[Chương 6] Hiểm Nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6

[HIỂM NGUY]

Mây đen kéo đến giăng kín cả một vùng trời, sấm bỗng nổ vang rền một tiếng thật chói tai, mưa cứ thế mà trút xuống, từng giọt từng giọt mưa cứ lớn dần rồi thi nhau đổ xuống... Đã trễ hơn 30 phút rồi, anh không thấy Vương Nguyên đâu, trong lòng sớm đã xuất hiện loại linh cảm chẳng lành. Thằng bé ngốc này, em đang ở đâu?

“Tút Tút...Tút. Số máy quý khách vừa gọi hiện nằm ngoài phủ sóng. Xin vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng ‘Bíp’”

- Vương Nguyên, anh đợi em ở chỗ cũ, em điện lại cho anh ngay nhé

‘Khoan, khoan đã. Nằm ngoài vùng phủ sóng?’

- Ah! Này em, em học lớp 8-1 phải không? Vương Nguyên đã về chưa? – Một thằng nhóc đang chạy đến, thoạt nhìn đang trú mưa, nhưng anh kéo nó lại, bảng tên của nó ‘Trịnh Kì 8-1’

- Không phải lúc nãy cậu ấy đã về sao? Anh thử tìm nhà cậu ấy xem, em đang gấp lắm, chào anh trước nhé!

Anh vò đầu, tâm trạng chùng xuống nhanh chóng, không xong rồi, nó đang ở đâu, sao đột ngột như thế này, hôm nay là năm mới, là năm mới đấy

- Trời đang mưa, anh đưa em về nhà tìm Nguyên!

Chiếc xe lao đi trong màn mưa với tốc độ chóng mặt, vạt kính xe cứ thế như xé toạt lấy cơn mưa, hạt mưa cứ thế như va vào tấm kính đau điếng, người ngồi trên xe lo lắng thấp thỏm không yên mà xoắn tay lại vào nhau, trán đanh lại một cách giận dữ

- Tiểu Khải, con về rồi sao?

- Vương Nguyên đâu rồi ba?

- Ngồi xuống ăn cơm đi con

- Con hỏi Vương Nguyên đâu rồi ba?

- Ngồi xuống cái đã

- BA TRẢ LỜI CON ĐI, EM ẤY ĐÂU RỒI

Xoảng!!!

Ba Vương Tuấn Khải hất bàn, toàn bộ thức ăn, chén dĩa rơi xuống loảng xoảng, chốc chốc, căn nhà như một bãi chiến trường hỗn độn:

- BA ĐÃ BẢO CON ĐỪNG QUAN TÂM TỚI CÁI THẰNG ĐÓ NỮA, RÕ CHƯA?

- Em ấy đã làm gì sai, sao ba không nói cho con biết, ba à, có phải ba làm hay không? MỘT LẦN NỮA, BA À, VƯƠNG NGUYÊN ĐÂU RỒI – Anh gào lên, đôi mắt long lên những ánh lửa, nhưng vẫn ôn nhu – chưa bao giờ anh lớn tiếng như vậy, trước mặt lại là người mà anh kính yêu nhất trên cõi đời này, nhưng, nếu anh bỏ rơi Vương Nguyên, thà rằng anh tự tát vào mặt còn hơn!

- VƯƠNG TUẤN KHẢI! BA ĐÃ BẢO CON HÃY TRÁNH XA NÓ RA, NGHE CHƯA!

- Ba giải thích cho con đi, ba à, tại sao ba làm như vậy, ba, ba nói đi, con xin...ba – Anh từ từ quì xuống, giọt nước mắt đọng trên khóe mi vô tình rơi xuống...Không! Không một lần nào nữa, anh sẽ không bao giờ để nó vụt mất khỏi tay anh, anh đã hứa sẽ bảo vệ cho nó, sẽ luôn ở bên cạnh...chở che cho nó

- Được, ba sẽ cho con hai lựa chọn. MỘT LÀ RỜI XA NÓ, HAI LÀ MẤT NÓ

RẦM!

- BA!

Ông đạp vào đống đổ vỡ ngổn ngang, rồi đạp mạnh vào chiếc bàn trước mặt trút đầy lên đó sự giận dữ, ông bỏ vào phòng riêng, khóa trái cửa lại. Vương Tuấn Khải cố gắng đập cửa, đập thật mạnh, thật mạnh, như muốn cánh cửa trước mắt vỡ tan tành, miệng không ngừng gào lên “Ba ơi, ba”, đến khi Kì Lạc ôm ghì lấy anh kéo anh ra, anh mới dừng lại, nếu không có Kì Lạc, chắc là tay anh muôn đời sẽ tật nguyền vì thương đau!

- VƯƠNG TUẤN KHẢI, DỪNG LẠI ĐI!

Ngoài trời mưa ngày một nặng hạt thêm, người ta thấy một cậu con trai mặc chiếc áo đồng phục màu trắng chạy đi trong làn mưa, trông cô độc, lạc lõng vạn phần giữa một màu trắng xóa đến mơ hồ!

Anh chạy đến trường, đi qua từng ngóc ngách của hành lang, những dãy phòng học rộng lớn, tiếng anh kêu gào bất lực, anh gọi tên nó, gọi tên nó trong cơn mưa như nuốt chửng lấy anh, gọi tên nó trong tiếng mưa như át cả tiếng anh. Anh chạy, chạy, đến khi sức lực chỉ bằng không, anh ngã xuống nền xi măng lạnh ngắt, anh ngất đi

...

- Tiểu Khải, em mau tỉnh dậy ...

‘Này, Vương Tuấn Khải ngốc, anh không mau tỉnh lại, em sẽ cưỡng hôn anh cho đến chết’

 - Khoai tây nhỏ à, em phải biết em chịu lạnh không giỏi chứ, thật đáng trách

‘Anh thật đáng ghét, anh bệnh như thế này, em lo lắng cho anh lắm biết không, Tiểu Nguyên Nguyên lo cho Tiểu Khải lắm’

- Không sao đúng không...

‘Em nhớ anh, mở mắt ra nhìn em đi, Vương Nguyên ở đây, anh mở mắt ra đi, em nhớ anh, vạn phần nhớ anh...’

Vương Tuấn Khải trong giấc mơ, luôn ẩn hiện bóng dáng của một tiểu thiên thần cánh trắng. Em - tiểu thiên thần mà cuộc đời ban tặng cho anh. Em rất đẹp, đẹp trong ánh sáng hư vô và ảo ảnh, vẻ đẹp của em khiến cả bầu trời cũng mạn phép mà cúi rạp...Nhưng mà, em biết không rằng bóng dáng em thật mỏng manh và bé nhỏ. Em cứ như đóa hoa bồ công anh mọc giữa cánh đồng hoang, không một ai bên cạnh, mà em vẫn vậy, vẫn tỏa ra một sự cuốn hút lạ kì. Em yếu duối đến mức gió có thể mang em đi...Nhưng lại có thể đứng dậy sau bao nhiêu bảo tố để rồi lớn lên. Kìa! Em đang gọi anh, mà sao em xa quá, Vương Nguyên! Phía trước là chốn tối tăm, em, đừng đi, Vương Nguyên, đừng đi, ở lại đây với anh...

- Ng-uyên Nguy-ên...

- Khoai tây nhỏ à...?!

‘Tiểu Khải, anh tỉnh rồi sao...’

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc bên tai, Vương Tuấn Khải tỉnh dậy, trong người cảm thấy rất đỗi mệt mỏi nhưng vẫn lập tức ngồi dậy, ngó quanh ngó dọc tìm kiếm hình ảnh đó, nhưng đây đâu phải phòng anh?

- Nghỉ ngơi một chút đi

- Tiểu Ngũ?

- Em có bị ngốc không đấy, hồi trước chịu lạnh không được, em nghĩ bây giờ đã khỏi sao – Tiểu Ngũ vừa trách vừa cầm một cốc cacao nóng hướng về phía anh – Uống chút đi, em chắc là chưa ăn gì

- Cám ơn – Mắt Vương Tuấn Khải đỏ hoe, không hiểu là do hơi nóng từ ly ca cao, hay vì lo lắng cho nó? Anh lạnh quá, tự nói với mình là không thể tiếp tục nằm ở đây liền bước ra khỏi giường. Nhưng, một cánh tay khác đã giữ anh lại

- Em muốn làm một việc gì đó, trước hết là phải có sức khỏe, em muốn đi tìm Nguyên Nguyên với bộ dạng này hay sao? Em thử nói xem cái gì là quan trọng với em nhất – Tiểu Ngũ ánh mắt kiên định giục anh ngồi xuống, trước đây đã từng đi học chung, ăn chung, cùng nhau chơi đùa, biết rõ Vương Tuấn Khải là người đặc biệt ấm áp, biết mình biết người, nhưng đến mức quan tâm một người mà quên cả mình, thì là không phải!

- Gia đình... Cả em ấy nữa. Em rất yêu em ấy

Trong đầu Tiểu Ngũ bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, yêu sao? Vương Tuấn Khải yêu một thằng con trai sao? Thì ra trong buổi dã ngoại ngày hôm ấy, Tiểu Ngũ không hề nhìn lầm – loại tình cảm vượt lên trên cả bạn bè bình thường, vượt lên cả người anh em cùng lớn lên sao?

- Này, em muốn giúp em ấy, thì phải đợi em khỏe lên cái đã, em như vậy, anh cũng đau lòng

- Nhưng m—

- Không nhưng nhị gì hết, em ngủ một chút đi!

Tiểu Ngũ ấn vai Vương Tuấn Khải xuống giường, đắp chăn thật ấm, đợi Vương Tuấn Khải ngủ liền chạy đi mua một ít thuốc, trời cũng đã sớm chập tối!

‘Xin lỗi, em không ngủ được...’ – Anh choàng tỉnh dau tiếng đóng cửa, tất cả chỉ là giả vờ!

Trong đáy mắt anh bỗng mơ hồ một nỗi buồn rất đỗi xa xăm, đôi mi dài cứ thế mà run run lên...Anh thở dài một tiếng, chóng ngồi dậy, đúng lúc đó thì...

Tít Tít!

Điện thoại trên bàn nhấp nháy liên tục, mở ra là một tin nhắn video [Từ số 01**********][Tin nhắn gửi lúc 06:00:00PM]

“Này, cậu em, thấy thế nào? Tuyệt đấy chứ?” – Chất giọng của loài ác ma phương nào chợt vang lên đều đều rất đáng sợ

Màn hình điện thoại tối om, rồi hắt lên tia sáng của ánh đèn, hình ảnh nó đập vào mắt  anh xót xa, nó nằm đó – trên chiếc giường king size, đầu nghiêng về một phía mà đôi mắt đã nhắm nghiền, phần dưới bụng chỉ phủ duy nhất một tấm chăn màu trắng...

‘Lồng ngực anh bỗng nhói lên từng cơn khi nhìn thấy phần thân trên lõa thể của em, hắn đã làm gì, quân lũ khốn nạn! Chúng đã làm gì em, không, không đâu, em không thể nào chịu đựng giấc mơ ấy một lần nào nữa...Xin em’

“Một ‘miếng mồi’ dâng lên miệng, lại là ‘miếng mồi’ ngon, ngươi nhìn xem, ‘tươi ngon’ đến như thế này”

Hắn ta đặt đôi bàn tay bẩn thỉu lên người nó, mơn trớn làn da non nớt vùng ngực phẳng lì

“Trắng như thế này, mịn màng như mấy con đ**m ấy, thật kích thích”

Đến mức này, tay anh đã tạo thành một nắm đấm, anh không kiềm chế được mà máu đã lên đến đỉnh đầu, trong lòng rối như tơ vò, nói xem, nó đang ở đâu?

“Sao nào, có thích không, chắc là thích lắm nhỉ? Vương Tuấn Khải, đến đây, một mình, là một mình nhé, trái lệnh thì con mồi này, sẽ bị ăn sạch sẽ đấy, ta rất thèm thuồng, rất thèm thuồng, thật muốn nghe tiếng rên của con mồi, ngươi thì sao, HA HA HA...”

Tút---

“You got a message! You got a message”

[Khu KYRK 0608]

Anh cầm điện thoại, chạy đi rất nhanh

- Anh Kì Lạc, anh mau đến đón em, Vương Nguyên đang gặp nguy hiểm! Nhanh lên!

Brmm!

- Này, Vương Tuấn Khải, EM PHẢI CẨN THẬN ĐẤY!

‘Tình yêu của em, là thứ anh không thể chạm tới, nhìn thấy em hết lòng lo lắng cho Vương Nguyên, anh cũng vui mừng cho em, nhưng lại thất vọng về bản thân mình, Vương Tuấn Khải, tôi luôn chờ em, em hãy bảo vệ chính mình!’

Tiểu Ngũ cầm ba mớ thuốc bổ trong tay, cười khẩy rồi quay đi!

Trên xe,

- Đưa em đến khu KYRK!

Vận tốc xe lúc bấy giờ tăng đến 120km/h. Không thể nào chậm chạp thêm nữa!

- Tiểu Khải, em định đến đó một mình sao? Như vậy rất nguy hiểm! – Kì Lạc lo lắng nhìn anh, anh đang tháo dây an toàn chuẩn bị rời khỏi xe

- Nếu em không đến một mình, gã sẽ hãm hại Nguyên!

- Đừng dại dột như vậy!

- Em phải đi rồi...

Bóng nam nhân tròn 16 tuổi đầu như bị bóng tối của màn đêm nuốt lấy. Kì Lạc không lái xe về phía cũ mà lại rẽ sang một hướng khác “Alô cảnh sát, tôi cần sự trợ giúp---“

-Kho số 0608-

Đường vào trong kho tối om, chỉ có mỗi một bóng đèn dài với ánh sáng mờ nhạt chớp rồi tắt liên hồi. Bước chân rụt rè của anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ, chốn này, thật giống địa ngục u ám! Anh đứng trước căn phòng trước mặt, đôi tay cố dùng hết sự dũng cảm mà gõ 3 tiếng ‘Cộc cộc cộc’

- Vào đi, nhóc con!

Anh bước vào, như dự đoán, ánh sáng căn phòng không thể nào kém hơn, toàn bộ như một khu ổ chuột rách nát, duy chỉ có chiếc giường king size kia là trang trọng – rất tỏa sáng trong mớ hỗn độn! Nhưng nó, nó đâu rồi?

- Ngoan lắm, đi một mình đấy à, Phàm ca, Vương Tuấn khải đến rồi!

Từ trong bóng tối, một gã đàn ông cao lớn bước ra, vóc dáng này, rất quen thuộc đối với anh, Phàm ca sao? Lẽ nào là Trung Phàm ca ca?

- Chào Vương Tuấn Khải, đã lâu không gặp!

- Phàm ca, anh làm tay sai cho bố em, hóa ra đi làm những việc bẩn thỉu này hay sao, anh đang bắt người của em đấy!

- Lệnh của cấp trên, sau chối được, em đừng có mà lên tiếng với anh, dù gì em chỉ là một thằng nhóc ranh! – Gã nâng mặt anh lên, nhếch mép một cái

- VƯƠNG NGUYÊN ĐÂU?

- Không thấy sao, đang ngồi ở đằng kia kìa, ờ mà thôi, người yêu của anh, em xen vào làm gì?

Không quan tâm lời gã nói, anh tiến lại gần một góc tường, nó đang ngồi co ro ở đó, ánh mắt rất vô thần không rõ đang nhìn gì, trông nó lúc bấy giờ không một sự bao bọc, rất đỗi cô đơn, và thấp hèn

- Vương Nguyên, em không sao chứ?

Anh đến gần bên, chạm vào gương mặt gầy gò sớm đã trắng bệch như cắt không còn một giọt máu, đầu nó nghiêng sang một bên, đôi môi không rõ đang cười hay đang mếu, ánh mắt đó, từ lúc nào, không thèm hướng về phía anh một giây

- Vương Nguyên...Anh ở đây rồi, em sao vậy?

- Anh là ai? Tôi không quen?

‘Vương Tuấn Khải...Em đau quá, anh đến đây làm gì?’

Chất giọng của nó tràn đầy sự vô tâm, câu hỏi của nó như bóp chặt lấy con tim anh dần trở nên nghẹt thở, anh không còn tin vào mắt mình nữa rồi, là đùa sao?

- Vương Nguyên! Em nói gì vậy? Em đang đùa với tôi đúng không, tỉnh lại đi!

Anh lay mạnh thân thể nó, nó chỉ đáp lại bằng nét mặt lạnh lùng – anh không quen! Có đúng là Vương Nguyên của anh không? Vương Nguyên ấm áp, muốn được săn sóc, bảo vệ của anh đâu rồi? Con người trước mặt anh, ánh mắt đầy băng lãnh, sắc lạnh như từng mũi kim đâm sâu vào tim...

- Tôi là người yêu của Trung Phàm, anh mau tránh ra, anh có tin là Trung Phàm sẽ đánh chết anh nếu như chạm vào tôi không?

‘Chỉ còn một cách duy nhất để em được bảo vệ anh’

- Em nhìn anh đi, anh mới là người em yêu, em-em bị hắn ta đầu độc đấy sao! EM ĐỪNG ĐÙA GIỠN VỚI ANH!

- Gì cơ! Nực cười, tôi yêu anh sao? Nếu tôi có từng yêu anh, thì anh nghĩ xem lý do đó là gì? Phải, phải, là gương mặt anh, là tiền tài, danh vọng của anh! Nhưng Trung Phàm của tôi hơn anh tất thảy, anh không xứng với tôi!

‘Xin lỗi anh, em xin lỗi anh, nhưng xin anh hãy để em làm tròn ước nguyện cuối cùng, anh đã khốn khổ vì em nhiều rồi, hãy để em ra đi...’

- Em đang đùa anh, đang đùa anh có đúng không? Dừng lại đi, ha ha, em đang đùa anh...mà...

Nước mắt anh trong một phút quặn đau mà rơi xuống, từng giọt từng giọt một không kiềm nén được nữa, anh đang rơi vào bế tắc!

- Anh không tin tôi?

‘Rời xa em đi, em yêu anh...’

Nó gọi Trung Phàm bằng chất giọng ngọt ngào, đầy cám dỗ. Nó nắm cổ áo Trung Phàm kéo xuống khiến gã cũng bất ngờ, rồi nó tiến sát mặt - đặt lên môi gã một nụ hôn dịu dàng, gã chết sững! Con mồi của hắn, diễn xuất quá đạt, quá xuất sắc, nhưng tiếc thật, sắp đến lúc phải ra đi, nhưng sao trong tim bỗng vang lên nhịp trống liên hồi, không nỡ dùng bàn tay này để giết chết nó?

- Em...

Trái tim anh như vỡ nát thành hàng trăm hàng ngàn mảnh, nó chính là lừa dối anh sao, không, anh không tin vào mắt mình nữa rồi, anh không muốn tin, nhưng nỗi đau ấy đã dần hòa tan vào trong nước mắt

- Vương Nguyên, em đang đóng kịch đúng không, con người em... không phải như vậy đâu

Anh ôm chầm lấy tấm thân bé nhỏ của nó, siết chặt, anh nói những lời xuất phát từ con tim anh, những lời tưởng chừng như mai sau này, có thể công khai mà hét lên với thế giới này, sớm đã không thành!

- Tình cảm anh dành cho em là thật, trái tim này cũng là thật, Vương Nguyên, em không phải người như vậy, không phải chúng ta đã hứa sẽ luôn tin tưởng nhau hay sao, dù cho em có phản bội anh, anh vẫn tin em

- ANH IM ĐI! IM ĐI! – Liền thấy bóng của Trung Phàm phía trước mặt, nó đẩy anh ra thật mạnh, cả hai vẫn trong tư thế ngồi, anh đối diện trước nó, xoay về phía bức tường, còn Trung Phàm đứng đối diện nó, sau tấm lưng anh

‘Đến lúc rồi, hãy để em đi, cám ơn anh, vì đã tin tưởng vào em, em có chết, vẫn không sao trả hết ân tình nơi anh, Vương Nguyên yêu Vương Tuấn Khải, từ nay cho đến ngày sau, tạm biệt... anh!’

Nó cắn chặt môi, nhắm nghiền mắt, chờ đợi cơn đau đưa nó về chốn địa ngục, Trung Phàm hai tay dùng lực nâng chiếc ghế gỗ, nhắm vào đầu nó mà giáng xuống thật mạnh!

CRACKKKK!

‘Em đã đến nơi đó chưa, sao lại không cảm nhận được gì? Có phải bóng tối sẽ dẫn em đi, lạ thật, em không đau một chút nào’

Chiếc ghế sớm gãy ra thành từng mảnh, văng tung tóe khắp một góc phòng, anh ngã xuống đè lên người nó, cơn đau từ lưng như xé toạt toàn bộ cơ thể, vỡ tan!

- TIỂU KHẢIIII!

Anh gục xuống đầy đau đớn, nó gào thét lên, nước mắt cứ thế mà lã chã rơi không ngừng, nó ôm lấy cơ thể anh, trách mắng anh thật nhiều, rất nhiều, không ngừng gọi tên anh cùng những tiếng nấc đến xé lòng. Tại sao, tại sao anh ngốc như vậy, sao anh không để nó giải thoát, sao anh cứ thế mà đánh đổi sinh mạng nó hết lần này đến lần khác, sau anh lại đỡ chiếc ghế đó, anh có bị ngốc hay không!

- V-ương Nguyên...Em không sao, em không ..phải-là người...như vậy đún-g không... – Từng câu nói của anh rời rạc với những tiếng thở dốc đau thương – Em đ-đừng khóc...Anh-ở...đâ-y!

Anh áp một tay lên má nó, giúp nó hong khô những giọt nước mắt trong veo như hạt sương buổi sớm...

Hoétt!

- Tất cả bỏ vũ khí xuống!

- A...

- Vương Nguyên!

Cảnh sát bước vào, anh Kì Lạc đứng ở phía sau, thấy Vương Tuấn Khải trong tình trạng sắp ngất đi, liền bước tới, nhưng không!

- Bước thêm nữa, tao sẽ giết thằng nhóc này!

Từ phía mép bàn, gã nhanh chóng cầm lấy con dao gọt trái cây, gã ghì chặt lấy Vương Nguyên, kề dao trước cổ. Ánh mắt đe dọa đáng sợ khiến con mồi trong tay hắn run lên từng hồi từng hồi, chân đã không còn đứng vững nữa

- Sao? Có ngon, có ngon thì lại đây cứu nó đi! TẤT CẢ BỎ SÚNG XUỐNG, GIƠ HAI TAY LÊN!  KHÔNG THÌ TA GIẾT

Tim nó bỗng ngừng đập, đầu dao sắt nhọn cứa một đường lên cổ nó, chỉ là động tác nhỏ, nhưng máu của nó đang tứa ra, chảy dọc xuống mảng áo trắng, nó ngất đi...

- Nhìn rõ chưa, các người nhìn rõ chưa, bỏ súng xuống, các ngươi muốn nhìn thấy thằng nhóc này chết đúng không!

Vương Tuấn Khải cố gắng cầm lấy từng hơi thở khó nhọc, hai tay lấy mặt đất làm điểm tựa mà chống người ngồi dậy, anh ngước mặt lên nhìn Kì Lạc van nài

- Bỏ vũ khí xuống! – là anh ra lệnh

Cạch, cạch, cạch

- GIƠ TAY LÊN ĐẦU HẾT CHO TAO              

Như bị một sự điều khiển, mọi người đều tất thảy làm theo, đến lúc này, chỉ còn một cách duy nhất!

- Trung Phàm Ca Ca, lí do anh làm việc cho ba em là gì, anh cần gì? Là tiền sao?

- Mày hỏi điều đó làm gì?

- Anh giết người chỉ vì đồng tiền, anh có cảm thấy xấu hổ với lương tâm không, nếu chị biết, chị sẽ rất đau lòng, không phải anh rất yêu chị hay sao

- Phải, tao yêu, nhưng mày nhìn xem, vợ sắp cưới của tao đang sắp chết ở trong bệnh viện kia kìa, mày nghĩ tao phải làm gì? Tiền sao! Ha! Tao ghét tiền, vì tiền mà người tao yêu đang lâm vào bi kịch, vì tiền mà hết lần này đến lần khác ám ảnh tao! Vậy mày nghĩ tao có thể cần gì ngoài tiền hả?!

- Nếu chị biết những đồng tiền này xuất phát từ những việc nhơ bẩn, anh nghĩ chị sẽ tỉnh lại nhìn anh hay sao? Con người thật của anh đâu rồi, anh vì đồng tiền mà làm cho mờ mắt? Anh nghĩ khi giết thằng nhóc đó rồi anh sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc? Anh tỉnh lại đi!

- ...

- Anh thử giết nó xem, rồi giết em luôn này, rồi chính anh cũng chết trong vòng vây của pháp luật, vậy ai là người chăm sóc cho chị đây! Anh có suy nghĩ đến điều đó chưa! Pháp luật, anh sẽ không bao giờ chối cãi được!

- CÂM MỒM!

- Trung Phàm Ca, anh đã từng bảo với em, anh sẽ sớm vượt qua số phận của chính mình đúng không, bây giờ anh đã là doanh nhân thành đạt đó thôi, còn số tiền đó, em nhất định sẽ giúp anh, chi bằng anh dừng lại đi, nếu anh không muốn pháp luật ra tay trừng trị, anh chỉ còn có chị, anh có muốn chị thất vọng về anh không?

Giọng Vương Tuấn Khải run run, hơi thở dần yếu đi nhưng vẫn cố nói thật rõ ràng

- Anh, nghe em đi, anh đi cùng ba em lâu đến như vậy, nhưng lẽ nào anh không phân biệt được sai trái hay lẽ phải sao, anh à, chị đang đợi anh ở bệnh viện, anh mau đến đó đi, anh tiếp tục ở đây, anh sẽ nhận được gì, cảnh sát đang ở đây đó!

Ánh mắt Trung Phàm chợt dâng lên những đợt sóng rất nhẹ, mi mắt hắn phủ rạp xuống, cả thân người như suy sụp mà bất giác chân chẳng còn vững, thân người Vương Nguyên mất đà mà trượt hẳn xuống, thật may vì anh đã kịp đỡ cả thân người nó ôm vào trong lồng ngực, mùi máu tanh tưởi sộc vào trong cánh mũi, máu vẫn chảy thấm đẫm cổ áo một màu đỏ tươi...

Keng!

Trung Phàm buông con dao xuống, rồi từ từ quỳ xuống, cảnh sát đã bao vây và giải đi...

- Vương Tuấn Khải!

Đôi mắt mệt mỏi của anh khép lại, anh mệt quá, cơ thể anh rất đau, mơ hồ cảm nhận được người mình bị nhấc bổng lên rồi đặt vào trong xe, Vương Nguyên, em ấy vẫn an toàn...

Trong lúc thiếp đi, vẫn mơ hồ cảm nhận gió đêm ùa vào khe cửa nhẹ rất nhẹ, nhưng lại không thể nào cuốn đi những khúc mắc trong lòng anh, anh sẽ không trở về nhà, ngày hôm nay thôi, cho anh yên bình một chút!

-Nhà Kì Lạc-

Sau khi gọi bác sĩ riêng đến khám cho hai đứa thì trời đã khuya lắm rồi, người tỉnh dậy đầu tiên là Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải vì chấn thương mạnh phần lưng nên hôn mê sâu, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trên cổ tay, đầu gối là những dải băng màu trắng còn rướm một chút máu chưa khô

Vương Nguyên nằm bên cạnh hơi dịch người ra một tí sợ động chạm vết thương nơi anh, đôi mắt nó hơi sưng húp lên vì khóc, nó nằm hẳn về một bên, ngắm nhìn gương mặt anh đầy những vết xước dần nhạt màu, nó cảm thấy có lỗi với anh nhiều nhất. Nó vươn tay ra chạm vào từng góc cạnh vuông vắn, chạm vào đôi môi anh, chạm vào đôi gò má...

Nụ hôn đó, chính là miễn cưỡng, là dại dột, này Vương Tuấn Khải, nhất định phải đòi em trả lại nụ hôn đó cho anh, vì vậy mà mau mau mở mắt ra nhìn em!

Nó chợt mỉm cười, dù sao mạng sống của cả 2 đã được bảo toàn đó thôi, nó chợt nghĩ như thế này, rằng con người nếu đã dấn thân vào bùn lầy nhơ bẩn của tội ác đều có nguyên nhân - đều bắt nguồn từ một ham muốn nào đó để rồi đánh mất đi bản chất của mình. Trung Phàm là người vì ham muốn mà đánh mất đi trong suy nghĩ, nhưng bản chất con người lương thiện không dễ dàng mất đi bởi lẽ anh có tình yêu thương...

Cảm thấy mình đã bước qua thêm một ải này rồi, đã rất may mắn rồi...Thật may, vì anh đã không buông cánh tay nó ra mặc dù nó vội quay lưng bước

- Vương Nguyên, ăn chút gì đi em, thằng Khải chắc ngày mai sẽ tỉnh lại thôi mà, em không được buồn nhiều đâu đấy, vết thương của em, có đau không? – Kì Lạc nhìn vào vòng băng nhỏ trên cổ nó, chỉ biết xoa đầu an ủi nó thôi, nó lắc đầu

- Dạ, em không đau đâu, đã may lại rồi, sẽ lành ngay thôi, cám ơn anh Kì Lạc!

Môi nó vẽ một đường cong, gật đầu nhận lấy bát cháo từ anh Kì Lạc, hương rất thơm, có thịt bằm, cà rốt và hành, nó nhìn bát cháo mà đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, nó tự đút cho mình từng thìa cháo nóng hổi, nó muốn mình khỏe lại thật mau, chỉ để chăm sóc cho anh thật tốt

Song, nó dọn dẹp qua loa, vệ sinh cá nhân rồi nằm xuống, vòng tay qua người anh, tham lam hít lấy mùi hương riêng của anh sau ngày dài xa cách, anh vẫn vậy, mùi hương rất nam tính và rất riêng, làm cho cơn mộng mị sớm đè chặt lấy mi mắt nó đã ríu lại

‘Bầu trời buổi hoàng hôn tuyệt đẹp in hằng trên mặt biển một màu đỏ ối, những đám mây trắng bồng bềnh trôi như dải kẹo bông ngọt ngào, gió khẽ đưa vù làm rối tung làn tóc của anh

“Này, nếu bắt được anh, anh sẽ cõng em về, nếu em thua, em phải cõng anh đấy nhé!”

Tận cùng là nơi chân trời gió cát mịn màng, anh đi bên cạnh em, cùng em lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, cùng em lắng nghe âm thanh của một buổi chiều dần tàn trong ánh nắng. Anh nhẹ đan tay mình vào tay em, hỏi em rằng có muốn chơi trò đuổi bắt, em liền hếch mũi lên trêu anh

“Được thôi, cóc sợ anh đâu, em chạy nhanh như thỏ mà”

Em liền đứng thành tư thế chuẩn bị, rồi vươn vai vài ba cái khởi động cơ thể nhịp nhàng. Anh nhìn em, phì cười, ánh mắt anh chợt sáng lên những tia rất đỗi ấm áp

 “Rồi, chuẩn bị xong chưa, anh đếm từ một tới ba rồi chạy đấy!

Một

...

Ba!”

“A! Anh chơi ăn gian, cái đồ chơi ăn gian”

Em liền chạy đằng sau anh, cố gắng bắt kịp anh trong khoảnh khắc ấy, nhưng chân em ngắn, chân anh lại dài, thế nào mà anh còn bắt nạt em, đồ Vương Tuấn Khải siêu cấp đáng ghét! Em chạy theo anh, cách anh từ 3 bước đầu tiên rồi dần là 5 bước, 7 bước. Thấy anh đằng trước liên tục quay đầu lại nhìn em, cười híp cả mắt. Đến lúc thân mệt rã rời, em đứng yên một chỗ, làm mặt phụng phịu với anh

“Hey, con thỏ rùa, giận anh sao?”

Từ xa anh chạy đến, anh áp tay lên gương mặt gầy gò của em rồi xoa đầu em thật nhẹ, em vẫn tiếp tục giả vờ - môi vểnh lên hờn dỗi

“Định quịt nợ anh đó sao?”

Anh tiến sát gương mặt em, định trao cho em một nụ hôn vào má, em né qua một bên rồi vòng tay ôm anh thật chặt

“Bắt được anh rồi nhé, GAME OVER!”

Em tựa cằm mình lên vai anh, bàn tay em xoa xoa tấm lưng anh thật nhẹ. Anh đẩy em ra chậm chạp rồi nhìn sâu vào đôi mắt em ngập tràn tình yêu, anh mỉm cười, thơm nhẹ lên đôi má em đang đỏ lựng

“Chơi ăn gian đúng không?”

“Không có chơi ăn gian nha, anh chưa bảo dừng cuộc chơi còn gì” – em véo vào mũi anh một phát rõ đau

“Bày đặt giận nữa, phải phạt, phạt mới được!!”

“Phạt gì c--...A!”

Anh chợt ôm cả thân người em mà nhấc bổng lên cao, anh bế em, xoay một vòng trên cát... Vào giây phút đó, trái tim em như hẫng đi một nhịp, cả một bầu trời gói gọn trong tầm mắt... Em bỗng nghĩ nếu tình yêu của anh và em là một vòng tròn. Liệu có kết thúc hay chăng? Hay rằng điểm kết thúc ấy nằm đâu đó trên đường tròn tình yêu? Xoay một vòng, em có cả thế giới, xoay một vòng, cuối cùng lại trở về bên cạnh anh!

‘Em đã nghĩ cả đời này, không phải chỉ có thể nương tựa vào nhau trong giây lát

Kiếp sau em vẫn chờ đợi anh, cùng nhau ngắm tia nắng ban mai ấm áp

(Đã yêu như vậy –王俊凯)’

End Chương 6

Giấc mơ của Nguyên Yak có viết hẳn thành một oneshot, muốn đọc các bạn cứ search Wattpad “Yakasumi” click vào tổng hợp fic nha

Bữa nay Yak không được khỏe nên không có kiểm tra được, vừa viết xong lúc chiều nên giờ up luôn không có kiểm tra lại kĩ. Nếu có sai sót gì cho Yak xin lỗi nha

Cám ơn vì đã theo dõi fic hơn nửa chặng đường, Yak rất rất là biết ơn

Trong vài tuần nữa nếu Yak bận học kiểm tra thì 2 tuần 1 chương nha, mấy bạn thông cảm

Cuối cùng là nhớ cmt và vote cho Yak nếu thích nha

Chúc một buổi tối vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro