[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh dưỡng được mấy ngày,Kiều Lan cũng muốn quay về,Kiều Thị cũng rất trân trọng bốn ngày qua ở bên cạnh nàng,nhưng Kiều Thị cũng biết nàng sẽ rời đi,cho nên không có ý định ngăn cản,mà cùng nàng trở về,tuy là biết Ngọc Hà Tiên có thể dùng phép thuật tạo ra một đạo ánh sáng đưa bọn họ đến hoa sơn trong tức khắc,nhưng Kiều Thị vẫn kiên trì đi bộ,nàng cũng không muốn sớm như vậy phải xa cách Kiều Lan,trong thiên hạ có buổi tiệc nào không phải tàn,không muốn xa cách cũng vẫn phải xa cách,đến chân núi hoa sơn đã thấy có một nhóm binh lính đống quân ở dưới chân núi.

Trương Quốc Hòa nhìn thấy nàng trong lòng vui mừng như nhặt được bảo vật,muốn chạy đến hành lễ,lại bị Kiều Thị lén lút lắc đầu,hắn cũng không dám trái ý,chỉ đứng từ xa nhìn theo, Kiều Thị nhìn thấy Nguyên Xuân cùng Kiều Lan ôm nhau,tâm của nàng lại có một trận nhói đau,đi trở về phòng của mình,Trương Quốc Hòa lại đến nơi khuyên nàng mau chống hồi kinh,hoàng hậu ngã bệnh đến bây giờ vẫn chưa khỏi .Kiều Thị cũng không nguyện ý sớm như vậy đã trở về,nhưng nghĩ đến Liễu Thị cũng là mẫu thân kiếp này của mình,nàng lại rất yêu thương mình,cho nên Kiều Thị cũng không nỡ nhẫn tâm để nàng phải lo lắng,thu xếp hành trang chuẩn bị hồi kinh, Kiều Thị đi đến phòng của Kiều Lan muốn cáo từ,lại nghe được thanh âm của Nguyên Xuân.

" Kiều Lan ngươi có yêu ta hay không ?"

"Tâm của ta cũng chỉ có hình bóng của ngươi,đời này kiếp này tuyệt không hai lòng"

"Sau khi trở về Thanh Sơn,ta sẽ nhờ sư phụ chủ trì để cho chúng ta sớm ngày thành thân,ngươi thấy thế nào"

Kiều Lan cũng không có ý kiến,nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu,tựa đầu vào vai Nguyên Xuân,để mặt cho hắn ôm vào lòng, Kiều Thị đứng ở bên ngoài sắc mặt trầm lặng,nghe được câu nói kia để cho nàng giống như nghe được bản án tử hình,kềm chế nội tâm không ngừng giày xéo lẫn nhau,cắn chặt môi đến rỉ máu,thúc gục ngựa ngày đêm trở về kinh thành,đến hoàng cung việc đầu tiên là vào Nguyệt Minh cung thăm Liễu Thị,để cho Liễu Thị an tâm,sau đó đi tìm Đoàn Cảnh Đế, Kiều Thị đi vào thư phòng của hắn,quỳ xuống hành lễ,cũng không đợi hắn mở miệng nàng đã nhanh chân cướp lời.

"Phụ hoàng xin ngươi hạ chiếu chỉ,cho bổn vương thành thân với Kiều Lan "

Đoàn Cảnh Đế cũng sớm đoán được nàng sẽ như vậy,nhưng hắn cũng không nói gì,sai người mang đến mấy bức họa vẽ những mỹ nữ hắn cùng hoàng hậu chọn ra,đưa cho Kiều Thị xem,nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn một lần,để cho hắn cảm thấy phẫn nộ.

"Anh nhi,ngươi thân là thái tử lại đi yêu một nữ tử tầm thường trong chốn giang hồ,như vậy còn ra thể thống gì,ngươi mau nhìn một chút những nữ nhân này đều là trẫm cùng mẫu hậu của ngươi chọn ra được"

Đoàn Cảnh Đế tuy là chưa gặp qua Kiều Lan,nhưng hắn cũng không muốn Kiều Thị cưới nàng,bởi vì không môn đăng hộ đối,người Kiều Thị cưới phải là một nữ tử có xuất thân cao quý,thông hiểu tứ thư ngũ kinh,tam tồng tứ đức,tài sắc vẹn toàn,thấu tình đạt lý,sau này mới có thể trở thành bật mẫu nghi thiên hạ,cai quản hậu cung lục viện,tại sao có thể là một nữ tử tầm thường đây.

Kiều Thị cũng không có ý định thương lượng,nếu Đoàn Cảnh Đế ép buộc nàng cũng chỉ còn cách đi cướp người,làm thế nào cũng đều là đoạt thê tử của người khác,nhưng ít ra có thánh chỉ trong tay ai lại dám đi ngăn cản,Đoàn Cảnh Đế cũng cảm thấy không thể khuyên giải được nàng,dù sao Kiều Thị từ nhỏ đã như vậy,làm việc rất quyết đoán,lời đã nói ra liền sẽ một mực làm cho bằng được,hắn cũng hết mực sủng ái nàng,cho nên chỉ đành thuận theo.

Kiều Thị nhận được thánh chỉ,cũng không nghĩ ngơi lập tức lên đường đến phái Linh Ảnh,nàng cũng biết làm vậy sẽ càng để cho Kiều Lan hận nàng,nhưng ngoài cách này ra nàng thật không nghĩ ra cách nào khác,cho dù nàng có hy sinh tính mạng của mình đi nữa thì Kiều Lan cũng vẫn không động tâm,bây giờ Kiều Thị cũng không muốn nghĩ nhiều,trong đầu chỉ có một mục đích là ngăn cản hai người bọn họ thành thân.

Thủy Hằng chưởng môn cũng không biết đồ đệ của mình đi đâu gặp được thái tử,còn bị ép gả cho hắn làm thái tử phi,tuy là biết lệnh vua không thể trái,nhưng Kiều Lan là đồ đệ mà nàng yêu quý nhất,Thủy Hằng cũng không muốn đồ đệ của mình gả cho người nàng không yêu.

"Thái tử điện hạ,ngươi hà tất phải cưỡng tình đoạt lý,đập tan uyên ương như vậy đây"

"Hoa khai ba ngàn,khuynh tâm một đóa mẫu đơn"

Kiều Thị lòng đã quyết nói ra một câu không cho phép cự tuyệt,Thủy Hằng cũng không còn cách nào khác phải giao người,nếu chống đối chỉ mang họa sát thân,nàng một người chết cũng không sao,nhưng chỉ sợ hại mấy trăm mạng người của phái Linh Ảnh cũng bị chôn theo,chỉ đành cảm thấy có lỗi với Kiều Lan.

Kiều Lan hay tin cũng chạy đến quỳ ở chánh điện cầu xin,nhưng đáng tiếc chuyện liên quan đến sống còn của một môn phái,cũng không đến phiên nàng có quyền lựa chọn,có trách thì trách bản thân quá nhu nhược,nàng thật không nghĩ đến Kiều Thị lại là một tên ngụy quân tử,ngoài mặt giả bộ tiếp cận hao phí tâm cơ đi lấy lòng nàng,không lấy được lại quay sang cướp đoạt thật là quá đáng sợ,uổng công cho nàng nghĩ hắn là một người tốt,xem ra nàng đã sai lầm rồi. Kiều Thị đi đến đở nàng dậy lại bị nàng tránh thoát còn tát cho một bạt tay, Kiều Thị mỉm cười,đưa tay lau đi vết máu bên khóe miệng,cũng không nói thêm gì phất tay sai người mang Kiều Lan vào xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro