[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau về đến hoàng cung,lại nghe cung nữ nói Kiều Lan không chịu dùng cơm,trong lòng cảm thấy lo lắng, Kiều Thị đi đến Nam Nguyệt Cung,tẩm cung này rất an tĩnh, đây cũng là do Kiều Thị an bài cho Kiều Lan dọn đến ở,vào đến nơi đã thấy một bàn đầy thức ăn,nhưng Kiều Lan cũng không động đến,ánh mắt nhìn ra ngoài cửa không biết đang suy nghĩ điều gì,thấy Kiều Thị đến nàng cũng không hành lễ,dời đi ánh mắt của mình không muốn nhìn đến hắn.

"Tại sao ngươi lại không dùng cơm,có phải không hợp khẩu vị hay không ?"

Thấy nàng không trả lời, Kiều Thị sai người đi chuẩn bị món ăn khác dọn lên,đi đến ngồi bên cạnh,gắp một ít thức ăn thanh đạm bỏ vào trong chén của nàng,lại bị Kiều Lan lấy tay che đi miệng chén,không muốn nhận lấy.

"Ta không cảm thấy đói,mong thái tử điện hạ không cần vì ta mà phí tâm"

"Người đâu,mau mang tất cả những người phụ trách ngự trù ra chém cho bổn vương"

Tất cả các cung nữ cùng thái giám nghe được cũng kinh hãi,trong lòng vô cùng run sợ,lo lắng phát sinh sơ xuất sẽ liên lụy đến mình,cho nên vội vàng đi thông truyền với binh lính, Kiều Lan biết Kiều Thị làm vậy là muốn đối phó với mình,nàng cũng không muốn hại người vô tội bị liên lụy,cho nên ngăn cản bọn họ không nên đi thông truyền,bọn họ lại không dám làm trái ý chủ tử,bây giờ cũng không biết nên nghe theo ý thái tử hay là thái tử phi tương lai.

"Ta sẽ ăn,ngươi không cần phải lạm sát vô tội"

Kiều Thị lúc này mới mỉm cười,chẳng qua là muốn hù dọa một chút,nàng cũng biết Kiều Lan tâm địa thiện lương,cho nên sẽ không nỡ nhìn kẻ vô tội chết thay mình,dùng cơm xong Kiều Thị dẫn nàng đến một nơi,là do Kiều Thị mô tả theo Đường Sơn Quán xây nên,phong cảnh hữu tình,lại trồng rất nhiều hoa,đặt biệt là hoa Lan bởi vì Kiều Lan rất thích hoa lan,tất cả đều là do Kiều Thị tự tay trồng,đủ biết nàng đã đặt bao nhiêu tâm tư vào bên trong,nàng đặt tên cho nơi này là Đường Sơn Cung,là nơi của những hồi ức nàng cùng Kiều Lan kiếp trước trải qua, Kiều Thị đi đến nắm lấy tay của Kiều Lan,lại bị nàng tránh thoát, Kiều Thị cũng không tức giận,mà dùng lời lẽ ôn nhu như nước đối với nàng.

"Ta biết bây giờ ngươi rất hận ta,nhưng ta tin tưởng sẽ có một ngày ngươi tiếp nhận tình cảm của ta"

Kiều Lan cười lạnh một tiếng,nàng cảm thấy Kiều Thị quá tự cao tự đại,nàng hận không thể giết chết hắn,huống chi là tiếp nhận tình cảm của hắn,thật là vọng tưởng.

"Ngươi nên tử tâm đi,cho dù ngươi có được thân thể của ta,cũng sẽ không có được tâm của ta"

Kiều Thị trong lòng có chút phẫn nộ,không nghĩ đến Kiều Lan lại nghĩ nàng là loại người như thế,nàng hừ lạnh một tiếng,ánh mắt có mấy phần ảm đạm.

"Thứ mà ta muốn có được là cả hai,ngươi cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi nơi này,đời này ngươi cũng chỉ có thể là người của Đoàn gia,chết cũng vẫn là quỷ của Đoàn gia"

Kiều Thị vốn muốn nói Kiều gia,nhưng lại cảm thấy bây giờ chưa phải lúc thích hợp,nàng cũng không đợi Kiều Lan đáp lời đã xoay người rời đi,sai người mau chống chuẩn bị,qua ngày hôm sau liền cử hành đại hôn, Kiều Lan vân đạm phong khinh,từ bên dưới mặt hồ bước lên,đôi chân thon dài trắng như tuyết chậm rãi bước đi trên mặt đất lạnh lẻo kia,nàng giơ lên hai cánh tay để cho cung nữ giúp mình mặc y phục,từng lớp áo bằng lụa mỏng bao quanh lấy thân thể tuyệt mỹ của nàng,lần nữa đi đến bên bàn trang điểm,để cho bọn họ giúp nàng chảy tóc cùng trang điểm,lát sau xuất hiện trong gương là một nữ tử diễm lệ,dung nhan được trang điểm nhẹ,bộc lộ một cách lâm li tẫn trí khí chất lãnh nhược băng sương vốn có của nàng.

Cung nữ cũng phải thầm than,thái tử phi quả là một đại mỹ nữ,khuynh quốc khuynh thành,khó trách thái tử điện hạ lại vì nàng mà si tâm như vậy,kiểm tra lại mọi thứ hoàn hảo,các cung nữ mới dẫn nàng đến chánh điện cử hành hôn lễ, Kiều Thị trầm lặng đưa mắt nhìn giai nhân đang bước đến gần,bởi vì là gượng ép người khác cho nên trong lòng cũng không có tư vị,nàng đưa ra một bàn tay nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Kiều Lan, Kiều Lan đầu đội mũ tân nương,lại mang chiếc khăn che đầu, Kiều Thị cũng không nhìn ra được sắc mặt của nàng,chỉ có thể nắm lấy bàn tay kia chặt một chút,sợ là nếu buông lỏng nàng sẽ chạy đi mất,hai người cùng nhau đi đến chánh điện tiến hành buổi lễ,lát sau tân nương bị mang trở về Đông Phong cung,tẩm cung của Kiều Thị, Kiều Lan ngồi ở bên giường,thời gian dường như trôi qua rất lâu đối với nàng,ngoài trời sấm sét nỗi lên,từng giọt từng giọt mưa vô tình rơi xuống mái hiên như rơi vào trong tâm,khiến nội tâm của nàng càng thêm trống rỗng,một mãnh tịch mịch cùng bi thương.

Kiều Thị đi đến bên cạnh,kéo xuống chiếc khăn màu đỏ kia,ngắm nhìn dung nhan của Kiều Lan,nàng mỉm cười nhận lấy ly rượu cung nữ đưa cho,hai người uống xong rượu giao bôi, Kiều Thị phất tay để cho cung nữ lui xuống,cởi ra bộ hỷ bào của mình,chậm rãi đi đến bên cạnh Kiều Lan,lại bị nàng dùng con dao nhỏ chỉa về phía mình,nàng sớm đoán được Kiều Lan sẽ như vậy.

"Nương tử,ngươi đây là muốn hôn lễ thành tang lễ sao ?"

"Nếu ngươi dám động đến ta,đừng trách ta không khách khí"

Kiều Lan trong lòng có chút lo sợ,nàng cắn chặt hàm răng,dùng ánh mắt đề phòng nhìn về phía Kiều Thị,nếu hắn dám động đến nàng,nàng sẽ cùng hắn xuống hoàng tuyền .Kiều Thị cười khổ,dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao,nhẹ nhàng bẻ gẫy nó làm hai mãnh,lại nhanh chống điểm huyệt đạo của Kiều Lan.

"Ta sẽ không làm tổn thương ngươi,chỉ là muốn ôm ngươi ngủ mà thôi"

Kiều Thị biết nàng lo sợ,cho nên mở miệng giải thích,cũng không cần biết nàng có thích hay không,kéo nàng vào trong lòng của mình,ôm chặt lấy Kiều Lan,muốn truyền hơi ấm cho nàng,cảm thấy thân thể của nàng quá mức lãnh, Kiều Thị biết bây giờ Kiều Lan rất bi thương,tâm trạng của Kiều Thị có chút phức tạp,bản thân làm chuyện có lỗi lại không muốn Kiều Lanbị tổn thương, Kiều Lancũng không nói thêm lời nào,nàng nhắm mắt lại để mặt cho Kiều Thị ôm,nàng biết nàng đánh không lại Kiều Thị,bây giờ hắn đã nói không làm hại nàng,nàng cũng không muốn chọc cho hắn tức giận,đến lúc đó hắn thay đổi ý định,nàng có mọc thêm cánh cũng khó bay,cố gắng vận công để tự giải huyệt,nhưng bị hắn ôm chặt lấy,nhịp tim trở nên không an phận loạn nhảy,để cho nàng không cách nào tập chung được.

Kiều Thị tuy là nhắm mắt ngủ,nhưng khóe miệng vẫn để lộ nụ cười ôn nhu,nếu đây thật sự là một giấc mộng,nàng tình nguyện bị trầm luân cũng không muốn bị đánh thức,người đã yêu rồi vĩnh viễn không thể thoát khỏi ái tình,mùi vị của ái tình không thể dùng ngôn từ để diễn đạt hết,chỉ có thể dù tâm đi nếm trải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro