Chap 7 + Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7: Ích kỉ 

Nó vùng vằng đi ra ngoài. Jonghyun cứ chạy theo sau nó năn nỉ xin nó tha lỗi.

- Em làm sao vậy? Anh đã xin lỗi rồi mà. Mà chuyện đó thì có gì to tát đâu mà em phải cáu thế???

- Hừ, chuyện đấy mà không to tát à. Anh có biết em ngượng thế nào không – nó nói vẫn không quay mặt lại.

- Thôi mà Minhyun, cho anh xin lỗi nha, nha!!!! – Jong vòng qua đằng trước mặt nó, chắp hai tay lạy.

- Không!!!! – nó nói dứt khoát rồi hùng hổ đi trước.

- Này! Em mà không tha cho anh thì em sẽ phải hối hận đấy!!!

- Anh làm gì em???

Jonghyun cúi xuống, đặt lên môi nó một nụ hôn.

Dời môi, Jonghyun cười tươi.

- Thế nào? Bây giờ thì được rồi chứ?

- Anh...... – nó đưa tay lên môi rồi trợn trừng mắt nhìn Jonghyun – TRẢ LẠI FIRST KISS CỦA EM ĐÂYYYYYYYYYYYYYYYYYY!!

Nó và anh cứ đánh nhau trên đường đi về nhà. Ở một góc trên phố, bóng một chiếc BMW vẫn đậu ở đó chứng kiến tất cả mọi việc. Tay hắn nắm chặt, móng tay lại một lần nữa đâm vào da thịt, giống như nó vừa đâm một mũi kim vào tim hắn.

.

.

.

Anh đã quá nhát phải không Minhyun.....

Tại sao em không ngồi yên......

Tại sao em không phải là em như trước đây.......

Có phải anh đã quá vội vàng?

Hay..... Phải chăng anh đã quá ích kỉ???

.

.

.

- Anh thích Minhyun? – Bora ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi.

- Em không cần biết – hắn ngả đầu ra sau ghế.

- Anh không dấu nổi mắt em đâu – Bora quay sang nói với hắn.

- Em biết từ lúc nào – hắn ngồi thẳng dậy nhíu mày hỏi Bora.

- Không có gì có thể dấu nổi em đâu – Bora mỉm cười nhưng nụ cười đó vụt tắt, thay vào đó là một cái nhếch mép – ..... nhưng mà.... em sẽ không cho cô ta cơ hội đâu.... ngay từ đầu anh đã không có quyền lựa chọn......

Hắn chỉ biết nghe và ngạc nhiên. Hắn không thể ngờ một cô gái hiền lành như Bora lại có thẻ nói ra những lời lẽ như vậy. Môi hắn xuất hiện một nụ cười nhạt. Lẽ nào ngay từ đầu, tất cả là do hắn sai.

++++++

Nó không cho Jonghyun đèo hẳn đến tận nhà, vì nó muốn đi bộ một mình trước khi vào nhà. Lang thang một mình trên bãi biên, không biết bước chân đang đi đến đâu. Bây giờ nó lại thấy thú vị khi có nhà sát bờ biển, biết vậy trước kia cũng chuyển đến đây cho rồi. Đang nghĩ vơ vẩn, nó bị ánh đèn của một chiếc BMW chiếu thẳng vào mắt. Nó nheo mắt đồng thời đưa tay lên che ánh đèn. Nó cố gắng nhìn xem ai là chủ nhân của cái xe này.

"Bíp... bíp..."

Tiếng còi xe ô tô vang lên.

- Này! Đồ heo ngố!!! Mau về mở cửa cho tôi để tôi dắt xe vào – hắn thò đầu ra cửa sổ hét to.

Nó lờ mờ nhận ra giọng nói của hắn.

- À..... ờ...... – nói ậm ừ rồi chạy vào mở cửa.

Hắn lái xe và gala rồi chạy xuống mở cửa cho Bora. Đóng cửa xong, nó quay ra, thấy hắn đang đỡ Bora xuống nó định lên tiếng hỏi thăm Bora thì hắn đã lên tiếng trước.

- Bora uống nhiều rượu quá, cô vào pha cho cô ấy một cốc nước cam giúp tôi!

Nó lại ậm ừ rồi chạy nhanh vào nhà. Vô thức trên khóe mắt có gì đó nóng hổi lăn xuống má. Nước mắt?!? Minhyun, mày đang khóc vì cái gì cơ chứ, đừng mà! đừng rơi nữa, tao xin mày đấy! đừng khóc nữa. Nó cố gắng ngăn không cho những dòng nước mắt kia lăn. Hắn bước vào bếp, đứng tựa vào cửa.

- Cô không thể nhanh hơn được hả?

Nghe thấy giọng nói của hắn, nó vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.

- Hay là cô nhớ tên giám đốc kia quá nên không tập trung được?!? – hắn nói giọng như đang ghen.

Nó sững người khi nghe hắn nói vậy.

- Anh nói vậy là có ý gì? – nó quay người lại nhíu mày hỏi.

Hắn khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt như không có tội.

- Điều đó, cô mới phải là người hiểu rõ nhất chứ sao lại hỏi tôi. Có vẻ như cô chỉ có thể đến thế là cùng. Cặp với đại gia, nhận tiền, chấm hết. Tay giám đốc đó có vẻ là rất chiều cô – vẻ mặt hắn tuy không biểu hiện gì nhưng ánh mắt hắn thì đang rất mong chờ một lời giải thích từ nó.

Nó nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, khóe mắt lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.

- Tôi nói cho anh biết, chúng tôi không có quan hệ gì cả.

Hai từ "chúng tôi" lại một lần nữa khiến tim hắn thắt lại. Khóe môi hắn lại xuất hiện một nụ cười nhạt.

- Cô tưởng mắt tôi bị mù chắc mà không nhìn thấy cô và tên đó hú hí với nhau? – có vẻ như cơn ghen đã khiến hắn không kiềm chế nổi bản thân nữa.

.... C H Á T....

Một cái tát từ tay nó giáng xuống mặt hắn.

- Anh không được nói Jonghyun như vậy và anh cũng không có quyền gì tham gia vào đời sống riêng tư của tôi cả – nó hét lên – kể từ bây giờ, hợp đồng giữa tôi và anh coi như chấm dứt – nó nói dứt khoát rồi khoác áo đi thẳng ra cửa.

.

.

.

Anh luôn làm những gì anh muốn.....

Không bao giờ để tâm đến người khác.....

Em thật ngu ngốc..... Thật ngốc.....

Lần này..... hãy làm nốt những gì anh muốn.......

.

.

.

- Aish~!

Hắn đập cái bát xuống nền nhà, hắn đập phá tất cả những gì có thể phá. Ngồi thụp xuống.

- Anh thực sự..... đã quá mệt mỏi rồi Minhyun ạ!!!

Đằng sau cánh cửa bếp, vẫn là ánh mắt ngọc bích ấy, vẫn cái ánh mắt sắc lạnh ấy, lại một lần nữa tham vọng. Lại là một nụ cười nửa miệng trên môi.

Trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi...... Minhyun, cậu sẽ phải là người thua cuộc..... Nhất định là thế......

Chap 8: Cocktail start love 

Nó đi đến bar. Ngồi nhìn mọi người nhảy, nó uống rượu, nhưng không nhiều, nó không có cái quan niệm, cứ khi nào nào buồn là phải uống thật nhiều rượu để quên. Chỉ là vài chén rượu nhỏ, không mạnh.

- Cô đang buồn? – anh chàng vừa làm cocktail bên trong quầy vừa hỏi nó.

Nó hơi bất ngờ khi có một chàng trai chủ động làm quen. Nhưng ngay lập tức lại chuyển về tâm trạng như ban đầu.

- Có thể nói là vậy? – lại là một nụ cười nhạt, nhưng lần này là ở trên môi nó.

Nó xoay xoay ly rượu. Anh chàng kia đặt một ly cocktail màu đỏ trước mặt nó. Nó ngạc nhiên hết nhìn anh chàng kia rồi lại nhìn xuống ly cocktail.

- Nếu cô buồn thì uống cái này đi, cô là người đầu tiên được thử thí nghiệm mới của tôi đấy – anh chàng khoanh hai tay nhìn nó.

Nó nhướn mày, không hiểu anh chàng kia có ý gì mà lại nhiệt tình đến thế. Nó nhấp một ngụm, cảm thấy đăng đắng ở đầu lưỡi rồi dần dần ngọt hơn. Bỗng dưng cảm thấy thú vị với loại cocktail này.

- Tên loại cocktail này là.....? – nó hỏi anh chàng vừa pha cho nó ly cocktail này.

Anh chàng kia mỉm cười nhìn nó.

- Start Love, bắt đầu một tình yêu luôn có sự cay đắng nhưng lại luôn rất ngọt ngào, cô thấy cái tên này đúng chứ? – anh chàng kia cầm ly cocktail đỏ trên tay xoay xoay.

Nó mỉm cười, đúng, bắt đầu một tình yêu luôn có cả sự cay đắng và ngọt ngào.

- Rất đúng – xòe tay ra trước mặt chàng trai kia – em là Minhyun, rất vui được làm quen với anh.

Anh chàng kia cũng bắt tay lại và mỉm cười.

- Còn anh là Baekho, rất vui được gặp em.

Màn chào hỏi kết thúc, nó lại rơi vào tâm trạng như ban đầu.

- Nhìn em giống như đang thất tình? – Baekho cố tình bắt chuyện.

Nó cười nhạt.

- Có thể coi là như vậy.

Sàn nhảy bắt đầu thưa hơn rồi dần dần không còn một ai, tiếng nhạc thập thình ban nãy bây giờ được thay bằng bài You raise me up. Tâm trạng nó ngày một nặng nề hơn khi nghe bài này.

When I am down and, oh my soul, so weary (Khi anh nản lòng và tâm hồn anh rã rời)

When troubles come and my heart burdened be (Khi khó khăn ập đến và trái tim nặng trĩu)

Then, I am still and wait here in the silence (Khi đó, anh bất động và chờ đợi trong im lặng)

Until you come and sit awhile with me (Cho tới khi em đến và ngồi với anh)

You raise me up, so I can stand on mountains (Em nâng đỡ anh, vì vậy mà anh có thể đứng trên những đỉnh núi)

You raise me up, to walk on stormy seas (Em nâng đỡ anh, để anh có thể đi trên biển, giữa trời giông bão)

I am strong, when I am on your shoulders (Anh mạnh mẽ khi anh được dựa vào vai em)

.

.

.

.

.

Giai điệu bài You raise me up vẫn đều đều vang lên kéo cả nó và Baekho vào im lặng. Start Love, có thật là như Baekho nói không?

+++++++++

- Cũng khá muộn rồi, để anh đưa em về – Baekho đứng dậy chuẩn bị đồ đạc đi về

- Không cần đâu, em tự đi được

- Ngoài đường bây giờ nhiều thành phần nguy hiểm lắm, đi một mình vào ban đêm không sợ sao?

- Chứ đi cùng một tên con trai lạ hoắc lạ huơ thì không nguy hiểm chắc – nó bật cười – em đùa vậy thôi chứ ai làm gì được em.

- Em học võ à??? – Baekho hỏi với ánh mắt thán phục.

- Hì, vâng.

- Nhưng mà dù sao anh cũng muốn biết nhà em, có gì lần sau đến rủ em đi chơi – Baekho kiếm cớ đưa nó về nhà.

- Thế cũng được.

Nói rồi, Baekho kéo tay nó ra xe. Vứt cho nó cái mũ bảo hiểm, nó loạng choạng bắt lấy.

- Đội cái đó vào, em mà có chuyện gì là anh không chịu trách nhiệm đâu – Baekho cười.

- Vậy còn anh?

- Anh không cần – lại một nụ cười xuất hiện trên môi Baekho làm mặt nó đỏ bừng. Phải công nhận anh ấy rất đẹp trai, thảo nào bar lắm con gái đến vậy.

Lên xe, vì lí do "anh lái xe rất nhanh" của Baekho mà nó bị ép phải ôm anh. Nhưng phải công nhận Baekho lái xe kinh thật, đã nhanh thì chớ lại còn đánh võng làm mặt nó tái mét cả lại.

- Anh lái chậm thôi – ngồi đằng trước Baekho có thể cảm nhận người nó đang run lên bần bật.

- Anh không quen đi chậm nên em thông cảm – anh cố tình chọc tức nó – nhà em ở đâu?

- Nhà em ở gần bãi biển – trong vô thức nó buột miệng nói, chợt nhận ra mình bị hố.

Nơi đó đâu còn là nhà của mình nữa chứ, nhưng lỡ nói rồi bây giờ mà nói lại thì ngại chết. Thôi thì đâm lao phải theo lao. Đằng nào thì mình vẫn còn một đống đồ đạc ở đấy chưa mang về.

Nó chỉ đường cho Baekho. Baekho hơi ngạc nhiên sao đường nó chỉ giống địa chỉ nhà thằng bạn đến vậy. Hay chỉ là tình cờ nhà nó cũng ở đó. Nhưng không, dừng xe trước một căn biệt thự nhỏ. Anh ngạc nhiên, không còn tin nổi vào mắt mình. Vội vàng hỏi lại nó.

- Đây là nhà em hả?

Đúng lúc đó, tiếng của hắn vang lên chặn không cho nó nói.

- Này! Cô đi đâu mà giờ này mới về hả? Có biết tôi chờ bao lâu rồi không?

Hắn nhận ra, đằng sau nó còn có người.

- Ê! Ai kia?

Nó lại một lần nữa chưa kịp trả lời thì đã bị Ray cắt ngang.

- Aron! Tao Baekho này – Baekho reo lên rồi lao đến ôm chầm lấy thằng bạn thân.

-End Chap 8-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro