[Chương 5] Hẹn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

[HẸN ƯỚC]

Đầu nó đau!

Vừa tỉnh dậy đã thấy trong người thực mệt mỏi, may thật, hôm nay là ngày nghỉ, nó không phải đến trường, nhưng mà... nhìn sang bên cạnh chỉ thấy lạnh lẽo vô cùng? Anh đã đi đâu?

- Cậu Vương Nguyên, cậu ăn chút gì đi, cậu chủ đã đi từ sớm rồi

Chị Đình Y bước vào, trên tay là tô cháo nóng hổi

- Anh ấy đi đâu vậy chị?

- Tôi không rõ, cậu ăn liền cho nóng

Chị rời khỏi ngay sau đó, để lại một mình nó trong căn phòng trống trải, nó thấy choáng quá, nó ngồi xuống giường, bỗng nghĩ đến việc có khi nào anh giận nó vì đêm hôm qua hay không? Nó nghĩ, nó cố nghĩ, nó không nhớ gì cả! Nó tự vỗ vào thái dương, nó chỉ biết hôm qua đã uống rất nhiều - nó chỉ vì một chút giận dỗi không đáng có mà không nghe lời anh, đã làm anh phiền lòng. Anh có lẽ giận nó lắm, vì nó mà anh rời bữa tiệc sớm hơn dự định, vì nó mà anh phải lo lắng đủ điều. Thế đấy... Nó buồn chẳng thèm ngó ngàng đến cái ăn, đi qua đi lại nhàm chán rồi lại trèo lên giường, ôm lấy tấm thân mảnh khảnh cô đơn mà tủi thân vạn phần

Nó lại chìm vào giấc mơ dài vô tận!

Rồi... Khi nắng lên cao lắm, buổi ban trưa gay gắt nhanh chóng kéo đến, một lần nữa, không thấy anh đâu!  Bữa trưa hôm nay chỉ có nó, riêng nó thôi. Nó chán nản, cầm đũa nghịch nghịch chén, đưa chút cơm vào miệng, nhai qua loa rồi buông. Chị Đình Y thấy nó thế cũng không dám nói gì, chỉ mong nó quay lại ăn một chút

Cạch!

Vương Tuấn Khải về đến nhà, quần áo đã sớm xộc xệch – áo bỏ ngoài quần, cà vạt đã tháo một nữa, thân áo bám đầy là bụi

- Cậu chủ về ạ!

- Vương Nguyên đâu rồi, đã ăn gì chưa?

Chị đưa mắt về phía căn phòng rồi lắc đầu

Anh thở dài một tiếng, nhanh chóng đi vào, không nói một lời nào nữa, Vương Nguyên, em lại hiểu lầm gì nữa đây?

- Vương Ng...

Căn phòng lúc bấy giờ chìm ngập trong bóng tối, trời đã sớm xế chiều, rèm cửa lại không hề mở...

‘Tối quá, em đâu rồi’

Anh bật công tắc đèn, những tia sáng đầu tiên chạm vào ánh mắt, anh không quan tâm thứ ánh sáng dần bao trùm lấy tất thảy căn phòng ấy, vì anh đang tìm, tìm nó giữa không gian tăm tối tưởng chừng như nuốt chửng nó đi

Đau lòng!

Anh thấy -  thấy nó ngủ gục trên bàn, tay này đặt trên tay kia, đầu gối lên, gương mặt nghiêng nghiêng lòa xòa tóc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh đến gần bên, nhớ mong nó thật nhiều, anh định chạm vào nó, gọi nó dậy, nhưng khi nhìn thấy giọt nước mắt trong vắt còn chưa khô đọng lại trên gò má nó, anh không can tâm...

‘Vì sao em khóc? Vì sao không ăn gì? Tiểu Nguyên Nguyên thật hư hỏng’

Anh vuốt nhẹ má nó rồi bế nó lên, xoay người định đặt xuống giường thì nó choàng tỉnh, vừa nhìn thấy anh, đôi mắt như bầu trời đầy sao ấy thoáng những tia buồn bã...

- Xin lỗi, anh làm em khóc

Nó lắc lắc đầu, vùi mặt vào cổ anh

- Xin lỗi anh, em sai rồi...

Những giọt nước mắt của nó chực trào, ướt đẫm cổ áo của anh, anh để nó ngồi trong lòng mình, lau lau nước mắt cho nó, nâng cằm nó lên

- Thằng bé ngốc này, sao em khóc?

- Anh tránh mặt em, anh giận em...

Lý do mà nó tự suy diễn là đây ư, anh không giận, nhưng câu trả lời của nó, khiến anh cảm thấy rất rất có lỗi, nó đã không ăn gì từ sáng mà nước mắt đã sớm thay cơm!

- Tiểu Nguyên ngốc, anh đến trường tổ chức sự kiện, em có bị ngốc không đấy, ngày mai là ngày tổng kết mà

Anh xoa xoa đầu nó, ôi, giận nó đến chết đi ấy chứ, cái con người hay suy nghĩ lung tung này

- Nhưng, nhưng mà...

Anh tiến sát hơn, hai tay áp chặt lên gương mặt nó, đặt lên trán một nụ hôn nóng hổi...

- Anh thương em còn chưa đủ, cớ gì lại tránh mặt em

Môi nó chợt vẽ một nụ cười, đôi mắt sáng lên lấp lánh. Anh vuốt mái nó, bảo với nó chờ anh tắm rửa sạch sẽ, rồi sẽ cùng nhau đi ăn tối, đi công viên

‘Một chút lo sợ, lo sợ rằng anh sẽ bỏ mặc em, một chút day dứt, day dứt trong lòng, tự trách mình nhiều lắm. Nhưng nhiều hơn cả, là em nhớ anh, em nhớ anh đến phát điên... Vương Tuấn Khải này, xa anh nửa ngày trong lòng đã rất buồn nếu không may chúng ta rời xa nhau, có phải em sẽ tuyệt vọng lắm hay không? Thôi, lại nữa rồi, mỗi khi không anh em lại nghĩ đến những thứ xui rủi là như thế nào? Anh đã dạy em phải lạc quan còn gì?’

Nghe tiếng mở cửa, nó đứng dậy, tiến về phía anh, vòng tay kéo anh sát nó hơn, nó ôm anh thật chặt, anh là của nó, anh đừng rời xa nó nhé!

- Lại nhõng nhẽo nữa rồi, em có phải con trai không đấy

Lồng ngực anh vang lên những tiếng thùm thụp rất nhỏ, nó vo tay thành nắm đấm, đánh yêu lên người anh, anh chỉ cười hạnh phúc, chỉ siết chặt nó hơn

- Đi thôi nhóc! Em là thực vật à, không biết đói luôn đấy

Vương Tuấn Khải cầm bàn tay nhỏ của Vương Nguyên mà nắm lấy, sẵn sàng đưa nó đi khắp thế gian rộng lớn

Họ cùng đến quán ăn vỉa hè, ăn những món ăn mà nó thích, song lại tản bộ khắp con đường, cùng nếm cùng thử những thức ăn thức uống mới lạ ở những góc xe đẩy bên lề, anh thích được chăm nom, được chiều chuộng nó. Vì sao à? Vì nó gầy lắm, có ăn nhiều cũng không béo lên tí nào, anh thường trêu nó rằng “Nuôi ai thì nuôi, nuôi Vương Nguyên là lỗ nhất” Lúc đó nó giận anh mà ăn đầy 3 chén, anh thích thú mà châm chọc suốt thôi

- Tiểu Khải, anh có giận em lắm không, em xin lỗi, hiểu lầm anh rồi. Anh vào trường chuẩn bị chương trình, còn em chỉ biết trách anh. Xin lỗi

- Tiểu Nguyên Nguyên, chuyện qua rồi đừng nhắc lại làm gì, em không được nghĩ đến nữa, có nghe không?

Anh bẹo má nó một cái rõ đau, nó bĩu môi, liền sử dụng chiêu làm nũng ra uy hiếp anh

- Ngốc vẫn hoàn là ngốc, ha ha

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cùng đan bàn tay lại với nhau, cái giá lạnh của mùa đông đã rời đi, chỉ còn sự ấm áp lạ lùng gói gọn trong lòng bàn tay

- Nhìn xem, là gay đấy

- Mới tí tuổi đầu đã yêu đương nhăng nhít, lại là con trai nữa, con nhà ai mà hư hỏng

- Lũ đồng tính nhìn nhức cả mắt

- ...

Dọc trên đường đi, người người bắt đầu xì xầm to nhỏ, vô tình hay cố ý mà lọt vào tai, khiến con tim như hàng ngàn hàng vạn những gai nhọn xuyên sâu vào tứa máu, nó bỏ tay anh ra, nắm chặt gấu áo của mình, trong lòng rối như tơ vò. Anh thì không quan tâm, tiếng nói của xã hội đã là gì nếu chúng ta chấp nhận nhau, xã hội không có quyền ngăn cản chúng ta đến với nhau,  xã hội không có quyền áp đặt chúng ta vào khuôn khổ. Nhưng...

Nó đã dừng lại...

- Em lại đây!

Anh nắm cổ tay nó kéo đi. Vực nó ngồi xuống băng ghế đá gần đó – nơi không người qua kẻ lại

- Em không tin anh sao?

- ... - Nó không đáp, môi mím chặt

- Em trả lời đi, em đừng mềm yếu có được không, chúng ta là con trai thì sao, anh yêu em em vẫn chưa hài lòng sao? Anh chấp nhận ở bên cạnh em, còn em thì sao?

- Em xin lỗi, xin lỗi

- Vương Nguyên! Đừng luôn miệng nói xin lỗi với anh, nhìn anh này

Nó ngước mặt lên, ánh mắt anh nhìn nó thật dịu dàng, quá đỗi chân thành và ấm áp, là anh – là Vương Tuấn Khải đa tình. Tình yêu của anh với nó là thật, trái tim của anh là thật!

- Anh ở đây – Anh ôm đầu nó vùi vào khuôn ngực – Em có tin anh không?

Nó gật đầu, nó đã thấu, nó đã thấu rồi, là vì nó dễ bị ảnh hưởng bởi lời phán xét của xã hội, là vì nó lo sợ mọi người ghê tởm với thể loại tình yêu đi ngược với quy luật, là vì nó sợ anh sẽ không được chấp nhận trong cuộc sống quá đỗi khắt khe. Chúng ta chấp nhận nhau rồi sẽ vượt qua được, có đúng không...

- Em tin anh, Vương Tuấn Khải

“Không có tình yêu nào là sai, khi chúng ta chấp nhận nhau”

- Hứa với anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh

- Tiểu Khải cũng hứa với em đi, từ nay cho đến về sau, Tiểu Khải không được bỏ mặc em đâu đấy

- Ừ, cùng hứa... Anh hứa khi lớn lên, anh sẽ bảo vệ em, em sẽ bảo vệ tình yêu này chứ?

Nó và anh chìa ngón út ra rồi móc lại, hai ngón cái đặt vào nhau như một loại đóng dấu, rồi hẹn ước của cả hai gửi về ngọn gió đông, hẹn ước cùng nhau trưởng thành, cùng nhau bảo vệ thứ “tình yêu không có tiếng nói”, hẹn ước cùng bên nhau, đi đến cùng trời cuối đất!

...

8 giờ tối hơn.

Đến lúc trở về thì bắt gặp xe riêng của ba mẹ đậu ở ngoài, Vương Nguyên liền nép ở sau lưng anh không dám tiến về phía trước

- Sao vậy, Nguyên à?

- Nhỡ họ phát hiện mối quan hệ của tụi mình thì sao...

- Anh sẽ bảo vệ cho em, đi nhanh lên, em muốn tối nay ngủ ngoài đường sao?

Hai tay anh đặt lên vai nó, đẩy nó đi

- Ba mẹ con về rồi!

- Tiểu Khải về đấy hở con?

Cả nhà đang tụ họp tại phòng khách, chỉ thiếu mỗi anh, ba mẹ anh đang ngồi uống trà, xem chương trình đón năm mới trên ti vi. Lần đầu tiên nó gặp ba anh, trước giờ chỉ biết mỗi mẹ anh thôi, mẹ anh đặc biệt quý nó, lần trước nó giúp bà lặt rau trong lúc làm cơm, cả hai đã trò chuyện rất nhiều. So sánh với bây giờ chỉ khác mỗi quan hệ, lần trước xã giao với bà với tư cách là một đứa không quen không biết, còn bây giờ là người thương của anh. Về ba anh, khí chất toát ra cao ngời ngời, vẻ lạnh lùng, băng lãnh hệt như anh. Cơ mà gương mặt anh dễ nhìn, còn ba thì thoạt có vẻ khó gần lắm!

- Con chào cô, con chào chú

- Vương Nguyên hả con, cả tháng không gặp, lớn rồi nè – Mẫu thân hướng về phía Vương Nguyên mà mỉm cười, ánh mắt rất trìu mến, hiền hậu

- Con tên Vương Nguyên sao? – Phụ thân của anh lên tiếng, giọng khá trầm khàn, nếu nhắm mắt lại, chắc nó sẽ sợ sệt lắm

- Ơ, dạ..dạ, con thưa chú

- Hai đứa về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tổng kết mẹ sẽ đến trường với 2 đứa

- Dạ, chúc mẹ ngủ ngon

- Con chúc cô, chúc chú ngủ ngon

Nó cùng anh rời đi, lúc ngoáy đầu ra nhìn bỗng nhìn thấy một tia đáng sợ từ ba anh, là nó nhìn nhầm sao?

RẦM!

- Bảo bối... – Anh kéo nó vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại

- Anh-anh định làm gì?

Anh đẩy nó vào một góc tường, một tay chặn ngang, tay kia đặt lên má nó

- Làm gì, làm gì vậy... Bỏ em ra đi... – Nó đẩy đẩy cánh tay đã cố định kia, mặt đỏ lên như quả gấc chín, nó cúi gầm mặt, ánh mắt đầy vẻ bối rối, băn khoăn

- Anh nhớ em...

Nó như chết đứng, anh đang làm gì vậy, nó sợ quá...

Anh cúi xuống, nghiêng nghiêng đầu, ngày càng tiến gần nó hơn, anh nhìn vào đôi môi hồng tươi hơi khô của nó, đôi hàng mi khẽ run run, bờ môi anh cách nó 5cm...

4cm...

3cm...

Nó nhắm mắt lại, bỏ hết sỉ diện mà vòng tay sau gáy anh, chờ đợi một nụ hôn ngọt ngào...

Nó từng chút, từng chút một cảm nhận hơi thở ấm nóng của anh chạm vào làn da nơi khuôn mặt, cảm nhận nhịp đập hai con tim vào khoảnh khắc ấy như hòa vào nhau

Anh cũng vậy, anh thả lỏng người, nhắm mắt lại

2cm...

‘You got a message! You got a message!’

Nó giật mình, tưởng có ai bước vào mà đẩy anh ra, xoay người vào bên trong, tim đập liên hồi liên hồi đến sợ hãi

Tít tít!

“Tiểu Khải, ba cần nói chuyện riêng với con!”

Ánh sáng từ điện thoại nhấp nháy chưa đầy 5 giây rồi tắt, anh lo lắng nhìn về phía Vương Nguyên:

- Xin lỗi, anh làm em sợ à?

Nó gật gật đầu, nét mặt lộ rõ vẻ sợ sệt

- Anh xin lỗi, thôi nào! Chúng ta mau đánh răng rồi ngủ sớm, ngày mai là tổng kết, có biết không...

‘Lập tức nhìn thấy tay em xoắn lại lo lắng, em sợ hãi đến như vậy sao, hay vì em quá bất ngờ, cảm thấy có lỗi với em rất nhiều, muốn gần gũi với em, thật khó khăn’

- Vương Nguyên, mau lại đây, nằm xuống đi

Nó vẫn không nói một lời nào, ngoan ngoãn đặt người xuống giường – bên cạnh anh!

- Giận tôi lắm sao...

- Dạ không, không có... Em sợ

- Lúc tôi gần em sao?

- Là sợ người khác phát hiện ra – Nó nói lí nhí, song lăn vào trong lòng anh, mặc nhiên cho vòng tay rắn chắc nơi anh ôm lấy thật ấm áp

- Anh sẽ kể em nghe một câu chuyện ngắn, em có muốn nghe không

Nó tựa đầu vào lồng ngực anh, lẳng lặng lắng nghe với ánh mắt mong chờ

"Trong tiếng hát của anh

Em là một cậu bé nhút nhát, sống nội tâm, lúc nào cũng trong trạng thái ‘trốn nhui trốn nhủi trong vỏ ốc’. Từ nhỏ, em đã mắc một căn bệnh khó trị - ung thư. Cả cuộc đời chỉ biết mỗi gian phòng trống không và đôi ba ngọn gió 4 mùa...

Ngày ấy, trước khi gặp anh, em đã thân với bọn con trai. Đã từng nghĩ đến con gái, nhưng chẳng định nghĩa được gì. Ngày Valentine đến, họ tỏ tình với em, tặng chocolate cho em, nhưng mà anh biết không, lạ thật, em chẳng có bất kì cảm giác nào ngoài 2 chữ ‘biết ơn’. Em đã vô vọng... Vì sao à, vì em là gay. Em không hề biết là do chính em bị tác động bởi cuộc sống xã hội, hay vì sinh ra đã là kẻ ‘chẳng giống một ai’

Em vẫn tiếp tục học trong ngôi trường cấp 2 ngày ấy như một lẽ thường tình, cho đến khi ba mẹ phát hiện ra tình cảm của em với một bạn nam trong lớp, họ đã buộc em phải nghỉ học, để bảo vệ cho em -  bảo vệ con người em, bảo vệ tiếng nói của em... Em đã suy sụp bởi lòng tốt của họ, bệnh tình từ đó mà càng thêm trở nặng

Em luôn tìm bóng dáng bạn ấy bên ngoài cửa sổ, em như con chim bị nhốt trong lồng, khát khao tìm về thế giới tươi đẹp. Em luôn tìm kiếm thứ tình cảm non nớt mà mình đã từng có trong dòng kí ức đã quá muộn màng. Em tìm, tìm trong lòng em chỉ thấy nỗi cô đơn, tuyệt vọng. Em ho khan từng cơn, một tay em ôm chặt lồng ngực đang nhói đau, một tay em bịt chặt mồm, không thể để ba mẹ nghe thấy được, rồi em thấy, thấy dòng máu đỏ tươi trên lòng bàn tay...Em quen rồi, lấy tạm ba mớ khăn giấy lau qua loa rồi nhẹ lau đi những giọt nước mắt. Em khép lòng, đóng cửa trái tim

Vào ngày nắng ấy, gió vẫn chan hòa, chim vẫn chuyền cành thi nhau ca hát, hoa vẫn cứ đua nhau khoe sắc cho đời, em vẫn ngồi đấy, bên góc cửa sổ, bạn ấy chắc đã quên em mất rồi, bạn ấy chắc ghê tởm với thứ tình yêu này lắm...Tiện tay, là tiện tay thôi em nắm lấy một góc rèm cửa sổ, định bụng là kéo rèm và trở về giường đọc sách. Thì em gặp anh!

Anh – kẻ vẫn thường đi qua lối nhỏ của khu phố vắng, mỗi lần đi ngang qua, lại ngước mắt lên nhìn em, còn em chỉ lo mong ngóng bạn ấy, em không thèm ngó ngàng đến anh... Cho đến hôm nay, em bắt gặp ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng chứa đầy sự quan tâm! Mắt chạm mắt, em xoay người vào tường, nhanh chóng đóng cửa sổ lại, sợ quá, anh là ai đi qua cuộc đời em?

Cứ như vậy, cứ như thế, mỗi buổi trưa đi học về, em lại gặp anh, dù chỉ là nhìn anh qua tấm kính trong veo như màu của giọt nước mắt... Anh đứng đó, nhìn em muốn chào hỏi rồi lại bước đi. Cơ mà anh có biết không, khi anh xuất hiện trong ngày mưa bóng mây cùng chiếc ô màu trắng, em khát khao được bước ra khỏi nhà một lần, một lần thôi, để em được kết bạn với anh

“Này, cậu gì ơi!”

Là lời đối thoại đầu tiên em nghe được từ anh trong buổi ban trưa đầy nắng...

Anh đứng đó, bóng đổ sau lưng đen kịt, anh phi một chiếc máy bay giấy lên ban công phòng em, chờ em ra ngoài nhận lấy, nhưng không! Em chỉ ngước nhìn, em chẳng dám bước ra

Ngày một rồi ngày hai ngày ba...

Anh vẫn phi những chiếc máy bay giấy màu xanh màu đỏ, anh nào đâu hay biết, khi anh về - là lúc em đón nhận những tin nhắn từ anh

“Chúng ta có thể kết bạn không, anh là...”

“Trông em có vẻ buồn quá, chúng ta hãy trò chuyện với nhau”

“Chờ em mãi không thấy hồi đáp, anh hụt hẫng rất nhiều”

Những lời của anh, em không cần biết nó có xuất phát từ trái tim hay không, nhưng đã làm con tim em rung động, em cám ơn anh, vì đã đi ngang qua đời em như một lẽ đương nhiên, vì đã kết bạn với em như vậy! Em mở cánh cửa sổ, như mở ra một nửa cánh cửa khác cho trái tim mình, em viết loay hoay vài dòng trên miếng bìa cứng màu xanh của lá, viết rằng “Em là... Từ nay chúng ta là bạn nhé” rồi phi thẳng hướng về phía anh, mặc kệ nó có lỡ bay cao bay xa nhường nào...

Anh à, không hiểu sao em cứ nhớ đến mùa đông năm ấy, anh mặc chiếc áo cổ lọ màu trắng, trên lưng anh mang một cây đàn guitar màu nâu gỗ...Anh ôm đàn, anh hát cho em nghe, tiếng hát của anh như tiếng lòng, nhẹ nhàng mang đến cho em những xúc cảm

“Khi anh chẳng chút phòng bị, chưa hề đắn đo, em bất chợt xuất hiện

Em xuất hiện trong thế giới của anh

Đem đến cho anh niềm hạnh phúc bất ngờ

Khiến anh không thể khống chế tình cảm của mình...”

Giây phút đó tim em như hẫng đi một nhịp, cảm giác đó không thể nào diễn tả bằng lời, em bắt đầu có tình cảm với anh...

Và cũng vào ngày đông ấy, khi nhiệt độ rơi xuống ít nhiều, em choáng váng, mặt tái xanh, căn bệnh lại tái phát làm chính em ốm đi ít nhiều, ba mẹ phát hiện ra và đưa em đến bệnh viện gần nhất, em đã không còn gặp anh!

Em sợ lắm anh à, em sợ mùi sát trùng nơi bệnh viện, em sợ một màu trắng tang tóc đến đau thương, lúc nào cũng vậy, khi nào cũng thế, chiếc khăn trắng của em nhuốm màu máu đỏ tươi. Em không chấp nhận, em muốn về nhà, em muốn được gặp anh, em nhớ những chiếc máy bay giấy của anh

“Tại sao em ở trong phòng mãi vậy? Sức khỏe có tốt không? Có bệnh thì nói cho anh biết đấy, khi nào xuống đây được, anh dẫn em đi đến một nơi”

Anh à, em nhớ anh, em nhớ anh đến phát điên, nhớ giọng nói của anh, nhớ giọng hát trầm khàn ấm áp của anh, em nhớ anh của ngày hôm qua – một người con trai với chiếc áo cổ lọ màu trắng. Em không chịu đựng được nữa, em giật giật gấu áo của mẹ

“Mẹ à, con muốn được ra ngoài, con không muốn ở đây...”

Em tâm sự với mẹ rằng, em khao khát được trò chuyện cùng anh, em mong mỏi được gặp anh, rồi...Em thích anh nhiều lắm. Mẹ chỉ khóc, khóc vì tình yêu trong em khác lạ hơn bao người, khóc cho bệnh tình của em ngày một trở nặng, mẹ đã giao em – gửi đến cho anh

Ngày hôm sau, em chóng xuất viện sau 3 ngày dài như 3 thế kỉ... Em đứng đợi anh, trên một góc đường trước nhà, rất đỗi quen thuộc. Không biết, 3 ngày qua anh có đứng chờ em như bao lần hay không... Kìa, anh đang bước đến, tim em càng lúc càng đập nhanh hơn, em sợ quá...

“Em ở đây sao, anh chờ em mãi”

- Anh à, chúng ta rồi sẽ vượt qua có đúng không? - nó ngước lên nhìn anh, giọng nói thật khẽ

- Chỉ cần chúng ta tin tưởng như vậy là quá đủ rồi, Vương Nguyên!

"Anh ôm lấy em, như chúng ta đã từng quen nhau từ lâu lắm rồi. Mà anh nè, lần đầu tiên anh nghe thấy giọng của em, anh có thấy giống con gái không, từ nhỏ đã bị chọc như vậy rồi, lạ thật, là con trai mà giọng lại trong veo, không một chút nam tính nữa. Anh có ấn tượng lần đầu với em như thế nào?

Anh kéo em đi, kéo em đến bên ngọn đồi phía sau trường học, nơi có một gốc đa già cằn già cỗi to đùng. Anh và em cùng ngồi đó, ngắm bầu trời vạn phần xanh biêng biếc, những đám mây bồng bềnh, xốp nhẹ hệt như kẹo bông gòn ấy anh nhỉ, chúng ta cùng dựa vào gốc đa, cùng giới thiệu bản thân cho đối phương thêm hiểu rõ, rồi anh kể cho em những câu chuyện cười, là sao ấy nhỉ...Thực là hạnh phúc

Em lớn lên theo câu chuyện kể của anh, trong những lời ca do anh sáng tác -  khi những ngọn nến từ chiếc bánh kem mãi sáng lấp lánh như hàng vạn ngôi sao trên bầu trời cao! Anh trở thành mối tình đầu tiên trong cuộc đời bé nhỏ của em vào năm em tròn 18 tuổi

Chúng ta đi cùng nhau suốt 4 năm dài, bắt đầu là chiếc máy bay giấy, sau là cây đa, cuối cùng là cánh đồng bồ công anh màu trắng muốt

Anh nắm tay em đi dọc cánh đồng hoa, gió khẽ đưa một cái, không thể mang em đi khỏi vòng tay siết chặt của anh nhưng lại mang những cánh hoa bồ công anh nhỏ nhoi về với đất trời. Bồ công anh đẹp, đẹp như tình yêu anh dành cho em – vừa có thể gói gọn trong lồng bàn tay, vừa có thể gửi gắm đến miền xanh thẳm

Rồi, đến lúc chúng ta trưởng thành, anh vẫn vậy, vẫn cao hơn em nửa cái đầu, vẫn là bờ vai rộng, tấm lưng to lớn chở che cho em. Em đã ước, chúng ta sẽ cùng nhau, đi bên nhau suốt quãng đời còn lại, mãi mãi, không bao giờ tách rời

- Khụ khụ

Em ho khan, máu đầy khắp tay và trên khuôn mặt gầy gò.. Em đã ngất đi, anh lo lắng ôm em trong vòng tay, chạy bộ đến bệnh viện một quãng xa, rất xa. Chân anh dù mệt mỏi đến mức muốn té ngã, nhưng vòng tay anh càng siết chặt em hơn, hơn nữa. Anh chạy, chạy thật nhanh, đến nơi, đặt em trên băng ca, chân anh như ngã quỵ...Anh cố, anh đi theo vòng lăn của băng ca, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em!

Anh à, lúc đó, em lo sợ sẽ mất anh lắm, em thấy anh lo lắng cho em mà nước mắt cứ lã chã rơi không ngừng, em không muốn rời xa anh, anh! Ở lại bên em đi, đừng bỏ tay em ra, anh!  Anh xa quá...

Căn phòng khốn khiếp kia đóng lại, em buông lõng cánh tay đầy bất lực, em nhắm nghiền mắt, đang chờ đợi cơn sốt dần xâm chiếm lấy cơ thể mình bỏng rát, em khó thở quá...

Anh ngồi ở đây, trước cửa phòng khám, hai tay anh lồng lại bắt đầu cầu nguyện cho em, em xin lỗi anh, vì đã giấu anh, về căn bệnh của em. Em xin lỗi, vì đã không nói cho anh nghe tất thảy...

Cạch!

Bác sĩ vừa mở cánh cửa ra, anh đã vội đứng dậy               

“Em ấy sao vậy bác sĩ”

“Ung thư giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu, chúng tôi đã động viên bệnh nhận, mong cậu hợp tác”

Anh như chết ngất đi, chạy vào nhà vệ sinh, không ngừng tát nước vào mặt. Em sẽ chết có đúng không anh, tử thần sẽ đến gặp em vào một ngày không xa, có phải không anh...?”

- Ưm~

Nhìn cục bông nghiêng nghiêng trong lòng mình mà bật cười thành tiếng, nó đã ngủ từ lúc nào, ngốc thật, chưa nghe hết câu chuyện đã vội vàng ngủ mất rồi... Anh ngồi dậy, nhẹ nâng đầu nó lên đặt vào gối, anh đắp chăn cho nó, ngón trỏ vuốt nhè nhẹ lên cánh môi

- Rồi sẽ ổn thôi, em ngủ ngon, bảo bối

Anh rời đi, ba anh đang đợi!

- Ba à, ba có chuyện gì cần nói với con?

- Thằng nhóc đó, con hãy tránh xa nó ra!

- Vương Nguyên sao? Ba à, tại sao ba lại nói như vậy

- Con sẽ gặp nguy hiểm, ba không cho phép điều đó, con biết như vậy đủ rồi

- BA BA, BA PHẢI GIẢI THÍCH CHO CON CHỨ!

Rầm!

Sân thượng đầy sao, tiếng anh như át lấy bóng tối mịt mù, khó hiểu quá, tại sao nó là mối nguy hiểm, tại sao ba lại nói với anh điều đó, ba biết Vương Nguyên từ khi nào chứ? Khó nghĩ thật, anh vò tóc, trèo lên bục sân thượng, từng cơn gió phả vào mặt lạnh buốt, tình yêu – là thứ xa tầm với. Anh đang chờ đợi gì đây, một ngôi sao băng?

“Viết ước nguyện vào chiếc máy bay giấy anh gửi đi

Bởi vì chúng ta không thể chờ đợi ngôi sao băng ấy”

 

...

Pin Pin!

- Vương Nguyên à, năm mới vui vẻ nha, tạm biệt

- Cám ơn anh Tinh Ca, năm mới hạnh phúc!

Tiếng trống trường vang lên rộn rã, tiếng bước chân, tiếng chúc mừng muôn nơi. Nhìn xem, năm mới đến rồi, tiết trời ngày một thêm ấm áp, đi đâu cũng thấy pháo hoa trước cửa, những chiếc lồng đèn màu đỏ màu xanh, năm mới đến không tránh khỏi niềm háo hức trong lòng

Vương Nguyên hôm nay nhận được rất nhiều quà năm mới, món của anh Tinh Ca là to nhất, nó vui lắm, đi chân sáo đến quán nước gần trường – anh Kì Lạc, Vương Tuấn Khải đang chờ nó!

- Hey, cậu em, mới học về đó à, trông vui nhỉ

- Các ông là ai, mau tr-tránh ra... – Nó lùi bước

- Nếu muốn bảo vệ thằng Vương Tuấn Khải! – Ông ta nhếch mép cười khẩy, trông rất đáng sợ

Khoan đã, Vương Tuấn Khải, anh sao?

- Các anh làm gì anh ấy rồi, HẢ!

- Chỉ là chăm sóc nó tí thôi ha ha, thế nào, mau lại đây, chỉ một mình ngươi thôi đấy, ta sẽ thả Vương Tuấn Khải ra!

Nó bước tới rụt rè, nó kiềm nỗi sợ hãi của mình lại, nắm chặt tay, nó đi theo gã đàn ông đó, trong lòng lo sợ cho anh, Vương Tuấn Khải, nhất định không được xảy ra chuyện gì!

Bỗng nhiên, một chiếc xe lao tới, thắng gấp một cái, một toán người mặc áo đen bước xuống bao vây lấy nó:

- Ư—ư

Nó bị phân tán sự chú ý, không biết từ khi nào, gã đàn ông đã đứng phía sau chụp thuốc mê vào khăn rồi bịt miệng nó, mắt nó nhòe đi, dần mất ý thức, nó không thở được nữa, nó trượt xuống, bất tỉnh!

End Chương 5

Au nản quá, viết càng ngày càng tệ là thế nào :'(

Xin lỗi các bạn nhiều, các bạn mong đợi mà Au thì viết kém quá, Au sẽ cố gắng nhiều hơn :(

Cám ơn đã ủng hộ trong suốt thời gian qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro