[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Hà Tiên lúc nãy muốn nói Kiều Lan đang ở trong bếp nấu ăn,sợ Kiều Thị trách mắng nàng không có lương tâm,đi bắt Kiều Lan làm những việc nặng nhọc này,còn chưa nói xong Kiều Thị đã chạy ra ngoài,còn đào bới một đống đất đá bị trôi từ trên vách núi xuống xem như là "ngôi mộ",để cho nàng khóc không ra nước mắt… Kiều Lan đứng yên bất động,nàng thật không nghĩ đến Kiều Thị lại kích động như vậy,hắn tại sao năm lần bảy lượt đối với một người xa lạ như nàng,quan tâm cùng bảo vệ như vậy đây,ngay từ đầu nàng đã loại bỏ khả năng Kiều Thị thích nàng,cho dù có thích cũng không cần vì một người gặp mặt chỉ được mấy ngày,nói chuyện không được mấy câu,ngay cả tính mạng cũng không cần,còn thống khổ như vậy,nhưng bây giờ cũng chỉ có lý do này để lý giải hành động cổ quái của Kiều Thị, Kiều Thị đi đến bên cạnh Kiều Lan,kềm chế nội tâm muốn ôm lấy thân thể đơn bạc kia,mỉm cười đầy ôn nhu nhìn nàng.

"Ngươi không sao chứ ?"

"Ta không có sao"

Kiều Lan nói xong liền xoay người đi trở vào trong bếp,nàng cũng không hiểu tại sao cảm thấy lúng túng như vậy,loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trước đây,nó khiến nàng không được thoải mái,cho dù Kiều Thị thật sự thích nàng cũng vô ích,nàng càng không mong Kiều Thị sẽ bị nàng đoán trúng,bởi vì tâm của nàng đã sớm giao cho Nguyên Xuân.

"Thật là nghiệt duyên"

Ngọc Hà Tiên thở dài đi vào bên trong,nàng sống hơn ngàn năm,chuyện thống khổ của nhân gian nàng cũng gặp qua không ít,chỉ có Kiều Thị có thể cho là kiên cường nhất mà nàng từng gặp,bị nàng giam cầm hơn một trăm năm,hành hạ vô số lần,cũng vẫn cố chấp không nguyện ý bị mang về địa phủ,nếu lòng đã không muốn,cho dù có đi đầu thai thì kiếp sau cũng sẽ rơi vào ma đạo,thiện ác bất phân.

Kiều Thị cũng có thể cho là bằng hữu của nàng,nàng cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn vong hồn của Kiều Thị bị tan biến vĩnh viên không siêu thoát,cho nên mới tìm một nhà đàng hoàng cho nàng luân hồi một lần nữa,chỉ mong nàng có thể cải tà quy chính làm lại một người mới,không nghĩ đến Kiều Thị vẫn kiên trì truy đuổi một phụ tâm nhân như Kiều Lan,may mắn lần này Ngọc Hà Tiên cảm nhận được nàng nguy hiểm mà cứu giúp,nhưng nếu cứ tiếp tục đi theo bảo vệ cho Kiều Lan, Kiều Thị sớm muộn gì cũng tự quật một phần mộ chôn mình….

Kiều Thị tuy là người tu đạo nhưng nàng cũng không muốn đắc đạo thành tiên,hay có thể đằng vân giá vũ,mục đích của nàng chính là bí kíp Lăng Vân Thiên,trong thiên hạ này cho dù có một loại tuyệt thế võ công nào đi nữa,cũng so ra kém Lăng Vân Thiên,bởi vì bộ kiếm pháp này là dành cho người tu tiên,cho nên uy lực rất lớn so với những loại võ công bình thường,có được nó nàng mới có thể mạnh hơn,có như vậy nàng mới có thể bảo vệ Kiều Lan.

Kiều Thị đi vào trong bếp phụ giúp Kiều Lan,nhìn đến thân ảnh quen thuộc đang chuyên tâm nấu ăn,trên trán đầy mồ hôi, Kiều Thị nhớ đến trước đây ở Đường Sơn Quán nàng đích thân xuống bếp bỏ ra nhiều tâm tư làm ra những món ăn ngon các chị em.Khiến cho Kiều Thị trong lòng cảm thấy rất ấm áp,từ lâu trong thâm tâm của Kiều Thị cũng đã tự nói với bản thân,tuyệt không để cho nàng phải chịu bất kỳ thống khổ nào,thời khắc đó là xinh đẹp nhất,đáng tiếc hạnh phúc không bao lâu đã hóa thành bi thương,thật sự là tạo hóa truê người,nghĩ đến đây ánh mắt của Kiều Thị đều là hơi nước, Kiều Lan uyên là người luyện võ tất nhiên biết được có người đang đứng phía sau,nàng cũng giả bộ như không có việc gì,tiếp tục nấu ăn, Kiều Thị lấy lại thanh tĩnh,mỉm cười đi đến bên cạnh.

"Có cần ta phụ giúp gì hay không ?"

"Không cần,ngươi bị thương chưa khỏi,mau ra ngoài đi"

Kiều Lan chỉ tùy tiện nói ra,không muốn hắn ở đây cản trở mình,người nói vô tình,người nghe hữu ý, Kiều Thị ngây thơ còn tưởng nàng quan tâm mình,cho nên cũng không tiện cự tuyệt,ngoan ngoãn đi ra ngoài ngồi đợi,lát sau nàng đã mang thức ăn lên,ba người trầm mặc dùng cơm, Kiều Thị gắp thức ăn đặt vào trong chén của Kiều Lan, Ngọc Hà Tiên vốn là không cần ăn mỹ thực nhân gian,nhưng nàng thấy vậy cũng giơ lên cái chén trong tay,mỉm cười đầy yêu mị nhìn Kiều Thị.

"Anh nhi ngươi quá thiên vị,gắp cho nàng tại sao không gắp cho ta"

Kiều Thị nhìn bộ dáng của nàng cũng không biết nàng là hồ tiên hay là hồ yêu,thật là yêu nghiệt,tùy tiện gấp một ít cải xào bỏ vào trong chén của nàng,cũng không cần biết nàng có thích hay không, Kiều Lan nghe Ngọc Hà Tiên gọi Kiều Thị thân mật như vậy,cũng đoán được quan hệ của hai người không đơn giản,mấy hôm trước cũng là Ngọc Hà Tiên ở bên cạnh chiếu cố cho Kiều Thị,còn tốn không ít tiên khí truyền cho Kiều Thị,đáng tiếc Kiều Thị cũng là một phụ tâm nhân,vô tâm không hiểu tâm ý của nàng, Kiều Lan cũng là nữ nhân,nàng cũng hiểu được tâm trạng yêu một người ra sao,cho nên cảm thấy Ngọc Hà Tiên quá đáng thương.

Ngọc Hà Tiên mặc dù biết Kiều Thị yêu Kiều Lan,bản thân lại là người tu đạo,không nên vướn vào ái tình của phàm trần,nhưng nàng lại không tự khống chế được tâm của mình mà động tình,nàng khác với Kiều Thị,yêu của nàng chính là lặng lẻ ở bên cạnh bảo vệ,chứ không phải loại ý nghĩ muốn sỡ hữu tâm cùng con người của đối phương,lạc hoa hữu ý,lưu thủy vô tình, Kiều Thị cuối cùng là đào hoa hay chung thuỷ đây,xem ra đây là một mối tình tay ba không có kết cục tốt…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro