[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Lan nhớ đến Thịnh Trung đạo trưởng từng nói qua,sau này nàng sẽ gặp phải một đoạn nghiệt duyên,trước đây nàng không tin,nàng không nghĩ mình và Nguyên Xuân lại là đoạn nghiệt duyên kia,nhưng cho đến khi gặp được Kiều Thị,lại để cho nàng cảm thấy bất an,nàng không dám tin tưởng Kiều Thị mới chính là chân mệnh thiên tử của mình,chân mệnh thiên tử của nàng cũng chính là Nguyên Xuân,tuyệt đối không thể là Kiều Thị, Kiều Lan ở trong lòng cho mình một lời trấn an bản thân,không nên loạn nghĩ, Kiều Lan vội lắc đầu xua tan đi suy nghĩ kia.

Mấy ngày sau Kiều Thị cũng không trở về Đông Phong cung,vẫn ở lại Ninh Vân cung,nàng không dám gặp Kiều Lan,cho dù Kiều Lan không yêu nàng đi nữa,nàng cũng không muốn bị người mình yêu ghét, Kiều Thị càng sợ bản thân sẽ thay đổi ý định không muốn rời đi Kiều Lan,đến lúc đó Liễu Thị đem hai mẹ con nàng đi xử tử, Kiều Thị có chết vạn lần cũng không thể chuộc hết tội lỗi của mình.

"Anh nhi đã lâu rồi chúng ta không đi săn bắn,hôm nay ngươi chuẩn bị cùng trẫm ra ngoại thành đi săn"

Kiều Thị cũng không tiện cự tuyệt,nàng thay một thân y phục săn bắn màu đen,bình thường phong lưu tao nhã, ngọc thụ lâm phong,bây giờ cả người liền toát ra loại anh tuấn tiêu sái,khí khái bất phàm,ánh mắt tuy vẫn tà mị lạnh lùng như trước,nhưng cũng đủ cho một đám mỹ nữ phi tần của hoàng thượng cũng phải nhìn nhiều mấy lần,Đoàn Cảnh Đế đứng bên cạnh Kiều Thị,hắn cũng cảm thấy oai phong của mình bị giảm đi mấy phần,xem ra tuổi tác đã cao,hắn ho nhẹ một tiếng,lên ngựa đi ở phía trước, Kiều Thị thúc ngựa đuổi theo,còn có mấy vị đại thần cùng hộ vệ cũng đi theo phía sau,mọi người cũng chỉ đi theo góp vui,từ xưa đến nay gần vua như gần cọp,mọi người đều hiểu đạo lý này,cho nên không muốn giành hết oai phong của hoàng thượng.

Kiều Thị trong lòng cười thầm,nàng cũng biết Đoàn Cảnh Đế là người trọng mặt mũi,cho nên cũng chiều theo ý hắn,giả bộ ra tay bắn hụt,lát sau Đoàn Cảnh Đế vui vẻ mang thành quả của mình trở về,còn sai ngự trù làm thịt mấy con vật hắn săn được,mở yến tiệc chiêu đãi mọi người,tuy là không phải việc quan trọng gì,nhưng hoàng hậu tất nhiên cũng phải đến,mà Kiều Lan là thái tử phi tất nhiên cũng phải đến,nàng ngồi bên cạnh Kiều Thị,trước giờ nàng chỉ ăn chay,bây giờ nhìn mấy món ăn này nàng cũng không thể ăn.

Kiều Thị có sai người làm mấy món cho nàng,nhưng bây giờ Kiều Lan ăn không nỗi nữa,nàng lấy tay che miệng của mình lại chạy ra ngoài,tất cả mọi người ngồi ở đây bị hành động của nàng làm cho kinh ngạc,Kiều Thị thấy vậy cũng chạy theo,lấy tay nhẹ nhàng vuốt lên lưng của Kiều Lan, Kiều Thị tự trách bản thân quá vô tâm,không nghĩ đến nàng đang mang thai,lại để nàng chịu khổ sở như vậy.

"Ngươi không sao chứ ?"

Kiều Lan lắc đầu,chẳng qua chỉ là buồn nôn cũng ói không được,nhìn đến vẻ mặt lo lắng đang nhíu mày của Kiều Thị,nàng cảm thấy có chút áy náy,lại không biết nên nói gì cho phải, Kiều Thị cũng không trở lại yến tiệc mà đưa nàng về Đông Phong cung,sai người đi làm một chút điểm tâm cho nàng dùng,đang muốn rời đi lại bị thái giám chạy vào thông truyền hoàng thượng giá lâm Kiều Thịcũng không biết hắn đến đây làm gì,đứng dậy nghênh tiếp.

"Miễn lễ,trẫm hỏi hoàng hậu mới biết được thái tử phi đang mang long thai,trẫm đến đây là để thăm nàng cùng hoàng tôn"

Kiều Thị bị lời của hắn làm cho á khẩu,nhất thời cũng không biết nên nói gì bây giờ, Liễu Thị cũng bị tình thế ép buộc mà nói ra,nàng cũng biết sớm muộn Đoàn Cảnh Đế sẽ biết được việc này,nhưng nàng đã hứa với Kiều Thị,để cho Kiều Lan ở lại đây cho đến khi hạ sinh,mới để nàng rời đi,bây giờ mọi việc bị bại lộ,đây cũng không biết là phúc hay là họa,nếu là họa có tránh cũng không khỏi.

Kiều Thịngồi bên bàn nhìn Kiều Lan cùng Đoàn Cảnh Đế trò chuyện với nhau,nàng cũng không biết hắn có cái gì để nói nhiều như vậy đây,không phải lúc đầu hắn phản đối không cho nàng cùng Kiều Lan thành thân sao,vừa nghe tin thái tử phi mang thai,ngay cả yến tiệc cũng không dự liền chạy đến đây,Đoàn Cảnh Đế cũng chỉ có Kiều Thị là huyết mạch duy nhất của họ Đoàn,bây giờ có thêm thành viên mới,tất nhiên trong lòng rất vui mừng.

"Phụ hoàng đêm đã khuya,ngươi nên trở về nghĩ ngơi sớm đi"

Kiều Thị mở miệng đuổi khách,nàng biết Kiều Lan thân thể không được khỏe,không muốn hắn tiếp tục làm phiền,Đoàn Cảnh Đế tất nhiên hiểu lời của Kiều Thị,hắn mỉm cười vuốt râu của mình.

"Anh nhi ngươi thật là có thê tử cũng liền quên mất phụ hoàng,trẫm cũng không làm phiền các ngươi nữa,các ngươi cũng sớm nghĩ ngơi đi,bãi giá hồi cung"

"Ngươi cũng nên sớm nghĩ ngơi đi"

Kiều Thịcăn dặn xong cũng rời đi, Kiều Lan nhìn theo bóng lưng cô tịch kia,trước giờ nàng vốn vân đạm phong khinh,bây giờ cũng phải thở dài,từ lúc gặp được Kiều Thịcho đến nay,không ngừng phát sinh ra quá nhiều việc,để cho nàng cảm thấy có chút đau đầu,tâm trạng buồn bực không biết tại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro