[Chương 3] Đồng tính!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 3

[ĐỒNG TÍNH]

Sáng tinh sương, hơi lạnh bao trùm tất thảy – len lỏi qua từng kẻ lá, từng ô kính để lại những vệt sương nhạt màu...

Lạnh!

Nó nghiêng mình, làn mi khẽ lay động, rồi nó cảm nhận được cơ thể của anh gần, thật gần.. Cảm nhận được cả hơi thở của anh rất đỗi ấm áp, anh nằm cạnh nó từ khi nào, nó không biết, nó chỉ biết rằng nó đã tỉnh lại sau cơn mơ khủng khiếp – nó chết!

Mọi thứ quay lưng, gia đình người thân quay lưng, trong cơn mơ tràn đầy nỗi bất lực to lớn. Duy chỉ tồn tại một bàn tay chìa ra – Vương Tuấn Khải! Khe khẽ kéo chăn lên cao cho anh, vuốt đôi mắt hơi thâm quầng, nó thấy mình yếu đuối quá, phải dựa dẫm vào anh thế này

- Dậy rồi sao...? – Anh thều thào

Đôi mắt nó trong xoe nhìn anh, anh phải kiềm chế bản thân lại mà tránh né, sợ rằng sẽ làm nó tổn thương một lần nữa

- Em thấy thế nào rồi...

- Em ổn rồi... cám ơn anh đã chăm sóc cho em

- Khách khí làm gì, thằng bé ngốc này

- ...

- Ở đây một lát, anh đưa em đi rửa mặt rồi cùng ra ngoài có được không, trông em có vẻ mệt mỏi

Anh vừa nói vừa đặt hai chân xuống sàn, nó đã nhanh chóng cầm hờ cánh tay anh

- Đừng đi...

Mắt Vương Nguyên trong veo, ngấn nước trở nên long lanh, Vương Tuấn Khải ngốc – lại động lòng nữa rồi!

- Ngoan – anh xoa đầu – Anh lấy xe đẩy cho em!

Anh quay lại chốc lát sau đó, vòng tay qua eo bế nó lên, nó giật mình, câu cổ anh thật chặt

- Ngồi yên đi, tôi có ăn thịt em đâu – Anh gõ đầu nó

Để bản thân yên lặng trên ghế xe lăn, nó tham lam hít lấy nguồn không khí trong lành vào trong buồng phổi...

- Anh Khải đưa em đi đâu thế?

- Ra khu trẻ em chơi

- Em có phải con nít đâu

- Ngốc tử!

Bỗng từ đâu, một cơn gió khẽ thổi vù một cái, tóc Vương Nguyên bay, má ửng ửng hồng, mắt đen tuyền tựa bầu trời đầy sao đêm, đôi môi đỏ mọng lên – đôi môi ấy, ngày hôm qua...

'Thịch'

- Tiểu Khải, anh sao vậy, nè – nó vẫy tay trước mặt anh, tự dưng dừng lại rồi nhìn nó đắm đuối thế này

- Sao, sao? Em lạnh à? – Vương Tuấn Khải cởi áo ngoài ra rồi choàng lên người Vương Nguyên trước con mắt áy náy của nó

- Anh có sao không? Thôi anh cứ giữ lấy mà mặc – Nó cầm áo, dúi vào tay anh

- Không sao, em chưa khỏe hẳn mà

'Vì ai đó khiến anh không hiểu được chính mình nữa rồi...'

- Woa, Tiểu Khải, có cầu trượt nữa kìa! – đưa tay chỉ chỉ

- Anh đưa em tới đó...

Trước mắt nhanh chóng hiện ra một khung cảnh tuổi thơ, có xích đu, có bập bênh, có cầu trượt màu xanh màu đỏ, tuổi thơ của nó, chỉ nhìn thấy qua ánh mắt thèm thuồng

'Em thích đến như thế sao?'

Vương Tuấn Khải đưa tay ra cầm lấy tay nó, đỡ nó đứng dậy

- A! Anh Khải kìa! Tiểu Nguyênnnnn!

- Hoành Hoành!!!

Vương Nguyên vừa thấy Lưu Chí Hoành đã vội chạy đến ôm chặt, nhảy tưng tưng!

- La Đình Tín, Lưu Nhất Lân, Thiên... Thiên Tỉ à! Là cậu đúng không...

Là Thiên Thiên của nó, cậu đang đứng đó mà đúng không, nụ cười đó, đúng rồi...không nhầm lẫn đâu được. Đây là mơ sao?

- Thiên Tỉ... – Vừa bỏ Hoành ra lại được sự ấm áp chân thực từ Thiên Thiên làm cho phát khóc... – Là cậu, là cậu, cậu thật rồi...

- Bánh Trôi, Bánh Trôi, tớ rất nhớ cậu...

- Thôi thôi, Nhất Lân muốn khóc đến nơi rồi, đồ sến súa hai cái thằng này! Nguyên Nguyên, là tớ đưa Tiểu Tỳ về đó nhé!

-Flashback-

Đêm hôm đó, cậu cảm thấy có lỗi với Vương Nguyên rất nhiều, chính cậu là đứa bỏ rơi nó! Bị gã đàn ông đuổi theo, lẽ ra cậu không nên rẽ sang một lối khác để trốn chạy, lẽ ra, cậu phải cầm tay nó! Cứ ngỡ gã đàn ông đó sẽ đuổi theo cậu, vì cậu là đứa đánh lạc hướng, nào ngờ đâu lúc chạy đi xa rồi, ngoảnh đầu quay lại, chẳng thấy ai...

Đến lúc nghe tiếng hét thất thanh của Vương Nguyên, cậu mới biết mình vô tâm và lúc này cần một người đến giúp

Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ thôi!

'Cốc cốc cốc'

10 phút sau

- Ai đến giờ này vậy trời – Độc mỗi cái quần xà lõn, Lưu Chí Hoành bước ra mở cửa

- Ai v...

Tự dưng một cục thù lù đổ hẳn xuống nền nhà, làm Hoành Hoành hét toáng cả lên

- Thằng cha nào có duyên vậy trời!

Rủa thầm là vậy, nhưng vẫn bưng Thiên Tỉ vào nhà, cậu ta – cái con người vô duyên vô cớ ngủ trước cửa nhà người khác – hình như kiệt sức mà ngất đi!

Lúc tỉnh dậy, không thấy Nguyên Nguyên đâu, là điều mà cậu hối hận nhất trong cuộc đời

- Sao Tiểu Tỳ cậu không nói cho tớ biết hả – Lưu Chí Hoành tự dưng nỗi cơn nhõng nhẽo, làm mặt giận với Thiên Tỉ

- Vì tớ có biết Bánh Trôi quen biết các cậu đâu, xì~

- Ha ha ha~~

- Bánh Trôi, cậu sống tốt không?

- Anh Khải đã mang mình về, mình ổn, Thiên Thiên thì sao?

- Không nhờ thằng nhóc lanh chanh đó chắc mình đã sớm đi luôn rồi – Thiên Tỉ tự vỗ trán mình một cái

- Tiểu Tỳ nói xấu tớ có đúng không, cho chết nè

Lưu Chí Hoành nằm kế bên Thiên Tỉ, nhích nhẹ một cái, quay qua chọt chọt vào hông làm Thiên Tỉ lạnh lùng cười bật thành tiếng

- Ha ha, cậu buông ra xem nào, ha ha~

Môi nó vẽ nên một đường cong hoàn hảo, nó cười và nhìn sang bên cạnh, anh đang nằm nghiêng mà ngủ. Giữa nền cỏ mát lạnh, nó thấy một nam thần bình yên, đôi mắt ngập tình yêu thương ngày nào đã khép lại nhẹ nhàng... Ngắm một hồi mới biết, tụi Tỉ-Hoành chạy đâu mất biệt

Nó vẽ một vòng tròn lên má anh, hết trò để làm rồi, nghịch tay đó thôi

- Bắt được tay em rồi nhé!

Nó mở to mắt, mồm chữ O, định bụng đứng dậy vực chạy mà bị anh chặn ngang người, đè xuống, anh đặt tay nó cố định trên nền cỏ xanh mướt... Lúc này đây, gần đến như thế này, nó không biết mình đang nghĩ gì nữa, anh rất gần, gần đến mức như muốn chạm tới con tim khép kín của nó

'Tiểu Khải...có phải em thích anh không?'

Thấy anh và nó cứ trao đổi ánh mắt, đối phương đều không nói gì nên nó đẩy anh ra, chống tay ngồi dậy, gãi gãi đầu

- Thằng bé ngốc này...

- Sao anh cứ luôn miệng bảo em ngốc thế, em có ngốc đâu! – Nó vểnh môi lên và bắt đầu cãi – Em chỉ nghịch xíu th...

- A, Tiểu San San lại đây với mẹ nào

- Tiểu San San ngoan, qua đây với bố đi con

- San San

- San San ngoan quá, mẹ thưởng con này!

- ...

Không biết vì cơn gió nào thổi qua mà bỗng thấy mắt cay xè...

Đau!

Đến bao giờ con mới tìm thấy ba mẹ, ba mẹ đang ở đâu, có sống tốt không, có bao giờ ba mẹ đến tìm con?

Một giọt nước mắt ấm nóng từ khóe mắt nó rơi xuống, nơi đáy mắt nó phảng phất nỗi buồn sâu thẳm

- Vương Nguyên...

Anh xoay người cậu về phía anh rồi ôm thật chặt, đặt đầu nó vào khuôn ngực mình, không để nó phải nhìn thấy, nhìn thấy điều khiến nước mắt nó rơi, và tim đau như cắt!

- Đừng kiềm chế nữa, khóc cho thỏa thích đi...

- ...

Được anh ôm vào lòng, nó cũng thả mình mà vòng tay siết chặt cơ thể anh gần nó hơn

- Em cô đơn lắm có đúng không...

- Em có Thiên Tỉ, có Lưu Chí Hoành, có La Đình Tín, có Lưu Nhất Lân, cả anh, anh luôn ở bên cạnh em

'Mọi thứ trong cuộc đời này đều được sắp xếp, sự công bằng đến với một số người, số còn lại thì không, điều may mắn hay xui xẻo cũng vậy. Và điều đáng quý nhất đối với em chính là được gặp anh – người xa lạ nhưng không hề bỏ mặc em cô đơn lạc lõng... Nhưng làm sao đây, tình cảm của em không đơn thuần gọi là biết ơn anh nữa rồi, thứ tình cảm này, thật khó chấp nhận!'

Khi ngoài trời bắt đầu trở gió lạnh, báo hiệu một cơn mưa đang tràn về khắp thành phố, anh dìu nó đứng dậy, nhanh chóng đưa nó về phòng

- Anh Khải...

Nó giật giật gấu áo anh, mím môi lại, mắt rõ sự lúng túng

- Sao vậy, em mệt à?

Thấy vậy, anh cũng lo lắng mà sờ khắp mặt nó, không biết có nóng sốt không nữa?

- Em muốn đi tắm...

- À... – Anh gãi đầu, song vào nhà vệ sinh đem ra một chậu nước khá ấm, vì mùa này lạnh, mà con trai không nên tắm nước quá nóng – sẽ dễ bị ảnh hưởng về sau; cùng với một chiếc khăn mỏng nhỏ, một chiếc khăn dày lớn

- Em cởi áo ra đi... – 'A...Sao mình có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như thế!'

Vì vấn đề sức khỏe, anh phải lau người cho nó, mặc dù lý trí đang đánh nhau choang choảng thì phải bắt buộc như vậy, thế thôi!

Vương Nguyên đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, tay hơi chần chừ nhưng cũng cởi bỏ hàng cúc áo, lúc cởi hẳn áo ra rồi, xương xẩu gầy gò, làn da trắng nõn với những vết đỏ rất ư là tế nhị dần lộ ra...

- Em ổn không...

- ... – gật đầu

Anh nhúng khăn vào nước rồi vắt hơi khô, lau nhẹ lên cái cổ thon thon trắng ngần, lau nhè nhẹ vùng xương quai xanh, lau xuống đến ngực thì tự dưng thấy đau quá, từng mảng đỏ, bầm tím lần lượt xuất hiện không biết đến bao giờ lành

Tự dưng thấy mặt mình nóng lên, không phải chỉ mình anh đâu, mà người bên cạnh anh cũng như quả cà chua chín!

Anh lau người xong, đoạn mặc lại áo cho nó, quấn chặt nó trong chăn, nhìn nó chẳng khác nào một miếng sushi cuộn ngon lành!

- Buột mái lên đi, anh lau mặt cho em!

Vương Nguyên túm lấy phần tóc mái vuốt ngược và buột lên, giây phút đó thời gian như ngưng đọng, thiên thần là có thực hay sao

'Em...rất đẹp!'

Mắt 2 mí to tròn, nhìn trong đáy mắt có thể thấy được vì sao... Vầng trán cao, sống mũi cân xứng, không thể diễn tả thêm một từ ngữ nào nữa...

Anh chợt ngẩn người ra, nhưng rồi ý thức việc mình làm mà nuốt nước bọt một cái, cứ như vậy, anh lau cùng khắp gương mặt hoàn hảo của nó, cơ mà, tâm hồn đã sớm rời khỏi thể xác mà bay đi đâu mất tiêu...

- Ui da! Anh Khải đừng chạm vào... Rát lắm...

Lo nhìn người ta, khăn quẹt vào môi nó lúc nào không hay, vết răng vẫn còn, màu đỏ của máu còn chưa tan hẳn

- Xin lỗi...

Anh nhích lại gần Vương Nguyên hơn, chu mỏ ra thổi vù vù lên môi nó trông mất hình tượng ghê gớm, không thấy nam thần đâu, chỉ thấy một người vì mình mà làm cái hành động đáng yêu này

- Hết đau chưa – Một tay anh áp vào má nó, một tay đặt lên đầu nó vỗ vỗ thật nhẹ

- Dạ-dạ... dạ, hết rồi!

'Đừng tốt với em như vậy, em không còn hiểu chính mình nữa rồi...'

- À. Sắp tới là kì nghỉ đông, em có muốn đi dã ngoại với bọn anh không?

- Đi đâu vậy anh?

- Về quê của Chí Hoành, nghe nói là cảnh ở đó đẹp lắm, biết đâu tâm trạng em sẽ tốt hơn – Anh xoa đầu nó

Và rồi nó biết được rằng, trong suốt những ngày ngắn còn ở trong viện, cùng anh trò chuyện, cùng anh đi dạo khuôn viên, cùng anh ngủ hay đơn giản nhất là được anh dịu dàng chăm sóc. Nó đã biết thực ra sâu trong trái tim nó, anh không đơn thuần là kẻ để lại vết chân trên bãi biển nữa rồi!


...



- Xuất phát thôi! Go! Go!

Hôm nay là ngày đầu tiên của kì nghỉ đông, cả bọn đã lên hết kế hoạch đi ngao du thiên hạ. Trời hẳn còn sương, Lưu Chí Hoành vận một chiếc áo thun hoạt hình đủ màu đủ sắc với chiếc quần sooc xanh trông rất đáng yêu, cậu cầm còi, bắt đầu chỉ huy cả bọn làm cái này làm cái kia, rất có dáng vấp của người lãnh đạo. Cơ mà cái người lạnh lùng bên cạnh cậu không nghĩ vậy đâu

'Cậu tưởng cậu là ai, chỉ là về quê cậu thôi nhé!' – Thiên Tổng mặt lạnh bắt đầu lườm Chí Hoành một cái làm cậu ta hốt hoảng cả lên

- A~ Anh Tiểu Ngũ kìa!

Từ đằng xa, một người con trai tiến tới, người con trai ấy cao, tỉ lệ gương mặt rất chuẩn, đặc biệt khi cười rất đẹp trai. Tiểu Ngũ – người đặc biệt đối đãi sủng ái Vương Tuấn Khải – người anh em tốt cùng trải qua bao nhiêu khó khăn!

- Lại đây lẹ đi Đình Tín, Nhất Lân! Anh Khải với Nguyên xong hết chưa vậy?

- Đợi tí!

Vương Tuấn Khải ôm ba lô đặt vào trong xe, không quên ngó ngó Vương Nguyên ngốc nghếch có ổn hay không nữa

- Em mặc vào đi, trời lạnh lắm

Choàng chiếc áo lông dày khụ lên người nó, vỗ đầu nó vài cái mỉm cười... Ừ thì trời lạnh lắm, nhưng trong lòng đặc biệt ấm áp lạ thường!

- Khoai Tây, nhóc này là Vương Nguyên sao? – Tiểu Ngũ đặt tay lên vai anh, mắt nhìn nó tò mò

- Dạ đúng rồi, Vương Nguyên còn rụt rè lắm, anh Tiểu Ngũ sao không lên xe đi.

- Đợi Tiểu Khải!

- Em lên ngay đây, anh đừng đợi em!

Tiểu Ngũ thấy Vương Tuấn Khải lo lắng hết lòng cho Vương Nguyên, liền cảm thấy tủi thân mà quay đi nhanh chóng

- Lên xe nhanh đi mấy đứa ơi!

- Này, cậu lớn hơn ai mà gọi mấy đứa hả?

- Tớ lớn hơn cậu 2 tháng nhé Thiên Thiên, cậu đừng có mà lên giọng

- Thôi thôi, được rồi, 2 thằng nhóc ranh này, suốt ngày cãi nhau không hết chán sao? Rồi, lên hết đi, trời gần sáng rồi đó

Cảnh vật quen thuộc của một buổi sớm mai Trùng Khánh bắt đầu xa dần xa dần rồi biến thành một chấm nhỏ xíu phía chân trời, tạm xa không khí ồn ã của thành phố, đón chào hương vị của cuộc sống nơi ngoại ô – trong lành, yên bình trong từng hơi thở...

Nắng nhạt nhạt bắt đầu len vào tấm cửa kính xe, khẽ đậu lên mái tóc của tiểu thiên thần rồi nhảy nhót lăn tăn, len lỏi qua cả ánh mắt lấp lánh chợt sáng lên đẹp hơn cả ánh mặt trời

Bao lâu rồi, bao lâu rồi không biết? Bản thân tự vẽ cho chính mình sự bế tắc, tự vẽ lấy con đường của chính mình là một đường tròn và không hề biết điểm kết thúc! Ngỡ không bao giờ thoái khỏi 'chốn địa ngục', nay lại được chứng kiến vạn vật đẹp đẽ hiện lên đong đầy trong đáy mắt, không tránh khỏi trong lòng vui sướng khôn nguôi!

Cộp!

Nghe thấy tiếng động nhỏ, nó liền quay lại nhìn, thấy một quyển 'One Piece' đang nằm dưới chân. Ngẩn ra mới biết, lo mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài mà quên bẵng đi cái con người ngồi bên cạnh – anh – đang thiêm thiếp đi...

- Anh Kh...

Đầu anh hơi nghiêng, mái tóc rũ hẳn qua một bên... Mũi anh rất đẹp, mi mắt anh cũng rất đẹp, môi của anh cũng rất đẹp, trán của anh...

Tự dưng thấy trán anh hơi nhăn lại, cái nhíu mày trông có vẻ giấc ngủ thực khó khăn, nó liền lấy tay vuốt vuốt vài cái lên trán, mặt anh mới từ từ giãn ra

Phịch...

'A...'

Xe bắt đầu rẽ phải, theo quán tính, người anh ngã theo rồi tựa hẳn đầu lên vai nó...Chốc chốc trái tim của nó không còn tự chủ mà đập liên hồi, liên hồi....sợ rằng anh sẽ nghe thấy mất!

Nó mím môi, nhìn anh – anh ngủ rất ngon, tuyệt nhiên không bị giật mình mà tỉnh giấc. Nó hơi đặt tay lên đầu anh xe xe mấy lọn tóc. Song nó kéo màn lại, nó lấy áo khoác đắp lên người anh....

'Vương Tuấn Khải, thứ tình cảm của em, có phải thực ghê tởm? Em biết thứ tình cảm đó là gì rồi... Nếu anh biết được, anh sẽ rời xa em có phải không?'

Nó cũng hơi dựa vào anh, giấc ngủ đến rất nhẹ nhàng

Mùa đông không lạnh!

...

- Tiểu Khải, anh dậy đi sắp tới biển rồi, ngủ hoài! – Thiên Tỉ ghé sát tai anh

- Thiên Thiên...Anh ngủ hồi nào vậy? Mấy giờ rồi? Đã đến nơi chưa? Mấy đứa đã dậy hết chưa?

- Anh hỏi vậy sao mà trả lời hết, anh lo mà gọi Bánh Trôi dậy giúp em đi, em chơi game tiếp à!

Mặt Vương Tuấn Khải ngố nghền nghệt ra, ngẫm lại vẫn không hiểu sao lại ngủ ngon đến như vậy nữa...

- Khụ...khụ...

'Vương Nguyên...? Tại sao áo khoác của em, lại trên người anh thế này?'

Đoạn anh nhìn thấy dáng người ấy đầu tựa lên cửa kính xe,môi hơi hé ra, đôi tay đan lại với nhau đặt giữa bụng

Anh nhích lại gần nó, áp tay lên má nó, cảm thấy nhiệt độ của nó thật sự ổn mới thở phào nhẹ nhõm. Với một người có sức đề kháng yếu như nó – luôn là một vấn đề to lớn đối với anh...

- Tiểu tử ngốc, dậy đi

- Ưm.... – Nó mở mắt nhìn nhìn, rồi...ngủ tiếp

- Thằng nhóc này...

Quen rồi, quen nhìn thấy mắt nó nhắm nghiền lại, nếu điều đó cho nó sự an lòng và sức khỏe tốt, thì anh không bao giờ nỡ gọi nó dậy. Đối với một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương, không nên ép buộc quá nhiều...

Cho đến khi mặt trời đã lên cao lắm, vòng xoay của bánh xe có dịp nghỉ ngơi mà dừng lại, Vương Tuấn Khải bắt đầu lay lay người Vương Nguyên:

- Nguyên Nguyên, đến nơi rồi, không phải muốn nhìn thấy biển sao?

Nó lờ mờ nửa tỉnh nửa mơ, ngồi dậy trong tư thế xiêu vẹo rồi dụi dụi đôi mắt, nghe tiếng sóng biển đánh rì rào mới thực sự tỉnh táo mà kéo rèm qua một bên

- Là biển thật kìa! Anh Khải, anh có thấy không, là biển thật đó!

Hiếm khi thấy nó cười tươi như thế này, anh vội vã cốc đầu nó:

- Không lẽ biển giả, Vương Nguyên ngốc!

- Xuống đi anh em ơi~~~~~~~~~~~~ Hoét!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- Chí Hoành, lỗ tai tớ ngay đây nè, nhìn cho rõ, nhìn cho rõ đi, cậu tin tớ giết cậu không hả. ĐỒ CÁI THẰNG NGHỊCH TỬ

- HA HA HA, KỆ CẬU, CÁI ĐỒ THIÊN CHỈ HẠC SIÊU SIÊU NGỐC

- Ya, cậu chết đi !@#$%^&()

- Lêu lêu

- TÔI SẼ ABC XYZ CẬUUUUU!

RẦM RẦM!!

- Đi thôi Nguyên Nguyên! Nhanh lên, họ bỏ lại bây giờ

Nó vuốt vuốt lại mái tóc lù xù, nhẹ cầm lấy tay anh mà bước xuống xe, trong lòng không tránh khỏi háo hức muôn phần!

- Woa~ gió lạnh quá đi

- Ra ngoài này nè, Vương Nguyên!

Bãi cát dài hun hút tuyệt đẹp, sóng vỗ từng đợt từng đợt trắng xóa, trời dù nắng lắm nhưng gió rất to, anh cầm tay nó kéo ra sát biển, hù dọa nó sẽ quẳng xuống cho cá mập ăn, kết cục là mặt nó giận lẫy một cục trông rất tức cười

- Không chơi với anh nữa!

- Thế Bánh Trôi về đội Thiên Thiên nè – Ngoắt ngoắt

- Ngốc, chỉ là chọc em thôi mà...

Thấy mặt nó bình thường trở lại, anh mới ôm chân nó nhấc lên cao, chạy đến chỗ sóng đánh khiến nó hét lớn lên

- Bỏ em xuống đi, bỏ xuống đi, không chịu!!!

- Em giúp anh Tiểu Khải, quăng Bánh Trôi xuống

- Em ghét anh, bỏ xuống, bỏ em xuống!!

Nó giãy đành đạch trên tay anh, hù anh là dằn mặt anh, không chơi với anh nữa chứ! Tới bước này rồi anh đành bó tay...

- Anh đầu hàng, đầu hàng rồi – anh bỏ Vương Nguyên xuống

- ...

- Nè nhóc!

- ... – Không trả lời

- Giận thật sao?

- ...

- Xin lỗi, chẳng qua muốn làm em vui...

Không phải một cuộc đối thoại như thông thường, đây chỉ là một cuộc độc thoại giữa anh và tấm lưng của nó, nó giận anh sao?

'Em quá dựa dẫm vào anh rồi, hình như em đã quá lún sâu rồi, tình cảm này, trái tim này, đang đập vì anh sao? Đừng tốt với em quá, đừng đùa vui với em, xin anh...'

Nó vẫn không hề trả lời, chắc là giận anh thật rồi, bỗng thấy vai nó hơi run lên nhẹ nhẹ anh bước thật gần, vòng tay ôm nó từ phía sau lưng

- Hãy luôn tươi cười có được không, đừng khiến mình cô đơn quá, em nên nhớ rằng em có mọi người ở bên cạnh!

Nên đừng giận nữa, sống thoải mái một chút sẽ khiến em vui hơn...

- Cám ơn... – Nó nói gọn lỏn một câu nhưng chất chứa trong đó là bao sự chân thành

- Đi với bọn nhóc ấy đi, bọn họ đang đợi em đấy!

Nó nắm lấy cổ tay anh, cùng cả bọn đi dọc khắp bờ biển, vì trời khá lạnh, cả bọn quyết định sẽ đến tắm vào dịp khác. Đi mãi, cùng trò chuyện mãi đến khi đói meo đói mốc mới rời đi.

- Lạnh không? – Vừa nói anh vừa lấy ra một chiếc khăn bông, nâng chân nó lên và lau thật khô

- Dạ...Không... – Thấy anh lau xong rồi, liền chộp lấy khăn, tỉ mỉ quấn lấy bàn chân anh, đến khi cảm thấy sạch sẽ thì phát hiện ra trên khăn có một vệt máu khô rất đậm màu – Anh Khải, chân anh có bị gì không?

- À, chắc nãy đạp trúng mấy con sò thôi, không sao đâu!

- Đợi em xíu...

Nó ôm ba lô, mở ngăn nhỏ chứa linh tinh đầy thuốc và đem ra mớ lỉnh kỉnh bao gồm bông băng thuốc đỏ

'Em chuẩn bị những thứ này từ lúc nào vậy...?'

Nó chăm sóc vết thương nhỏ trên lòng bàn chân anh, định bụng là phiền nó, nên ngăn nó lại...Nhưng mà thấy nó chú tâm vậy, cũng ngồi yên cho nó làm, vết thương ấy thật sự rất cỏn con!

- Cám ơn em...

- Ơ, dạ...

'Hai cái đứa nhóc này, là gì của nhau ấy nhỉ, Vương Tuấn Khải – em đã thay đổi nhiều rồi nhỉ'

Tiểu Ngũ liên tục quan sát Khoai tây nhỏ của cậu và thằng nhóc bên cạnh, cảm thấy hình như Khoai tây đã quên mất mình rồi! Cũng phải thôi, lâu lắm rồi không gặp nhau vậy mà...

- Mọi người chuẩn bị đầy đủ hành lý nha, đến nhà rồi!

- Em đói bụng đúng không? – Cảm thấy mặt nó bắt đầu lộ rõ vẻ mệt mỏi, anh liền hỏi, tiện tay cầm ba lô của nó lên

- Anh để đó đi, em có phải con gái đâu

- Thôi, lo cái thân của em trước đi!

Trước mắt hiện lên một cánh cổng trắng, một con đường dẫn đến căn nhà nhỏ xinh, ngói đỏ nằm giữa cánh rừng xanh mướt những hàng cây. Bên cạnh còn có một con sông xanh rờn, cá nhảy lăn tăn...

Cả bọn đùn đùn nhau ôm ba bốn mớ thức ăn, tư trang cá nhân tập trung trước cửa

- Bà ơi, Hoành đẹp trai của bà về rồi nè!

- A, Tiểu Hoành Hoành của bà – Một cụ bà khoảng 70 tuổi với mái tóc ngả màu muối tiêu ôm lấy cậu cháu quý tử của mình

- Bà ơi, các bạn của con nè bà

- Chào các con, các con vào nhà đi, chắc đứa nào cũng đói rồi nhỉ?

Cả bọn đồng thanh "Dạ" một tiếng thật to rồi kéo vào.

- Nè nghe, giờ sắp phòng như sau: Anh Khải, Vương Nguyên, Tiểu Ngũ một phòng, tớ, Thiên Thiên, Nhất Lân và Đình Tín một phòng, đồng ý không? Mọi người dọn dẹp hành lí rồi ra ăn cơm với bà nha, tớ giành nhà vệ sinh trước

- Không, tớ trước

- Em trước

- Em nữa

- Tớ mà

Trận chiến giành nhà vệ sinh sớm bắt đầu

...

Chiều dần buông, bầu trời ngả màu cam hồng rực rỡ phía sau những ngọn cây rất cao...

Nhanh chóng "thanh toán" sạch sẽ một bữa tiệc thịt nướng trong rừng, lúc ra về lại không may có chuyện xảy ra!

- Nhất Lân, em có thấy sợi dây chuyền của anh đâu không?

- Dạ không anh Khải, à, nãy chạy giỡn anh có làm rơi ở đâu không?

- Anh không rõ, em giúp anh tìm với, đó là một vật quan trọng với anh...

- MỌI NGƯỜI GIÚP ANH KHẢI TÌM SỢI DÂY CHUYỀN VỚI!

- Khải à, có chuyện gì vậy?

- Dây chuyền anh tặng cho em, em làm rơi đâu rồi...

Sợi dây chuyền Tiểu Ngũ dành tặng lúc Vương Tuấn Khải vừa tròn 11 tuổi!

- Để em tìm giúp anh

- Cám ơn mấy đứa...

Cả bọn chia ra đi tìm khắp mọi ngóc ngách chúng từng đi qua, vì trời đang tối dần nên Tiểu Ngũ bật đèn flash điện thoại chiếu sáng cho Vương Tuấn Khải đi tìm

- A, tìm thấy r...

Roạt!

- TIỂU KHẢI!!!!!!

- A...

Vương Tuấn Khải hụt chân, Tiểu Ngũ liền ôm lấy rồi cũng ngã theo. Dốc rừng ở đây không nhiều, bao phủ trên mặt đất toàn lá cây khô, cả hai lăn xuống dốc một đoạn dài

- VƯƠNG NGUYÊN! NGUY HIỂM ĐÓ! – Thiên Tỉ liền thấy Vương Nguyên hốt hoảng định bước xuống liền ôm lại

- Bỏ tớ ra! Nhỡ không may có chuyện gì, cậu bỏ tớ ra đi Thiên Thiên à!

- Cậu bình tĩnh đi! Cậu ngã xuống bọn tớ sẽ lo lắng nhiều hơn!

- Nhưng mà...

- Đây không phải là lúc để cãi nhau! Chúng ta đi đường vòng vậy!

Lưu Chí Hoành đã sớm nhìn thấy một con đường vòng, tuy có vẻ hơi xa nếu đi vòng xuống nhưng lại an toàn hơn cả...

- Cậu đừng nóng ruột, Vương Nguyên, cậu mà bị thương ở đâu anh Khải sẽ trách tội tớ cho mà xem... – Thiên Tỉ vừa đi vừa vỗ vào vai nó trấn an

- Sắp tới rồi, cẩn thận cây dưới chân nha!

- Anh Tiểu Ng–...

Nhìn thấy xa xa, nó định gọi Tiểu Ngũ nhưng lại thôi, cả bọn thấy nó đứng sựng lại cũng trở nên bối rối mà khiến không khí trở nên nặng nề

Tiểu Ngũ đang ôm anh...

(Đoạn nghiêng là cảnh của Khải-Ngũ, mọi lời nói đều thuộc về 2 người họ và không ai nghe được)

- Không sao chứ?

- Em thấy hơi choáng, anh có sao không?

- Hơi đau ở chân thôi, lần sau chú ý một chút, chỉ là sợi dây chuyền thôi mà, nhỡ đâu có chuyện gì nghiêm trọng...

- Quà của anh mà, em đâu làm mất được

- Cám ơn em...

Tiểu Ngũ đặt tay lên đầu Vương Tuấn Khải kéo anh mà ôm vào lòng

- Vương Nguyên! Đi đâu vậy?

Nó bỏ đi, anh có cần anh có thèm ngó ngàng đến nó đâu, anh vì Tiểu Ngũ anh có Tiểu Ngũ bên cạnh rồi, việc gì phải đứng đó để rồi tim thêm đau...

- Thiên Tỉ, để cậu ấy một mình đi, không sao đâu, tớ hiểu Vương Nguyên mà – Lưu Chí Hoành cầm hờ cánh tay của Thiên Tỉ níu lại – Đình Tín, Nhất Lân! Hai đứa về trước đi, anh lo xong chuyện rồi về ngày

- Vâng!

Tay Vương Tuấn Khải từ tấm lưng của Tiểu Ngũ dần trượt xuống vô lực, đầu anh tựa hẳn vào lồng ngực rộng lớn...

- Tiểu Khải! Nè...Tiểu Khải!! Tỉnh dậy đi!

- ...

Lúc hơi đẩy người Vương Tuấn Khải ra, Tiểu Ngũ mới biết rằng anh đã ngất lịm đi trong phút chốc mỏng manh đó!

'Máu...Sao tay mình lại có máu vậy nè!'

Tiểu Ngũ nhanh chóng đỡ thân người anh rồi cõng trên lưng, chân bị thương nhưng vẫn cố đứng dậy

'Xin đừng có chuyện gì xảy ra...'

- Anh Tiểu Ngũ!

- Anh Tiểu Khải sao vậy?

- Bị thương ở đầu, anh không rõ nữa, nhanh lên!

Tiểu Ngũ không biết, Tiểu Khải vì dùng tay đỡ lấy đầu anh mà tay cũng bị thương không hề nhẹ! Đoạn cuối dốc vì không may mà va vào đá nhỏ trên đường...

...

Vết thương không nặng, không mất máu nhiều!

Vương Tuấn Khải sau khi được băng bó kĩ càng thì nhanh chóng tỉnh lại mặc dù bản thân đã kiệt sức và thực mệt mỏi. Anh ôm đầu ngồi dậy, chỉ thấy Tiểu Ngũ, Chí Hoành, Thiên Tỉ, Đình Tín, Nhất Lân. Vương Nguyên? Em ấy đâu rồi...

- Em đi đâu vậy, em còn chưa khỏe?

- Vương Nguyên đâu rồi Thiên Tỉ?

- Sông Lâm Nguyệt, cậu ấy ngồi ở đó...

'Tối thế này rồi, em còn đợi anh sao...?'

'- Chí Hoành nói gần đây có con sông đẹp lắm, tối nay em có muốn đến đó không?

- Đẹp lắm hả anh? Em đi với anh ạ?

- Ừ, tối nay anh đưa em đi, không được kêu ca làm biếng đâu đấy

- Okay!'

- Vương Nguyên...

Dưới ánh sáng mập mờ ở một góc đèn treo hòa chung với màu trắng nhàn nhạt của ánh trăng, anh thấy dáng người quen thuộc đang ngồi đó – trông rất cô đơn và lạnh lẽo. Không nghĩ ngợi, anh liền ngồi xuống cạnh nó

- Sao anh lại ra đây? – Nó nói mà không thèm nhìn đến anh

- Anh có bảo sẽ đưa em đến – Anh vuốt tóc nó

- Anh... – Xoay người định mắng anh một trận, đập vào mắt là dãy băng trắng quấn trên đầu anh làm nhức mắt! – Anh, không sao chứ...

- Bị thương nhẹ thôi... Anh ở đây rồi, sao em còn buồn?

- Em...Em có tâm sự thôi...

- Không thể cho anh biết sao?

- Nếu em bảo em thích một người?

Ánh mắt anh như dòng nước Lâm Nguyệt êm đềm bỗng chấn động một cái, anh cố giữ cho trái tim mình thôi đừng rỉ máu...

- Em-em đã thích ai à...

Nó gật gật đầu, lời nói chậm rãi

- Người đó cùng trường với em

'Chắc là bạn học cùng lớp...'

- Người đó luôn ở bên cạnh em lúc em buồn

'Giá như anh ở bên cạnh em nhiều hơn...'

- Người đó lúc nào cũng đối xử tốt với em, nuông chiều em

'Anh không xứng có đúng không...'

- Khi cười đặc biệt ấm áp

'Xin em đừng nói nữa, anh đau!'

- Em thực thích người đó...

- Em còn gì để nói nữa không.... – Giọng anh hơi run run

- Người đó à? Chơi bóng rổ đặc biệt giỏi... Sáng sáng đều đi học cùng em, ăn cơm cùng em, đặc biệt dịu dàng chăm sóc lúc em nằm viện...

- ...

- Em rất tiếc, nhưng em gọi người đó là ANH...

- ...

- Vương Tuấn Khải... Em thích anh, xin anh đừng trách em...

Anh nhìn nó không nói nên lời, thì ra, thì ra người nó thích là anh, là anh sao... Thì ra tình cảm của anh không đơn thuần là đơn phương là một phía nữa rồi, không biết diễn tả trong lòng như thế nào nữa – hạnh phúc chăng

- Cám-cám ơn em...

Anh bước tới, vòng tay nhẹ nhàng ôm nó thật chặt, đặt đầu nó tựa lên vai mình

- Anh rất vui, em có biết không? Vì em có cũng cùng suy nghĩ giống anh...

Chạm vào ánh mắt của nhau, họ thấy ở đó những tình cảm tưởng chừng như bị ánh trăng che khuất mà giờ đây lại sáng lên như những vì sao anh tú nhất trên bầu trời...

Mặt của anh thật gần, thật gần...tim nó đập nhanh hơn, nhanh hơn... Nó nhắm mắt lại...

Anh áp hai tay lên gương mặt nó, rồi nhẹ thật nhẹ chạm vào bờ môi...

Đôi môi mềm của nó như cánh hoa mỏng manh rồi hé nở, đôi môi nó đỏ mọng ngọt ngào khít khao không tưởng

Bờ mi nó run nhẹ lên, nó đã nói ra những lời giấu giếm bấy lâu nay, nó nên hạnh phúc hay nên buồn, hạnh phúc vì có được tình cảm của anh hay buồn vì mọi chuyện sau này đều phải được cân nhắc?

- Anh cũng thích em...

Anh mỉm cười, đặt lên trán nó một nụ hôn, nó đáp lại với anh bằng một nụ hôn khác ở má

'Em luôn giấu trong tim tình cảm dành cho anh...Sở dĩ, không nói ra, là do lo sợ anh không chấp nhận, anh ghê tởm thứ tình cảm này, rồi em sẽ đánh mất anh... Vì sao trong vô vàn những người lướt qua, em lại chọn thích một người con trai? Em đành im lặng! Nhưng khi đứng trước anh như thế này, trái tim em thổn thức! Không thể giả tạo được nữa, không thể phủ nhận nữa rằng em thích anh. Chúng ta chấp nhận nhau nhưng sau này ai chấp nhận chúng ta đây?'

End Chương 3

Nếu thấy hay thì vote ở cuối mỗi chương cho Yak nha

Nhớ cmt góp ý cho Yak ở Facebook hoặc Wattpad, yêu yêu yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro