[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Kiều Thị có tính toán thế nào đi nữa,cũng không thể qua mắt hoàng hậu,tiểu Quế tử thái giám hầu hạ cho hoàng hậu chạy đến thông truyền hoàng hậu muốn gặp nàng, Kiều Thị cảm thấy căng thẳng,hít một hơi lãnh khí đi theo tiểu Quế tử đến Nguyệt Minh cung.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu"

Liễu Thị chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống,nàng phất tay đuổi hết mọi người ra ngoài,nhíu mày nhìn Kiều Thị.

"Ngươi còn xem bổn cung là mẫu hậu sao,có phải ngươi nghĩ bổn cung đã già đến hồ đồ,cho nên có lòng che giấu bổn cung hay không ?"

Kiều Thị bây giờ cũng không biết nên giải thích thế nào,chỉ đành trầm mặc quỳ ở đó,tuy là nàng tồn tại hơn trăm năm,nhưng Liễu Thị suy cho cùng vẫn là mẫu thân của nàng,cho nên nàng vẫn luôn kính trọng, Liễu Thị biết trước đây mình để cho Kiều Thị nữ cải nam trang là lỗi của nàng,hại Kiều Thị phải chịu thiệt thòi,cho nên muốn bù đắp lại một phần nào đó mất mát kia,bây giờ lại nhìn đến hài tử của nàng bị người khác cho đội nón xanh,còn đi bảo vệ cho nữ nhân kia,thử hỏi nàng làm sao không tức giận đây.

"Người đâu mau truyền thái tử phi đến đây,bổn cung có chuyện tra hỏi"

"Ngươi muốn làm gì nàng ?"

Kiều Thị trong lòng càng thêm lo lắng,đi đến nắm lấy tay Liễu Thị muốn cầu xin,lại bị nàng hất tay, Kiều Thị cũng biết Liễu Thị cai quản hậu cung,ở một nơi ngươi ngu ta gạt,đầy rẫy âm mưu hãm hại lẫn nhau như vậy,nàng cũng phải có bản lĩnh mới có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu,thủ đoạn tất nhiên phải có, Kiều Lan đến nơi đang quỳ ở dưới đất, Kiều Thị đi đến đỡ nàng đứng lên, Liễu Thị thấy vậy hừ lạnh một tiếng,thật là không biết lớn nhỏ,vì một ả tiện nhân mà làm trái ý nàng.

"Ngươi mau nói,ngươi mang nghiệt chũng của ai"

"Đủ rồi,là do bổn vương ép buộc nàng gả cho bổn vương,đây không phải là lỗi của nàng,muốn trách tội thì trách một mình bổn vương"

Kiều Lan muốn mở miệng nói gì,lại bị Kiều Thị nhanh chân cướp lời,nàng thật không có kiên nhẫn nữa,ai cũng có thể mắng chửi nàng,nhưng động đến Kiều Lan nàng tuyệt đối không tha thứ,cho dù là mẫu thân đi nữa cũng không có ngoại lệ, Liễu Thị lần đầu tiên bị Kiều Thị lên tiếng quát lớn,trong lòng cả kinh sắc mặt có chút âm trầm.

"Anh nhi ngươi càng lúc càng lộng hành,không xem bổn cung ra gì,nếu đã như vậy bổn cung cũng không muốn nương tay với ngươi,người đâu mau mang nữ nhân này giam vào đại lao"

Đám thị vệ nghe vậy chạy vào muốn áp giải Kiều Lan vào đại lao, Kiều Thị kéo nàng về phía sau,giơ lên một cánh tay ngăn cản,thanh âm có mấy phần lãnh khốc đầy sát khí.

"Ai dám động đến nàng,sẽ không còn mạng để nhìn thấy mặt trời mọc ngày mai"

Liễu Thị càng thêm phẩn nộ,đập vỡ ly trà trong tay,hoàng hậu là người lớn nhất ở đây,thái tử tương lai lại là hoàng đế,đám thị vệ kia cũng không biết nên nghe theo lời của ai bây giờ,trái ý người nào cũng không tốt.

"Lớn mật,các ngươi còn không mau ra tay,đợi bổn cung tự mình động thủ hay sao"

Kiều Thị lạnh lùng từ trong túi áo lấy ra lệnh bài,thấy lệnh bài như thấy hoàng đế,đám thị vệ kia sắc mặt không còn miếng máu,quỳ rập xuống đất hành lễ, Kiều Thị cũng không đợi Liễu Thị kịp phản ứng,nàng nắm tay Kiều Lan đi trở về Đông Phong cung,nếu sớm biết chuyện sẽ như vậy,nàng đã giết chết tên thái y kia diệt khẩu,nhưng cũng biết thái y cũng là vì bảo toàn mạng,cho nên mới làm như vậy,việc cũng đã xảy ra không muốn truy cứu ai là người có lỗi,có trách thì trách bản thân nhu nhược không thể bảo vệ tốt cho người mình yêu, Kiều Lan cũng không vì vậy mà cảm động,nàng luôn cho là Kiều Thị bài ra tất cả mọi việc,để cho nàng thấy hắn đối xử tốt mà động tâm,nàng chỉ bị hắn lừa một lần cũng không muốn bị lừa lần thứ hai,nàng rút tay về,dùng ánh mắt lạnh lùng so với tản băng còn phải lạnh hơn gấp mấy lần nhìn Kiều Thị.

"Việc của ta để ta tự giải quyết,ngươi không cần vì ta chống đối với mẫu thân của mình"

"Đây là lỗi của ta,ta sẽ giải quyết"

"Đa tạ thái tử đã lao tâm,nhưng cho dù thái tử có làm gì đi nữa,ta cũng sẽ không vì vậy mà tiếp nhận ngài"

Kiều Lan lãnh ngôn lãnh ngữ nói ra những lời này, Kiều Thị dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Kiều Lan,nàng thật khá xa trước đây,chỉ một lần luân hồi đã để cho con người thay đổi nhiều như vậy sao,nàng không hiểu tâm ý của mình cũng không sao,lại nghĩ mình là loại người đầy thủ đoạn như vậy, Kiều Thị cảm thấy có mấy phần thất vọng cùng chua xót.

"Đào Thị mau mang nàng trở về"

Kiều Thị nhẹ phất trường bào,đi trở về tẩm cung của hoàng hậu,lại bị người chặn ở cửa không cho vào.

"Điện hạ ngài trở về đi,ngày mai hãy đến,hoàng hậu đã sớm nghĩ ngơi"

Kiều Thị biết lúc nãy mình quá kích động,bây giờ Liễu Thị nỗi trận lôi đình,chỉ đành đem mấy tên thị vệ vô dụng kia ra phạt nặng một trận,lại nghe Kiều Thị tự mình dẫn xác đến,tất nhiên nàng không muốn gặp,nàng là vì nghĩ cho hoàng nhi của mình mà mới làm như vậy,ngược lại Kiều Thị không lãnh tình,còn đi chống đối với nàng,thử hỏi nàng có thể không thương tâm hay sao.

Bây giờ Kiều Thị cũng chỉ có thể quỳ ở bên ngoài Nguyệt Minh cung,đợi đến khi Liễu Thị đồng ý gặp nàng mới thôi,ngoài trời giá rét để cho Kiều Thị cũng run lên vì lạnh,cố gắng giữ vững tư thế này,qua không biết bao lâu bầu trời đêm bắt đầu rơi xuống những bông tuyết,vùi lấp đi tất cả mọi vật mà nó chạm đến, Kiều Thị vận công để cho hàn khí bên ngoài không thể xâm nhập vào cơ thể,tiểu Quế tử đến khuyên ngăn nàng cũng không từ bỏ ý định,phụng mệnh hoàng hậu đuổi thái tử đi,bây giờ thái tử không chịu đi,hắn cũng không dám đi vào,cho nên chỉ đành phải quỳ cùng với Kiều Thị,nàng cũng biết hắn không phải người luyện võ,quỳ bên ngoài thời tiết lạnh như vậy,chỉ sợ không bao lâu mạng nhỏ khó bảo toàn.

"Ngươi mau vào trong đi,không cần phải quỳ cùng bổn vương"

"Nô tài không dám,điện hạ xin ngài hãy bão trọng long thể"

Tiểu Quế tử đi theo hầu hạ cho hoàng hậu đã lâu,cho nên biết rõ tính khí của nàng,hắn cũng chỉ có thể cùng Kiều Thị chịu lạnh,lát sau không tự giác ách xì mấy cái, Kiều Thị thỡ dài,cũng không nói thêm gì nữa,hắn chịu không được cũng sẽ tự động đi vào thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro