[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thị tĩnh lại đã không thấy thân ảnh của Kiều Lan,phát hiện mình đang ôm lại là chiếc gối,nàng rửa mặt xong cũng đi ra ngoài tìm Kiều Lan, Kiều Thị đi đến bên trong đình viện,cánh đó không xa lặng lẻ nhìn về phía Kiều Lan đang ngồi ở ghế đọc sách,để cho Kiều Thị mê luyến ngắm nhìn đến xuất thần. Kiều Lan biết có người đang nhìn mình,nàng cũng không ngẩng đầu lên,nhẹ nhàng xoay người,để lại bóng lưng cho Kiều Thị nhìn,lát sau cung nữ mang một chiếc áo khoác cùng cầu mây đặt ở trên bàn,lúc này nàng mới ngẩng đầu lên.





"Thái tử phi,đây là cầu mây điện hạ sai nô tì mang đến cho ngươi"





Liễu Thanh vừa nói vừa đem cầu mây đặt trên bàn, Kiều Lan nhìn đến quả cầu mây cũng biết nó làm từ loại mây quý hiếm,đối với một người yêu thích cầu mây như nàng mà nói,đáng lý phải nên vui mừng,đáng tiếc bây giờ nàng cũng không có tâm trạng.





"Ta biết các ngươi có thể lui ra"





Liễu Thanh nghe nàng tự xưng ta,trong lòng cũng cảm thấy lo lắng,mặc dù nàng đã dạy cho Kiều Lan biết những lễ nghi trong cung,nhưng Kiều Lan vẫn kiên trì không muốn học,nàng chỉ là một nô tì,cũng không dám mở miệng khuyên chủ tử của mình,đến buổi trưa nàng trở về phòng,tối qua ngủ không an giấc,bây giờ thật muốn chợp mắt một chút,lúc này Kiều Thị thượng triều trở về,đi ngang qua đình viện lại nhìn thấy cầu mây không người động đến,lại bị nước mưa rơi trúng làm ướt, Kiều Thị nhanh chân đi đến cỡi ra áo khoác lau khô,ôm nó vào lòng đi trở về phòng,đối với nàng đây là vật vô cùng quan trọng,nó đã tồn tại so với tuổi của Kiều Thị cũng gần bằng nhau,là do nàng trở về Đường Sơn Quán vô tình phát hiện nó vẫn còn ở đó,cho nên mang nó về, Kiều Lan lại vô tâm như vậy,để cho Kiều Thị cảm thấy đau lòng,cảm giác bản thân tựa như trài cầu mây này,đều là vật cũ kỹ đã bị Kiều Lan lãng quên từ lâu,người không biết không có tội,nàng không trách Kiều Lan,cũng có thể Kiều Lan bây giờ đã khác trước,nàng đã không thích cầu mây nữa rồi, Kiều Thị ở trong lòng cho mình một lời tự an ũi bản thân.





Vào đến phòng phất tay bảo cung nữ lui ra,không muốn làm kinh động đánh thức Kiều Lan,nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chỉnh sửa lại chiếc mền, Kiều Thị trầm mặc quỳ ngồi ở bên cạnh giường ngắm nhìn bạch y nữ tử đang ngủ say,dung nhan mỹ đến khiến người xem như bị trầm luân ở trong mỹ cảnh không cách nào thoát ra được,qua không biết bao lâu Kiều Thị mới đứng dậy,đi đến thư phòng phê duyệt tấu chương giúp Đoàn Cảnh Đế,hắn tuổi tác đã cao,cũng muốn nàng sớm ngày thói quen với việc này, Kiều Thị trước đây thân là nữ nhân lại phải gánh vác cả Đường Sơn Quán,bây giờ những việc như phê duyệt tấu chương cũng không có gì làm khó nàng.





Từ lúc Kiều Lan vào cung đến nay cũng đã hơn hai tháng,tâm trạng càng lúc càng xa xuất,thể chất cũng trở nên yếu hơn,đôi lúc cảm thấy đầu óc choáng váng,thân thể cảm thấy khó chịu, Kiều Thị lo lắng cho truyền thái y đến giúp nàng bắt mạch,thái y một bên vuốt râu một bên giúp nàng bắt mạch,nét mặt già nua bây giờ càng trở nên nhăn đến lợi hại hơn,hắn đi đến bên cạnh Kiều Thị chấp tay hành lễ.





"Chúc mừng điện hạ,thái tử phi đã mang long thai"





Kiều Thị nghe xong sắc mặt tái nhợt đi,đầu óc cũng muốn hôn mê,còn không dám tin tưởng đây là sự thật,cố gắng giữ lại một chút thanh tĩnh,hít một hơi lãnh khí,kéo thái y đến nơi vắng vẻ căn dặn.





"Chuyện này tạm thời không thể nói cho bất luận kẻ nào biết,nếu không ngay cả tính mạng của cả nhà ngươi cũng sẽ bị liên lụy"





"Điện hạ yên tâm,vi thần tuyệt đối giữ kín việc này"





Tô thái y run rẫy quỳ rập xuống mặt đất,hắn cũng không biết đây là chuyện nên đáng vui mừng,tại sao thái tử lại không muốn để người khác biết,dù sao chuyện của hoàng tộc để cho bọn họ tự giải quyết,hắn cũng không dám trái ý,chỉ đành xem như không có gì xảy ra,vội vả rời khỏi Đông Phong cung,nàng sai cung nữ đi làm mấy món ăn cho Kiều Lan tẫm bổ,nàng cũng không trở về phòng mà đi ra đình viện ngồi,nghĩ đến Kiều Lan mang thai cũng gần ba tháng,tức là lúc từ Vô Nhai cốc trở về,đoạn thời gian đó Kiều Lan đã trở về kinh thành,hai người bọn họ…Kiều Thị bây giờ nói không đau lòng là giả,dù sao hai người bọn họ yêu nhau,cho nên có phát sinh tình huống này cũng là lẽ đương nhiên, Kiều Thị cười khổ,ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh vạn dặm vô vân một cách xuất thần.





Kiều Thị yêu nàng là muốn cả đời che chở cùng bảo vệ cho nàng,có như vậy Kiều Lan mới cảm thấy bản thân tồn tại có ý nghĩa,cho dù phải trải qua bao nhiêu thống khổ,bão táp cũng thổi bất loạn tình ý của Kiều Thị,nàng khẽ mỉm cười,thời khắc xinh đẹp đó vẫn ở chỗ sâu nhất trong lòng của Kiều Thị,yêu là vì nàng ân cần ngọt ngào,vì nàng mà si,vì nàng mà cuồng,vì nàng mà chờ đợi…hết thảy đều vì một chữ tình,kiếp trước là như vậy,kiếp này cũng vẫn như vậy,cho dù có qua bao nhiêu năm tháng,cũng không thể làm phai nhạt đi ái tình Kiều Thị dành cho nàng.Không biết bao giờ thì Kiều Lan mới có thể cảm nhận được tình cảm mà Kiều Thị dành cho nàng,có lẽ vĩnh viễn cũng không thể cảm nhận được…





Kiều Thị đi trở về phòng,đã thấy Kiều Lan ngồi ở bên giường,nàng đi đến ngồi bên cạnh,nắm lấy tay của Kiều Lan,lại bị nàng tránh thoát.





"Ngươi không cần phải giả bộ tốt bụng như vậy"







"Những việc ta làm đều là vì ngươi,bởi vì ta yêu ngươi,cho nên ngươi không cần hoài nghi tâm ý của ta…"





Kiều Lan cũng không biết nên nói gì cho phải,nàng không muốn tranh luận với Kiều Thị,với Kiều Thị nàng luôn có lòng đề phòng, Kiều Thị cũng không phải kẻ ngu,tất nhiên hiểu được trong lòng nàng nghĩ gì,cảm thấy rất đau lòng,cũng không biết nên làm thế nào để cho Kiều Lan hiểu nàng không có ác ý, Kiều Thị nhắm mắt lại như có điều suy tư,lát sau thở dài mở miệng.





"Người đâu,mau mang thái tử phi đến lãnh cung,từ đây về sau bổn vương cũng không muốn nhìn thấy nàng nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro