Chap 5 + Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 5: Thanh mai trúc mã 

- Anh Jonghyun, sao anh lại ở đây – nó nhảy cẫng lên.

Jonghyun là bạn thân của Minki, nên nó cũng thân với Jonghyun. Hồi nhỏ, bọn bạn hay trêu nó và Jonghyun là thanh mai trúc mã, nó cũng không biết thanh mai trúc mã là cái gì nên hồi đó chỉ biết cười cùng. Đến bây giờ nó cũng chả quan tâm đến chuyện đấy lắm. Jonghyun với nó thân nhau từ nhỏ nên nó hiểu rõ tính Jonghyun. Anh là con người đa cảm, nhưng không bảo giờ để lộ cảm xúc cho người ngoài thấy, bên ngoài là một vỏ bọc hoàn hảo.

- Anh mới về nước. Biết em đang làm ở đây nên anh ghé qua.

- Anh gặp anh Minki chưa? Em đưa anh đi – nó khoác tay Jonghyun kéo đi.

————-

- Minki, anh Jonghyun đến này.

Sau khi bị ả thư kí phá tan tành ngôi nhà cũ. Hai anh em nó chung tiền mua một căn biệt thự nhỏ ở gần tòa soạn chỗ nó làm. Vì tiền lương của hai anh em cũng khá khẩm nên không phải lo về việc ăn mặc. Minki nghe tiếng của nó, đang ăn tí nữa thì nghẹn, vội chạy ra.

- Mày đi đâu mấy ngày hôm nay mà không....... – chưa nói hết câu, Minki nhìn thấy Jonghyun ở đằng sau nó.

- Hì, chào, lâu không gặp mày – Jonghyun giơ tay chào Minki.

Minki bất ngờ quá, thiếu điều mắt bị lộn tròng. Rồi cậu lấy lại được bình tĩnh, lao đến quàng vai bá cổ thằng bạn thân.

- Thằng này, trông mày khác quá, cũng 4 năm rồi còn gì. Dạo này làm ăn thế nào........ – Minki vẫn lải nhải rồi kéo tuột thằng bạn thân vào bàn.

Jonghyun vẫn phải cố gượng cười vì thằng bạn lắm điều này.

- Minhyun đi mua đồ ăn về đây. Hôm nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng đón bạn mới chứ.

- À thôi không cần đâu. Tao về bây giờ mà – Jonghyun cố gắng từ chối.

- Sao lại về, mày phải ở đây ăn cùng bọn tao cho vui, lâu rồi không gặp lại mày mà...... – Minki vẫn luôn mồm.

Nó cười, đúng là bó tay với thằng em. 

Nó nhìn xuống đồng hồ. Hả, trời đất ơi, đã 4h chiều rồi, nó phải về đi chợ mau không tên điên kia lại lắm mồm. Mà nhắc đến tên điên đó là lại nổi máu điên mà.

- Thôi xin lỗi mọi người. Mọi người cứ đi ăn đi, đến giờ em phải đi làm rồi.

- Ơ kìa...... – Minki chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vèo đi mất – haizz, mà thôi Jonghyun, mày đi ăn cùng tao cho vui – Minki vỗ vỗ vai Jonghyun. 

- À thôi, tao hôm nay cũng có việc rồi, để khi khác nha – dứt lời anh cũng chạy đi theo sau Minhyun

- Ơ kìa, lại được cả mày nữa – Jonghyun chạy đi rồi, Minki vẫn còn í ới đằng sau.

Chạy đến chỗ Minhyun, Jonghyun dừng lại.

- Ơ, sao anh không ăn?

- Anh muốn đi theo em hơn – Jonghyun cười.

- Em bây giờ phải đi chợ rồi về nấu cơm cho tên điên kia nữa.

- Em làm giúp việc hả? – Jonghyun nhíu mày hỏi.

Nghe Jonghyun hỏi thế, nó vội bịt miệng lại vì biết là mình lỡ lời.

- Sao đang làm nhiếp ảnh lại chuyển sang làm cái nghề này?

- Thì em vẫn đang làm nhiếp ảnh đó chứ. Chẳng qua cái nghề này là em bị ép buộc thôi – nó vừa đi vừa nói.

- Ừm, thôi em muốn làm gì tùy em, anh không nói nữa. Mà bây giờ anh phải về công ty rồi, khi khác gặp lại em vậy.

- Anh vẫn thế, lúc nào cũng công việc. Thôi anh đi đi.

Jonghyun đi thì điện thoại trong túi nó khẽ rung. Là hắn gọi, nhìn đồng hồ thì đã 4h15, chết rồi, nó nhấc máy.

- Alo, hôm nay cô không phải đi chợ đâu, tôi đưa Bora đi dự tiệc, cô ăn một mình đi – hắn nói đúng một câu như vậy rồi cúp máy.

Nó thở dài, lại có điện thoại từ Jonghyun.

- Minhyun à, em giúp anh một chuyện nhé!

- Chuyện gì thế anh?

- Tối nay anh có bữa tiệc với đối tác, họ lại muốn anh dẫn người yêu đi.  Mà anh thì kiếm đâu ra, nên em giúp anh nhé.  

- Nhưng mà.......


- Vậy nhé, tí nữa anh sẽ cho người mang đồ sang cho em. Tối anh sẽ qua đón em.

Nói rồi, Jonghyun cúp máy. Nó lại thở dài, hôm nay quả là một ngày bận rộn.......

Chap 6: Gặp nhau phải chăng là duyên số




Nó về nhà, nằm vật lên ghế sa lông, bật TV, giờ này là giờ thời sự, chả có gì để xem, nó bật các kênh khác nhau và chả dừng cố định ở một kênh nào cả. Mà khoan, Jonghyun bảo sẽ gửi đồ đến cho mình, mà là đồ gì? Sao Jonghyun biết địa chỉ này mà gửi đến? Đúng lúc đó có tiếng gọi cửa. Chạy ra mở cửa đập vào mắt là một hộp quà to tướng, đằng sau là người chuyển phát nhanh.

- Xin hỏi cậu có phải là Minhyun??

- Vâng, tôi là Minhyun, anh là người chuyển phát nhanh?

- Vâng, cậu Jonghyun gửi cho cậu cái này, mời cậu kí vào đây.

- Rồi, cảm ơn anh – nó đóng cửa rồi đi vào nhà.

Mở cái hộp to tướng ấy ra, bên trong là một bộ đồ màu đen với một đôi giày cùng tông màu với cái bộ đồ. Chắc cái bộ phải đắt lắm. Nó đã từng mặc rất nhiều đồ hiệu đáng ra cả tý bạc trên người nhưng với hoàn cảnh của nó như bây giờ không đáng để mặc cái bộ này.  Nhưng đã nhận lời với người ta rồi chẳng nhẽ hủy, thế thì mất lịch sự. Thôi thì đành đến chỗ đó vậy. Nghĩ rồi nó đứng dậy và đi chuẩn bị đồ đạc.  

.

7h30.

You raise me up, so I can stand on mountains....... You raise me up, to walk on.....

Nó nhấc máy, bên kia một giọng nam trầm ấm vang lên.

- Alo, em xuống nhà đi, anh đang đợi dưới nhà – là Jonghyun

- Vâng.

Nó chỉnh lại quần áo rồi chạy xuống nhà. Khóa cửa cẩn thận, nó nhẹ nhàng tiến đến xe của Jonghyun. Jonghyun nhìn nó  ngẩn người trong giây lát. Hôm nay nó trang điểm nhẹ nhưng vẫn nổi bật được khuôn mặt trắng hồng. Sau một hồi ngơ ngẩn, anh cũng lấy lại được bình tĩnh mở cửa xe cho nó. Nó vào xe, cảm thấy hơi khó chịu với bộ đồ đang mặc. Jonghyun nhìn nó bật cười thành tiếng.

- Sao? Nhìn em kì lắm sao mà cười?

- Không có gì. Chỉ là tự nhiên thấy buồn cười thôi – Jonghyun lại cười

Anh tra chìa khóa rồi phóng xe đi.

Dừng lại trước một tòa nhà sang trọng, anh chạy xuống mở cửa cho nó. Nó bước ra, ngước mắt nhìn khung cảnh diễn ra trước mặt, trang hoàng và lộng lẫy, trong đời nó đã từng tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc, nhưng một bữa tiệc quy mô thế này thì đây là lần đầu tiên. Khoác tay Jonghyun đi vào trong đại sảnh đón khách, vì là một công tử khi còn nhỏ nên nó biết cách ăn nói sao cho giống là một dân quý tộc, nhưng cái kiểu chào hỏi khách sáo này làm nó thấy khó chịu.

Nó xin phép vào trong trước. Nhìn bên ngoài đã thấy hoành tráng, ai ngờ vào trong nó càng cảm nhận như mình đang đứng trước một đồng cỏ mênh mông. Không ngờ Jonghyun lại bỏ tiền ra thuê một nơi như thế này để tổ chức tiệc tùng. Nó biết Jonghyun hào phóng nhưng chỉ không thể tưởng tượng nổi cái hào phóng của anh lại đến mức này thôi. Mà thôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, cái chính nó muốn đến đây là để ăn, bụng nó đang xôi lên ùng ục biểu tình. Bước đến bàn ăn gần nhất, nó lấy đũa gắp, vì đây là tiệc buffet nên không thiếu món gì, nó nhìn đã thấy thèm.

Bên ngoài cửa, một đôi trai gái khoác tay nhau bước vào đại sảnh.

- Anh Steven, rất vui được gặp lại anh. Hôm nay còn đưa cả bà xã đến sao – Jonghyun cố tình dùng giọng nói đểu

- Ồ, vậy bà xã anh đâu nhỉ – hắn cũng nói đểu lại Jonghyun.

- Cô ấy đang ở trong kia tiếp khách, tí nữa tôi sẽ đưa cô ấy ra để tiếp đón anh – Jonghyun xòe bàn tay ra bắt tay hắn

- Vậy thôi, anh cứ ở đây tiếp khách, tôi vào trong kia, tí nữa đến giờ chúng ta sẽ kí hợp đồng – hắn nói rồi dẫn Bora vào trong. 

 Trong lúc cuộc chào hỏi ngoài đại sảnh diễn ra thì ở trong phòng nó đã nó căng. Nó đi loăng quăng tham quan. Phải công nhận, Jonghyun lúc nào cũng chu đáo. Một bóng người quét ngang qua nó, đập vào vai, khiến nó hơi mất thăng bằng. Quay lại, bắt gặp ánh mắt của người kia. Cả hai đểu không khỏi ngỡ ngàng. Rồi tự ngỡ ngàng chuyển sang mất tự nhiên, nó cúi mặt xuống, xin lỗi hắn rồi bước đi thẳng. Ánh mắt màu ngọc bích của Bora đã chứng kiến tất cả sự việc. Ánh mắt đó bỗng sắc lên.

Minhyun, cậu vẫn nhớ lời hứa với tôi chứ....... cậu chỉ có thể giúp tôi......

Nó chạy ra vườn ngồi. Vì tất cả đang ngồi trong phòng để xem cái màn kí hợp đồng nên không ai ở ngoài vườn. Một mình nó ở ngoài này, không gian yên tĩnh nên nó cảm thấy dễ chịu.

Nó bắt đầu nghĩ ngợi vì những gì diễn ra ban nãy. Sao hắn lại có mặt ở đây. Chẳng nhẽ bữa tiệc hắn nói qua điện thoại lúc chiều là chỗ này sao. Haizz! Biết thế mình chả thèm nhận lời Jonghyun, tự nhiên gặp thằng cha điên đó ở đây, mất cả hứng. Nó lắc đầu. Jonghyun nhẹ nhàng bước đến sau nó định bịt mắt nó.


- Ê anh Jonghyun, em biết là anh đấy – nó quay người lại.


- Sao biết là anh? Em vẫn thế nhỉ, lúc nào cũng bắt thóp được anh – Jonghyun chán nản ngồi xuống cạnh nó – mà sao không vào kia, ngồi ngoài này làm gì?

- Ngoài đó toàn bạn bè anh, em vào làm gì? – nó thở dài.

- Thôi, đi ra đó cùng anh, anh giới thiệu em – chưa kịp để nó từ chối hay đồng ý anh đã kéo tuột nó vào trong.

Kéo nó lên trên bục, Jonghyun đập đập mic.


- E hèm! Nhân ngày hôm nay tôi cũng xin giới thiệu một người. – anh kéo nó vào đứng sát cạnh mình – Đây là Minhyun, và cũng là người yêu của tôi. 

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rầm rập. Nó tròn mắt quay sang nhìn Jonghyun, anh mỉm cười nhìn nó. Bên dưới, ở một góc trong gian phòng, hắn đang nhìn nó, hắn cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt gần như muốn bật máu. Bên cạnh, Bora nhếch môi, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi cô, ánh mắt sắc lạnh ban nãy lại ánh lên.

Minhyun, cậu đã không để tôi thất vọng...... Coi như tôi nợ cậu một lời cảm ơn......

-End Chap 6- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro