[LONGFIC] MỸ NHÂN KẾ CHAP 15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua mấy tháng sau hoàng cung báo tin hoàng đế Đoàn Cảnh Đế hạ chiếu chỉ,thoái vị nhường ngôi cho thái tử Đoàn Thiên Anh tài trí hơn người,có đủ phẩm chất làm một đấng minh quân lên nắm giữ,đại thần trong triều cũng không có ai phản đối,mấy năm nay mọi việc trong triều cũng là do thái tử xử lý,hoàng thượng chỉ đứng phía sau quan sát,dân chúng cũng rất mong chờ tân hoàng đế sẽ là một minh quân,yêu dân như con,có như vậy bọn họ mới không phải sống khổ sỡ.

Tân hoàng đế lên ngôi,hoàng cung bận rộn lo chuẩn bị tân long bào,những thứ cần thiết cho buổi lễ đăng cơ,mấy ngày sau lễ đăng cơ cũng đã đến,Kiều Thị mặc một thân long bào hoàng kim,cả người toát ra một cổ mị lực đầy tà mị,lại không kém phần uy nghiêm,nàng ngồi ở trên bàn cho cung nữ giúp mình chải tóc,sao đó cài vào tóc vật trang sức có hình cửu long lượng quanh búi tóc,được trang trí rất nhiều bảo thạch, Kiều Thị sắc mặt trầm lặng bước vào đại điện,đại thần trong triều cũng quỳ xuống hành lễ.

"Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế vạn vạn tuế"

Kiều Thị chậm rãi ngồi xuống ngai vàng,nhẹ nhàng phất tay bảo mọi người đứng lên.

"Các khanh gia bình thân"

Tân hoàng đế lên ngôi không những miễn thuế ba năm,còn xuất kho tiếp tế cho dân chúng,dân giàu thì nước mới mạnh,đạo lý này Kiều Thị tất nhiên hiểu được,dân chúng không ngừng cảm kích vị hoàng đế này,để cho bọn họ không phải thất vọng, Kiều Thị lấy đức phục chúng,dùng chính sách cai trị tuy có phần cổ quái nhưng hiệu quả rất khả quan,đại thần trong triều cũng tâm phục khẩu phục,cũng không một ai hoài nghi tài trị quốc của nàng nữa.

Kiều Thị đang ngồi ở thư phòng,nàng đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng đêm nay có mấy phần ảm đạm thất sắc,nàng cùng Kiều Lan cảm giác cận kề,nhưng lại không thể tương kiến,nỗi thống khổ này thật khó diển tả, Kiều Thị hít một hơi lãnh khí,cố làm mặt dầy đi đến Nguyệt Minh cung,nơi này là tẩm cung của hoàng hậu,cho nên bây giờ nó thuộc sở hữu của Kiều Lan, Kiều Thị phất tay ý bảo thái giám không cần thông truyền,nàng đuổi hết cung nữ ra ngoài,nàng nhìn thấy Kiều Thị nhìn chằm chằm vào bụng của mình,cảm thấy rất khó chịu cũng không biết tại sao,ngượng ngừng lấy tay che bụng của mình lại, Kiều Thị đi đến bên cạnh quỳ ngồi ở trước giường.

"Ta có thể chạm vào nó hay không ?,chỉ một lần thôi"

Kiều Thị vừa nói vừa giơ lên ngón trỏ,dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng, Kiều Lan tuy là mặt vô biểu tình,nhưng hai má không khỏi ửng hồng,nàng cũng không biết tại sao hắn lại muốn chạm lên bụng của nàng,nhìn đến vẻ mặt của hắn nàng cũng không nỡ cự tuyệt,cho nên nhẹ nhàng gật đầu.

Kiều Thị thấy nàng chấp nhận,trong lòng rất vui mừng lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm,đặt tay lên bụng của nàng,dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve nó, Kiều Thị tò mò tựa đầu vào muốn nghe nhịp tim của nó,lại bị Kiều Lan ngăn cản,nàng có chút lúng túng ngượng ngùng, Kiều Thị sắp đạt được mục đích làm sao có thể buông tha cho,nàng nhíu mày nắm lấy tay của Kiều Lan,không muốn Kiều Lan đẩy nàng ra, Kiều Thị cúi người xuống tựa đầu lên bụng nàng,cũng đủ làm Kiều Thị cảm thấy vui mừng.

Kiều Thị vui mừng ngẩng đầu lên muốn chia sẽ niềm vui,lại nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Lan,bây giờ đã đỏ ửng xinh đẹp mê người, Kiều Thị kềm chế xung động muốn hôn nàng,vội buông tay của nàng ra,nàng cũng không thể được nước lấn tới.

"Hoàng thượng,ngươi nên sớm hồi cung nghĩ ngơi"

"Ta không phải từng nói qua,không có ngoại nhân có thể gọi ta là Thiên Anh hay sao,huống chi ta mới đến,ngươi lại muốn ta rời đi"

Kiều Thị trong lòng có chút mất mát,nàng đã cố gắng làm theo yêu cầu của Kiều Lan,một tháng mới được đến thăm Kiều Lan một lần,bây giờ chỉ mới gặp lại bị Kiều Lan mở miệng đuổi khách,để cho nàng cảm thấy rất khó chịu, Kiều Lan cũng không biết gần đây tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn,lại để cho nàng cảm thấy lúng túng,nhịp tim luôn loạn nhảy,cảm giác này để cho nàng không được thoải mái,cho nên mới muốn đuổi hắn đi sớm một chút,nhìn thấy Kiều Thị dùng ánh mắt oán trách nhìn nàng,để cho nàng càng thêm lúng túng,cũng không đợi nàng nói thêm gì, Kiều Thị từ trong túi áo lấy ra một miếng ngọc bội ngọc bạch,gần như là trong suốt điêu khắc tinh xảo đưa cho nàng.

"Ngọc bội này là do ta sai người từ tây vực tìm về,tặng cho…"

Kiều Thị nói đến đây lại không biết xưng hô thế nào với tiểu hài tử,cho nên chỉ chỉ vào bụng của Kiều Lan, Kiều Lan câu khởi khóe miệng cười mà như không cười nhận lấy miếng ngọc.

"Đa tạ ngươi"

Kiều Thị lần đầu tiên nghe được nàng nói đa tạ mình,trong lòng càng thêm cao hứng,dẫn Kiều Lan ra ngoài tản bộ,dù sao đang mang thai nên vận động nhiều một chút,không nên chỉ ở trong phòng sẽ không tốt cho thai nhi,hai người tản bộ ở ngự hoa viên, Kiều Thị đi bên cạnh thỉnh thoảng muốn nắm lấy tay nàng lại không dám,chỉ đành để hai tay sau lưng kềm chế không để cho nó làm loạn,lát sau đưa Kiều Lan trở về,lại đứng ở trước cửa phòng luyến tiếc không muốn rời đi.

"Ta phải hồi cung…"

Kiều Thị nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nhu tình cùng lưu luyến, Kiều Lan chỉ nhẹ gật đầu,lại thấy Kiều Lan không có ý định rời đi,để cho nàng cảm thấy có chút buồn cười,nhẹ mím môi của mình,không muốn để lộ nụ cười trên môi,nhưng ánh mắt của nàng đã bán đứng nàng, Kiều Thị nhìn thấy đôi mắt của nàng không có lãnh đạm như trước,ngược lại như đang mỉm cười,cho nên lớn mật một chút,cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng một cái,sợ bị Kiều Lan mắng chửi liền xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro