[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lan được lệnh của sư phụ đến đây tranh chức vị phó minh chủ,thứ nhất là để trợ giúp đạo trưởng Thịnh Trung,thứ hai mới là mục đích của nàng,nàng muốn đến đây để gặp Nguyên Xuân,đáng tiếc hắn lại bại dưới tay Kiều Thị,nàng muốn ra tay giáo huấn Kiều Thị,càng không ngờ Kiều Thị lại cố ý nhường nàng,đối với nàng mà nói đây là một loại vũ nhục,càng không nghĩ đến hắn lại bất chấp an nguy đi đở nàng,trong lòng nàng cảm thấy có một chút áy náy,nhưng cũng rất nhanh tan biến,giang hồ hiểm ác lòng người khó lường,nàng cũng sẽ không vì vậy mà cảm kích hắn.

Thịnh Trung cũng không muốn chức vị phó minh chủ rơi vào tay người lỗ mãng,hành động không thông qua bộ não,hắn cũng không phải người trọng nam khinh nữ,chỉ cần là nhân tài hắn đều trọng dụng,cho nên hắn muốn Kiều Lan phải hạ được những người còn lại,lên nắm giữ chức vị này,có nhưng vậy kẻ thua cuộc mới tâm phục khẩu phục,nàng chỉ là vãn bối cũng không dám không nghe theo,hắn cũng biết tuy nàng chỉ mới mười sáu tuổi,nhưng tư chất thông minh hơn người,giao cho nàng là thích hợp nhất,lúc đầu hắn cũng chú ý đến một người đó là Kiều Thị,nhưng Kiều Thị hạ thủ quả thật quá hung ác,đây cũng là một nhược điểm.

Sau khi Kiều Lan lên giữ chức vị phó minh chủ,nàng cũng được lệnh đi tiêu diệt các bang phái hắc đạo,trong đó phải kể đến phái Thần Long,giáo chủ chính là Vệ Bá Lân,hắn ở trong bóng tối không ngừng bắt đi vô số dân nữ,tất cả đều là thân ngọc nữ bị giết chết lấy máu để luyện tà công,muốn mưu đồ thống nhất thiên hạ,hắn lôi kéo không ít các môn phái tà đạo khác gia nhập,ai không thuận theo cũng chỉ có con đường chết.

Chuyến đi lần này quả thật rất hung hiểm,Thịnh Trung cũng muốn cho vãn bối cơ hội học hỏi kinh nghiệm,mở đại hội chỉ là che mắt thiên hạ,bên trong chính là tìm ra những tinh anh,thiên hạ sau này có thái bình hay không phải nhờ đến bọn họ,hắn tuổi tác đã cao cũng không thể trong cậy vào hắn cả đời được,cũng đến lúc hắn phải thoái vị nhường chức minh chủ cho người có thể đãm nhiệm trọng trách,làm minh chủ không phải chỉ cần võ công lợi hại hơn người là có thể,còn phải xem phẫm chất cùng tài trí của bọn họ,nếu sơ xuất để chức vụ minh chủ rơi vào tay kẻ lòng đầy tham vọng,thiên hạ nhất định không có một ngày thái bình,xem ra muốn làm minh chủ còn khó khăn hơn làm hoàng đế.

Người được chọn đi theo Kiều Lan có năm người quan trọng nhất,Chánh Minh, Nguyên Xuân, Nguyên An, Kiều Thị,Tống Khải,những người khác đều là đệ tử trẻ tuổi không có nhiều kinh nghiệm hành tẩu giang hồ chỉ đi theo để học hỏi.

Kiều Thị trong lòng tất nhiên là vui mừng,chỉ sợ không được chọn đi theo,đến lúc đó cơ hội gặp mặt Kiều Lan cũng không có,ở trên đường đi tuy là trầm mặc nhưng ánh mắt thủy chung luôn nhìn về phía Kiều Lan,nhưng nàng cũng nghe thuộc hạ điều tra được,hai người bọn họ tuy không phải đồng môn sư huynh muội,nhưng bọn họ cũng đã có hôn ước do sự phụ hai bên làm chủ,mà hai người bọn họ cũng là lưỡng tình tương duyệt, khắng khít mà thâm tình đến nỗi nước chảy không lọt, Kiều Thị muốn xen vào còn khó hơn mò kim đái biển,nói chi là muốn lấy được lòng của Kiều Lan.

Đi đến buổi trưa bọn họ dừng chân ở một dịch trạm nghĩ ngơi,lại thấy Kiều Lan ngồi ở bên cạnh Nguyên Xuân,hai người gắp thức ăn cho nhau,thật làm cho người xem như Kiều Thị cảm thấy quá chói mắt,đột nhiên trong chén có người bỏ vào một miếng thức ăn cho nàng,ngẩng đầu lên đã thấy Chánh Minh.

"Thiên Anh ngươi đừng nên ảo tưởng nữa,người ta đã sớm có ý chung nhân"

Chánh Minh nhìn ra được Kiều Thị có tình ý với Kiều Lan,trước đây hắn cũng hoa si Kiều Lan,nhưng biết thân biết phận vì vậy đã sớm rút lui,nhìn thấy Kiều Thị như vậy cũng cảm thấy đáng thương,những lời này nghe vào tai của Kiều Thị,cũng như đâm mấy nhát dao vào tim của nàng,loại cảm giác này vô cùng khó chịu.

Kiều Thị chỉ mỉm cười,duyên phận là do nguyệt lão tạo nên,sợi dây tơ hồng của Kiều Thị cùng Kiều Lan đã bị đứt đoạn ở kiếp trước,liệu kiếp này còn có thể nối lại sợi dây tơ hồng kia hay không,cũng có thể dây tơ hồng chưa từng buộc chặt hai người,chỉ có bản thân Kiều Thị cố chấp vẫn luôn nắm giữ đầu dây kia mà thôi, Kiều Thị chỉ là hạt cát nhỏ bé,lại muốn chống chọi với vận mệnh,kết cục chỉ là tự ôm thống khổ.

Qua mấy ngày đường cuối cùng cũng đến gần phái Thần Long,nhưng cũng không thể khinh thường kẻ địch,cho nên Tống Khải đề nghị phái một người giả dạng làm dân nữ để cho bọn họ bắt vào bên trong,tìm cách giải cứu những dân nữ kia ra ngoài,những người còn lại sẽ lợi dụng thời cơ xông vào trợ giúp, Kiều Thị biết làm vậy rất nguy hiểm,ở đây chỉ có hai người là "đường đường chính chính" mang thân phận nữ nhi, Kiều Lan cùng Nguyên An,nàng làm sao an tâm để cho Kiều Lan đi mạo hiểm.

"Không được"

Nguyên Xuân cùng Kiều Thị đồng thanh lên tiếng,cách làm của Tống Khải tương đối an toàn,hơn nữa cũng không có cách giải quyết nào khác tốt hơn,cho nên bọn họ đều tán thành,không nghĩ đến hai người bọn họ lại không đồng ý,những người còn lại cũng kinh ngạc nhìn về phía hai người.

"Hai người các ngươi có kế sách gì khác sao ?"

Kiều Lan cũng muốn nghe ý kiến của những người còn lại, Nguyên Xuân tất nhiên phản đối cách làm này,một người là muội muội của hắn,một người là thê tử tương lai ai cũng đều quan trọng,hắn không muốn bọn họ đi mạo hiểm,nhưng đồng thời cũng không có cách nào khác,chỉ đành miễng cưỡng lắc đầu.

"Ta có một đề nghị này,các ngươi nên cải trang thành đệ tử của phái Thần Long,trà chộn vào bên trong tùy cơ ứng biến,giải cứu những nữ nhân kia cứ giao cho ta"

Kiều Thị biết giải cứu người là chuyện rất nguy hiểm,bởi vì đại lao canh giữ rất nghiêm ngặt,bên trong đều là cơ quan,sơ xuất liền mất mạng,nàng cũng không muốn để cho Kiều Lan đi mạo hiểm.

"Hắc hắc Thiên Anh lão đệ,ngươi muốn một mình làm anh hùng cứu mỹ nhân sao"

Chánh Minh đi đến vỗ bả vai của nàng mấy cái,động đến vết thương cũ Kiều Thị khẽ nhíu mày,nhìn đến ánh mắt lãnh đạm đầy tà mị kia,Chánh Minh cũng phải rút tay về,mọi người cũng cảm thấy kế sách của Kiều Thị là một lựa chọn tốt cho nên không ai phản đối,Tống Khải cùng Nguyên Xuân đi ăn cắp mấy bộ y phục của phái Thần Long cho bọn họ thay,lúc chuẩn bị đi vào Kiều Thị lại lén lúc đưa cho Kiều Lan một viên thuốc màu đỏ.

"Ngươi uống nó vào đi,nội công sẽ gia tăng đáng kể"

Kiều Lan cũng không có ý định nhận lấy,nàng chỉ lắc đầu tiếp tục bước về phía trước,nàng không biết tại sao hắn lại đưa cho nàng viên đơn dược kia,nhưng nàng cũng từng nghe sư phụ nói qua đây chính là Hỏa Ngân dược,người uống vào có thể gia tăng ít nhất hai mươi năm công lực của mình,trong thiên hạ này cũng chỉ còn lại một viên,cho nên nó vô cùng quý giá,nàng cũng không biết tại sao Kiều Thị có được,nàng càng không muốn vô công hưởng lộc như vậy, Kiều Thị không quan tâm nàng có muốn hay không,điểm huyệt của Kiều Lan,sau đó nhanh chống bỏ viên thuốc kia vào miệng của nàng, Kiều Lan vốn luôn vân đạm phong khinh bây giờ cũng bị kích động,ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Kiều Thị

"Thật xin lỗi đã mạo phạm"

Kiều Thị giải huyệt cho nàng xong cũng không muốn nghe nàng mắng chửi,nhanh chống quay đầu bỏ đi,viên Hỏa Ngân dược này là mấy năm trước nàng vô tình được một lão thần y tặng cho,có đồ tốt tất nhiên phải để dành lại cho người mình yêu,bây giờ có cơ hội còn đợi đến lúc nào đây,cho dù có ép buộc hay bị mang tiếng xấu cũng không sao,chỉ cần Kiều Lan uống vào nàng đã yên tâm rồi,tuy là biết nếu Kiều Lan bị nguy hiểm nàng cũng sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn,nhưng Kiều Thị cũng không thể tùy thời đều ở bên cạnh bảo vệ nàng,chỉ có cách để cho nàng mạnh hơn,có như vậy nàng mới có thể tự bảo vệ bản thân.

Kiều Thị lấy tiêu bạch ngọc thổi lên một khúc,thanh âm êm diệu vang lên,không đợi thổi hoàn một khúc,đám người canh gác trước cửa đại lao đã ngã xuống đất ngủ mê mang, Kiều Thị cầm cây đuốt soi sáng đường đi xuống đại lao,ở đây vừa ẩm ướt lại đầy mùi máu tanh,quả thật không phải chổ dành cho người ở,đi được không bao lâu nàng dừng lại,lấy thanh kiếm ấn nhẹ xuống một viên gạch trên mặt đất,trước mắt liền xuất hiện một lỗ hổng lớn,chiếu cây đuốt xuống nhìn,bên dưới hố đen kia đều là những cây giáo sắt nhọn,người bị té xuống nhất định chết không thể nghi ngờ,tránh ra cái hố tiếp tục đi về phía trước,ở trên đường đi gặp không ít ám khí,dưới đất cũng có,trên nóc nhà đột nhiên phóng xuống mấy trăm mũi tên,hai bên vách tường xông ra rất nhiều cây giáo,may mắn từng học qua cách bài trí cơ quan,những loại cơ quan này đối với nàng mà nói cũng không có gì đáng ngại,gần đến nơi đã nghe được tiếng kêu khóc của những nữ nhân kia,Mộ Tử Vân nhanh chân bước về phía trước đi mở cửa cứu bọn họ.

"Các ngươi mau theo ta ra ngoài,cẩn thận một chút ở đây có rất nhiều cơ quan"

"Đa tạ công tử cứu giúp,xin hãy nhận một lại này của tỷ muội bọn ta"

Mộ Tử Vân nhìn thấy hơn mười người cùng nhau quỳ xuống tạ ân,nàng cũng không biết nên đở ai đứng lên bây giờ,nàng vội vàng phất tay.

"Các vị tiểu thư không cần đa lễ,mau theo ta ra ngoài trước hãy nói sau"

Kiều Thị cũng không có thời gian ở lại quá lâu,nàng còn phải ra ngoài xem tình huống của bọn họ thế nào,giao phó cho đám thuộc hạ đưa mấy nữ nhân kia đến nơi an toàn,Mộ Kiều Thị nhanh chống đi tìm Kiều Lan,ra đến nơi đã thấy bọn họ đang bị bao vây bởi một đám người, Kiều Thị thi triển khinh công bay vào giữa đám đông,đột nhiên nghe được tiếng cuồng tiếu của một nam nhân,ngẩng đầu lên đã thấy một người khoảng năm mươi tuổi,vẻ mặt hung thần ác sát đang ngồi trên ghế thái sư ở trên bục cao.

"Hừ,các ngươi một đám vô danh tiểu tốt,lại dám ngang nhiên xông vào cấm địa của ta làm loạn,hôm nay cũng chính là ngày chết của các ngươi"

"Tên đại ma đầu như ngươi không có tư cách lên tiếng,hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo,lấy mạng chó của ngươi"

Nguyên Xuân xông ra khỏi vòng vây,tiến đến cùng Vệ Bá Lân giao đấu, Kiều Thị cũng nhanh chống tiến đến giúp một tay,Vệ Bá Lân bị tấn công từ hai phía nhưng cũng không hề hấn gì,hắn dùng nội công tạo ra một cột hỏa khí to lớn đánh ra,hai người bị hỏa khí hất tung ra ngoài,lùi về phía sau mấy bước,Vệ Bá Lân bay lên cây cột cao ở giữa sân, Kiều Thị tuy chịu áp lực công kích của hỏa khí kia làm động đến vết thương,nhưng cũng không đáng ngại,nàng hừ lạnh một tiếng thi triển nội công,ngay tức khắc một đạo ánh sáng màu tím đen hiện lên,đánh thẳng về phía Vệ Bá Lân,hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người của chính đạo lại có thứ ánh sáng của tà đạo này,hắn xoay người tránh thoát được đạo ánh sáng kia,lại không nghĩ đến Kiều Thị xuất thủ đánh thêm một chiêu,Vệ Bá Lân bị hất tung ra mấy trượng xa rơi xuống đất,tuy là bị thương nhưng vẫn cố gắng giữ vững oai phong của mình.

"Hảo cho một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa,hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là Nhật Nguyệt Vô Minh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro