cho bọn họ,cho nên quyết định ở lại đây,Kiều Lan cũng không phản đối,ở đâu cũng không quan trọng đối với nàng,chỉ cần được ở bên cạnh nhau là đủ rồi.

cám ơn m.n đã đọc fic của em <3 <3 <3 em cán ơn rất nhìu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro