[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lát sau có người chạy đến thông truyền,Kiều Thị đứng dậy lại cảm giác quỳ quá lâu,chân cũng muốn mất đi cảm giác,cố gắng đứng dậy đi vào bên trong,chỉ thấy Liễu Thị đứng ở đó đợi nàng, Kiều Thị lần nữa quỳ xuống.

"Mẫu hậu tha thứ cho bổn vương vô lễ,xin ngươi đừng nên trách phạt nàng,đây đều là lỗi của bổn vương"

Liễu Thị cũng biết Kiều Thị là vì lo lắng cho Kiều Lan,mới có hành động bất kính với mình,nàng cũng không có trách Kiều Thị,chỉ là không nghĩ đến Kiều Thị kiên trì như vậy,quỳ bên ngoài mấy canh giờ chỉ vì muốn cầu xin cho nữ nhân kia.

"Tội chết có thể tha,tội sống không thể tha,trừ khi ngươi từ bỏ nàng,bổn cung mới có thể niệm tình mà buông tha cho nàng"

Kiều Thị cõi lòng tan nát rời đi Nguyệt Minh cung,kêu nàng đi chết có thể,kêu nàng từ bỏ Kiều Lan,nàng không thể làm được,nhưng đây cũng là ân huệ cuối cùng Liễu Thị dành cho nàng, Kiều Thị cũng không thể được nước lấn tới,nếu không ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có.

Kiều Thị kềm chế nội tâm thống khổ,đi trở về Đông Phong cung,đã trể như vậy rồi nàng cũng không muốn làm phiền Kiều Lan,lại nhìn thấy đèn trong phòng còn sáng, Kiều Thị đẩy cửa đi vào, Kiều Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy nàng,liền xoay người vào vách tường giả bộ ngủ, Kiều Thị cảm thấy buồn cười,nàng hận ta đến như vậy sao,ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn một lần…. Kiều Thị nằm bên cạnh ôm chặt lấy nàng,cảm nhận thời khắc nàng còn ở bên cạnh của mình,thời khắc này cũng không còn được bao lâu,sẽ phải biến mất…

Kiều Lan rời khỏi lòng ngực của nàng lại lùi vào trong vách tường,để cho Kiều Thị càng thêm mất mát,hít một hơi lãnh khí xoay người rời đi,nàng thật sự rất muốn khóc,nhưng lại không muốn Kiều Lan nhìn thấy bộ dáng thãm hại của nàng,nàng không muốn Kiều Lan thấy nàng như vậy mà sinh lòng thương hại,nàng thà Kiều Lan không yêu mình cũng không sao,nàng không cần loại tình cảm thương hại đó, Kiều Thị đi đến Ninh Vân cung,ngồi ở bên một gốc cây,đôi mắt đẫm lệ,ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng tịch mịch kia,nội tâm càng thêm bi thương.

Nàng cảm thấy mình quá vô dụng,cũng không biết bản thân mang Kiều Lan vào cung là đúng hay sai,tốn nhiều tâm sức như vậy đến cuối cùng cũng phải để cho nàng rời đi,đây liệu có phải thiên ý khó nghịch hay không,sớm biết sẽ có kết cục này,lại không ngừng ôm hy vọng có một ngày Kiều Lan hồi tâm chuyển ý,đáng tiếc làm vậy càng khiến cho nàng gia tăng hận mình.

Sáng sớm vào triều,cũng không có tin thần để nghe ý kiến của đại thần,bãi triều cũng không đi gặp Kiều Lan, Kiều Thị biết nàng hận mình,cho nên không muốn khiến nàng càng thêm có ác cảm với mình,tu trăm năm mới có thể ngồi cùng thuyền,tu ngàn năm mới có thể trở thành phu thê,thật sự là tạo hóa trêu người,có lẽ Kiều Thị và nàng thật sự không có duyên phận với nhau,đôi lúc Kiều Thị cũng tự hỏi bản thân,nàng yêu là Linh Lan hay Kiều Lan, Linh Lan đã là bạch cốt nằm yên ở trong mộ hoang,bây giờ nàng là Kiều Lan,từ lâu đã không còn là Linh Lan nữ tử mà Kiều Thị yêu nữa rồi,mặc cho bao nhiêu thống khổ cũng không màng,có dũng khí để yêu lại không có dũng khí buông tay,vì cái gì Kiều Thị luôn cảm thấy nội tâm thống khổ như vậy đây.

Kiều Lan nghe Đào Thị nói Kiều Thị vì nàng mà quỳ ở bên ngoài suốt mấy canh giờ,nàng cũng không tin,nhưng đến khi Kiều Thị ôm lấy nàng cảm giác được thân thể của Kiều Thị rất lạnh,nàng mới biết mình đã trách lầm hắn,trong lòng có một loại cảm giác nhói đau,nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục lại lý trí của mình,nàng không muốn suy nghĩ quá nhiều về Kiều Thị,nhưng không cách nào xua tan đi suy nghĩ trong đầu.

Ngày đó nàng gặp hắn ở hoa sơn,cũng chỉ xem hắn như mấy tên nam nhân khác,chỉ là những kẻ yêu thích dung mạo của nàng,cho đến khi hắn mạo hiểm bất chấp an nguy của mình,bị Vệ Bá Lân đâm mấy nhát kiếm lên người,sắc mặt cũng trở nên tái nhợt,nàng biết Kiều Thị rất đau như vẫn cố gắng chịu đựng,nắm chặt lấy tay của nàng,đến lúc nàng buông tay không nghĩ đến Kiều Thị cũng lao xuống vách núi,thật sự lúc đó nàng đã bị hắn làm cho động tâm,nhưng lại nghĩ đến nàng không nên có loại cảm giác này,làm vậy sẽ có lỗi với Nguyên Xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro