[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 14.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thị ngồi bên hồ nước,cầm lên mấy viên sỏi chọi xuống dưới,mặt hồ liền bị giao động tạo ra từng cơn sóng nhỏ,đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên,xuất hiện là một bạch y nữ tử, Kiều Thị phủi bụi trên tay,tà cười đi đến bên cạnh Ngọc Hà Tiên.

"Ngươi đến đây tìm ta sao ?"

Ngọc Hà Tiên liếc xéo nàng một cái,chậm rãi đi đến ghế ngồi xuống, Ngọc Hà Tiên gần đây bận nhiều việc,cũng không có thời gian đến tìm nàng,mới không gặp một thời gian ngắn,phát hiện Kiều Thị đã gầy đi rất nhiều,cảm thấy đau lòng vì nàng,đáng tiếc tên ngốc tử này không hề để mắt đến đại mỹ nữ xinh đẹp như nàng,khiến nàng hoài nghi có phải mị lực của mình bị giảm đi hay không.

"Ta không đến tìm ngươi thì có thể tìm ai nha,không lẽ đến tìm phụ hoàng của ngươi"

"Đúng rồi nàng đã mang thai,cũng không biết là nam nhi hay là nữ nhi"

"Cũng không phải hài tử của ngươi,việc gì cao hứng như vậy đây"

Ngọc Hà Tiên vô tình nói ra một câu động chạm đến vết thương của Kiều Thị,nàng cũng biết hài tử không phải của nàng,nhưng ít ra mẹ hài tử kia là người mà nàng yêu,cho nên tình cảm dành cho hài tử cũng phải có,đây gọi là yêu mẹ yêu luôn con, Kiều Thị còn tự tay làm ngựa gỗ,món quà đầu tiên nàng dành cho hài tử,dù sao bây giờ Kiều Lan đã bị Đoàn Cảnh Đế phát hiện đang mang thai,có lẽ Liễu Thị cũng sẽ không ép buộc nàng rời đi Kiều Lan,bây giờ Kiều Thị lại đang ở trong ảo tưởng,nàng đang cùng Kiều Lan và tiểu hài tử,một nhà ba người rời đi hoàng cung,tìm một nơi thế ngoại đào nguyên sinh sống.

Lại bị Ngọc Hà Tiên đạp mạnh vào chân,khiến cho nàng đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh,ôm chân của mình ngồi ở dưới đất, Kiều Thị cũng cảm thấy Ngọc Hà Tiên chính là cừu nhân của nàng,động một chút là giơ tay nhấc chân,trước đây bị phong ấn ở Tiêu Minh sơn,ngày ngày chịu đủ sự hành hạ,còn bị nàng dùng những loại bùa chú,tà thuật mang ra làm thú vui tiêu khiển cũng liền thôi,bây giờ đã là người,cũng không cần phải chịu thống khổ này nữa.

"Ngươi làm gì đá ta"

Ngọc Hà Tiên cũng không trả lời,nàng nắm lấy cổ áo của Kiều Thị kéo về phía mình,nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn lên mặt của Kiều Thị,sau đó vội vàng buông ra,gương mặt trở nên đỏ ửng,biểu lộ có chút thẹn thùng như một thiếu nữ mới lớn bị động xuân tâm,từ trong túi áo lấy ra một chiếc cẩm nang đưa cho Kiều Thị.

"Ta phải tiếp tục tu hành một đoạn thời gian,sau này có việc gấp có thể mở nó ra xem,nó sẽ giúp được ngươi"

Kiều Thị đứng yên như khúc gỗ nhìn theo Ngọc Hà Tiên lăng vân rời đi,nàng cũng không hiểu tại sao Ngọc Hà Tiên lại có hành động kỳ quái này, Kiều Thị tò mò mở cẩm nang ra xem,bên trong ghi mấy hàng chữ.

"Kiếp này ngươi là của nàng,kiếp sau chỉ có thể là của ta,đời đời kiếp kiếp cũng là của ta,sau này gặp chuyện nguy hiểm chỉ cần đọc câu thần chú " Ngọc Hà Tiên ta yêu ngươi" ta liền xuất hiện để cứu ngươi"

Ngọc Hà Tiên cũng biết Kiều Thị yêu Kiều Lan cho nên nàng cũng không muốn làm cản trở bọn họ,dù sao bọn họ cũng chỉ có tình duyên tam kiếp,kiếp sau nàng sẽ không để cho Kiều Thị yêu nữ nhân khác ngoài nàng,nàng nhất định sẽ đi câu dẫn Kiều Thị tới tay.

Kiều Thị cầm tờ giấy trong tay,cũng không biết nên mắng chửi nàng hay cảm tạ nàng đây,trên đời này nào có câu thần chú nào như vậy đây…. Kiều Thị xoay người đã thấy Kiều Lan không biết từ lúc nào đã đứng ở nơi đó,trong lòng có chút lo lắng chạy đến giải thích.

" Kiều Lan,ngươi đừng nên hiểu lầm,ta và nàng chẳng qua là bằng hữu"

"Việc của ngươi ta không quan tâm,cũng không cần phải cùng ta giải thích"

Kiều Lan cũng chỉ muốn đi tản bộ,không nghĩ đến lại nhìn thấy hai người bọn họ hôn nhau,nàng cũng không nói thêm gì,muốn đi trở về phòng của mình,lại bị Kiều Thị ôm chặt lấy.

"Ngươi biết rõ ta yêu ngươi,tại sao luôn dùng lời lẽ vô tình như vậy đối với ta,để cho ta đau lòng ngươi mới cảm thấy hài lòng hay sao"

"Vậy thì đừng nên yêu ta nữa,cũng sẽ không phải đau lòng"

Kiều Lan lãnh ngôn lãnh ngữ nói ra một câu vô tình,nàng rời đi lòng ngực của Kiều Thị,xoay người bỏ đi,nàng dùng lời lẽ so với đao kiếm còn phải sắc bén hơn,đâm thêm mấy nhát vào tim của Kiều Thị, Kiều Thị tuy là đang mỉm cười,nhưng cõi lòng đầy bi thương,nếu ái tình có thể dễ dàng vứt bỏ như vậy, Kiều Thị có lẽ cũng sẽ không hoài niệm nhiều năm như vậy,chỉ mong gặp lại người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro