Episode 19: Part Of Your World...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Episode’s Statement: Maybe there is something the matter with me.I just don't see how a world that makes such wonderful things could be bad.

Xung quanh những ô cửa sổ, tiếng vui đùa vang lên không ngớt. Những thiên thần nhỏ chạy nhảy vô tư trong thế giới riêng của chúng. Chúng cười, chúng ca hát thật trong sáng như những giọt sương sớm. Người đàn ông luống tuổi đứng nép vào góc của ô cửa ngắm nhìn vẻ mặt ngô nghê của một cậu bé. Ông chăm chú quan sát từng cử chỉ nhỏ, khẽ giật mình khi cậu bé vấp ngã rồi âm thầm nở một nụ cười khi nhận ra nét rạng ngời trên khuôn mặt đó. Ông đã không hề biết trong suốt những năm qua cậu bé đã lớn lên như thế nào? Cũng không ai cho ông một sự xác nhận, chỉ là những thôi thúc trong lòng khiến người đàn ông này day dứt từng đêm. Khóe mắt khẽ nhòe đi, sống mũi có chút gì đó cay cay. Qủa thực con người ta khi về già đều có những nỗi niềm riêng khiến lòng chẳng thể yên.

“Bác.” Jessica bước lên bậc thềm của lớp học ngạc nhiên khi nhìn thấy ba của TaeYeon đang ở đó. Người đàn ông giật mình xoay người lại và nhìn Jessica rồi nở một nụ cười buồn.

“Bác chỉ định đến thăm thằng bé một chút. Từ ngày gặp Summer bác đều cảm thấy một điều gì đó đặc biệt.” Ba của TaeYeon ngồi xuống chiếc ghế đá trong khuôn viên trường học và nói.

“Cháu không nghĩ mình hiểu những điều này.” Jessica trả lời.

“Bác nghe TaeYeon nói Summer đã bắt đầu đi học lại. Điều này có nghĩa hai mẹ con sẽ ở lại Hàn Quốc.”

“Cuộc sống ở Hàn Quốc có vẻ dễ chịu với thằng bé hơn ở Mỹ. Cháu chỉ làm những gì tốt nhất cho con trai của mình.” 

“Bác có thể hiểu thái độ không thoải mái của cháu với bác. Năm đó quả thực là bác đã sai, không nên vì chỉ nghĩ đến mình mà bắt cháu phải hy sinh như vậy. Cháu đã từng hỏi bác hạnh phúc của TaeYeon là gì? Là có một gia đình đúng nghĩa hay ước mơ của nó? Lúc đó bác đã lạnh lùng nói rằng TaeYeon chỉ cảm thấy 

hạnh phúc với ước mơ của nó. Bác đã lấy tư cách của một người cha mà khẳng định trong khi không hề biết rằng cái TaeYeon thực sự khát khao chỉ là cảm nhận được sự yêu thương mà mọi người dành cho nó. Bác vì ích kỷ mà nhẫn tâm bỏ qua ánh mắt tuyệt vọng như níu kéo đó của cháu. Là bác đã tự thay mặt TaeYeon quyết định mọi thứ thay nó.”

“Chuyện đó đã qua lâu rồi cháu không muốn nhắc lại nữa.” Jessica cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.

“Nhưng sâu trong tâm can cháu, cháu chưa hề bỏ qua nó. Bác có thể hiểu theo thời gian mọi thứ có thể mờ nhạt dần đi nhưng nỗi đau của cháu có lẽ theo năm tháng lại càng chất chồng. Sica, cháu có thể hận bác, hận tất cả những người đã gây ra đau khổ cho cháu nhưng đừng bao giờ hận TaeYeon hay chính bản thân mình chí ít là vì Summer.” Ba của TaeYeon nói một cách buồn bã.

“Đối với cháu bây giờ Summer là người quan trọng nhất. 7 năm trước cháu đã mất tất cả, tình yêu, gia đình, tương lai. Cháu không còn gì cả, gia đình là nơi bình yên nhất để cháu dựa vào nhưng cháu đã không thể trở về. Mẹ cháu vì chuyện này đau lòng đến sinh bệnh, bác có thể hình dung được ánh mắt thất vọng của những người thân dành cho mình không? Cháu đã phải bắt đầu lại tất cả mọi thứ, cháu sống không còn nghĩ đến bản thân mà chỉ nghĩ đến Summer. Từ lâu lắm rồi cháu chưa từng bao giờ hỏi mình có mệt không? Bản thân mình muốn điều gì? Cháu chỉ hy vọng những điều tốt đẹp nhất đến với Summer và không để nó chịu bất kỳ tổn thương nào. Vì nó là tất cả đối với cháu, là hy vọng là niềm tin cháu đặt vào cuộc đời này.” Jessica ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn ba TaeYeon và nói.

“Chẳng lẽ cháu không còn một chút niềm tin nào đặt vào TaeYeon sao?” Ba của TaeYeon hỏi trong khi Jessica chỉ im lặng.

“TaeYeon từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ có nhiều suy nghĩ phức tạp. Quan trọng hơn là nó không bao giờ thổ lộ những điều trong lòng mình ra với mọi người. Nó giống như là cố che giấu bản thân mình vì lo sợ. Sợ người khác làm đau nó. Nó không hề cứng rắn như vẻ ngoài lỳ lợm mà nó khoác lên đó. Nó có thể không khóc trước mặt mọi người nhưng có thể trốn vào một góc nào đó để tự dằn vặt mình. Bản thân bác là người sinh ra nó nhưng chưa bao giờ cư xử sao cho xứng với một người cha. Chưa từng lắng nghe nó cũng không chịu hiểu cho những suy nghĩ của nó. Nó luôn luôn vâng lời dù là cả những việc nó không hề thích, chỉ vì đơn giản đứa trẻ đó nghĩ rằng nếu nó làm vậy mọi người sẽ yêu thương nó hơn. TaeYeon là một đứa trẻ đơn độc, sự đơn độc khiến nó hoài nghi mọi thứ thậm chí là hoài nghi chính bản thân mình. Nhưng bác tin rằng dù thế nào đi chăng nữa nó cũng không thể hoài nghi tình yêu nó dành cho cháu. Cháu sẽ là người nhận ra rằng TaeYeon đang dần thay đổi chỉ để trở thành một người cho cháu dựa vào. “

“Cháu nghĩ bây giờ đã đến lúc cháu phải đi rồi, Summer đang đợi cháu.” Jessica hít một hơi thật sâu và đứng dậy.

“TaeYeon sẽ không bao giờ làm tổn thương Summer. Hãy tin bác.” Câu nói cuối cùng của ba TaeYeon cứ văng vẳng trong đầu Jessica mãi không nguôi, khiến cô cảm thấy mọi chuyện ngày càng vượt qua những hoạch định ban đầu của mình. TaeYeon bây giờ thật sự có gì đó khác so với 7 năm trước, cô ấy có thể thoải mái nói ra những gì cô ấy nghĩ. Jessica hiểu điều đó không thực dễ dàng với TaeYeon, tất cả chỉ vì cô ấy muốn gây dựng trong trái tim đổ vỡ của Jessica một bức tường thành của tình yêu. Nó chắc chắn và bền vững, nó có thể bảo vệ cô. Jessica nhắm khẽ đôi mắt của mình lại và nhìn về phía cậu con trai đang vui vẻ bên các bạn.

TaeYeon đã bắt đầu công việc của mình tại Hàn Quốc. Mối quan hệ của cô với Jessica dù đã trở nên tốt hơn nhưng vẫn còn một số khúc mắc. TaeYeon cảm thấy công việc có thể cuốn đi thời gian của cô nhưng nó không thể cuốn đi những suy nghĩ của cô về Jessica. Trước đây TaeYeon không quá đào sâu những khúc mắc mà chỉ cố lảng tránh nó nhưng bây giờ có điều gì đó trong lòng khiến cô luôn muốn đi đến tận cùng của vấn đề. Có lẽ vì ngày xưa quá lo sợ nên đã từ chối nhiều thứ mà đến giờ này vẫn chẳng hiểu tại sao. TaeYeon mở cánh cửa phòng làm việc, ánh mắt cô nhìn vào chiếc ghế dựa đằng sau bàn làm việc của mình. Nó được xoay ngược lại và có vẻ như có ai đang ngồi ở đó. TaeYeon chầm chậm bước lại gần và chiếc ghế cũng từ từ xoay lại. Một nụ cười khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng trở thành một nụ cười rạng rỡ. Cô gái với chiếc áo khoác màu hồng nhạt đứng dậy và bước về phía TaeYeon. Ánh mắt họ từ lúc chạm vào đến bây giờ vẫn chưa hề rời ra. TaeYeon cảm thấy thời gian sắp tới của mình sẽ còn nhiều chuyện hơn để giải quyết khi cô gái trẻ vòng tay quanh cô và thầm thì.

“Không mừng vì gặp lại em sao?”

“Làm sao em vào được đây?” TaeYeon từ tốn hỏi.

“Thứ ký Lee nói unnie có một cuộc họp nên nói em có thể chờ trong này.”

“Tại sao lại trở về mà không báo trước vậy? Em không phải lại bỏ trốn đó chứ?” TaeYeon ngước mắt nhìn Hana và nói.

“Thật chẳng vui chút nào.” Hana nói giọng giận dỗi và đẩy TaeYeon ra, cô bước về phía ghế salon và ngồi xuống.

“Unnie đã hứa với giáo sư là không để em trốn về Hàn Quốc trước khi em tốt nghiệp.” TaeYeon để tập hồ sơ lên bàn và nhìn Hana.

“Em chia tay bạn trai rồi.” Hana nói một cách tỉnh bơ.

“Vì sao?”

“Vẫn lý do cũ, anh ta không thể làm em quên được unnie. Thật tẻ nhạt ai cũng như ai.”

“Đến lúc phải trưởng thành rồi đó Hana.” TaeYeon bước lại và ngồi cạnh cô ấy.

“Còn nhớ lời hẹn ước 10 năm của chúng ta không?” Hana dựa đầu lên vai TaeYeon và nói.

“Nhớ.”

“Nhanh thật, cũng đã 7 năm rồi, nếu 3 năm nữa chúng ta thật sự không thể ở bên ai khác thì có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau rồi.”

“Hana này, Jessica trở về rồi.” TaeYeon chậm rãi nói, nụ cười trên môi của Hana đột nhiên ngưng lại nhưng ngay lập tức cô ây ngẩng đầu lên và nở một nụ cười khác có phần lãnh đạm với thông tin trên.

“Vậy thì thật tuyệt vời cho Taengoo của chúng ta rồi. Để em đoán xem nhé, chỗ này bao năm qua không hề rung động trước bất kỳ ai giờ có lẽ cũng phải ngưng lại vài nhịp rồi. Hana ơi là Hana tại sao lại cứ chậm chân thế này.” Hana chạm tay lên trái tim TaeYeon lắc đầu nói.

“Em thật không sao chứ?” TaeYeon nhìn Hana và hỏi.

“Có chút buồn hơn khi em chia tay người bạn trai thứ 9.” Hana nhoẻn miệng cười.

“Lúc nào cũng đùa được.” TaeYeon gõ nhẹ vào trán của Hana.

“Vậy muốn em làm sao? Khóc lóc, cầu xin hay là ra tay làm điều xấu.” Hana bĩu môi và nói.

“Muốn ăn gì không? Unnie sẽ đưa em đi.” TaeYeon mỉm cười nói.

“Để dịp khác nhé. Hôm nay em có hẹn với bạn học, tiện đường nên ghé thăm unnie một lát thôi. Bây giờ phải đi rồi.” Hana đứng dậy cười nói.

“Được rồi, để lần sau mời em ăn.” 

Hana bước ra khỏi văn phòng của TaeYeon liền thở dài một cái, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhạt đến đau lòng. Cô ấy rốt cuộc bằng lòng chờ đợi, bằng lòng đóng vai một người bạn tri kỷ chỉ để chờ đợi một hẹn ước không bao giờ có thật. Thật sự là không cam tâm nhưng cũng chẳng thể nhẫn tâm làm tổn thương người mình yêu. Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, mọi chuyện có lẽ còn ở phía trước.

Ánh đèn trong căn phòng của Summer thu hút sự chú ý của TaeYeon, cô đặt tách cafe lại trên bàn và khẽ bước lại gần. Jessica đang nằm trên chiếc giường của Summer và kể cho cậu bé nghe câu chuyện cổ tích về nàng tiên cá. TaeYeon dựa người vào cánh cửa, khoanh nhẹ tay mình và lắng nghe.

“Mommy tại sao nàng tiên cá lại phải đi gặp mụ phù thủy? Không phải mommy luôn nói những mụ phù thủy thường là người xấu sao?” Summer nhìn Jessica và hỏi.

“Vì nàng tiên cá cần phép thuật của mụ phù thủy để có thể gặp được chàng hoàng tử.” Jessica mỉm cười nhìn con trai mình và giải thích.

“Nhưng nếu như vậy nàng ấy sẽ không được gặp lại gia đình mình hơn nữa lại còn mất đi giọng hát tuyệt hay nữa.”

“Bởi vì nàng tiên cá yêu chàng hoàng tử. Nàng ấy cần phải hy sinh để có thể đạt được tình yêu của mình.”

“Thật là ngu ngốc.” Summer nhíu mày nói, điều này khiến TaeYeon bật cười, cô đi vào phòng ngồi xuống bên cạnh giường của Summer và hỏi.

“Tại sao lại ngu ngốc hả nhóc con?”

“Bởi vì cuối cùng hoàng tử đã ở bên người khác. Hy sinh như vậy là vô ích.” Câu trả lời của Summer khiến TaeYeon và Jessica mở to mắt nhìn nhau ngạc nhiên.

“Summer à, đợi khi nào cháu lớn lên, khi cháu biết thế nào là tình yêu cháu sẽ không còn cảm thấy nàng tiên cá ngu ngốc nữa. Tình yêu là một điều gì đó khiến con người ta trở nên khác đi, họ sẽ không còn chỉ nghĩ về mình, sẽ không làm những việc chỉ vì mình. Họ sẽ sống vì cả người khác và cả chấp nhận những thiệt thòi về mình để có thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu.” TaeYeon khẽ xoa đầu Summer và nói.

“Thật vậy ạ?" Summer nhìn TaeYeon hỏi trong khi cô chỉ khẽ gật đầu và mỉm cười với Jessica.

Căn phòng dần chìm vào trong bóng tối, Jessica khẽ khép cánh cửa lại trong khi TaeYeon không hiểu sao cứ nhìn cô cười tủm tỉm.

“Cậu sao vậy? Tại sao cứ nhìn mình mà cười như thế?" Jessica cau mặt lại và bước về phía ban công, cô mở nhẹ cánh cửa để những cơn gió nhẹ nhè làm tươi mới không khí trong căn hộ.

“Mình đột nhiên cảm thấy Summer đáng yêu hơn cậu.” TaeYeon bước lại gần Jessica và nói.

“Ý cậu vậy là sao?” 

“Hồi bé khi chúng ta học về câu chuyện này, mình vẫn nhớ mãi hình ảnh cậu vừa đọc vừa khóc thành tiếng. Lúc đó cảm thấy cậu sao mà ngốc đến vậy, vì một câu chuyện cổ tích cũng có thể rơi nước mắt. Báo hại mình phải nhường kẹo của mình cho cậu thì cậu mới ngừng khóc.” TaeYeon mỉm cười và nói.

“Là cậu tự nguyện đưa chứ mình đâu có đòi.” Jessica liếc TaeYeon một cái và nói.

“Mình sợ cậu cứ khóc như vậy về nhà mọi người sẽ nghĩ là mình bắt nạt cậu.”

“Thực ra là hồi đó cậu luôn bị mình bắt nạt.” Jessica đột nhiên bật cười và nói.

“Cậu còn dám cười sao, có biết mình vì cậu đã bị ăn đòn bao nhiêu lần không?” TaeYeon bước tới ôm lấy Jessica từ phía sau, tựa cằm lên vai cô ấy và khẽ đung đưa.

“Cậu có hối hận về việc đã quen mình không?” Jessica dựa đầu mình vào người TaeYeon và hỏi.

“Đã từng. Đó là khi mình nghĩ mình đã mất cậu mãi mãi.” TaeYeon siết chặt vòng tay mình hơn nữa và thì thầm trong khi Jessica chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, khuôn mặt lộ rõ niềm vui.

Một chiều ngày chủ nhật bình yên trong tiếng cười đùa vui vẻ của Summer và TaeYeon. Jessica từ trong phòng làm việc bước ra với một nụ cười trên môi. Dù cho công việc của cả hai có bận rộn như thế nào thì TaeYeon vẫn giữ được sự quan tâm của cô ấy cho Summer. Jessica có thể cảm thấy những suy nghĩ trong lòng cô đã vơi bớt phần nào, có lẽ ngày gia đình họ đoàn tụ sẽ không còn xa. Bất chợt tiếng chuông cửa vang lên. Cánh cửa mở ra và không khí vui vẻ chợt tan biến.

“Ông ngoại.” Cậu nhóc Summer reo lên và chạy về phía ông của mình.

“Ba...ba tại sao ba có mặt ở đây?” Nắm tay của Jessica khẽ run lên khi cô bắt gặp ánh mắt của cha mình. Trong khi TaeYeon chỉ đứng lặng một góc, cảm thấy có những đợt sóng chuẩn bị trào lên ở phía trước mình.

“Có thể nói chuyện riêng với con một lát không?” Người đàn ông bệ vệ lên tiếng và khẽ vỗ vào vai Summer.

“Chuyện này...” Jessica trở nên ấp úng.

“Sica, cậu có thể mời bác vào nhà nói chuyện. Mình sẽ đưa Summer ra ngoài một lát.” TaeYeon bước tới tránh đi ánh nhìn khó đăm đăm của ba Jessica và đưa Summer ra ngoài.

Phòng khách lúc này chỉ còn lại Jessica và ba cô ấy ngồi yên lặng. Người đàn ông khẽ nén cơn tức giận trong lòng và lên tiếng.

“Tại sao về Hàn Quốc mà không nói cho ba biết? Nếu ba không bất ngờ gọi điện cho dì của con thì con định giấu mãi chuyện này phải không?” Ba của Jessica lên tiếng.

“Con định khi nào ổn định mọi chuyện thì sẽ nói với ba.” Jessica cúi đầu nói.

“Ổn định mọi chuyện là trở về bên nó sao?”

“Chuyện không phải như ba nghĩ đâu.”

“Vậy con muốn ba nghĩ như thế nào? Sica con đã quên hết những gì đã xảy ra trong 7 năm qua rồi sao? Mẹ của con vì đâu mà trở nên ốm yếu? Tương lai của con vì ai mà trong một ngày bị hủy hoại? Gia đình chúng ta vì sao trong 7 năm qua không thể ở bên nhau? Con gái của ba vì sao mà phải khóc hàng đêm? Summer vì sao ra đời trong tủi nhục? Tất cả những chuyện đó chẳng lẽ con đã cho qua. Ba thật sự không hiểu ngay từ đầu ba đã nói với con những gì. TaeYeon chưa bao giờ là người mà con có thể dựa vào. Mãi mãi nếu con ở bên nó chỉ có đau khổ mà thôi. Tại sao lại cứ ngang bướng như vậy chứ?”

“Xin ba đừng dồn ép con nữa, hãy cho con thời gian. Tại sao ba không thể thấu hiểu như ngày xưa, không thể để con được lựa chọn?” 

“Con có thể chọn bất kỳ ai nhưng Kim TaeYeon thì không bao giờ. Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Summer.”

“Ba cũng biết TaeYeon là ba ruột của Summer. Sự thật này sẽ không bao giờ có thể thay đổi.”

“Vậy tại sao 7 năm trước không nói cho nó biết? Con có dám chắc 7 năm sau nó có thể tiếp nhận Summer như chưa hề có chuyện gì xảy ra không?”

“Cậu ấy đã thay đổi rồi ba à.” 

“Ba không muốn tranh cãi với con vì điều này. Ba sẽ tìm cho con một căn hộ ở Seoul và ngay lập tức chuyển đến chỗ đó cho ba. Ba không có quá nhiều thời gian để ở bên con, để che chở và bảo bọc con hơn nữa. Những gì ba có thể cho con đó là một cuộc sống không có cái con người gây ra những đau khổ cho gia đình chúng ta.” Ba của Jessica nói cùng cơn giận dữ, đôi mắt ông rung lên đục ngầu một màu của sự bất hạnh. 

“Hãy nghe lời ba một lần thôi Sica.” Ông đứng dậy khỏi ghế và bước ra khỏi căn hộ. Lồng ngực của ông căng lên, những nhịp tim co thắt một cách mãnh liệt. Khuôn mặt của ông khẽ nhăn lại, người đàn ông chầm chậm rời khỏi tòa nhà. Bên trong căn hộ Jessica cúi đầu trong nỗi buồn, cô thực không thể làm tổn thương người cha đáng kính của mình nhưng lại càng không thể vì những lời của người lớn mà phạm thêm những sai lầm. Cô tin vào TaeYeon, thực lòng cô tin TaeYeon yêu cô. Bản thân Jessica cũng chưa hề phủ nhận tình cảm của cô dành cho TaeYeon, những năm tháng qua đã có rất nhiều người đến bên cô. Họ yêu cô thậm chí là tận tình với cả Summer nhưng trái tim Jessica chưa một lần rung động. Vẫn còn đó những nuối tiếc khôn nguôi, những cảm xúc vẫn sống trong lòng. 

Ngoài trời những ánh sao đêm lơ thơ điểm vài chấm nhỏ trên một mảng xanh thẫm của đêm tối. Cậu nhóc Summer đã ngủ gục trong vòng tay của TaeYeon từ lúc nào không hay. Trong lòng TaeYeon thực cảm thấy không yên vì sự xuất hiện của ba Jessica. Sự bồn chồn rõ ràng lộ rõ trên khuôn mặt cô ấy, TaeYeon bế Summer trong tay và đi lòng vòng trong công viên trước nhà.

“Summer đã ngủ rồi sao?” Jessica bước tới bên TaeYeon và nói.

“Ba cậu về rồi hả?” Ánh mắt của TaeYeon nhìn Jessica đầy lo lắng.

“Để mình bế Summer cho, có lẽ cậu mệt rồi.” Jessica đưa tay về phía Summer nhưng TaeYeon đã nghiêng qua một bên.

“Không sao, cứ để mình bế thằng bé. Đưa cho cậu nhỡ Summer thức dậy thì sao?” TaeYeon mỉm cười nhẹ và nói.

“Summer nặng lắm đó.”

“Yên tâm đi, mình có thể bế Summer đi khắp cái thành phố này.” TaeYeon cố làm hài hước câu nói của mình để giảm bớt chút căng thẳng lúc này. Hai người nhìn nhau mỉm cười và đi về phía căn hộ của họ. Đột nhiên Jessica bước chậm lại, tay của cô ấy nắm lấy đuôi áo của TaeYeon.

“Đừng ngoảnh đầu lại.” Jessica khẽ nói và khiến TaeYeon đứng yên tại chỗ.

“Cậu sao vậy Sica?” TaeYeon lo lắng hỏi.

“Còn nhớ trước đây cậu đã hứa gì với mình không?” Jessica nhìn chăm chăm vào lưng của TaeYeon và nói.

“Nhớ chứ. Dưới thảm cỏ xanh mướt nơi chúng ta lớn lên bên nhau mình đã hứa với trời cao rằng cả đời này dù xảy ra bất cứ chuyện gì, dù khó khăn lớn tới thế nào, chỉ cần cậu tin mình, bước theo mình chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau. Mình sẽ đưa cậu về nhà, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.” TaeYeon nuốt khan nước bọt và nói từng câu từng chữ một cách chắc chắn.

“Vậy chỉ cần cậu luôn bước về phía trước dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Mình sẽ nắm chặt tay cậu như thế này. Chúng ta sẽ trở về nhà cùng nhau.” Jessica nói, bàn tay cô buông rơi đuôi áo của TaeYeon trước khi bàn tay đó siết chặt lấy bàn tay đang buông thõng vì ngạc nhiên của TaeYeon.

TaeYeon có thể cảm thấy cổ họng mình khan đi nhưng thật sự lúc này khó có điều gì có thể diễn tả niềm vui của cô. TaeYeon biết phía trước họ thật chẳng dễ dàng gì nhưng chỉ cần Jessica chịu tin cô, tin vào tình yêu của cô thì họ sẽ có thể cùng nhau vượt qua tất cả. Một gia đình đơn giản là có thể ở bên nhau, tin tưởng vào nhau cùng bước đi chung trên một con đường. TaeYeon đan chặt những ngón tay của cô với những ngón tay của Jessica, đôi mắt của cả hai khẽ long lanh dưới những vì sao sáng nhưng khóe miệng lại nở những nụ cười hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro