[Chương 4] Dục vọng (17+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

[DỤC VỌNG]

'Những lời từ sâu trong tim, ắt có ngày phải nói ra, điều quan trọng không phải cách chúng ta đón nhận câu trả lời, mà điều quan trọng nhất là chúng ta có chấp nhận sống cùng tình yêu đó hay không...'

Ngày hôm ấy khép lại chỉ bằng cái nắm tay của 2 con người ấy dành cho nhau, rất đỗi nhẹ nhàng! Vương Tuấn Khải lồng bàn tay ấm áp của mình vào kẻ tay Vương Nguyên vừa khít, không chừa một kẻ hở nào. Một bàn tay nhỏ gói gọn trong bàn tay to to...

- Ngủ ngon, Nguyên Nguyên

Sớm đã biết khi về rất khuya, anh Tiểu Ngũ trải sẵn đệm nằm cho cả 3 và chừa hẳn 2 chỗ thật rộng bên cạnh. Liền đợi nó ngủ, Vương Tuấn Khải kéo chăn lên cao giúp Tiểu Ngũ rồi cũng yên lòng cầm lấy tay của cục bông mà nằm xuống

'Dẫu ngày mai chúng ta phải đối mặt với nhiều thứ, thì giây phút này, xin hãy ngừng trôi'

...

Cộp, cộp

Nghe tiếng động nhỏ, nó hơi cựa mình tỉnh giấc, cảm thấy cơ thể đặc biệt ấm áp, lại có chút khó thở:

- Anh Kh-Khải... - Giọng hơi khàn, nó gọi người bên cạnh dậy, ngượng ngùng mà hơi đẩy người anh ra, nhìn mà xem, tay anh gối dưới đầu, tay còn lại anh vòng qua lưng như kéo nó gần hơn 'Thình thịch thình thịch' anh đã ôm nó khi ngủ sao, ôi tim ơi đừng đập nhanh như vậy, anh sẽ nghe thấy mất!

- Khụ... - Anh đưa tay dụi mắt, vuốt vuốt mặt, vô tình khiến những vết thương đỏ tấy ở mu bàn tay làm nó chú ý đến mà thấy nhói đau!

Nó cầm tay anh lên, nhẹ xoa xoa, thổi thổi, rồi áp cả 2 bàn tay mình vào, sau đó thì nhìn anh không nói gì, còn bĩu môi lườm anh một cái dài 8 thước nữa chứ, lúc đó quả thực Vương Nguyên trong mắt anh rất đáng yêu!

- Em, đứa ngốc này... Có cần phải nhìn anh đến như vậy không? - Anh gõ gõ lên thái dương nó vài cái

- Ai thèm nhìn đâu - Nó trừng mắt nhìn anh, xoay người tránh né

- Đồ ngốc - Kéo nó ngồi dậy, anh xoa xoa đầu nó song bẹo má nó một cái, gương mặt vừa nãy giận dỗi đăm đăm chiêu chiêu tự nhiên nhoẻn miệng cười một cái trông đặc biệt xinh đẹp

- E hèm! Mấy người coi em là cục đá đúng không!

Từ đâu, Lưu Chí Hoành xuất hiện ngay cửa, ngay cạnh là Thiên Tỉ gương mặt còn đang ngái ngủ, tay vẫn còn ôm gối nhưng vẫn lăng xả Hoành nhi nhiệt tình:

- Bánh trôi không nhanh đi rửa mặt là tiêu đời đấy, Hoành đè đau muốn chết, thân như con heo mà khoái dùng mỡ đè người

- Gì cơ? Tớ mà là heo á, tớ là mỹ nam an tĩnh nhé

- Cái gì mà mỹ nam an tĩnh, là mỹ lợn thì có

Tự nhiên thấy Thiên Tỉ nói đúng quá, nó cũng vỗ tay tán thành, liền thấy khói bốc lên từ đầu Lưu Chí Hoành ngày càng cao liền im bặt. Hoành nhi giơ tay thành nấm đấm hướng về phía Vương Nguyên kiểu như 'Cậu chờ đấy, sẽ đến lượt cậu' rồi co giò rượt đuổi Tiểu Thiên Thiên

Có ai biết những ngày sau vẫn như vậy, vẫn ồn ào vào mỗi sáng, đùa vui vào những ngày trưa, đêm về lại ấm áp bên ngọn lửa, có những kỉ niệm đẹp từ đó mà sinh sôi, có những thứ tình cảm, những mối quan hệ từ đó mà trở nên vạn phần đẹp đẽ. Chúng ta đang sống đúng với ý nghĩa của nó, không ngừng mỉm cười tận hưởng cuộc sống, dẫu cho cuộc sống sau này có ra sao và như thế nào, hãy nếm trọn từng giây phút!

Merry Christmas!

-Giáng sinh ngày 24-12-20XX-

- Vương Nguyên, thiệp mời của cậu, tối nay cậu phải tham gia Party đấy nhé! - Tiểu Hổ chìa ra trước mặt cậu một cái thiệp Giáng sinh rất đáng yêu kèm theo một nụ cười ấm áp - Cậu phải đi đấy!

- Cả bọn cậu nữa Lưu Chí Hoành, này là của Thiên Tỉ, cái này thì cho Đình Tín, Nhất Lân, à, Nguyên Nguyên! Cậu gửi cái này cho Khải ca nha

(Tiểu Hổ - bạn cùng lớp với Vương Nguyên, một đứa em kết nghĩa của Vương Tuấn Khải, thuộc hàng danh tiếng và giàu có nhất nhì Trùng Khánh)

- Cậu có định đi không Nguyên Nguyên? - Lưu Chí Hoành xoay xoay tấm thiệp trong tay, lật mặt này rồi lật mặt khác, mở ra rồi đóng lại

- Tùy các cậu, tớ không có ý kiến

- Tiểu Hổ là anh em tốt, dĩ nhiên là đi rồi, thế hôm nay Nguyên Nguyên qua nhà tớ đi, tớ giúp cậu chọn quần áo được không?

- Thật tốt quá, cám ơn cậu

Xế trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, anh Kì Lạc lái xe đón nó và Vương Tuấn Khải về như mọi khi, do buổi chiều này anh có lớp guitar nên nó sẽ ghé qua nhà Lưu Chí Hoành như đã hứa, còn anh sẽ về nhà dùng cơm và đi học:

- Thiệp của anh, Tiểu Hổ nhờ em đưa giúp - Vương Nguyên mở ba lô, lấy ra một tấm thiệp màu đỏ trắng, đưa cho anh

- Tối nay 7h sao?

- Anh sẽ đi chứ? - Nó mím môi, trông đợi câu trả lời

- Em đi thì anh đi...

Nghe đến đây, tâm tình như bị chạm một cái, nó liền đỏ mặt, ôm gối xoay về phía cửa xe che che giấu giấu nét bối rối, tiếp tục giả lơ ngắm nhìn đường phố. Mọi thứ vẫn thế vẫn cứ xuôi theo quy luật, bao nhiêu thứ trong tầm mắt vụt chạy nhịp nhàng theo từng vòng lăn của bánh xe, nó bỗng nghĩ đến tương lai sao này sẽ ra sao?

- A, đến rồi, anh Kì Lạc ghé đây đi - 'Số 199, đến rồi'

Cạch!

- Vương Nguyên

- Dạ? - Vừa định bước xuống xe đã nghe anh gọi tên mình một tiếng

- Em phải ngoan đó! - Anh xoa đầu nó một cái rồi vuốt nhẹ má làm nó bật cười khanh khách

- Em biết rồi, em sẽ ngoan...

Đợi anh đóng cửa, xe chạy một quãng dài đến mất hút khỏi khoảng không nó mới an tâm mà đi

Cốc!Cốc!Cốc!

- A, Bánh trôi à, cậu vào nhà đi!

- Thiên Thiên mới về tới hả, chưa thay đồ nữa?

- Đợi Hoành tắm thôi, vào nhanh lên

Thiên Tỉ nắm tay Vương Nguyên liền kéo vào trong, cậu ấn vai nó xuống ghế sofa rồi dúi vào tay nó một con minion. Cả hai cùng xem một chương trình ca nhạc Giáng sinh trên truyền hình, trong lòng không tránh khỏi háo hức, trông ngóng bữa tiệc tối hôm nay. Ngồi trò chuyện một lát, Thiên Tỉ bỗng đánh trống lảng, mặt tỏ ra lạnh lùng:

- Vương Nguyên, tớ muốn hỏi cậu, là nghiêm túc nhé!

Bấy giờ, nó thấy lạnh sống lưng - thường ngày, Thiên Tỉ chẳng bao giờ gọi cậu như vậy, là chuyện gì sao?

- Ơ...cậu hỏi đi

- Cậu với anh Khải là quan hệ gì?

- Chỉ-chỉ là quen biết sau ngày hôm đó thôi...

- Cậu đang nói dối tớ đúng không? Vương Nguyên, chúng ta là bạn thân bao nhiêu năm rồi, cậu còn giấu tớ điều gì nữa?

- Tớ, tớ...Thiên Thiên, tại sao cậu lại hỏi như vậy?

- Trả lời tớ trước đã - Trông Thiên Tỉ có vẻ hơi khó chịu, nó bỗng thở dài một tiếng, thôi thì sự thật đã như vậy, không thể nào che giấu được

- Tớ thích anh ấy...

-Flashback-

Đêm cuối cùng ở ngoại ô Trùng Khánh đặc biệt đầy sao, Lưu Chí Hoành cùng Thiên Tỉ ngồi ở một góc sông Lâm Nguyệt, bắt đầu nói chuyện phiếm:

- Đưa tớ ra đây làm gì?

- Mùa này có đom đóm, không phải có người muốn xem sao - Lưu Chí Hoành khẽ liếc một cái rồi bật cười

- Tớ không tin cậu

- Cậu sẽ tin thôi, kìa, chúng nó đang đến đấy!

Trên lòng sông bắt đầu xuất hiện những chấm sáng bé nhỏ và vàng rực, ban đầu là một hai chấm, sau đó là một đốm, sau nữa bọn đom đóm kéo nhau lượn khắp mặt hồ. Nếu trên trời vạn phần đầy sao, thì trên mặt sông là phản chiếu của bầu trời, chỉ khác mỗi gam màu mà thôi

- Đẹp qu...

- Vương Nguyên, không được gỡ tay anh ra đâu đấy!

- Suỵt... - Là tiếng của Vương Tuấn Khải! Lưu Chí Hoành nhanh chóng cầm tay Thiên Tỉ đứng dậy, kéo vào một góc khuất

- Tối quá...

- Đừng lo, anh đứng ở đằng sau đây mà - Anh bịt mắt nó lại bằng một tay, tay còn lại choàng qua bả vai nó dìu nó đi từng bước, vừa đi, vừa trấn an nó, vì anh biết, với nó, bóng tối là kẻ thù đáng sợ nhất!

- ...

- Vương Nguyên, mở mắt ra đi!

Tay anh vừa gỡ xuống, hàng vạn thứ ánh sáng đẹp đẽ, lấp lánh xoáy vào trong tầm mắt

- Đom đóm...

- Em có thích không, Vương Nguyên?

Từ đằng sau, anh áp lưng mình vào lưng nó, tì cằm lên vai nó làm điểm tựa rồi vòng hai tay kéo nó sát lại ôm vào lòng. Nó cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh, mùi hương riêng của anh đã dần dà trở nên quen thuộc từ lúc nào không biết. Những khi được gần bên anh như thế này, đặc biệt thật hạnh phúc, giá như, khoảnh khắc này tồn tại mãi mãi thì thật hay biết mấy

- Vương Tuấn Khải, cám ơn anh...

- Vì điều gì?

- Vì mọi thứ anh làm cho em.

- Vương Nguyên thật ngốc...

Từ một bụi cây gần đó:

- Họ yêu nhau sao?

-End Flashback-

- Cậu theo dõi tớ?

- Vô tình thôi, tớ không cố ý, tớ chỉ là, đang lo lắng cho cậu...

- Thích ai đó, là sai sao

Vương Nguyên ngước mặt lên nhìn, gương mặt thoáng một chút buồn

'Là em sai, khi thích một người đồng giới sao? Có ai bảo, có ai nói cho em đi là em nên sống với giới tính thật của mình chứ không phải trở thành một con người khác... Xã hội này khinh thường tình yêu này hay sao. Bọn họ đang khinh thường em sao...'

- Cậu không có lỗi - Thiên Tỉ cầm tay nó lên vỗ nhẹ vài cái - Tớ cũng như cậu cả thôi...

- Cậu...

- Tớ cũng có thích một người, tớ thí...

- Vương Nguyên vừa đến à, đã ăn gì chưa?

Lưu Chí Hoành choàng một cái khăn tắm bước ra, nước từ trên hõm cổ đọng lại rồi men theo làn da trắng chảy xuống ngực, bốn con mắt dán chặt vào thân thể trước mặt, há to mồm

- Nhà có khách mà sao không mặc áo vào hả - Thiên Tỉ vỗ trán một cái, hết nói nổi cái con người trước mặt!

- Kệ tớ, đều là con trai cả thôi!

Lưu Chí Hoành lè lưỡi một cái trêu Thiên Tỉ, không nói không rằng vực nó đứng dậy, lôi vào phòng riêng

- Quần áo tới đây - Tiểu Hoành vơ đại một chiếc áo thun rồi choàng vào song đến tủ đồ chọn ra vài ba bộ quần áo dự tiệc bày lên giường - Cậu cũng chọn đi, Trung-Phân-Ca!

Thiên Tỉ đạp vào mông Tiểu Hoành một cái đau điếng rồi giận dỗi bỏ ra ngoài làm nước uống

- Bộ này hợp với cậu lắm, Vương Nguyên à - Lưu Chí Hoành cầm một bộ vest đen trước mặt nó, lắc lắc bảo nó nhìn

Đó là một bộ vest đẹp, thoạt nhìn chỉ hợp với độ tuổi 20 thôi, nhưng thật ra trông bảnh cực kì, chất liệu lại tốt nữa

- Cậu không chọn sao?

- Tớ chọn xong rồi, còn cậu với Thiên Thiên thôi, tí nữa tớ chọn cho Thiên Thiên là được rồi, cậu không cần lo đâu!

- Cám ơn cậu, tối nay tớ sẽ mặc bộ này nhé

- Còn sớm, cậu cứ ngủ trưa ở phòng tớ đi, tớ sẽ gọi cậu dậy sau

- Thương cậu quá, Lưu Chí Hoành! - Nó cảm động suýt khóc liền chạy đến ôm Lưu Chí Hoành một cái, đoạn sắp xếp lại gối nằm, nó muốn thiếp đi một chút

- Bánh Trôi à!

- Cậu ấy ngủ rồi, hay Thiên Thiên đưa nước đây tớ uống giùm cho!

- Nhịn đi!

Người ta nghe thấy đâu đó trong căn nhà nhỏ có tiếng kêu gào bất lực của 'Mỹ lợn an tĩnh - Lưu Chí Hoành'

...

7h00'

Đêm Giáng sinh lấp lánh những ánh đèn màu, từng con đường nơi Trùng Khánh tỏa ra thứ ánh sáng xinh đẹp, đầy màu sắc. Cả bọn Lưu Chí Hoành, Thiên Tỉ và Vương Nguyên tập trung lại một chỗ và tản bộ đến nhà Tiểu Hộ, hôm nay cả bọn đặc biệt hảo soái, đứa nào đứa nấy cũng ra dáng chững chạc, trưởng thành của thiếu niên 14 - Lưu Chí Hoành mặc sơ mi đen, cà vạt trắng, Thiên Thiên thì ngược lại sơ mi trắng cà vạt đen, còn Tiểu Nguyên mặc vest do Lưu Chí Hoành chọn, trên cùng có thắt một chiếc nơ màu đen. Mọi người cùng hòa mình vào trong bữa tiệc Giáng sinh ồn ào náo nhiệt!

Nói đến nhà của Tiểu Hổ thì không bàn, đó là một căn biệt thự to đùng, bên trong rộng rãi, thoáng mát, có một quầy pha chế nước, một cái bàn dài khoảng 4m bày biện những món ăn nhẹ thích hợp cho buổi party, còn bên ngoài là khoảng sân rộng được trang trí sắc sảo với khoảng hơn 20 bàn ngồi

Nó đến một bàn trống trong lúc mọi người đi loanh quanh chào hỏi bạn bè, vì nó - nó đang đợi một người...

- Chào cậu, cậu là học sinh mới sao

Một bạn gái với vóc dáng cao, thân người mảnh khảnh kéo ghế ngồi cạnh Vương Nguyên, bắt đầu chào hỏi, bạn ấy thoạt nhìn trông rất xinh với chiếc váy hoa màu trắng

- À...chào cậu

- Mình là Âu Dương Na Na, có thể làm quen không?

- Được chứ, rất vui được làm quen với cậu, mình là Vương Nguyên

Na Na cười tươi, giới thiệu bản thân rất nhiệt tình, cô là nghệ sĩ kéo đàn cello của trường, đặc biệt được nhiều người yêu mến bởi vẻ ngoài xinh xắn, Vương Nguyên thực có cảm tình với cô - rất thân thiện

- Tiểu Khải? - Âu Dương Na Na với ánh mắt nghi vấn

Từ đằng xa, một con Audi tiến tới, xung quanh bắt đầu xì xầm to nhỏ:

- Vương Tuấn Khải đến rồi

- Anh Khải kìa tụi bây

- Khải ca, là Khải ca!

Mọi tiếng ồn ào lan ra, sau thì chóng tan dần rồi trở nên im lặng khi anh bước xuống, không biết vì chính anh là nhân vật quan trọng hay vì hình tượng của anh mà làm cho cả không gian như choáng ngợp. Hôm nay, anh rất đẹp!

Mái đầu nấm thường ngày đã được thay thế khi anh tỉa gọn tóc mái và vuốt lên cao làm tôn lên những góc cạnh hoàn hảo nhất. Đặc biệt hơn cả là bộ vest anh đang mặc - vừa nam tính, vừa mạnh mẽ! Anh đang bước đến, đang bước đến, anh đang tiến gần hơn về phía cậu:

- Chào em, Vương Nguyên

- A-anh! - Nó nhìn anh không chớp mắt, anh hảo soái cực!

- Âu Dương Na Na...?!

- Chào! - Na Na không thèm nhìn thẳng vào mắt anh mà chào tử tế nhưng lại quay về phía Vương Nguyên mỉm cười - Tớ đi trước, rất vui được biết đến cậu, gặp lại sau nhé, tạm biệt!

Nó gật đầu một cái, liền tò mò về cách xử sự của 2 người bọn họ, có gì lạ lắm!

- Anh quen bạn ấy sao?

- Là người anh thích trước kia thôi

- À...

- Chờ có lâu không, xin lỗi em, anh gọi nước cho em nhé!

- ...

Vương Tuấn Khải rời đi, nó ngồi ngây ngốc, trong lòng bỗng dâng lên một thứ cảm giác kì lạ, xen lẫn khó chịu không tả nỗi. Nó không biết lời nói của anh vì sao lại lẩn quanh lẩn quẩn trong đầu nó nữa. Chỉ là người thương cũ thôi mà, tại sao nó lại cư xử như vậy!

- Uống một chút thôi nhé, chỉ thử một chút thôi. Đây, của em

Cả hai tay anh cầm hai chai Rio đặt xuống bàn, một cho nó, một cho anh. Nó nhận lấy,liền uống thử một ngụm, cảm thấy hơi cay cay, lại có hương của chanh:

- Đây là gì vậy anh?

- Là rượu, em chỉ được uống một chút thôi

Vương Tuấn Khải cùng nó trò chuyện một lúc thì bạn bè anh kéo lại 'bắt cóc' anh đi, anh chỉ biết rối rít xin lỗi nó, bảo rằng sẽ quay lại ngay thôi, nó cũng bối rối, tâm trạng vì thế mà thêm tồi tệ!

'Anh Khải không phải là kẻ đồng tính như mình, anh Khải có thể thích con gái còn gì? Tại sao mình lại kéo anh ấy vào vết nhơ bẩn, thật đáng trách, Vương Nguyên, mày là đứa xấu xa, nếu không có mày, chắc giờ đây cuộc sống của anh sẽ không còn vướng bẩn, mày là vật cản đường, cản trở đời tư cá nhân của anh, tại sao mày lại có thể xấu xa đến như vậy...'

Nó uống, chán quá, nó tự trách mình!

Nó uống thêm, nốc một hơi cạn sạch!

Thật bất lực...

Nó lảo đảo đứng dậy, nó thấy buồn nôn! Nó chạy đến nhà vệ sinh gần đó, hơi nôn khan

- Sao khó chịu quá vậy nè...- Nó bước ra, mồ hôi tứa ra trên thái dương, một tay nó ôm lấy người mình, tay còn lại đặt lên tường làm điểm tựa mà đi từng bước

- Em không sao chứ, Vương Nguyên... sắc mặt em của tệ quá - Vương Tuấn Khải vì thấy nó chạy đi mà lo lắng chờ đợi

'Anh quay lại làm gì... Sao anh không đi tiếp đãi mọi người đi, anh lo lắng cho em làm gì?'

- Em hơi chóng mặt thôi, chắc là không sao đâu

- Anh đưa em về...

Đến mức này rồi, mặt nó xanh lắm, môi nó dường như không còn hồng - anh vẫn chưa hiểu gì nhưng vẫn sải những bước chân dài gấp gáp, anh tìm Tiểu Hổ chào hỏi rồi nhanh chóng đưa nó ra xe. Anh đã không hề biết được sự thật!

- Fxxk, mày nói mày bỏ thuốc vào chai Rio rồi mà, sao mày không dắt thằng Khải qua đây mà để nó về sớm vậy hả, đồ cái thứ bất tài, vô dụng

- Xin lỗi cô chủ

- LIỆU HỒN MÀY!

Quầy nước gần đó, đã xảy ra xung đột...

Brmmmm

- Em không sao thật chứ? Dựa vào vai anh này, Nguyên Nguyên à...

Tóc nó giờ đang bết dính lại vì mồ hôi, đầu hơi choáng váng, có lẽ như tửu lượng của nó không hề tốt như nó nghĩ, lẽ ra nó nên nghe lời Vương Tuấn Khải uống ít một chút, vì cớ nào khiến nó uống nhiều? Na Na? Vương Tuấn Khải? Thôi, đừng nghĩ nữa... Nó mệt mỏi lắm, thân thể như mềm nhũn rã rời, nó chỉ biết tựa đầu mình lên vai anh, nó cần nghỉ ngơi một chút!

- Anh bế em vào nh..

- Em tự vào được rồi...

- Em ổn không?

Nó gật gật đầu, vừa vào nhà lập tức mở cửa nhà vệ sinh, không ngừng tát nước vào mặt, nó muốn đi tắm, nó nóng, nó rất nóng, nóng đến phát điên!

Trong phòng, Vương Tuấn Khải không tránh khỏi lo lắng mà ngồi bên giường đợi nó, thấy tiếng nước chảy bên trong phòng tắm, anh càng lo lắng bội phần 'Vương Nguyên, nhỡ em bị cảm thì thế nào!'

WARNING: 17+

Cạch!

Cửa phòng tắm vừa mở anh liền lập tức hỏi han:

- Em không sao chứ? Em lạ lắm!

- Vương Tuấn Khải...

Tiểu Khải à...

Anh Khải...

Nó mặc bộ Pijama trên người, bước về phía anh, miệng không ngừng gọi tên anh, vừa thấy anh liền sà vào lòng anh ôm thật chặt, nó dụi dụi đầu vào lồng ngực anh, làm nũng như một chú cún con nhưng có ai biết được, thực ra tâm tình nó lúc này đây rối bời lắm, nó cần một lời xác nhận từ anh:

- Anh có thích em không... - Môi nó hơi mím lại, mặt đỏ lựng lên, nó áp cả 2 tay mình vào gương mặt anh, cạ cạ mũi mình vào mũi anh khiến anh một chút hốt hoảng - Anh có yêu em không...

Mặt nó thật gần, gần đến nổi anh cảm nhận được hơi thở của mình và nó chạm vào nhau nhẹ thật nhẹ

- Em say sao, Nguyên Nguyên?

- Nói đi, trả lời câu hỏi của em

Nó dựa hẳn lên người anh, đôi môi hồng nhỏ ấy vểnh lên hờn dỗi

- Anh thích em hay là Na Na? Là Vương Nguyên hay Âu Dương Na Na?

'Ghen...?Em ấy ghen sao? Vương Nguyên, em đừng bảo với anh lý do khiến em say là...'

- Em thích anh, thực thích anh, anh có thích em hay không, anh nói đi

Không đợi câu trả lời, nó lập tức dán môi mình vào môi anh thật dứt khoát, anh bất ngờ, không kịp phản ứng lại mà bị nụ hôn ấy cuốn theo từng chút một dịu dàng

Đôi môi nó, cứ như một cực phẩm quý giá, môi nó mềm, đỏ mọng màu cherry, đôi môi mà anh từng say đắm khi một và chỉ một lần chạm qua, anh đang khao khát đôi môi ấy - khao khát nó! Anh mơn trớn, mút cánh môi nó nhẹ nhàng từ tốn như mút lấy một viên kẹo ngọt ngon lành, từng chút cảm nhận dư vị của tình yêu, còn nó - nó vì không thở được mà hơi hé môi ra, anh vội vàng bắt lấy cái lưỡi nhỏ xinh cùng trêu đùa, nghịch ngợm vờn lấy nhau trong khoang miệng! Lần đầu tiên, là lần đầu tiên hôn sâu đến như vậy, người nó đã nóng - trong lòng ngọn lửa cứ thêm trào dâng.

- Em...thật hư hỏng!

- Em-em không có, em khôn-g có... - Nó nói lắp bắp, lắc đầu nguầy nguầy, mắt ngân ngấn nước ra vẻ ngây thơ đến tội nghiệp. Nó ngả hẳn vào lòng anh, đầu gối lên vai anh, bỗng nhiên trút lấy từng hơi thở khó khăn

- E-em...em thấy nóng, nóng quá

Vương Tuấn Khải vòng tay qua vai nó, nhìn nó thật kĩ, thoạt nhìn chỉ thấy nét mệt mỏi trên gương mặt, anh nghĩ là nó say thôi, nhưng không ngờ được vì một chút cuồng nhiệt của anh mà cơ thể nó phản ứng lại.. Anh nhìn thấy dưới đũng quần nó nhô lên một gò nhỏ liền hiểu ra tất cả

'Thuốc...Là thuốc kích thích!'

- Em ổn không?

- Nóng...nóng quá Tiểu Khải, em thấy nóng quá

Nó bắt đầu nắm chặt tay, kiềm chế bản thân!

Hình như thuốc đã ngấm vào cơ thể rồi, anh phải làm sao đây, anh sợ làm tổn thương nó, nhưng... chỉ còn cách này thôi

- Vương Nguyên, nghe anh, nhắm mắt lại đi

- Anh...

Không đợi nó nói hết, anh liền kéo nó vào một nụ hôn gấp gáp. Anh phân tán sự chú y ́của nó bằng sự thèm khát, song đặt tay phủ lên nửa thân dưới của nó, nắm lấy dục vọng mà cọ xát nhè nhẹ. Nó giật thót, run lên bần bật, cố tách môi anh ra nhưng vô ích. Anh đang cố kéo nó gần hơn, không ngừng quấn quýt cánh môi, âm thanh hai đầu lưỡi chạm vào nhau ướt át

- Anh xin lỗi... - anh nói giữa nụ hôn

- Ư...Tiể-u...Khải...a...a

Ngón tay thon dài của anh từng chút một di chuyển dưới phần hạ thể như có lửa, khiến nó trong vô thức bật ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào. Một tay nó nắm cổ áo anh, tay còn lại nắm chặt ga giường, vò nát nhàu nhĩ

- A... Anh dừ-ng..lạ-i..đi, ưm...

Mắt nó nhắm nghiền, không ngừng thở dốc, nó nghiêng đầu phả từng hơi nóng hổi vào cổ anh. Anh bắt đầu ma sát với động tác nhanh hơn,nhanh hơn

- A ha...ư...anh... - Còn sót lại một phần lý trí nó dùng tay bịt miệng mình lại, ngăn lấy những tiếng rên đáng xấu hổ ... Anh thấy thương nó, cảm thấy vì mình mà nó phải chịu đựng, mình đang làm sai, là mình đang làm tổn thương nó. Anh trấn an nó, xoáy sâu vào trong đôi mắt nó vỗ về, trong khi tay vẫn phải làm việc phải làm, từng đợt khoái cảm ùa về trong nó như từng đợt sóng biển dâng trào, nó cảm thấy lạ quá, cảm giác này thật không thể nào diễn tả nổi

Anh gấp rút, đưa tay vào trong quần ngủ nó sâu hơn, cầm lấy hạ thể di chuyển lên xuống, khoái lạc trong nó tức thời cuồn cuộn

- Ư...ư

Rồi, nó cắn chặt môi, người run lên theo từng nhịp vuốt ve. Sớm đã không chịu đựng được nữa. Chạm đến giới hạn, nó trút hết dục vọng vào tay anh

- Urg...

Nó mở mắt ra thở hổn hển, nhìn anh với ánh mắt đầy mệt nhoài, anh vuốt nhẹ sống lưng nó xoa xoa đầu, rồi anh hôn nhẹ lên mi mắt nó, hôn lên cánh mũi phập phồng, hôn lên đôi gò má gầy gò và rồi môi chạm vào môi, anh chạm vào thật dịu dàng rồi dứt ra ngay sau đó, nó lặng lẽ thiếp đi trong lòng anh!

Anh đặt nó xuống giường, tìm khăn và chậu nước lau lại thân thể cho nó sạch sẽ, trong lòng sớm đã tự trách bản thân đã làm chuyện đồi bại, xấu xa. Anh đã giúp nó thõa mản như vậy.... Xong tất thảy, anh vệ sinh cá nhân rồi trèo lên giường, kéo chăn đắp lên người nó, đặt một nụ hôn cuối cùng trên vầng trán nhỏ, thì thầm vào tai rằng:

- Anh yêu em...

Giấc ngủ không chút khó khăn mà kéo đến, ít nhất là với anh! Ngày hôm nay thật quá sức tưởng tượng

...

End Chương 4

*Ôm mặt khóc* bạn Tiểu Vy đã mất đi sự trong sáng *khóc nức nở*

Chương này có ai thấy ngắn không, có thì nói nha, để chương sau mình bù thêm

Một vài lời xàm xàm nữa là bạn Tiểu Vy muốn giao lưu kết bạn với các bạn độc giả ah~ Kết bạn face đi: Yakasumi Tacamachi

Nhớ ném gạch đá, cmt dài dài cho tui đọc nha, thấy hay nhớ vote ah~

Những bạn muốn tag fic vui lòng inbox để mình dễ thông báo fic nha <3

Cám ơn mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro