[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau cuộc tỷ thí cuối cùng chính thức bắt đầu,mà đối thủ của nàng không ai khác chính là Kiều Lan,Kiều Thị biết mình không thể nhường cho nàng,nếu không Kiều Lan sẽ cảm thấy loại này chính là một vũ nhục đối với mình,tuy nàng vẫn xuất chiêu nhưng chỉ mang theo hai phần nội lực,Kiều Lan cũng không phải loại liễu yếu đào tơ như Kiều Thị nghĩ,nàng chính là đệ tử của phái Linh Ảnh,mỗi đường kiếm đánh ra tuy có vẻ ngoài ủy mị nhưng lại rất linh hoạt,Kiều Thị lúc này cũng không thể nhượng bộ nữa,nàng phi thân lên đứng ở giữa không trung của lôi đài,Kiều Lan cũng thi triển khinh công bay lên,nàng cũng không lẫn tránh ánh mắt của Kiều Thị ,nàng rất tập trung quan sát nhất cử nhất động của đối phương,nàng vận công để cho nội lực tập chung ở trên thanh kiếm nghiên người tấn công về phía Kiều Thị,hai người cùng nhau giao đấu ở trên không trung,đạo hồng ảnh cùng tử ảnh phát ra càng lúc càng rực rỡ,khiến cho người xem cũng không nhìn rõ được hai người bọn họ,lát sau tiếng nỗ lớn vang lên.

Kiều Lan bị thương thất thủ sắp rơi xuống,may mắn giữ vững tư thế của mình,Kiều Thị lo lắng nhanh chân bay đến đở lấy nàng,lại bị nàng một chưởng đánh về phía mình,Kiều Lan cũng không phải tiểu nhân muốn ra tay đánh lén,chẳng qua Kiều Thị đột nhiên tiến đến để cho nàng có lòng đề phòng,muốn thu hồi chưởng kia cũng đã không kịp nữa rồi,Kiều Thị bị văng ra mấy trượng xa bên dưới lôi đài,cảm giác được một tia tinh ngọt đầy mùi tanh xông lên cổ họng,nàng cũng không phun nó ra,nàng sợ Kiều Lan sẽ cảm thấy áy náy,Kiều Thị mỉm cười nhìn Kiều Lan đang đứng ở trên lôi đài,tựa tiếu phi tiếu xoay người rời đi.

Kiều Thị nhận thua,nàng thua là bởi vì nàng không thể can tâm làm tổn thương người mình yêu,cho dù cả thiên hạ này đều cô phụ nàng,nàng cũng không muốn Kiều Lan lần nữa cô phụ chân tình của nàng,Kiều Thị đi đến nơi vắng vẻ mới dám phun ra ngụm máu tươi trong miệng của mình,lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng.

"Hà tất phải khổ sở như vậy đây"

Kiều Thị nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn đã thấy Nguyên An đang đứng cách đó không xa,Nguyên An cũng biết được Kiều Thị là tên đạo tặc ngày đó trộm thiệp mời của nàng,nhưng bây giờ không cần phải ra tay,đã có Kiều Lan ra tay trừng phạt hắn giúp nàng,cho nên nàng cảm thấy rất cao hứng,Kiều Thị cũng không nói gì,từ trong túi áo lấy ra bình dược đưa cho Nguyên An,Kiều Thị biết Nguyên Xuân chính là ca ca của nàng,đưa cho nàng thích hợp nhất.

"Cầm lấy đưa cho ca ca của ngươi uống đi,yên tâm không có độc"

Kiều Thị cũng biết nàng có lòng đề phòng mình,cho nên bổ sung thêm một câu,sau đó đi trở về phòng của mình,cởi y phục ra đã thấy trên bả vai hiện rõ năm dấu tay,xương bả vai cũng bị Kiều Lan đánh cho gẫy,khó tránh lại cảm thấy hít thở không thông,Kiều Thị sai Đào Thị, thuộc hạ của nàng đến giúp nàng băng bó vết thương,Đào Thị cũng cảm thấy đau lòng thay chủ tử của mình,nàng cũng không hiểu tại sao Kiều Thị lại để tâm đến Kiều Lan,còn bị đánh thành như vậy,nếu để hoàng hậu biết được mạng của nàng khó bảo toàn là chuyện nhỏ,nàng chỉ sợ một chưởng này hại Kiều Thị về sau bị nội thương…..xem ra Đào Thị đoán đúng rồi,Kiều Thị chính là bị nội thương nhưng lại nằm ở ngay tim.

Bên trong Đường Sơn Quán

- Các Thị không Cần chia phần cho ả,nếu ả còn sống trở về thì ta sẽ chia phần cho ả và che chở ả suốt quãng đời còn lại.....

Linh Lan cũng không nói thêm gì mỉm cười,hình ảnh đó vẫn luôn nằm sâu trong thâm tâm của Kiều Thị,cho đến trăm năm sau vẫn không thay đổi…

Kiều Thị thường mơ thấy những chuyện trước đây,nhưng lần này phá lệ để cho nàng càng cảm thấy bi thương,nàng đứng ở trong đình viện không xa căn phòng của Kiều Lan,ánh mắt đầy ưu sầu,lẳng lặng nhìn ánh đèn bên trong phòng,đã trể như vậy rồi nàng tại sao vẫn chưa ngủ,Kiều Thị đứng ở đó không biết qua bao lâu,căn phòng kia cũng đã tắt đèn,nàng mỉm cười đi trở về phòng của mình.

Kiều Thị mặc dù không hiểu phong hoa tuyết nguyệt là gì,lại càng không hiểu phong tình là gì,nhưng đã từng vì nàng mà động tâm,đã từng vì nàng mà bi thương,đã từng vì nàng mà thống khổ,cũng từng vì hai chữ ái tình mà cô liêu tịch mịch,hết thảy chỉ vì thời khắc hạnh phúc thoáng qua mà không tiếc bỏ ra trăm năm chờ đợi,nguyện cả đời phụng bồi nàng chia sẽ giấc mộng hảo huyền,nguyện cả đời phụng bồi nàng chia sẽ ưu sầu,ái tình trên cỏi đời này đều đau khổ như vậy sao,Kiều Thị cũng chỉ vì hai chữ ái tình mà trở nên như vậy,liệu có đáng hay không,nàng không biết,nàng chỉ biết một điều,bất kể Linh Lan hay Kiều Lan,cũng đều là một người,mà nữ nhân kia cũng chính là người mà nàng yêu.…yêu đến khắc cốt minh tâm,cho dù có đau đến tê tâm liệt phế đi chăng nữa,nàng cũng không hề hối hận…có lẽ ái tình của Kiều Thị cũng chính là một loại cố chấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro