[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Bá Lân bị trọng thương không thể đấu lại bọn họ,thất thủ bị bắt về Hoa Sơn,hoàng thượng cùng hoàng hậu nhận được mật báo,thái tử bị rơi xuống vách núi chỉ sợ khó bảo toàn tính mạng,hoàng hậu liền bị đả kích quá lớn mà ngất xĩu,Đoàn Cảnh Đế cắn chặt hàm răng,cầm trong tay Tàn Ảnh kiếm,không nghĩ đến kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh,hắn cũng chỉ có Kiều Thị là huyết mạch duy nhất của họ Đoàn,hắn vô cùng đau lòng,lại không ngừng ôm hy vọng muốn tìm tung tích của nàng.

"Trương tướng quân,ngươi mang theo hai ngàn binh lính lục soát Vô Nhai cốc cho trẫm,nên nhớ sống phải thấy người …chết phải thấy xác…"

"Vi thần tuân chỉ"

Trương Quốc Hòa ngày đêm lên đường đến Vô Nhai cốc,đến nơi đã thấy bên dưới đều là sương mù,ném tản đá xuống cũng không nghe thanh âm truyền về,xem ra vực sâu vạn trượng,chỉ sợ thái tử điện hạ thật sự táng mạng thiên nhai,nhưng hắn cũng không thể ra về như vậy,sai người tìm đường xuống bên dưới đáy cốc,tìm mấy ngày cũng không thấy đường xuống,để cho hắn vô cùng lo lắng,nếu không tìm thấy di thể của thái tử,đến lúc đó hắn cùng hai ngàn nhân mạng này có lẽ cũng sẽ bị chôn theo.

Đoàn Cảnh Đế lại phái người đến Hoa Sơn áp giải Vệ Bá Lân vào kinh,từ trước đến nay triều đình và người trong giang hồ không có giao tạp,bây giờ hắn bất chấp chuyện ân oán giang hồ,chỉ muốn mang Vệ Bá Lân đi lăng trì sau đó xử tử,để tế vong hồn của hoàng nhi,điều tra được Kiều Thị chết cũng vì một nữ nhân,hắn càng cảm thấy thương tâm,nam nhi anh dũng giết giặc,vì quốc gia mà chết trận ngoài xa trường còn đở hơn chết vì một nữ nhân,thật đúng là hồng nhan họa thủy,Đoàn Cảnh Đế cảm thấy Kiều Thị thật quá dại dột,sau này hắn truyền ngôi vị cho nàng,đến lúc đó muốn bao nhiêu mỹ nữ mà không có,hậu cung giai lệ ba ngàn,chỉ cần Kiều Thị mở miệng,mỹ nữ trong thiên hạ này cũng đều là của nàng,muốn bao nhiêu có bấy nhiêu,tại sao phải vì một nữ tử trong chốn giang hồ mà ngay cả tính mạng cũng không cần.

Kiều Thị lần nữa mở mắt ra mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh,lát sau mới nhìn rõ người kia,cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra,dung mạo người trước mắt vô cùng xinh đẹp,làm cho người ta nhìn thấy cũng sẽ nghĩ nàng không phải phàm nhân,mà chính là yêu nghiệt,cho nên mới có dung mạo xinh đẹp như vậy,nàng chính là Ngọc Hà Tiên,hồ tiên có đạo hạnh ngàn năm,gặp được Ngọc Hà Tiên nàng cũng đoán được mình vẫn chưa chết,những việc này cũng không phải điều nàng quan tâm, Kiều Thị muốn bật người dậy,nhưng hữu khí vô lực,chỉ đành nằm ở trên giường,dùng chút sức lực còn lại nắm chặt lấy tay của Ngọc Hà Tiên.

"Nàng đâu ?,ngươi có cứu nàng hay không ?"

Ngọc Hà Tiên lắc đầu thở dài,nàng quay đầu đi chỗ khác,giọng nói có mấy phần thê lương.

"Nàng…"

Kiều Thị nghe đến đây cũng không thấy Ngọc Hà Tiên nói thêm lời nào,trong lòng vô cùng thống khổ,không biết lấy ở đâu ra khí lực,từ trên giường bật người dậy chạy ra ngoài,mặc cho bên ngoài mưa to gió lớn,nàng đột nhiên dừng bước,nhìn thấy cách đó không xa có một ngôi mộ vô danh được đấp bằng đất,trong lòng run lên, Kiều Thị ngã quỳ xuống đất,bây giờ cũng không phân biệt được nước mưa hay nước mắt trên mặt của nàng nữa,bất chấp thân thể đang bị trọng thương,ngón tay bị những viên đá bén nhọn kia làm rỉ máu,tay không ngừng đào lên lớp đất đá kia,nàng không ngừng gào khóc,giọng nói cũng trở nên run rẫy.

"Tại sao lại đối với ta như vậy…tại sao…"

Kiều Thị bị kích động phun ra một ngụm máu tươi, Ngọc Hà Tiênchạy đến đở nàng đứng lên,lạy bị nàng đẩy sang một bên.

"Ngươi điên a,ta có nói qua đây là ngôi mộ của nàng sao ?"

Kiều Thị xoay người muốn hỏi đây là mộ của ai,Kiều Lan chôn ở nơi nào,không lẽ ngay cả thân thể cũng bị tan xương nát thịt không còn nguyên vẹn hay sao,liền nhìn thấy đứng cách đó không xa bên trong căn nhà có một thân ảnh quen thuộc, Kiều Thị giống như bị thất tâm phong,không ngừng cuồng tiếu.

"Còn không mau theo ta vào nhà,thật là ngu hết thuốc chữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro